Thấy người trong lòng trong nháy mắt xuất hiện, Hứa Đan Lạc cũng ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại. Nhưng trong lòng vạn phần thấp thỏm, tim liên tục căng thẳng đến bắt đầu đổ mồ hôi. Giang Hoài Sương thật sự đến rồi, bản thân mình vô cùng mừng rỡ, Hứa Đan Lạc nỗ lực kiềm chế lại bất an trong lòng, thể hiện tình trạng nằm ngay đơ yên lặng chờ đợi.
Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhàng mà có chút hổn hển của mình. Lại một lát sau, có âm thanh giày cao gót từ trong hành lang truyền đến, từ xa đến gần, người đến tâm thái sốt ruột mang theo tiếng bước chân nặng nề không cần bàn cãi. Cửa phòng bệnh bị một lực mạnh đẩy ra, "Ầm" một tiếng vang thật lớn, để Hứa Đan Lạc không tự chủ run lên một chút.
Chỉ là động tác nhẹ nhàng như vậy nhưng không bị Giang Hoài Sương nhìn thấy. Ở trong mắt Giang Hoài Sương chỉ có cái dấu đỏ tươi kia, một vòng một vòng băng gạc quấn chặt cùng cái bình nước biển cực kỳ khổng lồ ở bên cạnh kia. Hai tay dần dần nắm chặt, móng tay được cắt gọn gàng từng chút từng chút bấm vào bên trong thịt, Giang Hoài Sương cảm thấy tất cả khí lực cũng đến lúc bị tiêu hao hết, lúc này vỏn vẹn chỉ là dựa vào một tia chấp niệm cuối cùng di chuyển đến bên giường Hứa Đan Lạc.
Vươn ngón tay để bên dưới mũi Hứa Đan Lạc, hơi thở ấm áp quấn quanh, Giang Hoài Sương thu tay về, đột nhiên cảm thấy mình hành động như vậy thật sự là Thái Bạch ngây dại (già mà vẫn ngây thơ). Nếu đã... Nơi này sao còn có thể treo cái bình nước biển. Chỉ là nói như vậy nhưng thật sự tận mắt nhìn thấy Hứa Đan Lạc, chạm đến em ấy vẫn đang còn hô hấp, lúc nãy bị Thái lão sư dọa sợ đến tim sắp nhảy ra khỏi ngực, cuối cùng cũng coi như là yên ổn. Sống, không có chuyện gì, thật tốt...
Mới một tuần không gặp, hình như đứa nhỏ này gầy đi một chút, khí sắc cũng không tốt như trước đây. Giang Hoài Sương có chút đau lòng mà đem tóc có chút ẩm ướt của Hứa Đan Lạc vén qua một cái, lòng bàn tay lành lạnh ở trên trán Hứa Đan Lạc sờ sờ, không sốt, cũng còn tốt. Đo xong nhiệt độ tay nhưng không có lập tức thu hồi, trái lại quỷ thần xui khiến mà trượt xuống theo gò má của Hứa Đan Lạc, cuối cùng dừng ở trên cái cằm xinh xắn kia. Giang Hoài Sương nhìn nhìn có chút xuất thần, cách đầu ngón tay không xa là đôi môi phấn nộn, đứa nhỏ này có phải là phát hiện mình rời đi là bởi vì biết sự tình buổi sáng ngày đó, vì lẽ đó mới nghĩ không thông...
Đúng rồi, từ lúc mình nhìn thấy bức thư kia liền bắt đầu nghĩ về phương diện tự sát. Trên thực tế, bất kể là Thang Biên Tâm đối với bức thư ngôn từ quá trau chuốt, còn Thái lão sư lợi dụng tài nguyên bệnh viện làm việc mờ ám, đều là hướng về phương diện này. Chỉ có Hứa Đan Lạc làm vật thí nghiệm thì không biết.
Bị tay Giang Hoài Sương sờ tới sờ lui, Hứa Đan Lạc cảm thấy mặt hơi ngứa, trong lòng cũng bắt đầu ngứa. Động tác dịu dàng mà cẩn thận từng li từng tí như vậy, tuy không nhìn thấy nhưng tự nói với mình, Giang Hoài Sương chính là đang đau lòng. Mặc dù đối với việc Giang Hoài Sương vô thanh vô tức biến mất một tuần rất là bất mãn, thế nhưng Hứa Đan Lạc cũng không nỡ lòng để Giang Hoài Sương thật sự khổ sở. Huống chi một khi sự tình bị lộ, lừa càng lâu hậu quả nhất định càng nặng nề. Ngược lại Giang Hoài Sương đã trở về, mình cũng biết chị ấy thật sự đau lòng vì mình như vậy vẫn là thấy tốt thì bỏ qua đi.
Vì vậy Giang Hoài Sương còn chưa phát ngốc xong, nhìn thấy Hứa Đan Lạc ở trên giường bệnh mở hai mắt ra, dùng ánh mắt cực kỳ vô tội đang nhìn mình.
Hứa Đan Lạc không nghĩ đến mới vừa mở mắt liền đối diện với tầm mắt của Giang Hoài Sương, cũng hơi sửng sốt một chút. Nhưng mà rất nhanh liền bị gương mặt và đôi môi không còn màu máu của Giang Hoài Sương dọa cho sợ quá mức. "Chị không sao chứ?" Hứa Đan Lạc sốt sắng hỏi, cũng sử dụng tay phải đang truyền dịch nắm lấy tay Giang Hoài Sương còn đang dừng ở trên chóp cằm của mình, Thật lạnh, so với vừa nãy lướt qua ở trên mặt còn muốn lạnh hơn.
Chờ Hứa Đan Lạc nắm lấy tay của mình, Giang Hoài Sương mới chậm chạp phát hiện câu này nên do mình hỏi, trái lại là từ trong miệng em ấy nói ra. Thấy lúc này tinh thần của Hứa Đan Lạc không tệ lắm, cũng không giống như hồi quang phản chiếu, Giang Hoài Sương cuối cùng cũng coi như là bắt lấy một đối tượng để tra hỏi, vừa mở miệng nhưng nghe âm thanh của mình có chút khàn khàn: "Tại sao em lại thành như vậy?"
"Ngạch... Em không cẩn thận." Hứa Đan Lạc liếc mắt nhìn tay trái giống như bánh chưng khuếch đại, ăn ngay nói thật.
"Không cẩn thận, không cẩn thận có thể biến thành như vậy?" Giang Hoài Sương rút tay bị Hứa Đan Lạc nắm ra, chỉ chỉ băng gạc cùng lốm đốm điểm hồng ở trên giường, thuận tiện quay đầu không dám nhìn nhiều.
"Em... Cái này..." Hứa Đan Lạc đột nhiên phát hiện, hậu quả của chuỗi trò chơi đoàn đội quái đản này liền do một mình mình gánh vác.
Thấy Hứa Đan Lạc ấp úng nửa ngày không có câu nào hoàn chỉnh, Giang Hoài Sương hỏa khí bắt đầu bốc lên: "Em, em cái gì...?"
Hứa Đan Lạc cảm thấy Giang Hoài Sương tức giận đến mức muốn ngất đi, hoàn toàn không có dáng vẻ trấn định lạnh lùng thường ngày, rất giống con mèo xù lông lên, làm mình không biết nên mò từ nơi nào để bắt đầu vuốt lông, chỉ có thể thấp giọng áy náy nói: "Xin lỗi."
"Xin lỗi?" Giang Hoài Sương lại liếc mắt một cái nhìn vết máu trên quần áo của Hứa Đan Lạc, cảm thấy sức kiềm chế trong người nháy mắt đều là phù vân. "Em đem mình biến thành như vậy cùng chị nói xin lỗi cái gì? Nếu như em thật sự hiểu rõ tất cả, tiếng xin lỗi này chị không có chỗ để nhận. Vậy thì chị đi, em tự sát, chuyện này lần sau không cần tìm người thông báo với chị. Dọa chị sợ em mới thật sự là phải nói xin lỗi."
Tự sát? Tự sát? Hứa Đan Lạc cảm giác mình bị nhiễu cho hôn mê, vừa định giải thích liền nghe được Giang Hoài Sương nói phải đi, nghe xong liền cuống cuồng lên, trực tiếp bắt đầu kéo Giang Hoài Sương: "Đừng đi... Chị đi rồi, em liền thật sự tự sát cho chị xem!" Tự nhiên Hứa Đan Lạc chỉ nói suông mà thôi, nhưng nghe vào trong tai Giang Hoài Sương liền không phải chỉ là nói suông.
Sống sờ sờ quên hai chữ 'Thật sự', Giang Hoài Sương bị dáng vẻ uy hiếp của Hứa Đan Lạc làm cho tức giận đến quá mức, hất Hứa Đan Lạc ra, nâng tay lên liền muốn đánh xuống một cái tát. Nhìn thấy tình thế không đúng nhanh chóng nhắm mắt lại, Hứa Đan Lạc cắn môi chờ bị đánh, lòng bàn tay giương cao nửa ngày, cứ thế đi xuống.
"Lần sau em muốn tự sát mời đi xa xa, đừng làm ở trước mắt chị, chị phiền nhất những thứ này." Có chút vô lực thả tay xuống, Giang Hoài Sương xoay người rời đi.
"Đừng, em không phải tự sát, chỉ là bị thương trong giờ thể dục thôi." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương mềm không được cứng không xong, cuống lên cũng không kịp nhớ trước đó bố cục cái gì, nói tiếp: "Những thứ này chính là chút thuốc đỏ, không phải máu, em chỉ là bị xước da thôi."
"..." Giang Hoài Sương bán tín bán nghi, di chuyển về bên giường.
"Không tin chị ngửi xem, nửa mùi máu tanh đều không có." Hứa Đan Lạc tự động giơ tay bánh chưng lên.
Ép buộc mình không quan tâm một mảnh màu đỏ khủng bố kia, Giang Hoài Sương cúi người xuống ngửi một cái, mím chặt môi, đúng thật là thuốc đỏ. Ngửi xong, Giang Hoài Sương không nói lời nào, nhìn cái kia rõ ràng từng bãi từng bãi thuốc đỏ, không khó đoán được bản thân ở bên trong ngây thơ.
Đem sự tình trước sau xâu chuỗi lại, suy nghĩ một chút, Giang Hoài Sương mặt đen. Biết 'Mánh khóe, bị thương, vết máu màu đỏ' là tử huyệt của mình, Tề Tử Vũ và Thái lão sư đều có phần. Quả nhiên là người hiểu rõ mình mới biết nên làm sao đối phó mình. Mà trước mặt mình chính là đang lắc đuôi, Giang Hoài Sương liếc mắt Hứa Đan Lạc một cái chính là đồ ngu ngốc.
Tay phải vòng lấy tay trái mà chuyển động, Giang Hoài Sương cảm thấy để cho mình nhớ đến những suy nghĩ tiêu cực kia thật không phải chán ghét bình thường.
Tề Tử Vũ nỗ lực một lần nữa muốn đem mình tẩy trắng, đang ở đại sảnh bệnh viện liều mạng nghĩ cách ngăn cản Thang Biên Tâm và Thái lão sư muốn đi nhìn trộm xem kịch vui. Nhưng vào lúc này ba người liên tiếp đánh vài cái hắt xì, Thang Biên Tâm và Thái lão sư liếc mắt nhìn nhau, lập tức đồng ý đề nghị lúc nãy của Tề Tử Vũ đi ra ngoài ăn một chút uống chén trà, đồng thời như bị chó đuổi như kẻ trộm chạy trốn, nhanh chóng ra khỏi bệnh viện. Tề Tử Vũ vừa vui mừng mình mất bò mới lo làm chuồng thành công, vừa có chút không rõ, mình khuyên rất lâu nhưng hai người này cũng không chịu rời đi, tại sao đột nhiên lại đổi tính. Thế nhưng may là hai người này đã thay đổi chủ ý, không phải vậy, bị bà chủ của mình phát hiện lại đi nhìn trộm, sau đó liển lột da mình... Tuy rằng hiện tại cũng đã rất tồi tệ.
"Em sẽ không tự sát làm cái gì, đau lắm, chỉ có ngu ngốc mới làm như vậy." Thấy Giang Hoài Sương mặt tối sầm lại không nói lời nào, Hứa Đan Lạc nhanh chóng đem mình làm sạch sẽ.
Môi mím chặt lại, cái nào là ngu ngốc. Em mới ngu ngốc, cả nhà em ngu ngốc. Ngày hôm nay Giang Hoài Sương xem như là bị kích thích đến quá mức, một hơi không nói, tàn nhẫn mà trừng Hứa Đan Lạc một chút: "Nói chi tiết một chút chuyện này rốt cuộc là như thế nào."
"...Buổi sáng lúc học thể dục, nhảy xa không cẩn thận trúng vào cạnh ximăng, ngưởi liền bị cọ xát xước miếng da." Hứa Đan Lạc không chịu nổi Giang Hoài Sương mặt càng ngày càng âm sắc mà thành thật.
"Sau đó thì sao? Tại sao điện thoại di động của mọi người đều tắt máy? Trên đường về, ngay cả nửa người chị đều không liên lạc được." Giang Hoài Sương nghe Hứa Đan Lạc chỉ là té bị xước da, vì vậy yên tâm lớn mật nghiêm khắc tiếp tục tra hỏi.
"..." Hứa Đan Lạc không lên tiếng, dù sao mọi người chỉ là muốn để Giang Hoài Sương trở về nên làm một ít trò hề, lúc này đều thú nhận có phải là quá không trượng nghĩa.
"Được, bây giờ có việc cũng không nói với chị đúng không?" Tỉnh táo lại, nói chung Giang Hoài Sương cũng có thể đoán ra đã xảy ra chuyện gì, chỉ là càng tức giận việc Hứa Đan Lạc lại trộn lẫn ở bên trong gạt mình: "Ngược lại em có còn nhớ chị ghét nhất người khác gạt chị hay không!"
"Nhớ..." Hứa Đan Lạc bị Giang Hoài Sương áp khí thế, ép tới mềm nhũn ba phần.
"Nhớ được mà em còn theo họ làm xằng bậy?" Nhớ đến việc mình một đường nơm nớp lo lắng hết mấy tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa không sợ nguy hiểm, Giang Hoài Sương cảm thấy có một cái oán khí nghẹn trong lòng: "Nếu như vậy, em hãy cùng họ chuyển đi đi."
Hứa Đan Lạc nghiêng người về phía trước, nhanh tay nhanh mắt nắm lấy góc áo của Giang Hoài Sương: "Em sai rồi."
"Không, chị sai rồi." Giang Hoài Sương nhìn vẻ mặt sợ hãi của tiểu loli, nở nụ cười lạnh: "Là chị sai, âm mưu đơn giản như thế lại lừa gạt được chị, là chị sai rồi." Nếu không một màn kịch như thế chính mình vẫn không nhìn ra, nguyên lai là do mình lo lắng cho đứa bé này như thế, lo lắng đến hoàn toàn mất khống chế, ngay cả thuốc đỏ cùng máu đều không nhận rõ. Hứa Đan Lạc ơi là Hứa Đan Lạc, không thể để em trở nên càng quan trọng hơn.
Nhìn trên mặt Giang Hoài Sương chậm rãi hiện ra vẻ kiên quyết, trong lòng Hứa Đan Lạc hoảng hốt, một cái tay không đủ, ngay cả tay bánh chưng cũng nhào đến kéo lấy Giang Hoài Sương.
"Ngoan, buông tay." Giống như là nghĩ thông suốt cái gì, Giang Hoài Sương lại biến trở về nhẹ như mây gió như ngày xưa, thậm chí mang theo mấy phần ý cười, dụ dỗ Hứa Đan Lạc buông tay.
Thiếu một chút liền bị nụ cười như thế mê hoặc nhưng lần này mà buông lỏng tay thì chị ấy sẽ không trở về nữa, trong lòng Hứa Đan Lạc đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, Giang Hoài Sương là trốn tránh mình, trốn tránh chính mình. Nắm thật chặt, hai tay nhỏ nắm đến càng chặt một chút.
"Em nắm lấy chị làm cái gì..." Giang Hoài Sương giật giật quần áo, không thể rút ra.
"Vậy tại sao chị lại muốn đi?"
"...Chị có chuyện muốn làm." Mặt không biến sắc nói dối.
"Lừa người." Hứa Đan Lạc bắt đầu ghét nhất bị lừa gạt.
Lôi kéo nửa ngày, quần áo vẫn là vững vàng trong tay Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương có chút phát hỏa. Vốn dĩ liền mệt đến ngất ngư, cả người đều mệt nhọc Giang Hoài Sương bạo phát: "Được, không lừa em. Em muốn biết tại sao chị bỏ đi đúng hay không? Em có còn nhớ buổi sáng tuần trước một ngày, còn không rời giường trước, em đã làm gì?"
Còn không rời giường trước đương nhiên là đang ngủ... Không đúng, Hứa Đan Lạc đột nhiên nhớ lại mình còn làm một cái sự tình là ôm và xxx (kiss).
"Được rồi, hiện tại có thể buông tay hay không?" Lời thật vừa ra khỏi miệng, Giang Hoài Sương có chút hối hận, lại nhìn sắc mặt bắt đầu trở nên lúc đỏ lúc trắng của tiểu loli, một lần nữa mở miệng ngữ khí liền hòa hoãn rất nhiều: "Chị nghĩ chúng ta nên tách ra. Dù sao cuộc sống riêng của chị cũng cần một ít không gian. Em còn nhỏ, chị không muốn bởi vì để em sớm biết một ít chuyện mà khiến em bị quấy nhiễu như vậy. Không nên tùy tiện thử nghiệm hôn môi cùng người khác, thứ này không tốt đẹp gì để chơi đùa."
"Chơi đùa?" Hứa Đan Lạc đột nhiên nở nụ cười: "Chị cảm thấy tại sao em lại hôn chị?"
"Khục..." Giang Hoài Sương đột nhiên phát hiện con mắt của Hứa Đan Lạc trở nên càng sáng hơn khi nhìn mình nói những câu nói này, để cho mình rất lúng túng: "Bắt chước theo đối với người nhận nuôi? Chỉ là bắt chước theo là không chấp nhận được."
"Thật sự là giống như suy nghĩ của chị." Hứa Đan Lạc di chuyển thân thể về phía trước một chút: "Chỉ là em cảm thấy lời giải thích của em càng tốt hơn chút."
"Cái gì..." Giang Hoài Sương cảm thấy Hứa Đan Lạc thay đổi khí thế, bản năng muốn di chuyển ra phía sau nhưng quần áo bị nắm ở trong tay người khác, càng không mảy may xê dịch được.
"Không có gì, chỉ có điều là bởi vì em yêu thích chị, vì lẽ đó hôn chị mà thôi." Nếu đã bị phát hiện cùng với cất giấu để Giang Hoài Sương lần thứ hai rời đi, còn không bằng đơn giản một lần nói rõ ràng. Hứa Đan Lạc dừng lại một chút, bổ sung nói: "Em đối với chị yêu thích, giống như Giang ba đối với Giang mẹ, là tình nhân không phải người thân, em rất rõ ràng." Câu nói sau cùng, Hứa Đan Lạc nói ra cực kỳ nghiêm túc, không cho Giang Hoài Sương bất kỳ cơ hội nào để bẻ cong nữa.
Quả thật, lời đều nói hết rồi, còn làm sao đi bẻ cong. Một câu "Chỉ có điều là bởi vì em yêu chị, vì lẽ đó hôn chị mà thôi" đã đủ khiến Giang Hoài Sương kinh ngạc đến ngây người, mặt sau bổ sung càng là chặn luôn đường sống cuối cùng, không một chút hi vọng sống. Vốn là thể lực cùng tâm tình tiêu hao quá độ, Giang Hoài Sương cảm thấy hai chân mềm nhũn, theo sức mạnh của Hứa Đan Lạc kéo ngồi ở trên giường.
Mãi đến khi thật sự nghe được Hứa Đan Lạc nói ra câu nói này, Giang Hoài Sương mới phát hiện trong lòng mình cũng không phải hoàn toàn không có dự liệu. Kết quả xấu nhất đã xuất hiện, tại sao... Tại sao lại muốn nói ra. Con mắt của Giang Hoài Sương không nhìn Hứa Đan Lạc nữa, chỉ là mặc kệ nhìn về nơi nào, đều không có đường lui nữa.
Hứa Đan Lạc nới lỏng tay nhưng vẫn lôi kéo góc áo, ngược lại cái tay đang nắm chặt Giang Hoài Sương buông xuống ở trên chăn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Em là thật sự rất yêu thích chị, so với chị có thể tưởng tượng còn muốn yêu thích hơn. Em chỉ là muốn biết, chị có thể có một chút nào yêu thích em, giống với loại em yêu thích kia?"
Coi như không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Hứa Đan Lạc, nơi lòng bàn tay truyền đến khẽ run, cũng đủ để cho Giang Hoài Sương biết được em ấy hỏi ra câu này là mang theo bất an mãnh liệt cùng chờ mong cỡ nào. Một căn phòng yên tĩnh, Giang Hoài Sương cũng không phải là không muốn trả lời, mà là nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT