Bị Giang Hoài Sương hất ra, tuy rằng tay rất đau nhưng trong lòng Hứa Đan Lạc lại không cảm thấy khổ sở như vậy. Giang Hoài Sương phản ứng như vậy, có phải là mang ý nghĩa thật ra chị ấy cũng không cam lòng cùng mình tách ra? Hứa Đan Lạc chần chờ một chút, không dám mở miệng hỏi. Ngày hôm nay mình đã nói cái điều không nên nói, cũng đã nói quá nhiều, mắt thấy sự tình có chút khả năng chuyển biến tốt cũng không thể lại chíp bông nóng nảy làm hỏng chuyện.

Giang Hoài Sương không nghĩ rằng hai người đều đau buồn đến mức này, trong lời nói của Hứa Đan Lạc lại tạo ra cơ hội cho bản thân, chỉ cho là em ấy chuẩn bị ngoãn ngoan nghe lời, chờ hừng đông liền bỏ người. Giang Hoài Sương khóc đến có chút co rút, bi kịch nhất là không biết mình đang khóc cái gì, chỉ là nước mắt làm sao đều không ngừng được, uất ức một ngày lập tức bạo phát ra đều không có cách nào thu lại.

Từ sau khi nhìn thấy phong thư của Tề Tử Vũ, trái tim Giang Hoài Sương vẫn còn lơ lửng, mấy tiếng đồng hồ ngồi ở trên xe taxi kia giống như bị lăng trì. Vừa đến bệnh viện liền bị lời nói của Thái lão sư dọa sợ đến chỉ còn tức giận, tiến vào phòng bệnh càng bị ấn tượng đầu tiên làm cho suýt chút nữa cả một hơi thở cuối cùng cũng không còn. Thật vất vả biết được tiểu Lạc không có chuyện gì, tất cả đều là giả, kết quả lại tỏ tình. Tỏ tình liền tỏ tình đi, ai biết mình còn chưa kịp cố gắng giáo huấn đứa nhỏ này, tự mình hôn mê trước tiên. Bởi vì cái gì lung ta lung tung đồ ăn tương khắc té xỉu cũng coi như tốt đi, mới vừa tỉnh, còn không nói được mấy câu liền bị cưỡng hôn! Đang muốn cố gắng phát hỏa, đối phương lại thừa nhận sai lầm trước, tiện tay tiến hành trả lại người rơi lệ không đền mạng. Làm mình uất ức thành như vậy, còn có cái gì tốt... Chính mình không phải là rời đi một tuần lễ sao, còn phải ngược thân lại ngược tâm vừa đấm vừa xoa sao, đứa nhỏ này đến cùng là ai dạy dỗ a!

Hứa Đan Lạc không có tài đọc tâm thuật, không biết lúc này trong lòng Giang Hoài Sương đang nhổ nước bọt đối với mình. Nếu như Hứa Đan Lạc biết lời thoại này, bảo đảm không có dũng khí duỗi tay ra, đi kéo ống tay áo của Giang Hoài Sương.

Đang khó chịu, tay áo lại bị kéo một hồi, Giang Hoài Sương trực tiếp phất tay một chút, rầm rì đều không rầm rì. . Đam Mỹ Hài

"Đau..." Hứa Đan Lạc nhỏ giọng kêu to một chút, hai cái tay đều bị thương thật đáng ghét.

"Hừ." Giang Hoài Sương hừ lạnh một chút, đúng là không tiếp tục phất cái tay nhỏ dính ở trên ống tay áo.

Thấy tình thế thuận lợi, tay Hứa Đan Lạc hướng về bên người Giang Hoài Sương hơi di chuyển, ngồi xuống sát bên Giang Hoài Sương. Đến gần rồi, liền cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cái này luân phiên dằn vặt, Hứa Đan Lạc cũng có chút mệt mỏi: "Chị đừng khóc có được hay không, cùng lắm chị muốn thế nào thì làm thế đó, em đều nghe lời chị."

"Vốn là chị muốn thế nào thì em đều nghe chị!" Giang Hoài Sương cũng khóc được rồi, lau mắt, mở miệng nói: "Có một số việc, sau này đừng nhắc lại nữa, ngay cả nghĩ cũng không được."

"Chuyện gì?"

Giả ngu! Giang Hoài Sương vốn là cảm thấy bị Hứa Đan Lạc tỏ tình đã đủ lúng túng, lẽ nào lúc này vẫn còn từ từ đi thảo luận vấn đề này sao. Vừa thấy Hứa Đan Lạc đến thời khắc mấu chốt liền giả ngu, Giang Hoài Sương không vui. Không vui chính là trực tiếp dẫn đến hành động đem vật thể đang dựa vào ấm áp mềm nhũn ở bên cạnh đẩy ra xa. Ra tay trong bóng tối, ngoại trừ không khống chế tốt lực đẩy lại khó xác định vị trí ra tay. Lúc này Giang Hoài Sương đưa tay ra, liền cảm thấy đặt ở một nơi mềm mại, sửng sốt một chút mới phản ứng được, chính mình đại khái là ấn vào chỗ nào. Lần này được rồi, thật không biết là tiếp tục dùng sức hay là mau mau rút về.

Hứa Đan Lạc biết lời kia vừa ra khỏi miệng, đoán là Giang Hoài Sương lại muốn tức giận rồi, nhưng không biết hậu quả của lần giả ngu này chính là bị tập kích ngực. Hứa Đan Lạc cũng sửng sốt. Tay của Giang Hoài Sương liền an an ổn ổn đặt ở trước ngực mình như vậy, còn hơi hơi run. Hứa Đan Lạc đương nhiên sẽ không tự yêu mình mà cho rằng Giang Hoài Sương mới vừa từ chối mình liền động tâm tư. Hiểu rõ điểm này của Giang Hoài Sương đại khái có thể gọi là kế vặt thẹn thùng hoặc là lúng túng, lúc này Hứa Đan Lạc phản ứng lại rút về trước, đè lại cái tay kia, thuận tiện chậm rãi mở miệng: "Chị đang làm gì?"

Nếu như vừa bắt đầu chạm vào đoàn mềm mại kia để Giang Hoài Sương cảm thấy rất là lúng túng và không biết nên làm sao, lúc này Hứa Đan Lạc cử động liền để mình cảm thấy có chút hoảng hốt. Cũng không kịp nhớ có phải sẽ lại làm đau vết thương trên tay Hứa Đan Lạc hay không, Giang Hoài Sương liều mạng đem tay của mình rút ra.

Hiếm thấy bắt được tội chứng, Hứa Đan Lạc không buông tay. Giang Hoài Sương vừa vội vàng suy nghĩ tránh thoát, lòng bàn tay của hai người dùng sức, kéo tới kéo lui, Giang Hoài Sương đột nhiên bất động. Vốn dĩ bàn tay che chỗ mềm mại, do hai người lôi kéo thì không ngừng ma sát qua lại mấy lần, một cái hạt nào đó cũng liền chật đất lồi ra, không cứng không mềm đâm ở trong tay Giang Hoài Sương.

Giang Hoài Sương tất nhiên là biết cái kia đại biểu cái gì, lúc này mặt xám lại ngừng động tác, bên tai Hứa Đan Lạc hô hấp đã trở nên hơi gấp gáp, lại giữ xuống...

"Em biết rõ vừa nãy chị là vô ý đụng vào, còn không buông tay." Giang Hoài Sương khắc chế không để cho tay mình run đến quá lợi hại, đứa nhỏ này quả thật là quá hồ đồ.

Hứa Đan Lạc vốn chỉ là muốn đùa giỡn một chút, sau đó thân thể càng lôi kéo bên trong cũng từ từ mềm nhũn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp lên, cảm thấy trên mặt nóng rực, nhất thời có chút không biết nên làm gì. Nghe được Giang Hoài Sương mang theo chút tức giận quát lớn, không biết tại sao nhất thời càng không muốn để cho tay của Giang Hoài Sương như thế rời khỏi thân thể của mình, Hứa Đan Lạc không có thuận theo mà buông tay ra, trái lại càng nắm chặt, từ trước ngực kéo đến chỗ trái tim.

Tuy rằng vẫn không có buông ra, thế nhưng tốt xấu gì cũng rời đi cái nơi cực kỳ lúng túng kia, Giang Hoài Sương thở phào một hơi nhẹ nhõm. Từ nơi lòng bàn tay rõ ràng có thể cảm giác được nhịp tim của Hứa Đan Lạc, từ cấp tốc, chậm rãi trở nên ổn định. Vừa nãy... Sau khi có phản ứng, chính mình thật giống vậy... Lắc đầu, đem tư tưởng không tốt vứt bỏ sạch sẽ. Đã không muốn thừa nhận là mình có thể yêu thích Hứa Đan Lạc như thế, Giang Hoài Sương từ chối thừa nhận một khắc vừa nãy đó đã động tình.

"Lúc nãy chị như vậy, phải có trách nhiệm với em." Hứa Đan Lạc trêu đùa, cũng không muốn bởi vì lúng túng bất ngờ này mà làm cho Giang Hoài Sương càng có nhiều lý do để rời đi, được rồi, tuy rằng đằng sau cũng có một ít kế vặt của mình.

Trách nhiệm? Trách nhiệm cái gì chứ? Giang Hoài Sương mạnh miệng nói: "Chị nói rồi vừa nãy là vô ý. Hơn nữa chị cũng sờ rất nhiều phụ nữ, mỗi người đều bắt chị chịu trách nhiệm, vậy chị phải bận bịu chết."

Biết rõ lúc này trong lời nói của Giang Hoài Sương mang theo bao nhiêu phần giận hờn nhưng Hứa Đan Lạc vẫn cảm giác một trận khổ sở ập đến trong lòng.

Thấy Hứa Đan Lạc không nói lời nào, Giang Hoài Sương nhân cơ hội rút tay của mình ra, chống đất đứng lên. Vỗ vỗ bụi trên người, mở miệng nói: "Được rồi, đi ngủ, em ở trong mộng tìm người chịu trách nhiệm đi." Dứt lời, nhớ đến tay Hứa Đan Lạc đang bị thương, lại cúi người xuống, đưa tay ra chuẩn bị dìu đi.

"Ngày mai..." Hứa Đan Lạc dựa vào lực của Giang Hoài Sương đứng lên, do dự mở miệng.

"Chuyện của ngày mai để ngày mai hẵng nói." Giang Hoài Sương cảm thấy bị lời nói kia của Hứa Đan Lạc làm cho trong lòng trở nên lung ta lung tung. Vốn dĩ đã không thể nào kiên định ý nghĩ muốn tách ra, lúc này càng không thể đỡ nổi thêm một đòn. Vừa không nỡ xa Hứa Đan Lạc, lại cảm thấy tiếp tục ở lại tất nhiên sẽ càng ngày càng lúng túng, Giang Hoài Sương rơi vào tình cảnh lưỡng nan.

"Trong nhà... Chỉ có một mình em."

"Chị biết, cho dù để một mình em ở, chị cũng sẽ tìm người chăm sóc em." Giang Hoài Sương vươn mình lên giường, đắp kín chăn: "Ngủ đi."

Hứa Đan Lạc đứng bên giường Giang Hoài Sương không di chuyển: "Em không muốn để cho người khác vào ở trong nhà."

Sau khi khóc một hồi, Giang Hoài Sương cảm giác mình cực kỳ bức thiết cần một giấc ngủ, vừa nghe Hứa Đan Lạc lại muốn bắt đầu giày vò người, có chút phát hỏa: "Đều dằn vặt một đêm, em có mệt hay không? Mấy ngày trước không phải Thái lão sư cũng ở sao, cũng không thấy em đem cô ấy ném ra ngoài. Tạm thời đừng ở nơi này làm phiền chị, ngủ đi. Em mới vừa nói một năm gặp mặt mấy lần là tốt rồi, trong chốc lát lại đến ép buộc chị." Chính mình không phải còn chưa quyết định rời ra ngoài, em ấy gào to cái gì. Chỉ là đứa nhỏ này thật muốn đem Thái lão sư ném ra ngoài chơi là tốt rồi, ít nhất thì lúc xế chiều mình không cần bị chơi đùa thảm như vậy.

"Xin lỗi..." Hứa Đan Lạc trầm mặc nửa ngày nói ra hai chữ.

"Không sao, ngủ đi..." Hứa Đan Lạc vừa nhận sai, Giang Hoài Sương kiêu ngạo không đứng lên. Rõ ràng Hứa Đan Lạc ngoại trừ thích mình, cũng không làm sai cái gì, tại sao liền nói xin lỗi đây... Giang Hoài Sương bịt kín chăn, cảm thấy một hai cái đều là bi kịch, khắp thế giới đều bi kịch.

Bịt kín chăn, buồn ngủ rũ rượi nhưng Giang Hoài Sương làm thế nào cũng không ngủ được, Hứa Đan Lạc ở bên cạnh lặng lẽ không xê dịch chỗ đứng. Lại nói có người đứng bên cạnh, có thể ngủ sao? Bên cạnh không có ai, bên cạnh không có ai... Giang Hoài Sương làm đủ sức lực để thôi miên mình, thế nhưng nghĩ đến vết thương trên tay Hứa Đan Lạc, trong lòng giống như bị móng tay mèo cào một cái.

"Em đứng ở chỗ này đến cùng muốn thế nào! Có phải là muốn chị nửa đêm đi tìm y tá để chị đổi phòng!" Trong lòng Giang Hoài Sương ngoan cố không được, nhấc chăn lên một cái ngồi dậy nói.

Hứa Đan Lạc đáng thương, thật ra hiện tại đúng là không có mục đích gì, chính là chỉ muốn đứng nhìn Giang Hoài Sương một lúc mà thôi. Bị rống lên, còn nghe Giang Hoài Sương nói phải thay đổi phòng, quýnh lên, lời nói tự đáy lòng liền chạy ra bên miệng: "Em rất nhớ chị, em chỉ muốn nhìn chị một chút..."

"Em... Cảnh tối lửa tắt đèn em có thể nhìn thấy cái gì..." Giang Hoài Sương phiền muộn gần chết, đứa nhỏ này càng ngày càng tiến bộ, đem mình tức giận lại còn không thể phát hỏa ra được.

"Em có thể nhìn thấy chị nằm ở trên giường, ngay ở trước mắt em."

"Cút đi, đi lên giường ngủ một giấc đi..." Giang Hoài Sương bị đứa trẻ thành thật này làm tan vỡ.

"Không được!" Hứa Đan Lạc dùng âm thanh hơi lớn để từ chối, tiếp theo lại đè xuống âm lượng: "Em sợ..."

"Sợ cái gì? Sợ tối? Nhưng từ trước cho đến bây giờ em không sợ tối." Giang Hoài Sương suy nghĩ một chút: "Em có thể đừng gạt chị, đừng nghĩ để chị chia giường cho em ngủ."

"Em không sợ tối... em sợ, ngủ thiếp đi, ngày mai vừa mở mắt sẽ phát hiện tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là đang nằm mơ. Không có bị thương, không có đến bệnh viện, chị cũng không trở về nữa..." Hứa Đan Lạc thoáng dừng lại một chút, nói tiếp: "Nếu như ngày mai tỉnh lại, nếu như em phát hiện đây chỉ là một giấc mộng, em nhất định phải đem chuyện trong mộng mơ tiếp một lần. Ừ, không... Phải nói, vừa bắt đầu bị thương liền phải nghiêm trọng một chút, như vậy chị sẽ trở về, hơn nữa em cũng không có lừa chị."

Nghe được trong lời nói của Hứa Đan Lạc tràn đầy nghiêm túc, trong lòng Giang Hoài Sương có chút chíp bông, đứa nhỏ này nghe ra làm sao có chút không đúng lắm. "Tiểu Lạc, không phải nằm mơ." Ngữ khí của Giang Hoài Sương cũng mềm nhũn: "Chị đã trở về."

"Nhưng mà... Chị vẫn cứ muốn đi. Chị không cần em nữa... Em vẫn đang nghĩ có phải là em không đủ ngoan, không đủ nghe lời, vì lẽ đó ba mẹ không cần em nữa, chị cũng không cần em nữa..." Âm thanh của Hứa Đan Lạc có chút khó khăn, khóc nức nở. "Trong nhà cũng chỉ có một mình em, em một mực chờ đợi chị trở về. Mỗi ngày vừa mở mắt liền đi xem phòng ngủ của chị, xem chị có trở về chưa, lúc đi học điện thoại di động cũng mở chuông, mãi đến rất khuya rất muộn cũng không dám đi ngủ, chỉ sợ chị trở về một chút liền lại đi rồi. Em làm thật nhiều điểm tâm cũng không để bảo mẫu nấu cơm cho mình, thật hy vọng lúc chị trở lại nhìn thấy em ngoan như thế thì sẽ không đi nữa. Nhưng mà em chờ đợi một ngày lại một ngày, mỗi lần chuông cửa vang em đều thật vui vẻ, thế nhưng đều không phải chị. Vì lẽ đó em chỉ có thể tự mình ăn những món ăn vì chị mà chuẩn bị, em tự nói với mình không được khóc, nói không chừng ngày mai chị sẽ trở về. Nếu để cho chị thấy em khóc đến dáng vẻ không xinh đẹp, nếu như chị không thích em, lại đi rồi thì làm sao bây giờ..."

"Tiểu Lạc... Đừng nói nữa..." Giang Hoài Sương cảm giác trái tim của mình như là bị quất một ngàn lần, sau đó lại bị lăng trì một vạn lần.

Hứa Đan Lạc thật sự không nói, trong bóng tối chỉ còn lại âm thanh nhỏ giọng nức nở.

"Chị trước nay... Không biết em đang chờ chị như thế... Nếu như chị biết..." Giang Hoài Sương dừng lại không nói thêm gì nữa.

"Nếu như chị biết, chị sẽ không trở về. Giống như hiện tại, chị biết em sẽ chờ chị như vậy, chị vẫn sẽ đi." Âm thanh của Hứa Đan Lạc trở nên rất là ai oán: "Nhưng mà ít nhất hiện tại em biết, chị không phải là bởi vì em không ngoan mới đi."

Nếu như mình biết... Nếu như mình biết... Giang Hoài Sương muốn điên rồi... Trong lòng như bị xé ra một lỗ hổng to lớn, chỗ trống đau đớn đến không cách nào tự kiềm chế.

Nghiêng người về phía trước kéo tay Hứa Đan Lạc qua, kéo gần chút, Giang Hoài Sương khẽ thở ra một hơi, hướng về bên kia giường hơi di chuyển, mở miệng nói: "Lại đây ngủ chung đi..."

Cảm giác được Hứa Đan Lạc thoáng ngẩn người, chỉ là rất nhanh thuận theo ý của mình bò lên giường, nằm ở bên cạnh mình, ngoan ngoãn, không có nửa điểm dáng vẻ trước đây cùng giường cùng gối thì dính người. Giang Hoài Sương xoa xoa tóc Hứa Đan Lạc, đưa tay ôm eo, lại nói: "Hiện tại, có thể ngủ không?" Nếu như tường đồng vách sắt ở trong lòng bị đứa nhỏ này chọc thành một lỗ hổng lớn, vậy thì bắt em ấy bù đắp lỗ hỗng của tường thành đi, Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

"Em đang nằm mơ đi, hóa ra đúng là đang nằm mơ... Yên tâm, ngày mai em nhất định chảy máu nhiều một chút đem chị tìm trở về." Dằn vặt nửa ngày, Giang Hoài Sương lại để cho mình lên giường, còn ôm mình, Hứa Đan Lạc một mực cho là mình vẫn đang nằm mơ, vì vậy vừa nhỏ giọng thầm thì vừa hướng về bên người Giang Hoài Sương nhích lại gần.

"..." Giang Hoài Sương không biết nên nói gì, đến cùng là đứa nhỏ này đang nói cái gì, coi mình là triệu hoán thú sao, còn chảy máu tìm trở về. Nếu không để cho em ấy lên giường, trong lòng mình không khổ sở như vậy, thật muốn đem Hứa Đan Lạc một cước đạp xuống.

"Thật tốt... Em chờ đợi một tuần mới đợi được giấc mơ này." Hứa Đan Lạc nói, ở cổ Giang Hoài Sương sượt sượt. "Chị có biết hay không, ngoại trừ ngày hôm nay có thể mơ thấy chị, mấy ngày nay em đều mơ thấy ba mẹ... Sau khi bọn họ đi rồi, em vẫn là một mình. Tuy rằng trên thế giới này có rất nhiều người, thế nhưng trước khi em gặp được chị, em đều là một mình. Tuy rằng chị lúc nào cũng lạnh như băng, cũng không thân thiện nhưng em chính là yêu thích chị. Dù cho chỉ có thể đến gần chị nhiều một chút, đều rất hài lòng. Chị nói xem, chờ ngày mai chị trở lại, em có nên cùng chị nói những chuyện này hay không đây? Vẫn là không nói đi, nói chị lạnh như băng chị nhất định sẽ tức giận. Em thật thích chị, thật sự, mỗi lần mơ thấy chị, em đều sẽ ở trong mộng nói một lần. Có thể nói nhiều rồi, em liền có dũng khí ở ngay trước mặt chị nói với chị. Ngày mai sau khi chờ chị trở về, em sẽ nói cho chị biết có được hay không. Đừng rời xa em..." Hứa Đan Lạc nói lải nhải, giống như là đang lầm bầm.

Giang Hoài Sương nghe xong cảm thấy có chút không đúng, cái gì ngày mai sau khi trở về, bản thân mình không phải đang yên đang lành ở chỗ này hay sao. "Này, đến cùng em có biết hiện tại không phải đang nằm mơ hay không, những câu nói kia ngày hôm nay em đều nói nhiều lần lắm rồi, em có phiền hay không đây?" Giang Hoài Sương nhẹ nhàng nhéo Hứa Đan Lạc một chút, không quá dùng sức, chỉ là muốn làm cho em ấy tỉnh táo một chút.

"Nhẹ một chút..." Hứa Đan Lạc giật giật. "Quá dùng sức sẽ làm em tỉnh. Thật vất vả mới thấy chị ở trong mộng, em không muốn sẽ tỉnh nhanh như thế."

Ngay lúc Hứa Đan Lạc di chuyển, Giang Hoài Sương cảm thấy nơi cổ bị một khối đồ vật nóng hừng hực đụng vào, trong lòng cả kinh, thu tay đang ôm ở trên người Hứa Đan Lạc về, tìm kiếm trán. Thật nóng! "Em bị sốt, chị đi gọi bác sĩ." Giang Hoài Sương đang muốn đứng dậy, thân thể lại bị ngăn chặn.

"Không muốn tỉnh lại..." Hứa Đan Lạc cố chấp dùng nửa người chiếm cứ ở trên Giang Hoài Sương: "Em thật thích chị, chị có thích em hay không?"

Dẫm vào vết xe đổ, Giang Hoài Sương không dám xuống tay ác độc. Ấn lại tay vừa nãy tìm thấy nhiệt độ, đoán chừng đứa nhỏ này sốt không nhẹ, cũng không biết là khi nào thì bắt đầu sốt, Giang Hoài Sương có chút không nắm chắc được em ấy đây là sốt đến hồ đồ rồi? Hay là mượn bệnh giả điên? "Em bị sốt, phải gọi bác sĩ, ngoan, tránh ra để chị đi có được hay không?" Không hạ thủ được, Giang Hoài Sương chỉ có thể ôn nhu khuyên nhủ.

"Nói chị yêu thích em..." Hứa Đan Lạc chơi xấu, "Dù sao cũng là nằm mơ, chị nói đi mà..."

Đây là... Làm nũng? Giang Hoài Sương ổn định ôm thật chặt tiểu loli đang vừa làm nũng vứa õng ẹo, phòng ngừa Hứa Đan Lạc bị rơi xuống giường.

"Nói đi mà, hiếm khi nằm mơ thấy chị..." Hứa Đan Lạc cảm giác được mình được Giang Hoài Sương ôm lấy, tiếp tục cọ xát chiếm cứ toàn bộ.

"Chị..." Dựa vào càng gần, Giang Hoài Sương càng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Hứa Đan Lạc, trong lòng lo lắng đến không chịu được. Muốn đi bấm cái chuông gọi y tá ở đầu giường, rồi lại lo lắng bị người ta nhìn thấy tình cảnh lúc này. Cuối cùng vẫn là lo lắng đối với Hứa Đan Lạc chiếm thượng phong, Giang Hoài Sương hít sâu một hơi, nhỏ giọng đến không thể nhỏ hơn, mở miệng: "Chị... Yêu... Em." Mới vừa nói xong, Giang Hoài Sương liền cảm giác tim mình đập đến lợi hại, cũng không dám suy nghĩ nhiều, mau mau nói: "Được rồi, thả ra, em sốt thật là lợi hại."

"Chứng minh như thế nào?"

"..." Giang Hoài Sương nghe câu nói này, cảm giác quen tai thế nào, thật giống buổi tối đầu tiên tiểu Lạc đến nhà, cũng bắt mình chứng minh không ghét em ấy. "Cái kia... Ôm một cái?" Nhớ đến lần kia là yêu cầu như thế này.

"Đã ôm. Hôn nhẹ."

Ngữ âm vừa ra, Giang Hoài Sương liền cảm thấy áp lực trên người nặng thêm một chút, môi của Hứa Đan Lạc vững vàng mà rơi ở trên mặt của mình, cũng kì kèo tìm hướng môi mình dựa vào, chỉ là thật lâu đều không thể hôn đến đúng nơi. Cùng với lúc trước bị cưỡng hôn thì không giống, khi đó môi là ấm áp mà kiên định, lúc này lại là nóng rực mà nôn nóng. Đã sốt rất lợi hại... Giang Hoài Sương mím môi, tùy ý để Hứa Đan Lạc tiếp tục động tác khinh bạc.

"Không hôn được..." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên, oan ức mở miệng.

Giang Hoài Sương nhịn không được muốn cười, còn chưa cười ra tiếng liền cảm thấy có giọt nước lành lạnh như mưa rơi trên mặt của mình.

"Tại sao không hôn được... Có phải là mộng liền muốn tỉnh rồi... Em không muốn tỉnh... Không muốn chị đi... Không muốn..." Hứa Đan Lạc thật sự khổ sở, lập tức khóc đến có chút lợi hại.

Ý cười kẹt ở trong cổ họng, Giang Hoài Sương không cười nổi. Đứa nhỏ này... Đến cùng là bỏ bao nhiêu tâm tư ở trên người mình, cho dù sốt thành như vậy nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến mình.

Đưa tay tìm thấy cằm của Hứa Đan Lạc, nơi đã bị nước mắt làm cho ẩm ướt, Giang Hoài Sương ngẩng đầu lên xác định chuẩn xác môi của Hứa Đan Lạc, chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, toàn thân lại giống như là bị dòng điện chạy qua. Ngay lúc Giang Hoài Sương vừa định kết thúc nụ hôn, chuẩn bị rời ra, thì Hứa Đan Lạc do nếm được mùi vị, trong nháy mắt đoạt đi quyền chủ động. Hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp lên, vốn dĩ chỉ là hôn động viên, từ từ thay đổi, nhiệt độ không ngừng tăng cao cùng bị sốt không liên quan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play