Môi được ngậm nhẹ nhàng, đầu lưỡi ôn hòa chậm rãi lướt qua, thân thể trong nháy mắt trở nên tê dại, phảng phất chỉ còn lại cảm giác mặc cho khiêu khích bên trong miệng.
Chỉ là thất thần trong chốc lát, Giang Hoài Sương liền phản ứng lại, chính mình đây là bị cưỡng hôn! Tức giận, Giang Hoài Sương dùng hết toàn lực đẩy Hứa Đan Lạc ở trên người mình một cái. Sự thật chứng minh, sức mạnh của Giang Hoài Sương xưa nay không nắm chắc mà sử dụng. Vốn dĩ chỉ là muốn đẩy Hứa Đan Lạc ra, cuối cùng là trực tiếp đẩy ngã xuống đất. Giang Hoài Sương sửng sốt một chút liền đưa tay lau môi bị khinh bạc, hừ lạnh một tiếng. Lần trước thừa dịp mình ngủ hôn trộm coi như bỏ qua, lần này lại dám trực tiếp nhào lên, đúng là coi mình là con cọp giấy sao!
Nheo lại mắt thấy bóng đen kia trên đất nửa ngày không nhúc nhích, Giang Hoài Sương một hồi tức giận không nhịn được mở miệng: "Em chuẩn bị ở trên đất ngủ sao?"
"..."
Thích ngồi an vị đến hừng đông thì ngồi đi. Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc không phản ứng lại mình, bực mình, xoay người để gối nằm ngang rồi nằm xuống. Chỉ là một hồi lâu đều không thể ngủ, lỗ tai chống lên nghe động tĩnh trên đất. Yên lặng, yên lặng, vẫn là yên lặng... Lại tiếp tục như thế, thấy mình không nghe nhầm. Giang Hoài Sương lật người một chút, liếc mắt nhìn Hứa Đan Lạc, còn duy trì nguyên tư thế... Không phải là hôn mê chứ, Giang Hoài Sương có chút bận tâm.
"Em không sao chứ?" Lại chịu đựng một chút, Giang Hoài Sương chống người đứng dậy hỏi.
"..."
Mím chặt môi, đừng nói thật sự là bị mình làm cho bất tỉnh. Vừa nghĩ đến lúc nãy mình trực tiếp đẩy ngã Hứa Đan Lạc trên đất, Giang Hoài Sương bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ, lập tức quên mất tức giận, liên tục lăn một vòng xuống giường, chạy thẳng đến cửa, mở đèn.
Đèn vừa mở, trong phòng bệnh liền có chút chói mắt. Giang Hoài Sương cũng không kịp nhớ mở mắt ra thích ứng một chút, nhanh chóng chạy về bên người Hứa Đan Lạc ngồi xổm xuống, vừa nhìn đứa nhỏ này vẫn đúng là nhắm hai mắt, mắt sưng như trái đào, một kẽ mắt cũng không mở. Run run rẩy rẩy đưa tay ra để ở dưới mũi Hứa Đan Lạc thử một chút, có tức giận. Giang Hoài Sương vỗ vỗ trong ngực vừa muốn đi ra kêu bác sĩ, mới vừa đứng lên còn chưa kịp bước đi, liền cảm thấy dưới chân hơi ngưng lại. Cúi đầu một chút, lại bị kéo lấy ống quần.
"Như thế nào, có phải là đụng vào chỗ nào rồi? Chị đi gọi bác sĩ cho em, buông tay." Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc vẫn là nhắm mắt lại, có chút gấp.
"Không có chuyện gì, đèn vừa mở quá chói mắt."
Mím chặt môi! Giang Hoài Sương xù lông: "Em không có chuyện gì sao không nói với chị một tiếng, chị còn tưởng rằng lúc em té xuống bị đụng vào chỗ nào."
"..." Hứa Đan Lạc nhếch miệng không trả lời.
"Được rồi, chị đẩy em là chị không đúng, nhưng cũng là bởi vì em trước tiên..." Giang Hoài Sương nhíu mày lại: "Quên đi, không nói những thứ này. Đã muộn rồi, trên đất lạnh, em lên giường ngủ đi."
Hứa Đan Lạc không nhúc nhích.
Giang Hoài Sương động động chân, Hứa Đan Lạc buông lỏng tay, thuận lợi đoạt lại ống quần.
"Lên đi ngủ có được hay không?" Giang Hoài Sương đi mấy bước muốn tắt đèn, có chút không đành lòng lại đi trở về, cúi người xuống nói: "Đến cùng là em muốn làm gì? Muốn ở trên đất nằm một đêm sao?" .
Truyện Ngược"Em đang suy nghĩ..." Hứa Đan Lạc thật sự làm ra vẻ mặt đang suy nghĩ: "Chị thật sự là không có chút nào yêu thích em. Cho nên mới phải vội vàng né tránh em, dùng lực đẩy em ra..."
"Chị..." Giang Hoài Sương theo bản năng muốn phản bác nhưng đúng lúc thu lại, nếu như hiện tại em ấy đã nghĩ như vậy, có thể nghĩ rõ ràng, chủ động từ bỏ ngược lại đúng là việc tốt.
Dừng một chút, thấy Giang Hoài Sương chưa hề mở miệng chút nào, Hứa Đan Lạc hơi cuộn lại kẹp ôm sát đầu gối: "Thật ra em vẫn cho rằng chị có thể sẽ thích em. Dù sao chúng ta sống chung một chỗ lâu như vậy, em biết chị rất quan tâm em, rất quan tâm em. Em đã nghĩ thử một lần đi, nói không chừng khi em thật sự nói ra chị sẽ suy xét một chút. Biết rõ ràng cơ hội rất nhỏ, một khi nói ra nếu chị không muốn, ngay cả cơ hội cùng chị ở chung một chỗ em đều không có. Nhưng mà em vẫn nói ra... Chị nói xem, tại sao em lại tham lam như thế đây?"
Giang Hoài Sương cảm thấy trong lòng chua xót, cũng không biết nên nói cái gì.
May là Hứa Đan Lạc cũng không hi vọng Giang Hoài Sương đáp lại, cúi đầu, chưa dừng lại tiếp tục nói: "Vừa bắt đầu em chỉ muốn cùng chị ở chung một chỗ, không muốn bị đưa đến biệt thự. Tiếp theo thì muốn chị yêu thích em nhiều thêm một chút, càng quan tâm em thêm một chút. Lại sau đó, khi biết chị không ghét cùng con gái chung một chỗ, em đã nghĩ nếu có thể cùng chị sống hết đời cũng đủ rồi. Nhưng mà vốn dĩ con người thật sự không thể quá tham lam. Nếu như em có thể thu lại một ít, không cho chị nhìn ra, có phải là em có thể cả đời tiếp tục ở bên cạnh chị, không cần tách ra... Nói ra miệng liền không còn đường lui, chỉ có thể ép buộc chị, không ngừng ép buộc chị, phát điên lên như thế ép buộc chị. Em biết, nếu như hôm nay không nghe được chị nói yêu thích em, ngày mai chị lại muốn trốn đi. Em không thể không ép buộc chị, càng sợ hãi em càng trăm phương ngàn kế nghĩ làm sao mới có thể khiến cho chị lưu lại. Vừa nãy em rất đáng sợ đúng không... Em cũng cảm thấy mình thật là đáng sợ..."
"Tiểu Lạc..." Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc ngồi dưới đất cuộn thành một đoàn, câu nói kia trầm thấp, lại như cái roi nhỏ một chút rồi lại một chút đánh ở trong lòng mình, cảm thấy tê tái đau đớn.
"Em biết, bây giờ em thấy hối hận thì đã vô dụng. Cho dù hiện tại em nói em không thích chị, chị ở lại đây đi, chúng ta chung sống giống như trước đây, chị cũng sẽ không tin. Giống như chị mới vừa nói, có mấy lời đã nói ra khỏi miệng thì không thể quay đầu lại được. Huống chi, em thật sự không muốn tiếp tục lừa chị..." Hứa Đan Lạc giơ ống tay lên áo lau lau nước mắt, nói: "Ngày mai... Chị liền muốn đi rồi. chia tay lúng túng như thế, chị nhất định không muốn gặp lại em. Nhưng mà nếu như có thể, mỗi năm có thể gặp mặt mấy lần hay không... Nếu như chị rất bận, đến Tết gặp mặt một lần cũng được... Em chính là muốn còn có thể gặp lại chị. Em bảo đảm, sau khi gặp mặt lại em tuyệt đối sẽ không đề cập đến chuyện này. Em chỉ là, chỉ là muốn... Mỗi năm có thể có mấy ngày như vậy, ngồi xuống cùng chị nói chuyện phiếm, biết chị trải qua có tốt hay không..."
Siết chặt quần áo ở trong lòng, con mắt của Giang Hoài Sương trở nên chua xót.
Không nhìn thấy Giang Hoài Sương bất thường, Hứa Đan Lạc vùi đầu vào đầu gối, vai hơi nhún, giọng nói càng thêm hạ thấp: "Chị có thể tắt đèn được không, em không muốn ngày mai lúc chị rời đi, hình ảnh cuối cùng nhớ đến chính là bộ dáng lúc này của em."
Không có mở miệng, Giang Hoài Sương hiếm thấy rất là thuận theo đi đến cạnh cửa, tắt đèn. Nhưng đầu ngón tay dừng lại ở trên công tắc, lại không còn khí lực để rời đi. Đã là người trọng yếu như vậy nhưng phải xóa sạch khỏi cuộc sống, phải chịu đựng đau đớn, nguyên lai so với tưởng tượng còn lớn hơn gấp mấy lần. Đây chính là kết quả mình mong muốn sao... Tách ra sống, không cần phải lúng túng gặp mặt, mỗi năm gặp mặt vài lần, hàn huyên với nhau sau đó cười nói tạm biệt. Ôm ngực, tựa ở trên tường, Giang Hoài Sương đột nhiên rất muốn cười, nước mắt liền như thế một giọt một giọt rơi xuống.
"Không biết có nên nói tạm biệt hay không... vẫn là không cần nói đi... Nhất định sẽ tạm biệt." Hứa Đan Lạc giả vờ kiên cường nhưng trong lời nói nồng đậm tiếng khóc nức nở. Dứt tiếng, chỉ thấy bóng đen trên đất cuộn thành một đoàn giật giật, giống như là muốn đứng lên, sau đó lại bất động.
"Đau..." Hứa Đan Lạc thu hồi tay chống đỡ đất, cái miệng nhỏ tức giận trút ra.
"Làm sao?" Giang Hoài Sương tàn nhẫn mà cắn môi một chút, đè xuống khó chịu trong lòng hỏi.
"Có lẽ đụng vào tay, không có chuyện gì, đừng mở đèn." Hứa Đan Lạc không muốn để cho Giang Hoài Sương nhìn thấy mình khóc đến rối tinh rối mù.
Giang Hoài Sương vốn không có ý định bật đèn để Hứa Đan Lạc nhìn thấy mình cũng đang khóc, do dự một chút, vẫn là sờ soạng đi trở về bên người Hứa Đan Lạc, ngồi xổm xuống: "Đụng vào tay nào?" Nói xong liền đưa tay ra sờ lên.
"A..." Một trận đau đớn kéo đến, Hứa Đan Lạc nhịn không được kêu lên. Bị Giang Hoài Sương nắm lấy chính là cái tay trước kia bị mình rút kim. Khả năng là đụng phải chỗ bị châm, lúc nãy chống đỡ thì hơi dùng sức, liền bắt đầu đau.
"Rất đau sao?" Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc kêu to, làm cho trong lòng rất gấp gáp, khó chịu đến không chịu được, nước mắt lại vội vàng chảy xuống thành hàng, may là trong bóng tối, ai cũng không nhìn thấy ai. Sờ sờ bàn tay nhỏ trong tay, mặt trên là một khối băng dính, không phải băng gạc: "Là cái tay kia buổi chiều truyền nước?"
Hứa Đan Lạc không trả lời vấn đề của Giang Hoài Sương, sau khi trầm mặc một chút mang theo giọng điệu thăm dò, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chị đang khóc?"
Giang Hoài Sương cầm lấy tiểu trảo bị thương, tay run lên một chút, ngữ khí đông cứng trả lời: "Không có."
Mới vừa trả lời xong, tay bánh chưng kia của Hứa Đan Lạc liền với tới, Giang Hoài Sương tránh không kịp bị tìm thấy mặt. Bởi vì sợ không cẩn thận sẽ để tay bánh chưng đang bị thương càng thêm nặng, Giang Hoài Sương chỉ có thể để mặc cho Hứa Đan Lạc vuốt vuốt, không dám lộn xộn.
"Chị đang khóc... Tại sao khóc?" Tay bánh chưng của Hứa Đan Lạc dừng ở phía dưới khóe mắt cách đó không xa của Giang Hoài Sương. Đầu ngón tay chạm đến da thịt ẩm ướt, không ngừng có nước mắt ấm áp từ phía trên lăn xuống, chạm vào trên ngón tay của mình.
Giang Hoài Sương căn bản không muốn phản ứng, chính mình khóc thành như vậy, còn không hoàn toàn do Hứa Đan Lạc hại, nói xong những điều kia khiến người ta rơi nước mắt, vào lúc này giả vờ như không có chuyện gì, người như thế hỏi cái gì hỏi. Trong lòng Giang Hoài Sương oan ức, nước mắt rơi càng cuống lên.
"Xin lỗi... Em biết chuyện ngày hôm nay để chị rất lúng túng. Như vậy không được, bây giờ em đi tìm y tá nói cho em đổi phòng, em đi ngay lập tức, chị đừng khóc." Hứa Đan Lạc vội vàng an ủi Giang Hoài Sương, trong lòng đã hoảng đến không được, bản thân mình từ xưa đến nay chưa từng nhìn thấy Giang Hoài Sương khóc, nhiều lắm thì nhìn thấy vành mắt của chị ấy hồng qua một lần. Vào lúc này, nước mắt ở trên tay liền rơi liên tục nện xuống đất, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Giang Hoài Sương vốn đã rất khó vượt qua, vừa nghe hiện tại Hứa Đan Lạc muốn đi liền nhỏ giọng ô ô khóc lên. Mặc dù biết Hứa Đan Lạc là vì để cho mình hài lòng nên nói ra muốn rời đi, nhưng mà Hứa Đan Lạc làm sao biết mình chính là đang vì cái này mà khổ sở. "Em đi đi, bây giờ đi, ngay lập tức đi!" Giang Hoài Sương vừa tức giận lại vừa khổ sở, giận hờn hô to.
"Được, em đi, lập tức đi, vậy chị đừng khóc." Hứa Đan Lạc nói, liền muốn đứng lên.
Giang Hoài Sương ngây người, cái tên này bình thường dính người như vậy, vào lúc này tại sao mới đuổi liền đi. Vốn chỉ là muốn hò hét, Giang Hoài Sương cưỡi hổ khó xuống, khẽ cắn răng trái lương tâm nói: "Đi, đi... Đi nhanh lên. Để chị một mình ở chỗ này ngộ độc thức ăn, chết rồi thôi."
Hứa Đan Lạc bất động, chỗ nào cùng chỗ nào. "Bác sĩ nói chị đã không sao rồi, chị lại không ăn đồ ăn kia nữa, sẽ không ngộ độc thức ăn chết ở chỗ này." Chỉ cho là Giang Hoài Sương còn đang lo lắng chuyện ngộ độc thức ăn, trong lòng Hứa Đan Lạc chuẩn bị kỹ càng giải thích lại một chút.
Mím chặt môi, đây là con cái nhà ai mà ngốc ngếch như thế, đem đi hủy diệt đi! Giang Hoài Sương khẽ hừ một tiếng: "Cái kia để chị một mình ở chỗ này chết đói đi."
Hứa Đan Lạc rốt cục phát hiện Giang Hoài Sương bình thường sẽ nói lý, thế nhưng một khi không nói lý liền thật không thể nói lý, còn không bằng đứa trẻ năm, ba tuổi. "Vậy bây giờ đến cùng là chị muốn em đi hay là không muốn?" Hứa Đan Lạc bị Giang Hoài Sương làm cho sắp điên rồi.
"..." Giang Hoài Sương không lên tiếng, rõ ràng phát hiện tạm thời tư duy của mình và Hứa Đan Lạc không ở đồng nhất trên trục hoành.
"Vậy tối nay em không cần đi rồi?" Hứa Đan Lạc hỏi xong mới cảm thấy câu hỏi này quái dị khó chịu.
Giang Hoài Sương vừa khóc vừa nhỏ giọng rầm rì một chút.
Trong lòng vui vẻ, Hứa Đan Lạc giống như là nghĩ thông suốt cái gì, nói: "Vậy tối nay em không cần đi rồi, ngày mai sớm một chút thì đi. Đỡ phải trời sáng, chị nhìn thấy em lại lúng túng không thích."
Hứa Đan Lạc, em thật tàn nhẫn! Giang Hoài Sương đẩy tay Hứa Đan Lạc đưa qua, học dáng vẻ vừa nãy của Hứa Đan Lạc, ôm đầu gối tự ái.