Đi đến cạnh cửa, dựa vào tốc độ thay giầy của Tề Tử Vũ, Thang Biên Tâm lấy tốc độ giống như tiểu vũ trụ bùng nổ lách vào phòng bếp, không bao lâu liền cầm theo một cái bình giữ ấm đi ra. Thấy ánh mắt bồi hồi nhìn cái bình của Tề Tử Vũ, Thang Biên Tâm vẻ mặt hiểu ý mở miệng: "Yên tâm, chị ở phòng bếp đã để lại nửa nồi cho em, trở về chị hâm nóng là có thể uống." Dứt lời liền đẩy Tề Tử Vũ ra cửa, chạy xe hướng về bệnh viện.

Ngồi trên xe, Thang Biên Tâm lấy tay chọt chọt Tề Tử Vũ: "Dùng điện thoại di động của chị gọi cho tiểu Lạc."

"Gọi điện thoại làm cái gì?" Tề Tử Vũ nghi hoặc mà lấy điện thoại di động ra.

"Chiếm đường dây điện thoại nha, ngốc nghếch." Thang Biên Tâm nghĩ nếu muốn dẫn dụ Giang Hoài Sương vào cuộc, tự nhiên tính toán khả năng thành công cao nhất. "Tùy tiện cùng em ấy tán gẫu một chút, khoảng hơn mười phút liền đủ thời gian để lái đến bệnh viện."

Liếc Thang Biên Tâm một chút, đã lên thuyền giặc, Tề Tử Vũ thật sự không còn lựa chọn.

Thang Biên Tâm ở bên này tính toán chi tiết đánh trận cho vang dội, thì lúc này Giang Hoài Sương mới vừa ở phòng ăn của khách sạn giải quyết bữa trưa. Buổi sáng bị Cố Thiên Dao công khai hỏi dò, làm cho có chút cấp bách. Ai biết được lên lầu còn chưa kịp ngồi vào chỗ của mình, Giang Hoài Sương liền nhìn thấy thư của Tề Tử Vũ.

"Cắt xướt ở tay, đưa đi bệnh viện, tình huống không rõ..." Trong mắt Giang Hoài Sương tràn đầy từ ngữ không rõ trở lên mông lung. Tay cầm con chuột đột nhiên nắm chặt, trong lòng như bị thứ gì nghẹn lại, nửa ngày không có cách nào nhúc nhích, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên của Giang Hoài Sương là từ bên trong góc lấy ra cái điện thoại di động bị vứt bỏ đã lâu, khởi động máy gọi cho Hứa Đan Lạc. Sau khoảng thời gian chờ đợi chính là máy tự động trả lời: "Người sử dụng đã đóng điện thoại, xin vui lòng gọi lại sau..."

Lại gọi cho Tề Tử Vũ, cũng là tắt máy. Nếu như nói điện thoại của Hứa Đan Lạc bị kẹt không thông để cho Giang Hoài Sương rất sốt ruột thì hiện tại Tề Tử Vũ cũng liên lạc không được làm cho Giang Hoài Sương càng căng thẳng đến cực điểm, tâm tình như bị chó cắn áo rách. Chết tiệt thật sự hết pin, Giang Hoài Sương nghĩ chờ sau khi mình trở về nhất định phải mua mười khối, tám khối pin, ra lệnh cưỡng chế Tề Tử Vũ mỗi ngày mang theo trên người điện thoại đầy pin.

Lại liếc mắt nhìn lá thư trong máy vi tính, cái gì bình tĩnh, cái gì tách ra, cái gì không nên đều bị Giang Hoài Sương quăng đến sau đầu. Tràn đầy đều là lo lắng đối với Hứa Đan Lạc, hận không thể phá tan thời gian, bắt lấy con mèo máy cướp cánh cửa thần kỳ để trong nháy mắt đến bệnh viện. Giang Hoài Sương cũng không kịp nhớ làm thủ tục trả phòng, cầm túi xách lên, liếc mắt xác định bóp tiền ở bên trong, mang theo điện thoại di động liền bước nhanh ra khỏi khách sạn. Ở trước cửa khách sạn bắt một chiếc taxi, ngữ khí có chút cứng đờ nói ra địa chỉ bệnh viện nhân dân Đệ Nhất thành phố B.

Coi như xe chạy nhanh hơn nữa thì trên đường cũng cần mất thời gian mấy tiếng, thời gian trôi qua, sắc mặt Giang Hoài Sương trở nên càng ngày càng trắng xám, vô ý thức cắn chặt đôi môi cũng dần dần mất sắc. Đứa trẻ ngoan ngoãn kia được đưa vào bệnh viện, tình huống không rõ, còn mình chỉ có thể ở trên đường phí thời gian tự dằn vặt bản thân. Giang Hoài Sương cực kỳ hối hận, tại sao mình lại đi tới thành phố T, nếu như lúc trước chỉ chuyển đi biệt thự hoặc là ở thành phố B tùy tiện tìm một khách sạn ở lại, thì so với tình huống bây giờ tốt hơn nhiều rồi.

"Tiểu thư, cô không sao chứ? Có muốn đưa cô đi bệnh viện hay không?" Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn ra Giang Hoài Sương lúc này thật sự không ổn, xuất phát từ lòng tốt mở miệng hỏi.

"Bệnh viện? Hiện tại không phải là đi bệnh viện sao?" Giang Hoài Sương đi ra từ bên trong tâm tình hối hận, không hiểu hỏi.

"..." Tài xế bị Giang Hoài Sương nói một câu liền không biết nên nói gì. Đi bệnh viện thì đi bệnh viện, chỉ là khám bệnh vượt thành phố cũng thật là hiếm thấy. Liếc mắt nhìn Giang Hoài Sương hồn bay phách lạc cùng siết chặt lòng tay phải vào trong, tài xế đọc thầm Bồ Tát phù hộ, tuyệt đối đừng ở trên xe của mình bệnh tim tái phát. Vì vậy vừa lái xe còn phải vừa phân ba phần tâm tư ở trên người Giang Hoài Sương, tài xế đau buồn.

Bị tài xế nhất thời chen vào, Giang Hoài Sương xem như là có chút bình tĩnh lại. Buông ra tay phải đang nắm chặt vào quần áo, phủi nếp nhăn trên người, từng đợt cảm giác bóp nghẹt nơi lồng ngực vẫn thủy chung không có cách nào quên được. Tề Tử Vũ gửi cái thư kia, viết đến không đầu không đuôi nhưng bản thân mình không thể kìm được hướng về chỗ không tốt suy nghĩ. Giang Hoài Sương cảm thấy rất vô lực, đột nhiên có chút sợ hãi trở lại thành phố B. Tay phải chỉ đặt nhẹ nhàng bên cổ tay trái, con mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ nhìn cây cối lần lượt bị bỏ lại phía sau, tâm tình khó hiểu càng trầm trọng.

Đột nhiên tâm tư khẽ động, Giang Hoài Sương nghĩ đến vào lúc này còn có một người có thể liên lạc, tuy rằng nhất định sẽ bị giáo huấn một trận nhưng so với biết tình hình của tiểu Lạc vẫn tốt hơn, bị giáo huấn thì bị giáo huấn đi. Trong danh bạ tìm kiếm số điện thoại của Thái lão sư, gọi tới, thông.

"Thái lão sư." Trong lòng Giang Hoài Sương buông lỏng, tốt xấu cũng không tắt máy.

"Tiểu Sương? Rốt cục em..." Tiếng của Thái lão sư từ trong ống nghe truyền đến, chưa nói được vài chữ liền không còn âm thanh.

"Này? Thái lão sư?" Giang Hoài Sương đưa điện thoại di động từ bên tai dời đi, vừa nhìn, lần này là điện thoại di động của mình hết pin.

Quan tâm tình hình của Giang Hoài Sương, tài xế lại một lần nữa có lòng tốt mở miệng: "Cô muốn mượn điện thoại di động sao?"

Con mắt của Giang Hoài Sương sáng lên một cái, chỉ là rất nhanh lại tối sầm xuống: "Không cần, cảm ơn." Số điện thoại của Tề Tử Vũ mình còn có thể đại khái nhớ vài số, Thái lão sư liền hoàn toàn không có ấn tượng. Bi kịch nhất vẫn là toàn bộ số điện thoại đều lưu trên máy, xưa nay không có sao chép vào Sim. Hiện tại hối hận thật sự là quá muộn, Giang Hoài Sương hoàn toàn không biết trước sau mình nên hối hận cái nào.

Lại một lần nữa bị cự tuyệt, tài xế ảo não tiếp tục lái xe, gặp phải mỹ nữ là bàn chải, gặp phải băng sơn mỹ nữ vậy thì là cái ly súc miệng. Ngay khi tài xế đại ca thất bại hoàn toàn, Giang Hoài Sương gõ gõ cái ghế, có chút vội vàng mở miệng: "Anh có thể chạy nhanh lên một chút hay không?"

"..." Tài xế đại ca vừa định nói đây thật sự đã rất nhanh nhưng bị vẻ mặt chờ mong của Giang Hoài Sương đến không nói ra được, nửa ngày mới rầm rì nói: "Tôi sẽ tận lực." Dưới chân thì giẫm mạnh chân ga một chút để lấy lòng mỹ nữ.

Đáng tiếc chính là trừ phi bây giờ tài xế có thể đem xe taxi biến thành máy bay tốc độ, nếu không vẫn đúng là không có cách nào gây cho Giang Hoài Sương càng nhiều chú ý.

Ngay lúc Giang Hoài Sương lòng như lửa đốt chạy đi bệnh viện thì trong bệnh viện là một cảnh tượng hoà thuận.

"Điện thoại của Giang Hoài Sương?" Hứa Đan Lạc đang ngồi ở trên giường bệnh uống canh của Thang Biên Tâm đem đến, vừa nghe thấy bên cạnh Thái lão sư nhận điện thoại nhắc đến tên Giang Hoài Sương, liền kích động muốn cướp điện thoại, suýt chút nữa làm đổ chén trong tay.

Thái lão sư kinh ngạc liếc mắt nhìn điện thoại di động: "Tại sao em ấy lại cúp máy?" Nói xong vừa gọi trở lại liền nghe được cái giọng mà mấy ngày nay đều nghe: "Người sử dụng đã tắt điện thoại..."

Ngồi ở trên ghế, Thang Biên Tâm thấy Thái lão sư không có cách nào liên lạc được với Giang Hoài Sương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm mềm nhũn ngã trên ghế dựa.

Nhìn thấy Thang Biên Tâm làm ra biểu tình tốt nhất là liên lạc không được, Tề Tử Vũ nhân lúc người khác không nhìn thấy liền nắm lấy miếng thịt trên lưng Thang Biên Tâm, nhẹ nhàng nhéo một chút. Lúc nãy ở trên xe, mình và tiểu Lạc còn chưa nói được mấy câu, điện thoại di động liền bị cái tên này đoạt lấy, bản thân mình cũng không cản được: "Tiểu Lạc, là chị, Thang Biên Tâm. Chị và Tề Tử Vũ đại khái sau mười phút nữa thì đến bệnh viện. Muốn Giang Hoài Sương trở về không? Muốn liền ngoan ngoãn nghe lời của chị đem điện thoại di động của em tắt máy. Hiện tại ngay lập tức."

Lúc mình hỏi tại sao không cần phương pháp đường dây bận thì Thang Biên Tâm lại vẻ mặt đắc ý nói: "Chị vừa nghĩ đến, nếu như điện thoại di động của tiểu Lạc nằm trong trạng thái trò chuyện thì Giang Hoài Sương sẽ đoán được tiểu Lạc bị thương không có gì nghiêm trọng, không nghiêm trọng thì không chịu trở về. Kế hoạch kia liền vô vị." Mấy câu nói này làm cho Tề Tử Vũ không nhớ Thang Biên Tâm đang lái xe, trực tiếp duỗi tay đi nắm mặt Thang Biên Tâm. Người này thật sự là quá hỏng rồi, nếu như trái tim của Giang Hoài Sương không tốt, bị dọa xảy ra chuyện gì bất trắc, tiểu Lạc sẽ xé mình ra mất.

Đến bệnh viện, Tề Tử Vũ mới phát hiện hai vị kia tập hợp lại cùng nhau liền vừa đúng một thành ngữ —— cấu kết với nhau làm việc xấu. Đổ chén canh cho tiểu Lạc, hai vị bên kia liền bắt đầu tán gẫu, Tề Tử Vũ cùng Thái lão sư vừa mới đến hàn huyên. Còn chưa nói vài câu, Giang Hoài Sương liền gọi đến. Ngay lúc Tề Tử Vũ vui cười hớn hở mà nhìn Thang Biên Tâm mặt đầy suy nghĩ, trăm tính vạn tính nhưng lại tính thiếu một chuyện thì Giang Hoài Sương ở bên kia lại tắt máy. Thật sự là ông trời đều đang giúp các nàng... Vì vậy hai vị kia ở một bên nhỏ giọng tiếp tục thương lượng, sau khi bắt lấy Giang Hoài Sương phải hành động như thế nào.

Có thể là do nói đến cao hứng, âm thanh thương lượng ở bên kia từ từ lớn lên, hấp dẫn đến Thái lão sư. Nhưng vào lúc này, chuyện kinh khủng nhất phát sinh, chỉ thấy ba người già trẻ lớn bé túm tụm lại, sau khi huyên thuyên còn nói một đống, Thái lão sư đột nhiên đứng lên vỗ mạnh bên giường một chút. Tề Tử Vũ có chút cười trên sự đau khổ của người khác, chờ Thái lão sư giáo huấn một chút phúc hắc Thang Biên Tâm nhưng chỉ nghe Thái lão sư khí mười phần nói: "Như vậy còn chưa đủ, lợi cho Giang Hoài Sương quá rồi!"

(⊙o⊙)... Vì vậy tiếp theo Thái lão sư đi ra ngoài, không biết từ đâu lấy được nhiều băng gạt, cứ thế đem tay của tiểu Lạc dán mấy tầng băng gạc, quấn lấy một vòng lại một vòng, xong nhìn như một hình trụ bánh chưng rất rắn chắc. Giữa lúc ba người còn chìm đắm ở trong tạo hình khuếch đại thì Thái lão sư lại từ trong túi lấy ra một bình thuốc đỏ, vung vẩy một ít ở trên tay Hứa Đan Lạc mới vừa quấn xong băng gạc. Sau khi hoàn thành tất cả, lúc này Thái lão sư mới hài lòng cười nói: "Như vậy mới giống có chuyện lớn, bệnh viện chính là thuận tiện, đạo cụ gì cũng đều có. Mọi người nhìn thấy có được hay không, có muốn đi thông báo bệnh nguy hiểm gì hay không?"

"Được, được rồi..." Thang Biên Tâm nhìn về phía Thái lão sư với ánh mắt tràn ngập sùng bái, trước kia tại sao lại cảm thấy lão thái thái này vướng chân vướng tay, bản thân mình thật sự là không nhìn thấy cao nhân a.

"Tiểu Lạc cảm thấy như thế nào, không phải sợ, lão sư cho em hả giận. Cô cũng dọa em ấy, ngược lại dọa cũng không chết." Thái lão sư rất đạt đến một trình độ nào đó mà đem tóc Hứa Đan Lạc làm cho rối loạn một chút. "Lát nữa cô ra ngoài xem thử, nếu như thấy em ấy đến rồi, lại vung vẩy cho em thêm vài giọt nước trên trán."

Hứa Đan Lạc nhìn thuốc đỏ dính trên băng gạc, suy nghĩ một chút nói: "Em cảm thấy còn thiếu một chút, treo bình nước thì càng chân thực."

Tề Tử Vũ cảm thấy cấu kết với nhau làm việc xấu rốt cục biến ba người thành Hổ sách lược.

"Đúng, cô đi chuẩn bị cho em bình đường glu-cô, sau đó đem nhãn mác xé ra." Thái lão sư nói xong liền ra khỏi phòng bệnh, không biết là đi lấy thuốc hay là đi gặp y tá đây.

Thang Biên Tâm nhìn cửa phòng bệnh hồi lâu, đến nửa ngày mới nói ra một câu: "Gừng... Càng già càng cay."

Thái lão sư thành công lấy được hai bình đường glu-cô, đạo cụ coi như cơ bản chuẩn bị đầy đủ hết. Mồi câu chuẩn bị sung túc, có thể câu được cá hay không liền phải chờ xem mấy tiếng tiếp theo.

"Mọi người liền như vậy xác định Giang Hoài Sương nhất định sẽ trở về sao?" Tề Tử Vũ đối với ba người tin tưởng như vậy mà nói ra nghi vấn.

"Đương nhiên, tiểu Sương là cô nhìn lớn lên, em ấy nghe tiểu Lạc có chuyện nhất định rất gấp, hiện tại nửa người đều liên lạc không được, nhất định sẽ hướng về nơi này mà vội vàng chạy đến." Mở miệng đầu tiên chính là Thái lão sư đang chơi đến hứng khởi.

"Vậy phải xem trong lòng Giang Hoài Sương đến cùng là nghĩ gì." Thang Biên Tâm đang nhìn qua cửa sổ hướng về cửa lớn bệnh viện dưới lầu, quay đầu lại nói, lời nói mang thâm ý nhìn Hứa Đan Lạc đối diện một chút.

Trong bốn người, muốn nói thấp thỏm nhất chính là Hứa Đan Lạc, đầu tiên là đối với chuyện Giang Hoài Sương có thể trở về hay không, ôm ấp vạn phần chờ mong cùng với hoàn toàn không tự tin. Thứ yếu, mọi người đang làm là chuyện lừa dối Giang Hoài Sương, chỉ là mình cũng đồng ý tham gia âm mưu là bởi vì quá muốn biết mình ở trong lòng Giang Hoài Sương đến cùng quan trọng bao nhiêu. Lúc này đối mặt Tề Tử Vũ nói trắng ra vấn đề, Hứa Đan Lạc chỉ có thể trầm mặc.

Thoáng một cái liền đến trưa, Hứa Đan Lạc ngồi ở trên giường bệnh đờ ra, Tề Tử Vũ dựa vào ghế có chút buồn ngủ, chỉ còn Thang Biên Tâm và Thái lão sư vẫn tinh lực mười phần nhìn chằm chằm cửa lớn bệnh viện dưới lầu, xem Tiểu Ngư Nhi khi nào tiến vào hồ.

"Nhìn xem, cái người mặc áo màu trắng kia, quần màu tím nhạt, có phải là tiểu Sương hay không?" Thái lão sư đẩy Thang Biên Tâm một cái, lão thị thực sự là quá đáng ghét.

Thang Biên Tâm nhìn nhìn, cũng thật là Tiểu Ngư mắc câu. Liền chạy ra phòng bệnh bắt được một y tá, đem bình đường glu-cô treo lên cho tiểu Lạc, tiện thể xé nhãn mác ra.

Thái lão sư cầm cái ly bên cạnh bàn lên, lấy chút nước lạnh lau ở trên trán Hứa Đan Lạc: "Nhanh, Giang Hoài Sương đến rồi. Đem cái hình dáng kích động kia của em thu hồi lại, nằm xuống giả vờ ngủ."

"Đi, xuống đón Giang Hoài Sương, đừng để cho em ấy gặp bác sĩ trước." Thang Biên Tâm mở miệng nói, mở cửa phòng bệnh ra dặn dò mau mau hành động.

Mới vừa đi đến đại sảnh bệnh viện liền nhìn thấy Giang Hoài Sương vẻ mặt lo lắng đi về hướng quầy tiếp tân. Thang Biên Tâm nắm tay Tề Tử Vũ chặt một chút: "Chị không ra mặt, hai người cố lên." Dứt lời, liền hướng về trong đám người bên cạnh chen chen, biến mất.

Tề Tử Vũ không có gì để nói liền đi về phía trước đón Giang Hoài Sương, còn chưa mở miệng, liền bị Giang Hoài Sương một phát bắt được.

"Tiểu Lạc người đâu? Bị thương thế nào?" Một đường mấy tiếng căng thẳng, hiện tại Giang Hoài Sương cơ bản tay chân đã mềm nhũn, nhìn thấy Tề Tử Vũ, tim treo ở giữa không trung buộc càng chặt hơn.

Dù sao cũng là bà chủ của mình, Tề Tử Vũ thấy Giang Hoài Sương bộ dáng lo lắng mềm nhũn muốn ngã lên người mình, suy nghĩ hay là nói thật ra đừng kích thích chị ấy.

"Tiểu Lạc... Hiện tại ở tầng năm, giường mười sáu, em... Nhanh đi thăm em ấy một chút đi... Mau mau... Đừng hỏi những thứ vô dụng này." Thái lão sư thấy Tề Tử Vũ một bộ dáng bị làm khó dễ, cúi đầu xoa con mắt, trước một bước đã mở miệng.

Quả nhiên thấy Thái lão sư bộ dáng khổ sở muốn nói lại thôi, Giang Hoài Sương thân thể ngẩn ra, hoàn toàn không còn tâm tư tiếp tục truy hỏi, nhanh chóng hướng về phía thang máy chạy đến.

"..." Tề Tử Vũ nhìn bà chủ lảo đảo ở trong đám người giết ra một con đường sống, đột nhiên lòng có chút chua xót. Lại vừa nhìn Thái lão sư đang lau khô nước mắt, diễn xuất thật xuất chúng nha... Tề Tử Vũ muốn khóc. Hiện tại mình có thể ôm đầu nhỏ đi góc tường ngồi xổm rồi dán chữ ở trên trán, viết 'Thật sự chuyện không liên quan đến tôi!' Lần này chơi lớn như vậy, sau này lửa giận của Giang Hoài Sương sẽ cường thịnh đến thế nào. So với một tòa núi lửa phun trào, bản thân mình vẫn là yêu thích nguyên lai băng sơn bà chủ a. (╥﹏╥)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play