Tuy rằng Giang Hoài Sương nói là sẽ xuất viện, để cho Hứa Đan Lạc một mình ở bệnh viện, thế nhưng trên thực tế là ở bệnh viện cùng với Hứa Đan Lạc cả ngày, chỉ có buổi chiều phải trở về lấy vài món đồ để thay cho hai người. Mà trong mấy ngày này, Hứa Đan Lạc cũng nắm hết tất cả mọi cơ hội thân cận với Giang Hoài Sương, đương nhiên mỗi lần đều có lý do đặc biệt đàng hoàng. Từ chuyện ăn quả táo mà Giang Hoài Sương đã cắn qua vì lý do cảm thấy ăn rất ngon đến chuyện liếm ngón tay vì sợ nước trái cây rơi trên người, lại cùng tranh nhau nhặt đồ rơi trên đất mà bất ngờ chạm đến gò má Giang Hoài Sương... Ngày đó, sau mỗi lần như vậy thì mặt của Giang Hoài Sương đều đen lại, còn có một loạt những ngụy biện quỷ quái đang đợi mình, bản thân bị nghẹn nhưng không có lời nào để nói. Rõ ràng cảm giác bị đùa giỡn, nhưng khi Hứa Đan Lạc giải thích lại thành ra truy cứu ngược lại, làm ra vẻ như trong lòng mình có quỷ, Giang Hoài Sương rất uất ức.

Buổi chiều do cần đồ tắm rửa nên phải rời bệnh viện, sau khi Giang Hoài Sương bảo đảm, Hứa Đan Lạc mới buông ra tiểu trảo cho đi. Cũng không biết đến cùng là đại não của đứa nhỏ này do cái gì cấu tạo, lại có thể quấn người đến mức độ như vậy, tuy rằng Giang Hoài Sương ở trên đường nhỏ giọng oán giận nhưng trong lòng lại không trách cứ quá nhiều. Nhắc đến cũng kỳ quái, Hứa Đan Lạc càng là dính người, trái lại Giang Hoài Sương càng cảm thấy an tâm.

Về đến nhà, việc đầu tiên cần làm chính là Giang Hoài Sương vọt vào phòng tắm, có trời mới biết mình làm sao chịu đựng được một ngày một đêm không tắm rửa. Ngâm nước cảm giác phi thường tốt, tốt đến làm cho lúc Giang Hoài Sương từ phòng tắm đi ra đã là một giờ sau. Trong thời gian này, điện thoại trong nhà cùng điện thoại di động đều ở bên ngoài liều mạng kêu, Giang Hoài Sương cũng có thể đoán được là Hứa Đan Lạc gọi đến thúc giục, mệt mỏi một ngày một đêm, ngâm nước thật sự quá thoải mái, vì vậy liền không quan tâm đến tiếng chuông điện thoại. Đương nhiên Giang Hoài Sương chắc chắn sẽ không thừa nhận, thật ra trong lòng mình có một chút muốn trừng phạt Hứa Đan Lạc. Bị ăn nhiều đậu hũ như vậy nên lấy lại một chút đi, vì vậy càng không tim không phổi đối với tiếng chuông gấp gáp.

Giang Hoài Sương lau khô tóc, bước chân thoải mái từ trong túi lấy điện thoại di động ra gọi nhưng nghe được bên kia hoàn toàn yên tĩnh, cùng với một ít tiếng hít thở. Giang Hoài Sương tựa ở trên ghế sôpha có chút chột dạ gọi tên Hứa Đan Lạc, một hồi lâu mới nghe được giọng nói của Hứa Đan Lạc truyền đến trong điện thoại, ngột ngạt mà trầm thấp mang theo tràn đầy mất mát: "Chị không về nhà, chị cuối cùng vẫn là quyết định không muốn ở cùng em."

Hứa Đan Lạc dùng chính là câu trần thuật nhưng chỉ là một câu nói liền để Giang Hoài Sương quân lính tan rã. Che miệng lại, đáy mắt hâm nóng ẩm ướt, Giang Hoài Sương hận không thể hóa thành sóng điện từ, ngay tức khắc xuyên về bệnh viện cắn chết cái hài tử kia, càng ngày càng gây náo loạn tâm tình mình.

Mãi đến khi tắt điện thoại, trái tim của Giang Hoài Sương vẫn chua xót một hồi mới dễ chịu chút. Thật không biết vừa nãy cố ý không nhận điện thoại là ngược đãi ai đó, Giang Hoài Sương rất tự mình oán giận một cái, đứng dậy thay quần áo khác, lại thu thập ít thứ đóng gói đi ra ngoài.

Giang Hoài Sương trở lại bệnh viện ngoài ý muốn trông thấy Hứa Đan Lạc cười yếu ớt mà mặt đầy thỏa mãn, phảng phất lúc nãy trong điện thoại nghe được cái cỗ ai oán cùng thất lạc là người khác. Giang Hoài Sương xoa xoa mắt, ngây người, không thể đem hài tử trước mắt ngoan ngoãn đáng yêu đột kích mình lấy lòng cùng cái giọng âm trầm trong điện thoại kia gộp lại làm một. Đến cùng cái nào mới chân chính là Hứa Đan Lạc... Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc, trong lòng nặng nề không nói lời nào.

Căn bản chỉ cảm thấy Hứa Đan Lạc là tính tình trẻ con, khát vọng đối với mình giống như là gặp được món đồ chơi mới mẻ thú vị, nhất thời mà sản sinh hứng thú. Không cần mình đồng ý, thừa nhận hay không muốn thừa nhận cũng được. Vào đúng lúc này, Giang Hoài Sương cực kỳ hiểu được, tình cảm của mình và Hứa Đan Lạc đối với nhau đã ảnh hưởng đến trình độ nào, mà sự ảnh hưởng này rõ ràng cùng ở một chỗ hay không ở cùng một chỗ không có quan hệ. Bất kể không phải sớm chiều gặp mặt đều mang theo lo lắng đối với đối phương, không cách nào thay đổi được sự thật này. Giang Hoài Sương cảm thấy nguy hiểm nhưng bước chân lại không thoát ra được, càng ngày càng thác loạn quan hệ, bản thân mình rõ ràng sửa lại trách nhiệm nhưng đang hành động hoàn toàn mất phương hướng. Có vài thứ đã luân hãm, lại đi từ chối, mà ngay cả mình cũng cảm thấy giả tạo.

"Quả cam..." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương về bệnh viện buông đồ xuống liền không nói một lời, cũng không biết là chỗ nào có vấn đề, không thể làm gì khác hơn là chỉ chỉ túi hoa quả ở trên bàn, hấp dẫn một chút sự chú ý của Giang Hoài Sương.

Nghe thấy yêu cầu của Hứa Đan Lạc, khóe miệng của Giang Hoài Sương co giật một chút, đây đã là yêu cầu ăn quả cam thứ tư trong ngày hôm nay, thật không biết mấy quả cam này có gì ăn ngon. Chỉ là... Giang Hoài Sương nở nụ cười, xoay người cầm quả cam đi lột.

Hứa Đan Lạc chăm chú nhìn, vừa vặn thấy Giang Hoài Sương nở một vệt ý cười trước khi xoay người, khó hiểu cảm thấy có chút không đúng, cảm giác lạnh cả người miễn cưỡng mà run lên một chút.

Mãi cho đến khi Giang Hoài Sương cầm quả cam đã được lột trở về, ngồi xuống ở bên mép giường, lấy đồ vật ở trong túi ra, Hứa Đan Lạc mới biết tại sao Giang Hoài Sương nghe được mình muốn ăn quả cam thì sẽ toát ra nụ cười quái dị như vậy.

"Được rồi, không ăn nữa..." Hứa Đan Lạc nuốt xuống quả cam trong miệng, xoa xoa cái bụng đã rất trướng, quay mặt qua.

"Không ăn? Lúc này mới ăn có hai múi." Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc giận hờn, nén cười đến rất khổ cực.

"Hừ..." Hứa Đan Lạc trừng mắt nhìn cái nĩa nhỏ ở trong tay Giang Hoài Sương, tuyệt đối là cố ý, cố ý về nhà lấy dao nĩa lại đây.

"A... Ừ, khụ khục..." Giang Hoài Sương ho khan hai tiếng, che lại ý cười trên mặt sau khi thực hiện được kế hoạch: "Nếu em không ăn nữa, chị đi rửa tay." Dứt lời, liền đi vào toilet phòng bệnh. Nhanh chóng đóng cửa phòng lại, rửa tay, Giang Hoài Sương ôm cái bụng nở nụ cười rất thoải mái. Để đứa nhỏ này ăn quả đắng thật sự là quá thú vị.

Hứa Đan Lạc nghiến răng, đừng tưởng rằng chạy trốn nhanh thì mình không nhìn thấy cái dạng nén cười kia. Chỉ là suy nghĩ lại, Giang Hoài Sương mang bộ dao nĩa đến đây, chính là đã biết được ý đồ lúc trước của mình. Biết nhưng không có vạch trần, có phải là mang ý nghĩa, ở một mức độ nào đó ngầm thừa nhận hay không... Nghĩ đến đây, tâm tình của Hứa Đan Lạc đột nhiên lại tốt lên. Nhưng mà vẫn rất muốn nhìn thấy Giang Hoài Sương lúc cho ăn mình ăn quả cam thì lúng túng còn mang vẻ mặt xấu hổ.

Nếu như thế giới này có Thượng Đế, sau khi đóng lại một cánh cửa nhất định sẽ lại mở ra một cánh cửa sổ. Vì vậy cánh cửa của Hứa Đan Lạc bị đóng không bao lâu thì cửa sổ liền được mở ra.

"Muốn gội đầu không?" Một người phụ nữ trung niên mặc trang phục màu xanh lam, cầm theo cái chậu hơi bằng nhựa được thổi phồng lên, gõ gõ cửa mở miệng hỏi.

Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc một chút, chăm chú nhìn hai tay đang bị thương, gật gù nói: "Được."

"Ồ..." Hứa Đan Lạc thu hồi tầm mắt đang nghiên cứu cái vật thể hình dạng quái dị kia, vẻ mặt không hiểu chuyển hướng nhìn Giang Hoài Sương: "Gội đầu?"

"Ừm, xem ra tay của em thật lâu mới có thể lành, vẫn để cho người khác hỗ trợ tắm thì tốt hơn." Giang Hoài Sương nói chuyện đương nhiên, hướng người phụ nữ trung niên ở ngoài cửa vẫy vẫy tay, ra hiệu có thể đi vào.

Cái gì (⊙o⊙)... Cứ như vậy quyết định? Hứa Đan Lạc nhìn người phụ nữ kia, toàn thân đầy mùi nước khử trùng không ngừng đến gần, đột nhiên có một loại cảm giác để mặc cho người ta xâu xé bi thảm.

"Hai người là tự mình rửa hay là tôi đến giúp đỡ, giá không giống nhau." Hộ công buông cái bồn thổi phồng trong tay xuống, nói rõ.

"Cô giúp em ấy tắm đi." Giang Hoài Sương hướng về bên cạnh, nhường đường cho hộ công.

"Không muốn..." Vừa nghe có thể tự mình rửa, Hứa Đan Lạc lập tức cự tuyệt nói.

Giang Hoài Sương vòng qua bên kia giường đứng, cau mày mở miệng: "Em lại có ý kiến gì?"

"..." Hứa Đan Lạc thuần túy là muốn làm nũng để Giang Hoài Sương giúp mình gội đầu nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng lại cảm giác mình rất cố tình gây sự, xẹp xẹp miệng không nói lời nào.

"Đúng rồi. Hai người có muốn giúp hỗ trợ tắm rửa không? Nếu muốn, trước tiên tôi giúp cô đăng ký, buổi tối sẽ có người đến đây." Hộ công đi vào cũng nhìn thấy hai cái tay bị thương của Hứa Đan Lạc, có lòng tốt mở miệng.

Ồn ào... Hứa Đan Lạc xù lông... Giang Hoài Sương cũng sửng sốt, liếc mắt nhìn Hứa Đan Lạc cùng cái tay bị thương tương đối nhẹ kia, đoán chừng một ngày hay nửa ngày là có thể hết sưng, đến thời điểm đó một cái tay cũng có thể tắm, cùng lắm thì ngày hôm nay không tắm cũng được. Nói thật, mình vẫn đúng là rất không tình nguyện để cho người khác giúp tiểu Lạc tắm rửa, mặc dù hộ công là một bác gái trung niên cũng không được.

"Chị muốn cho người khác đến giúp em tắm rửa sao?" Cởi sạch mình, xem cơ thể mình? Hứa Đan Lạc tuy là hỏi dò nhưng trong mắt tràn đầy ai oán.

"Tắm rửa... Hay là chờ ngày mai tay tốt hơn một chút thì tự mình làm đi." Giang Hoài Sương vừa nói xong liền nhìn thấy Hứa Đan Lạc thở ra một hơi thật lớn, một đôi mắt xoay vòng vòng đảo quanh trên người mình tràn đầy cảm kích, chỉ là bên trong cảm kích còn mang theo mấy phần khẩn cầu. Giang Hoài Sương đỡ trán, bản thân mình làm sao không biết trong lòng tiểu quỷ này đang tính toán cái gì, ho khan một tiếng tiếp tục nói: "Quên đi, vẫn là tự tôi giúp em ấy gội đầu đi."

"Vậy trước tiên tôi đem đồ để nơi này, nửa giờ sau sẽ đến lấy." Mặc dù hộ công có chút không cam lòng kiếm thiếu tiền lời, nhưng mà vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp mà để lại bồn thổi phồng cùng nước gội đầu.

"Thỏa mãn?" Nhìn hộ công rời khỏi phòng bệnh, Giang Hoài Sương vừa bực mình vừa buồn cười trừng một chút Hứa Đan Lạc trước mặt, con mắt cũng bắt đầu tỏa sáng. Hứa Đan Lạc thật không tiện nở nụ cười phun ra đầu lưỡi nhưng mà trong lòng tràn đầy vui mừng. Giang Hoài Sương thấy bộ dáng này của Hứa Đan Lạc, khiến trong lòng hơi ngứa, âm thầm mắng vật nhỏ này giày vò người khác nhưng vẫn nghiêm túc nghiên cứu cái bồn thổi phồng kì dị quái đản kia.

Đủ nước rồi, đỡ Hứa Đan Lạc nằm trên bồn thổi phồng, mái tóc buông xuống trong nước. Giang Hoài Sương dùng tay múc nước lên, từng chút từng chút làm ướt tóc của Hứa Đan Lạc, dùng đến dầu gội đầu xoa xoa. Mái tóc của Hứa Đan Lạc rất mềm mại, theo bọt xà phòng qua lại thì nhu thuận khiến cho người khác rất là thoải mái. Ngón tay dán vào chân tóc, nhẹ nhàng nhấn thì cảm giác được nhiệt độ ấm áp của đối phương. Hứa Đan Lạc ngoan ngoãn nằm không nói lời nào, trong phòng rất yên tĩnh, trái tim của Giang Hoài Sương tựa hồ cũng bình tĩnh lại. Nếu như có thể tiếp tục sống như vậy, có lẽ thật sự là một chuyện rất tốt... Nếu như Hứa Đan Lạc chưa nói ra lời yêu thích mình thì tốt rồi, vĩnh viễn cũng không nói, có lẽ bản thân mình thật sự nguyện ý cùng em ấy trải qua cuộc sống như vậy.

Cho đến nay, sự quan tâm của Hứa Đan Lạc cũng làm cho Giang Hoài Sương cảm thấy rất an toàn, là một loại cảm giác an toàn sẽ không bị vứt bỏ. Nhưng mà loại cảm giác an toàn này lại bị nói trắng ra, không có cách nào quay lại được. Giang Hoài Sương không biết làm sao, sau khi ổn định cục diện bị đánh vỡ, đối mặt lựa chọn chính là một chuyện tất nhiên. Là chọn rời đi hay là lưu lại, là lựa chọn tránh né hay là giáo dục... Chỉ là bất luận lựa chọn như thế nào, Giang Hoài Sương đều không thể nhìn thẳng vào còn có một lựa chọn gọi là chung một chỗ...

Nếu như... Chưa bao giờ nói ra... Thì tốt bao nhiêu...

Khung cảnh ấm áp cùng bầu không khí ngọt ngào này mãi đến tận nửa giờ sau hộ công đến thu dọn công cụ thì mới bị đánh vỡ. Lấy khăn lông chậm rãi lau khô mái tóc ẩm ướt, tuy rằng hai người đều không có mở miệng, thế nhưng có vài thứ đang từ từ ấm lên, không thể xem nhẹ.

Đến tối muộn, Hứa Đan Lạc thăm dò, dự định hỏi Giang Hoài Sương cùng tắm rửa có được hay không, Giang Hoài Sương trầm mặc. Hứa Đan Lạc lập tức ý thức được có thể đây chính là điểm giới hạn, vì vậy vẻ mặt dịu ngoan đáng yêu nói: "Thật ra không tắm cũng không sao, ngược lại ngày mai thì em có thể tự mình tắm."

Giang Hoài Sương ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn Hứa Đan Lạc một chút, tựa hồ đang xác định em ấy có phải là thật lòng hay không, vừa muốn từ trên mặt của em ấy nhìn ra chút gì khác, mãi đến tận khi trong lòng Hứa Đan Lạc bắt đầu sợ hãi, lúc này mới mở miệng nói: "Không muốn làm tiếp những chuyện vô vị kia."

Trong lòng Hứa Đan Lạc run lên, ngay thời khắc nghĩ là ngụy biện tốt hay là ngoan ngoãn nhận sai tốt, Giang Hoài Sương thở dài nói tiếp: "Em cho chị một chút thời gian."

Sau một hồi đại bi đại hỉ, đại khái chính là nói tâm tình lúc này của Hứa Đan Lạc. Bảy chữ này mang đến chấn động đủ để lật đổ hết tất cả mọi thứ vào giờ khắc này. Giang Hoài Sương thỏa hiệp, phảng phất sự cứng rắn cùng mềm yếu đều bao hàm ở bên trong bảy chữ này. Hứa Đan Lạc há miệng nhưng lại không thể nói ra nửa chữ.

Được rồi, thật sự được rồi... Người này đối với mình không phải là không có tình cảm, không phải không động lòng, tất cả chờ đợi vào thời khắc này thật có ý nghĩa. Hứa Đan Lạc cảm thấy sự thiếu hụt ở trong lòng đã được lấp kín, quay người đi lau một chút nước mắt ở khóe mắt, ngẩng đầu lên nỗ lực để xem tivi.

Hứa Đan Lạc khiếp sợ, mừng rỡ, rơi lệ, Giang Hoài Sương đều nhìn thấy ở trong mắt. Tuy rằng không biết vừa nãy câu nói kia có nên nói ra khỏi miệng hay không, nhưng mà xác thật là mình đã nói rồi... Không ngờ rằng chỉ là một câu nói như vậy liền để cho tâm tình của đứa nhỏ này có gợn sóng lớn như vậy. Đến cùng là Hứa Đan Lạc lấy loại tư thái nhỏ bé đến cỡ nào để yêu thích mình... Mà mình thật sự không đáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play