"A..." Lúc Hứa Đan Lạc mở mắt ra thì ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã ấm áp chiếu vào trên giường. Nhìn trên đỉnh đầu là trần nhà trắng xóa, ngửi bên người vẫn là mùi nước khử trùng. Hứa Đan Lạc đột nhiên cảm thấy giống như đã ngủ cả một đời. Bản thân mình còn đang ở bệnh viện, vậy chuyện ngày hôm qua Giang Hoài Sương trở về cũng không phải là nằm mơ... Nhớ đến Giang Hoài Sương, trong lòng Hứa Đan Lạc liền căng thẳng, vươn mình ngồi dậy. Cũng không biết là vừa mới tỉnh lại không được dùng quá sức, vừa ngồi dậy thì đầu Hứa Đan Lạc đột nhiên choáng váng một chút, vội vàng dùng tay chống trên giường bệnh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Trong phòng bệnh trống rỗng, trừ mình ra nửa bóng người cũng không có, Hứa Đan Lạc đem chăn trên người cuộn lại vào người. Giang Hoài Sương... Giống như là chưa từng đến đây bao giờ hay là đã rời đi? Hứa Đan Lạc bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hành hạ không nhẹ. Thứ tốt đẹp nhất, từ trước đến giờ chỉ là ảo mộng mà thôi, ngay lúc trong lòng Hứa Đan Lạc sinh bi thương, đột nhiên phát hiện có chỗ nào không đúng lắm. Phòng bệnh vẫn là phòng bệnh ban đầu, chỉ là giường bệnh này... Hứa Đan Lạc nhớ buổi chiều ngày hôm qua, lúc nhập viện thì ở trên giường bệnh ngay cửa, còn hiện tại đang nằm là giường sát cửa sổ cách xa cửa.

Liếc mắt nhìn cái giường bên cạnh có chút ngổn ngang, đè lại chua xót đang không ngừng lớn lên ở trong lòng, chuyện ngày hôm qua giống như là thủy triều tràn vào đầu Hứa Đan Lạc.

"Tiểu Lạc?" Ngay lúc Giang Hoài Sương một thân trở về phòng bệnh thì liền nhìn thấy hình dáng Hứa Đan Lạc ngồi ở trên giường đỡ trán thống khổ, sợ đến gấp gáp tăng thêm vài bước chạy vào. "Không có sao chứ, chỗ nào không thoải mái?" Giang Hoài Sương sờ sờ cái trán của Hứa Đan Lạc, cũng còn tốt đã không còn sốt.

"Đau đầu..." Hứa Đan Lạc mới vừa nghe được âm thanh quen thuộc đó, sau một khắc, người để cho mình sáng nhớ chiều mong liền xuất hiện ở trước mắt, không chút nghĩ ngợi với tay nắm lấy, lúc này mới dùng vẻ mặt ủy khuất trả lời vấn đề của Giang Hoài Sương.

"Đại khái là bởi vì em bị thương, buổi tối lại bị sốt, nghỉ ngơi một lúc là không sao." Giang Hoài Sương nhẹ nhàng thong thả đem gối dựng đứng lên, đỡ Hứa Đan Lạc dựa vào.

"Tối hôm qua em bị sốt sao?" Dựa vào gối mềm mại, Hứa Đan Lạc cảm thấy thoải mái một chút, chỉ là đầu còn ngất ngây. Chỉ nhớ rõ khuya ngày hôm qua giống như một đống hỗn loạn, Giang Hoài Sương còn kiên trì muốn rời khỏi. Sau đó, thật hình như càng hỗn loạn, chính mình còn hôn Giang Hoài Sương hơn một lần. Không đúng... Là hai lần... Đến cùng là một lần hay là hai lần...

Thấy Hứa Đan Lạc nhíu mày quá chặt, khuôn mặt nhỏ thu thành một đoàn, Giang Hoài Sương thở dài, ngồi xuống ở mép giường, đưa tay ra ở hai bên huyệt thái dương của Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng xoa ấn, có chút bận tâm nói: "Ừm, tối hôm qua sốt đến hơn ba mươi chín độ, hiện tại nếu như thật sự không thoải mái hay là ngủ tiếp đi, bác sĩ cũng nói em cần nghỉ ngơi nhiều." Dứt lời, Giang Hoài Sương cảm giác mình cũng buồn ngủ, đều là vì cái tên này ngày hôm qua dằn vặt ròng rã một đêm. Nghĩ, Giang Hoài Sương liền có chút ít ai oán trừng Hứa Đan Lạc đang nhắm hai mắt hưởng thụ chính mình xoa bóp, nhưng mà thấy dáng vẻ em ấy đau buồn như vậy nên trong lòng không tàn nhẫn để chỉ trích.

Là Giang Hoài Sương nghiệp dư xoa bóp có hiệu quả hay là trong tay nắm chặt góc áo của Giang Hoài Sương để cho Hứa Đan Lạc cảm thấy yên ổn, đau đầu tựa hồ thật sự giảm bớt một chút. Lông mày chậm rãi buông ra, trong lòng Hứa Đan Lạc như loạn ma, ký ức cũng bắt đầu được sắp xếp. Tối hôm qua sau khi mình bị đẩy ra, khổ sở đến không chịu được, sau đó còn chọc Giang Hoài Sương khóc, lại sau đó thì có chút hôn mê. Mơ mơ hồ hồ nhớ chính mình cầm lấy tay Giang Hoài Sương, đặt ở trước ngực mình, nghĩ đến đây Hứa Đan Lạc ngẩn người, mở mắt ra.

Giang Hoài Sương vừa xoa bóp vừa bị cơn buồn ngủ chém giết, không đề phòng Hứa Đan Lạc đột nhiên mở mắt ra, sợ hết hồn. Lại nhìn đứa nhỏ này mặt bắt đầu càng ngày càng hồng, Giang Hoài Sương không rõ vì sao mà đưa tay dời về phía trán của Hứa Đan Lạc sờ sờ, mở miệng hỏi: "Tại sao mặt lại hồng lên, trên người có thấy nóng không? Có phải lại bắt đầu sốt rồi không?"

Tay của Giang Hoài Sương không nóng còn có chút lạnh nhưng mà để ở trên mặt mình, Hứa Đan Lạc cảm thấy phi thường, phi thường bị hâm nóng.

Mặt đỏ đến lợi hại như vậy, cái trán còn không nóng nhưng con mắt còn chặt chẽ đặt ở trên người mình, Giang Hoài Sương đại khái cũng có thể đoán được Hứa Đan Lạc nhất định không suy nghĩ chuyện tốt gì, mặt lập tức đen kịt lại. "Em còn nhớ tối ngày hôm qua em đã làm những gì hay không?" Giang Hoài Sương nói, thu tay về, hơi di chuyển thân thể ra phía sau.

Trong tay vẫn nắm góc áo, theo chuyển động của Giang Hoài Sương mà lòng bàn tay bị rút ra, Hứa Đan Lạc có chút sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt. Nếu như chuyện sau đó không phải nằm mơ, ngoại trừ mình cưỡng hôn một lần, ép buộc Giang Hoài Sương tập kích ngực một lần, sau đó còn giống như hôn qua Giang Hoài Sương một lần. Tuy rằng cùng giường cùng gối là Giang Hoài Sương đồng ý, thế nhưng sau đó nụ hôn kia tuyệt đối là Giang Hoài Sương vì để cho mình buông tay đi gọi bác sĩ mới làm... Nhìn người trước mắt cảnh giới cao độ, trong lòng Hứa Đan Lạc cười khổ một cái nhưng bề ngoài làm ra vẻ hồ đồ vô tri nói: "Tối hôm qua em làm cái gì? Chỉ nhớ rõ chị tắt đèn, sau đó khóc, em còn dỗ chị, sau đó trên người nóng quá, còn chuyện sau đó liền không nhớ rõ lắm. Thật giống như là một giấc mơ không tốt..." Không tra rõ ràng suy nghĩ của Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc không dám liều chết kể lại. Một khi đà điểu chạy ra, mình chỉ sợ là cái gì cũng không ngăn cản được.

"Mơ cái gì?"

"..." Hứa Đan Lạc cảm thấy cưỡi hổ khó xuống, nói hay không nói thì Giang Hoài Sương tựa hồ cũng sẽ biến thành đà điểu lập tức biến mất. Có chút hối hận hôm qua lỗ mãng, tại sao trên đời này không có bán thuốc hối hận. Nếu như có, lúc này tất nhiên mình đồng ý đi mua hai, ba cân, cho dù không hiệu quả gì cũng có thể chống đỡ không hi sinh.

Yên lặng là vàng nha... Giang Hoài Sương nhìn hài tử trước mắt không tiếp tục nói nữa, trong lòng xuất hiện một luồng ý giễu cợt. Trên thế giới này, làm gì có chuyện bị sốt thôi mà cái gì cũng đều không nhớ, nghĩ mình quá ngây thơ sao. Trên thực tế, Giang Hoài Sương cực kỳ hy vọng Hứa Đan Lạc có thể quên hết tất cả chuyện tối hôm qua, bởi vì... Thật sự là quá lúng túng.

Nhớ đến nụ hôn kia để cho mình ý loạn tình mê cùng với sau đó đôi tay càng ngày càng hạnh kiểm xấu, Giang Hoài Sương hận đến có chút nghiến răng. Hận nhất chính là bản thân mình suýt chút nữa mê muội, mãi đến khi cảm thấy mát mẻ ở ngực mới lấy lại được lý trí, đẩy ra người đè ở trên mình. Giang Hoài Sương không muốn thừa nhận quả thật mình có cảm giác đối với Hứa Đan Lạc, bất kể là tim hay là thân thể. Đơn giản đem quy kết là do thời gian đã lâu không có đụng chạm tình ái, Giang Hoài Sương cảm thấy hay là mau chóng tìm bạn mới là thực tế.

Hứa Đan Lạc không nói lời nào, Giang Hoài Sương cũng không nói tiếp. Nhìn sắc mặt của Giang Hoài Sương không ngừng biến hóa nhưng thủy chung âm tình bất định, Hứa Đan Lạc cảm thấy vô cùng trống rỗng, muốn tóm lấy góc áo của Giang Hoài Sương, lại bị một tầm mắt giết người tuyệt đối ở dưới không độ làm cho lui trở về.

Nhìn Hứa Đan Lạc bĩu môi vẻ mặt ủy khuất, Giang Hoài Sương đè xuống ý nghĩ muốn nhào đến đánh em ấy một trận thật đau, nói: "Nếu em không nhớ rõ nằm mơ thấy gì cũng không quan trọng. Ngược lại, chuyện trong mộng đều không thể coi là thật, nhớ kỹ cũng chỉ lãng phí tế bào não. Em nói có đúng hay không?"

Ánh mắt của Giang Hoài Sương mang theo mấy phần nghiêm túc, Hứa Đan Lạc hiểu rõ đây là đưa ra đáp án chính xác cho vấn đề thị phi, chỉ có thể nhắm mắt trái lương tâm gật đầu. Ý tứ của Giang Hoài Sương không khó hiểu, trong lòng Hứa Đan Lạc tràn đầy mất mát nhưng cũng không thể nói gì. Vốn là không phải thuận lý thành chương chuyện đã xảy ra, bản thân mình còn muốn ép buộc người khác tán thành, thật quá viễn vông.

Trong lòng hai người đều rõ ràng, trầm mặc một hồi, coi như tối hôm qua cái gì cũng không xảy ra, việc này bỏ qua. Chỉ tiếc, phàm là đã xảy ra tất lưu lại dấu vết. Đạo lý này cũng không khác lắm liền hiện ra tính chân lý đặc biệt.

"Ngày hôm nay, cùng nhau trở về đi..." Hứa Đan Lạc cẩn thận từng li từng tí đánh vỡ sự vắng lặng trong phòng, lại cảm giác mình cực kỳ nhược khí, bình thường chỉ cần cùng chung một chỗ với Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc truớc khí thế trên chưa từng chiếm quá nửa phân tiện nghi.

Đêm trước như hổ như sói lúc này lại biến thành con thỏ nhỏ dịu ngoan đáng yêu, trong lòng Giang Hoài Sương hừ lạnh một tiếng, quyết tâm không để bị lừa. Tối hôm qua lại mệt mỏi chồng chất, còn phải chịu đựng Hứa Đan Lạc mơ mơ màng màng lải nhải, ví dụ như "Chúng ta về nhà đi, em làm cho chị đồ ăn ngon... Chúng ta về nhà đi, em nhất định ngoan ngoãn... Chúng ta về nhà đi, em cũng không tiếp tục trốn học..." Một câu một câu nghe được Giang Hoài Sương lại buồn bực nghiến răng, ước gì vác được Đường Tăng phụ họa cho Hứa Đan Lạc, cuối cùng liền đáp ứng sau khi xuất viện sẽ cùng về nhà, lúc đó Hứa Đan Lạc mới ngoan ngoãn câm miệng ngủ. Nhưng bởi vì mình sợ lúc ngủ truyền dịch Hứa Đan Lạc lại đè lên vết thương, không thể không nắm tay em ấy, hầu như cả đêm không ngủ, mãi đến tận khi truyền xong nước, trời cũng nhanh sáng.

"Ngày hôm nay, đợi lát nữa cùng trở về có được hay không..." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương không trả lời, nghiêng về phía trước đến gần một chút, vẻ mặt chờ mong.

"Hừ..." Giang Hoài Sương hừ một tiếng, cũng không biết đứa nhỏ này là thật không nhớ rõ hay là đang giả ngu, tâm tư xoay một cái, tâm ý trêu tức, cong cong khóe môi mở miệng nói: "Không tốt."

"Tại sao không tốt... Không phải không tốt... Bên ngoài thật là nguy hiểm, chị sẽ bị ngộ độc thức ăn. Chị xem, ngộ độc thức ăn thật là đáng sợ, mới nói liền hôn mê. Trở về mỗi ngày em làm cho chị đồ ăn ngon, trên tivi cũng thường nói, trân trọng sinh mệnh, tránh xa trúng độc..." Hứa Đan Lạc đẩy Giang Hoài Sương, kháng cự lực sát thương của ánh mắt, kiên trì đem tiểu trảo dính đến.

Nghe được Hứa Đan Lạc nhắc đến chuyện ngộ độc thức ăn, khóe miệng Giang Hoài Sương cong một cái, chuyện này quả thật là một hố đen trong cuộc đời mình. Lại nghe đến cái câu phía sau kia. 'Trân trọng sinh mệnh, tránh xa trúng độc...' Giang Hoài Sương không nhịn được xì một chút bật cười: "Em là đồ ngốc à, đó là trân trọng sinh mệnh, rời xa ma túy."

Mình mới không phải ngu ngốc, thấy Giang Hoài Sương bị mình chọc cười, trong lòng Hứa Đan Lạc nhanh thả lỏng hơn rất nhiều, dính dính sượt đi đến: "Nói chung theo em, có thịt ăn không trúng độc, trở về ở đi, có được hay không..."

Trình độ vô lại từ từ tăng lên a... Giang Hoài Sương trơ mắt nhìn đứa nhỏ nắm góc áo mình, càng sượt càng gần, lại không hề chán ghét đối với hành vi dán người của đứa nhỏ này, thậm chí còn có một chút cao hứng.

"Chị cũng không nói là không trở về nhà." Giang Hoài Sương nhìn người dán ở trên người mình, Hứa Đan Lạc không khác mấy cái đuôi của tiểu Cẩu, cảm thấy đùa gần đủ rồi mới mở miệng.

"(⊙o⊙)... Vậy chị mới vừa nói không được?"

Giang Hoài Sương nín cười, đem móng vuốt nhỏ của Hứa Đan Lạc từ trên người mình quét xuống: "Ngày hôm nay cùng trở về đương nhiên không được, bác sĩ nói em ít nhất phải ở đến ngày mai mới có thể xuất viện."

"Vậy còn chị?"

"Chị à, ha ha..." Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc sốt sắng sừng sộ lên, cười đến có chút đau thắt lưng: "Hiện tại chị có thể xuất viện, vì lẽ đó chị đi trước, em từ từ đợi đi."

"~~~~(>_<)~~~~" Tâm tình lúc này của Hứa Đan Lạc cực kỳ bi thương: "Em không bị sốt, em cũng phải xuất viện!"

"Không cho." Giang Hoài Sương cười đủ rồi, khí định thần nhéo nhéo gương mặt của Hứa Đan Lạc, lắc đầu. Nhớ đến tối hôm qua mời bác sĩ tới giúp Hứa Đan Lạc chuẩn bị truyền dịch thì nhìn thấy trên mu bàn tay mang theo khối sưng cùng vết máu lỗ kim, tim của Giang Hoài Sương liền trở nên mềm đến không chịu được. Nghĩ đến buổi chiều khi mình té xỉu thì đứa nhỏ này nhất định rất sợ hãi, liền không chút nghĩ ngợi gỡ kim truyền dịch nên lúc này mới biến thành dáng vẻ ấy. Nhìn bác sĩ thật vất vả tách băng gạc còn ở chỗ sưng lên tìm nơi mạch máu đâm xuống, Giang Hoài Sương cảm thấy cái đâm kia giống như là đâm vào trong lòng mình. Lại nhìn y tá ở bên cạnh tháo băng gạc trên tay còn lại của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương mới phát hiện, tuyệt đối không phải là vết thương đơn giản trầy một chút da. Chỉ là nhìn một cái, liền có thể thấy từ cổ tay đến mu bàn tay đều là vết thương, ít nhất phải khâu ba, bốn mũi, bởi vì bị trật khớp nên cũng sưng lên. Xem ra rất làm người ta đau lòng. Loại vết thương này đừng nói ở thêm bệnh viện một ngày, Giang Hoài Sương cảm thấy ở thêm một tuần cũng có thể. Còn có cái hố cát bi kịch kia, phải san bằng nó... Giang Hoài Sương tức giận, từ trước đến giờ tùy hứng mà không đạo lý gì có thể giải thích.

"Em muốn xuất viện!" Hứa Đan Lạc không chịu nổi bộ dáng gian kế được thực hiện mà đắc ý của Giang Hoài Sương, lắc đầu muốn tránh cái tay của Giang Hoài Sương nắm bắt mặt mình. Giang Hoài Sương vốn là trêu tức ngắt hai cái trên mặt tiểu hài tử, Hứa Đan Lạc hơi quằn quại, liền cũng buông ra. Hứa Đan Lạc xoay chuyển đầu một chút, nhưng môi vừa vặn đụng vào đầu ngón tay chưa kịp thu hồi của Giang Hoài Sương. Trong nháy mắt hai người đều sửng sốt...

Trong lòng Giang Hoài Sương rơi một đám lớn mồ hôi, vội vàng đem tay rút trở về, còn chưa kịp thì ngón tay liền bị đầu lưỡi của Hứa Đan Lạc liếm một chút. Xoa xoa vòng vòng, động tác này... Là quá sắc tình... Giang Hoài Sương thu tay về chỉ cảm thấy tim đập đến lợi hại, trải qua chuyện tối ngày hôm qua, thật sự là không biết nên hay không nên mở miệng trách cứ Hứa Đan Lạc. Cuối cùng chỉ để bản thân mình nuốt cơn tức giận này, nói: "Không thể ra viện, lại bị sốt liền phiền phức. Vết thương trên tay cũng phải thay thuốc, vẫn là ở thêm mấy ngày."

Ồ... Không tức giận... Hứa Đan Lạc đang hối hận mình nhất thời kinh động lại không kiềm chế. Như dự đoán, vẻ mặt Giang Hoài Sương như thường ngày tiếp tục nói chuyện cùng mình, lẽ nào ngày hôm qua bị mình hôn hai lần, chị ấy không chán ghét... Hay là, Giang Hoài Sương đối với mình cũng có cảm giác... Hứa Đan Lạc đoán lung tung nhưng trong lòng như hóa thành con nai va chạm lung tung.

Giang Hoài Sương nói là muốn xuất viện nhưng thật ra mỗi ngày đều ở trong bệnh viện bồi tiếp Hứa Đan Lạc. Chỉ là đứa nhỏ này thật sự vô cùng không đúng. Buổi sáng cướp đi hai trái táo mình mới gặm, buổi chiều lại ầm ĩ muốn ăn quả cam, may là Thang Biên Tâm sai người đưa đến giỏ trái cây, bên trong cái gì cũng có, đỡ cho mình phải xuống lầu bôn ba một chuyến. Nếu như đứa nhỏ này không phải lúc ăn mỗi múi cam đều cắn tay mình một chút, vậy thì càng tốt.

"Em thuộc giống chó a, đây là lần thứ mấy cắn ngón tay của chị rồi, hóa ra ngón tay không phải của em thì không đau a!" Một quả cam ăn hơn một nửa, Giang Hoài Sương nổi khùng.

"Ô..." Hứa Đan Lạc nhai quả cam, rầm rì một chút, không lên tiếng.

"Nếu như lại cắn, hay là em dùng hai cái tay tàn tật kia của em tự mình bóc quả cam ăn đi!" Giang Hoài Sương thở phì phò quay về Hứa Đan Lạc đang dùng ánh mắt vô tội nhìn mình, rống lên một tiếng, lại lột một múi cam bỏ vào miệng Hứa Đan Lạc.

Mím chặt môi... Giang Hoài Sương trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Hứa Đan Lạc: "Liếm cũng không cho!"

"Trên tay chị có nước quả cam." Hứa Đan Lạc vẻ mặt nghiêm nghị. "Không liếm sẽ rơi xuống trên quần áo."

"..." Giang Hoài Sương nghĩ đứa nhỏ này đến cùng là ăn quả cam hay là ăn mình a!

"Không ăn no... Bác sĩ nói phải ăn nhiều hoa quả..." Thấy Giang Hoài Sương bất động, Hứa Đan Lạc tốt bụng mà nhắc nhở.

Nói xạo, bác sĩ nói lúc nào, lúc báo mộng sao? Giang Hoài Sương rên khẽ một tiếng nhưng trên tay bắt đầu lột ra một múi.

Điểm mấu chốt... Còn chưa đến sao... Hứa Đan Lạc có chút mừng thầm, lại muốn biết cảm giác của Giang Hoài Sương đối với mình. Nếu như hỏi cái gì cũng hỏi không ra thì làm thôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play