"Em còn nhỏ, có một số việc em cho rằng như vậy nhưng thật tế là không phải." Có chút không chịu nổi ánh mắt chờ mong đang nhìn mình, Giang Hoài Sương xoay qua một bên, chăm chú nhìn vào ga trải giường trắng tinh, giống như là muốn từ trên giường tìm ra bản thảo để đọc theo. "Em chỉ là muốn một người thân mà thôi. Hay là do chuyện của chị đối với em sản sinh một chút ảnh hưởng không tốt, mới làm cho em có loại ảo giác này... Căn bản là em không biết bản thân mình đang làm gì..." Trên thực tế, Giang Hoài Sương sắp không biết mình đang nói cái gì.

"Em rất rõ ràng em đang làm gì." Hứa Đan Lạc cắt ngang lời đang cằn nhằn của Giang Hoài Sương. "Chị lại không phải là em, làm sao biết em chỉ là muốn một người thân mà thôi. Hơn nữa em yêu chị là chuyện rất lâu, trước khi biết chuyện của chị và Thang Biên Tâm, căn bản không phải giống như chị đã nghĩ, chịu ảnh hưởng từ chị."

Trong lòng Giang Hoài Sương cứng lại, Hứa Đan Lạc nói đến kiên định như vậy, lập tức liền bác bỏ cái lý do mà mình thật vất vả mới nghĩ ra, em ấy cũng thật là, một đường lui cũng không muốn để lại cho nhau. Biết rõ ràng nhất chuyện nên làm lúc này chính là đem đứa bé này triệt để mắng tỉnh, sau đó rời đi, nhưng mà Giang Hoài Sương ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không còn mấy phần, đầu cũng bắt đầu ngất ngây.

Hứa Đan Lạc ngoài miệng nói đến đại nghĩa, thật ra cực kỳ chột dạ, thấy Giang Hoài Sương chỉ là một mực trầm mặc thì càng căng thẳng. "Ngày ấy, sau khi biết chuyện của chị và Thang Biên Tâm, em thật sự không biết nên hài lòng hay là khổ sở. Thế nhưng, càng ngày càng muốn biết chị có một tí khả năng yêu thích em như thế hay không. Chỉ cần có một tia khả năng như vậy, em đều nguyện ý chờ." Hứa Đan Lạc đem lời nói đến mức rõ ràng nhưng không có nửa điểm đáp lại, theo tính cách của Giang Hoài Sương, nếu thể hiện như vậy nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

"Nếu như chị nói một chút khả năng cũng không có, có phải là em có thể quên chuyện này hay không." Giang Hoài Sương mềm nhũn ngồi ở trên giường, trong lòng càng ngày càng sầu muộn, đầu cũng đau đến lợi hại, bắt đầu có chút cấp tốc muốn giải quyết chuyện này.

Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút, cái gì gọi là 'Nếu như chị nói một chút khả năng cũng không có?' Câu kia đến cùng là có thể hay là không thể... Chuyện như vậy làm sao có thể ba phải cái nào cũng được, từ ngữ hàm hồ, đương nhiên là muốn nói rõ ràng.

Trên người có chút nóng, Giang Hoài Sương muốn đưa tay sờ sờ chính mình, có phải là bị sốt hay không, nhưng tay phải đang chống đỡ thân thể càng mềm yếu ở trên giường, tay trái lại bị Hứa Đan Lạc cầm thật chặt. Giang Hoài Sương có chút nôn nóng mở miệng: "Nói chung, chị sẽ không cùng với em, buông tay."

Vừa nghe đến hai chữ buông tay, phản ứng đầu tiên của Hứa Đan Lạc chính là Giang Hoài Sương lại muốn trốn đi, cầm lấy tay của Giang Hoài Sương nắm chặt thêm một chút: "Cho em lý do, nếu như em có chỗ nào làm chưa đủ tốt, chỉ cần chị nói, em liền thay đổi. Rõ ràng chị quan tâm đến em..." Rõ ràng là quan tâm mình, đến cùng chỗ nào của bản thân mình không sánh được với Thang Biên Tâm, làm cho chị ấy trốn rồi lại trốn, thật không cam lòng.

Phải, là quan tâm, nhưng mà là quan tâm với người nhà, Giang Hoài Sương mở miệng, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Hứa Đan Lạc nhưng nửa chữ đều không nói ra được. Có chút tức giận sự nhẹ dạ của mình, Giang Hoài Sương dùng sức hất tay, muốn tránh thoát sự kiềm chế của Hứa Đan Lạc.

Do trình độ bám người của Hứa Đan Lạc quá cao, Giang Hoài Sương hất Hứa Đan Lạc ra thì dùng khí lực hơi lớn. Cánh tay mang theo bình nước biển đang treo lủng lẳng cùng cánh tay bị băng bó của Hứa Đan Lạc bị hất xuống.

"Tay..." Giang Hoài Sương hoảng sợ chỉ vào tay phải của Hứa Đan Lạc bắt đầu chảy máu, lời còn chưa nói hết, đầu lại như bị một viên gạch đập vào, cảm thấy choáng váng. Ở trước mắt tối đen, Giang Hoài Sương cảm giác hình như mình vừa nhìn thấy một màn thật kinh khủng.

Lúc mở mắt ra thì vẫn là một mảnh đen như mực. Giang Hoài Sương đột nhiên có chút không biết đây là ở nơi nào. Tuy rằng đôi mắt không nhìn thấy đồ vật nhưng trong không khí trước sau như một tràn ngập mùi nước khử trùng chán ghét. Đầu còn hơi ngất ngây, nhưng cũng chậm chậm nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc trưa, nhớ đến cuối cùng nhìn thấy Hứa Đan Lạc rút kim tiêm một cái, mu bàn tay không ngừng chảy máu ở đó, Giang Hoài Sương triệt để tỉnh táo, vươn mình liền muốn ngồi dậy. Nhưng vừa động đậy mới phát hiện tay phải của mình đang bị thứ gì cầm lại, bên giường có cái bóng đen thùi lùi chuyển động.

"Chị tỉnh rồi?" Ngay lúc Giang Hoài Sương bị dọa đến suýt chút nữa hét lên, vật thể đen thùi lùi phát ra thanh âm quen thuộc.

"Tiểu Lạc?" Hứa Đan Lạc di chuyển, tay phải của Giang Hoài Sương bị đè ép hồi lâu được tự do, nhẹ nhàng dụi dụi con mắt, trong bóng tối cũng có thể thấy hơi hơi rõ chút.

"Chị đừng lộn xộn... Em đi gọi bác sĩ đến khám cho chị." Hứa Đan Lạc nói, sờ soạng hướng sau thắt lưng của Giang Hoài Sương, nhét vào cái gối, liền đứng lên đi ra ngoài.

"Chờ đã, trước tiên mở đèn một chút." Giang Hoài Sương không thích bệnh viện tối đen, nhớ đến tình huống của mình không khỏi nghi vấn: "Hiện tại là buổi tối? Chị là hôn mê?"

"Ừm..." Hứa Đan Lạc quay lưng về phía Giang Hoài Sương, đứng cạnh cửa mở đèn: "Em đi gọi bác sĩ, chị chờ một chút."

Giang Hoài Sương vừa định hỏi tay của tiểu Lạc có sao không, bên cửa cũng đã không có ai. Híp mắt thích ứng ánh đèn một chút, ngắm nhìn bốn phía, Giang Hoài Sương phát hiện mình vẫn còn ở trong phòng bệnh của Hứa Đan Lạc.

Hứa Đan Lạc ở chính là phòng bệnh hai người, buổi chiều lúc đến thì tiểu Lạc một người ở một giường, còn một giường là trống. Nhưng mà hiện tại đúng là bị chính mình chiếm cứ, Giang Hoài Sương có chút dở khóc dở cười liếc mắt nhìn trên người đang đắp cái chăn có mùi nước khử trùng chán ghét.

Bác sĩ mang theo y tá đến rất nhanh, chỉ là Giang Hoài Sương nhìn xung quanh đều không thấy được người thứ ba. "Vừa nãy tiểu cô nương đi gọi bác sĩ kia đâu?" Giang Hoài Sương có chút bận tâm mở miệng hỏi.

"Không biết." Từ trước đến nay bác sĩ là đại danh từ được gọi công thức hóa, chức trách làm đầu. "Cô có biết vì sao lại té xỉu hay không?"

Mím chặt môi, nếu như biết còn cần bác sĩ làm cái gì! Kiềm chế lại sự bất mãn và lo lắng ở trong lòng, Giang Hoài Sương biết rõ vào đây, bệnh viện chính là dao thớt, mình là thịt cá. Sau đó lại so đo nguyên tắc, Giang Hoài Sương khiêm tốn nói: "Không biết..."

Vẻ mặt của bác sĩ cao thâm khó dò, đánh giá Giang Hoài Sương từ đầu đến chân một lần, lúc này ho nhẹ hai tiếng nói: "Cô là ăn đồ ăn tương khắc, gây nên ngộ độc thức ăn nhẹ. Thêm vào tinh thần căng thẳng, vì lẽ đó tạm thời bị hôn mê. Nói một chút, ngày hôm nay cô đã ăn gì?"

"Điểm tâm ở khách sạn kêu một phần cà chua nhào đường, còn trước đó một ngày mua bánh đậu xanh. Sau khi ăn một ít đồ ăn vặt, bí bầu dục ngâm, mứt táo và trà hoa cúc. Buổi trưa ở khách sạn ăn tiệc buffet, ăn khá là nhiều, có chừng muối tiêu tôm, con tôm bánh ngọt, mấy miếng vịt nướng, thịt bò xào đậu ve, rau xà lách trộn dầu hàu, gà kho hạt dẻ, khoai tây xay, bánh trôi nước hạt vừng, canh cá trích, nước chanh còn có một chút loại hoa quả." Giang Hoài Sương nỗ lực nhớ lại, ánh mắt lại liên tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh, cạnh cửa lộ ra góc áo của tiểu Lạc nhưng tại sao lại không vào.

Ngay lúc Giang Hoài Sương liệt kê ẩm thực trong một ngày, y tá ở bên cạnh mở ra một trang giấy lớn, nghe Giang Hoài Sương giải thích không ngừng viết viết.

Ngay lúc Giang Hoài Sương muốn mở miệng gọi Hứa Đan Lạc đi vào, nhận được ánh nhìn của bác sĩ: "Giang Hoài Sương đúng không, tôi nghĩ mỗi bữa ăn cô đều ăn rất nhiều chứ?"

"Ừm..." Giang Hoài Sương gật đầu, không nhìn ra thầy thuốc này còn rất thông minh.

"Ha, nếu như cô ăn nhiều đoán chừng liền không phải vô nước biển đơn giản như vậy. Cà chua và đậu xanh dùng chung sẽ tổn thương nguyên khí. Hạt dẻ và thịt vịt ăn chung sẽ trúng độc. Tôm khô và táo đỏ căn chung sẽ trúng độc. Thịt gà và hạt vừng cùng ăn nghiêm trọng sẽ tử vong. Thịt bò và bầu dục tương khắc, cùng ăn sẽ khiến cho thân thể không khỏe. Còn có thịt và trứng gà tương khắc cùng ăn sẽ tổn thương nguyên khí. Cá trích và bí đao tương khắc, cùng ăn sẽ khiến thân thể mất nước. Cuối cùng, tôm và đồ ăn giàu vi-ta-min C tương khắc tạo ra thạch tín, có kịch độc." Bác sĩ vừa đọc vừa dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Giang Hoài Sương, ngữ khí lại có vẻ khâm phục: "Tôi đã thấy qua người khác ăn bậy nhưng chưa từng thấy người ăn bậy đến như thế này. Tuy rằng đồ ăn tương khắc không xảy ra chuyện ngay lập tức, chỉ là một lần ăn nhiều loại đồ ăn tương khắc như vậy, cho dù cô ăn ít nhưng khó tránh khỏi đầu cũng sẽ choáng váng."

"..." Giang Hoài Sương nghe mình trúng độc, cái kia là thạch tín, cảm giác cả người cũng bắt đầu không dễ chịu. "Có cần phải rửa ruột không... Hay là rửa ruột đi..."

"Lúc này mới biết sợ?" Bác sĩ hiếm thấy nở nụ cười: "Đã vô nước biển rồi, hiện tại cô đã tỉnh sẽ không có chuyện gì. Ở bệnh viện quan sát một buổi tối, uống nhiều nước, ngày mai tiếp tục làm kiểm tra, không có chuyện gì thì có thể xuất viện."

"Ngạch..." Giang Hoài Sương liếc mắt nhìn băng dính trên mu bàn tay bị mình bỏ quên, thừa nhận một trận ngộ độc thức ăn vừa rồi thật sự đủ đáng sợ.

Bác sĩ vừa ra cửa, Hứa Đan Lạc liền đi vào, Giang Hoài Sương còn chưa kịp hỏi vừa nãy đi chỗ nào, Hứa Đan Lạc đùng một cái liền tắt hết đèn đi, sau đó mò trong tối mà đi đến bên giường Giang Hoài Sương.

"Tại sao lại tắt đèn?" Một màn đêm đen, Giang Hoài Sương liền cảm thấy khó chịu, theo Hứa Đan Lạc áp sát trong lòng càng là chíp bông.

"Chói mắt." Hứa Đan Lạc nói hai chữ, tiếp theo liền ngồi xuống cái ghế cạnh giường, không nói một lời.

"...Tay em không sao chứ. Lúc trước hình như chị nhìn thấy em trực tiếp đem kim tiêm rút ra, bị chảy máu." Nghĩ đến theo mu bàn tay nhỏ xuống máu tươi, Giang Hoài Sương miễn cưỡng mà run lên một chút.

"Ảo giác."

Tuy rằng Hứa Đan Lạc chỉ là nói chuyện hai chữ, nhưng Giang Hoài Sương lại nghe ra một tia không thích hợp, do dự một chút, còn lên tiếng hỏi: "Em... Khóc?"

"Không có." Còn thêm giọng mũi dày đặc là chứng cứ không cách nào che giấu.

Giang Hoài Sương cau mày, lần mò tìm về hướng Hứa Đan Lạc, đưa tay ra nhưng nửa đường lại bị tay Hứa Đan Lạc chặn lại, nắm lấy. Nhớ đến một màn đẫm máu lúc trước, Giang Hoài Sương không dám giãy dụa nhiều, tùy ý Hứa Đan Lạc nắm chặt.

Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện, trong bóng tối càng yên tĩnh.

Giang Hoài Sương có chút không chịu đựng được, mắt thấy bầu không khí càng ngày càng quỷ dị, làm cho trong lòng mình càng ngày càng lung ta lung tung. "Cái kia, muộn rồi... Em về giường mình ngủ đi."

Hứa Đan Lạc không lên tiếng, đợi một lúc liền buông lỏng tay ra. Giang Hoài Sương thở phào nhẹ nhõm, chỉ là tức giận còn chưa nguôi Hứa Đan Lạc liền mở miệng: "Ngày mai sau khi xuất viện chị về nhà ở đi."

"Ngày mai nói sau đi..." Giang Hoài Sương hàm hồ nói, nhưng mà quyết định lập tức dọn ra ngoài.

"Ngày mai em sẽ dọn ra ngoài." Ngữ khí của Hứa Đan Lạc trở nên đặc biệt thấp trong sự ngột ngạt, nhưng còn lộ ra mấy phần tỉnh táo: "Em biết, sau khi nói ra những câu nói kia chị chắc chắn sẽ không muốn ở cùng một chỗ với em. Nhưng mà em vẫn là nói rồi. Dù cho là một phần vạn cơ hội em cũng muốn thử một lần... Bác sĩ nói chị là bị ngộ độc thức ăn nhẹ thêm vào tinh thần căng thẳng quá độ cho nên mới bị té xỉu. Nhưng mà em vẫn cảm thấy là bởi vì những câu nói kia của em làm chị tức đến ngất đi."

Giang Hoài Sương cảm thấy, coi như là bởi vì những câu nói kia mà té xỉu cũng là bị dọa ngất chứ không phải tức đến ngất đi.

"Em không nên ép buộc chị... Em yêu thích chị là chuyện của em nhưng mà chị không thích em là chuyện của chị. Chị bận tâm cảm giác của em, còn muốn làm sao mới có thể uyển chuyển từ chối em, để chị cảm thấy rất khó khăn... Chị chỉ là đi ra ngoài ở một tuần lễ, liền làm cho bản thân bị ngộ độc thức ăn, tại sao còn muốn đi ra ngoài ở. Đã chán ghét em, chán ghét đến không muốn nhìn thấy em nữa sao?"

"Tiểu Lạc..." Nghe Hứa Đan Lạc nói không ép mình nữa, trong lòng Giang Hoài Sương hơi bình tĩnh, nhưng mà càng nghe về sau liền càng cảm thấy đau lòng.

"Chị có biết không, lúc chị té xỉu, em sợ hãi bao nhiêu. Em sợ, nếu như chị..." Trong giọng nói của Hứa Đan Lạc đã không có cách nào che giấu sự kinh hoàng cùng bi thương ở trong lòng, chỉ vội vàng ngừng lại lời nói.

Tim của Giang Hoài Sương giống như bị một con dao nhỏ cắt không ngừng, đau đến không chịu được. Trở tay nắm chặt tay của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương cảm giác mình sắp điên mất rồi.

Cảm giác được Giang Hoài Sương nắm tay mình, Hứa Đan Lạc vẫn luôn kiềm chế rốt cục không chịu được nữa khóc lên. Cắn chặt hàm răng, lấy tay đang quấn băng gạc che miệng lại, tiếng khóc từ giữa răng môi chảy ra, ẩn nhẫn mà bi thương.

Nghiêng người sang, Giang Hoài Sương dùng một cái tay khác đem tay ở ngay miệng của Hứa Đan Lạc đẩy ra, khe khẽ thở dài: "Muốn khóc cứ khóc đi. Đừng nhịn." Tình cảm của Hứa Đan Lạc đối với mình đúng là thấy rõ đến không thể rõ ràng hơn nữa. Bản thân mình té xỉu, em ấy nhất định rất sợ hãi, có thể chịu đến hiện tại cũng coi như là không tệ.

Vì vậy Hứa Đan Lạc tiếp tục khóc, Giang Hoài Sương không ngăn cản. Hứa Đan Lạc khóc lóc hướng về mình dựa vào, Giang Hoài Sương không ngăn cản. Tiếp theo hướng về trong lồng ngực của mình cạ cạ, Giang Hoài Sương vẫn như cũ không ngăn cản. Mãi đến khi ngực áo đều bị khóc đến ướt, Giang Hoài Sương cảm thấy nên mở miệng: "Đã đỡ chưa? Chị vẫn chưa có chết..."

"Chị tiếp tục... Đi ra ngoài ở... Nhất định sẽ bị ngộ độc thức ăn..." Hứa Đan Lạc nức nở nói.

"Đây là một bất ngờ, sẽ không có nhiều lần đều trùng hợp như thế, ăn được nhiều đồ ăn tương khắc như vậy." Giang Hoài Sương cảm thấy nhiều lần trúng chiêu, mình cũng đừng kinh doanh nữa, đổi đi mua vé số đi.

Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt lúc này của Giang Hoài Sương, chỉ là ý đồ của chị ấy rất dễ dàng liền đoán được. "Trở về nhà ở có được hay không? Chuyện này em sẽ không nhắc lại, chị trở về nhà có được hay không?" Hứa Đan Lạc thật sự không yên lòng khi để Giang Hoài Sương lại đi ra ngoài tự mình ăn đồ ăn.

"Tiểu Lạc..." Giang Hoài Sương có chút bất ngờ, Hứa Đan Lạc vẫn cường chế lại nhượng bộ, chỉ là bất ngờ một chút liền khôi phục lại bình tĩnh: "Có mấy lời đã nói ra, có một số việc đã xảy ra làm sao có thể cho rằng không có chuyện gì. Chị nghĩ, chị tách ra ở sẽ tốt hơn một chút."

"Chị liền chán ghét em như vậy?"

"..." Giang Hoài Sương thở dài, tại sao lại bắt đầu rồi: "Chị không có chán ghét em."

"Không chán ghét em, chính là yêu em sao?"

"..." Giang Hoài Sương quýnh lên. "Không chán ghét cùng yêu thích là hai khái niệm."

"Vậy tại sao chị nhất định phải đi ra ngoài ở."

"Bởi vì chị cảm thấy rất lúng túng." Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy bóng tối thật sự là một điều tốt, cái gì đều không nhìn thấy, đủ sức lực để nói chuyện.

"Vì sao lại lúng túng, bởi vì em hôn chị?" Đồng dạng có đủ sức lực còn có Hứa Đan Lạc.

Mới vừa khóc xong liền trở nên hung hăng như vậy, hai mặt cũng không giống như em. Giang Hoài Sương có chút không chịu được Hứa Đan Lạc hùng hổ dọa người, hơi di chuyển về phía sau, nói: "Đây là một trong những lý do."

"Thang Biên Tâm cũng hôn qua chị, tại sao chị không xấu hổ?"

"Tiểu Lạc, em đừng quấy nhiễu!" Giang Hoài Sương có chút không chịu được Hứa Đan Lạc kéo Thang Biên Tâm vào, rõ ràng là tình huống hiện tại không cùng người đó có liên quan.

"..." Hứa Đan Lạc bị một câu quấy nhiễu triệt để kích thích.

Giang Hoài Sương vừa định khuyên Hứa Đan Lạc nhanh đi về ngủ, liền thấy rõ bóng đen trước mắt hơi động, trong nháy mắt chính mình bị đặt gắt gao dựa vào trên gối, một luồng hơi thở nóng rực ở trên mặt xẹt qua mềm mại dán ở trên môi của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play