Cái gọi là đi công tác của Giang Hoài Sương, thật ra giống như là bốc hơi khỏi thế gian. Từ ngày thứ sáu, Thái lão sư phát hiện Hứa Đan Lạc trốn tiết không xin phép, đến thăm nhà, nằm vùng đợi hai ngày cũng không thấy bóng giáng gia trưởng Giang Hoài Sương. Mắt thấy một tuần mới lại sắp bắt đầu, liên tiếp ở nhà Giang Hoài Sương hai ngày giúp đỡ trông nom đứa trẻ, Thái lão sư đứng ngồi không yên.
Buổi sáng thứ hai vừa ra đến trước cửa, Thái lão sư thử một lần gọi điện thoại cho Cố Thiên Dao, chỉ nói là Giang Hoài Sương đi công tác, trong nhà có đứa trẻ vị thành niên cần được chăm sóc. Đã sớm biết Cố Thiên Dao luôn luôn khẩn trương với chuyện của Giang Hoài Sương, quả nhiên tin tức nói ra nửa điểm, đúng là bị Cố Thiên Dao hỏi gần nửa giờ. Nếu không phải sau đó cảm thấy không đúng, quyết định vừa đi vừa nói, nhất định đến trễ, Thái lão sư cảm giác mình thật sự là khổ vô tận rồi. Nhìn cửa trường cách đó không xa, Thái lão sư cảm thán may là có xe.
"Cố Thiên Dao là ai?"
Dọc theo đường đi, Hứa Đan Lạc đều không nói một lời ngồi ở bên cạnh, Thái lão sư hầu như cũng đã quên sự tồn tại của tiểu Lạc. Lúc này vừa lên tiếng, miễn cưỡng bị dọa một chút. Thái lão sư vỗ vỗ ngực, đứa nhỏ này càng ngày càng phiền muộn, lúc nói chuyện đều cảm thấy lộ ra cỗ hàn khí.
"Tiểu Sương không có nhắc qua với em sao? Em ấy và tiểu Thiên Dao bắt đầu từ mẫu giáo đã là cùng lớp, mãi cho đến đại học đều là chung một chỗ, có thể tính là cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt. Thời điểm cao trung đều là học sinh của cô, khi đó ngữ văn của tiểu Thiên Dao luôn đứng đầu cả lớp, mỗi lần đều nhận được điểm tâm nhỏ từ cô, sau đó chia một nửa cho tiểu Sương ăn." Nhớ lại Cố Thiên Dao nguội thôn (nói không ăn nhập) quấn quít lấy mình muốn hai cái bánh, Thái lão sư liền cười đến híp cả con mắt.
"Tuyết Mai nương?" Hứa Đan Lạc đối thoại càng ngắn gọn áp sát.
"Đúng rồi, chính là cửa tiệm lần trước làm Tuyết Mai nương mà em hỏi cô. Trước đây cô không nói cho các em ấy biết chỗ mua, duy trì cảm giác mới mẻ thì mới có động lực học tập. Tiểu Sương đối với điều này vẫn rất bất mãn, bởi vì em ấy đều thi không qua tiểu Thiên Dao, muốn ăn ngon chỉ có thể chờ đợi tiểu Thiên Dao chia cho."
"..." Hứa Đan Lạc nhớ đến lần đầu bản thân mình được khen thưởng thì đưa cái bánh Tuyết Mai nương kia cho Giang Hoài Sương.
"Khi đó hai người bọn họ đều là chung một chỗ, đều là đối với đối phương căng thẳng nhiều hơn bản thân. Đáng tiếc, cô còn tưởng rằng hai em ấy sẽ đi đến cuối cùng... Khụ khụ..." Ý thức được đối tượng lúc này mình đang nói chuyện là Hứa Đan Lạc, Thái lão sư có chút lúng túng ho khan hai tiếng ngừng câu chuyện.
"Hai người sẽ đi đến cuối cùng?" Hứa Đan Lạc suy đoán điều Thái lão sư muốn nói sẽ không như điều mình nghĩ đến.
"Ý của cô đó là, cuối cùng khi vào đại học thì hai em ấy vẫn tách ra, tiểu Thiên Dao không học đại học mà đi New Zealand du học. Bạn tốt vẫn phải tách ra." Thái lão sư đổi chủ đề, hướng về tài xế, nói: "Đỗ xe bên này đi, phía trước cửa trường học nhiều học sinh, dừng lại không tốt."
Tài xế vừa dừng xe lại, Thái lão sư một bước xuống xe, vội vàng đi về phía trước cùng Hứa Đan Lạc kéo dài khoảng cách, giống như là sợ Hứa Đan Lạc tiếp tục truy hỏi cái gì.
Chỉ là thái độ của Thái lão sư hết sức lảng tránh, đúng là làm cho Hứa Đan Lạc nổi lên hứng thứ, đăm chiêu theo sát hướng về cửa trường học đi đến.
Lại nói mấy ngày nay, buổi tối Hứa Đan Lạc trằn trọc trở mình không thể chợp mắt, đau buồn đến cực điểm. Còn Giang Hoài Sương thì cả ngày chỉ xem mail, ăn điểm tâm, cuộc sống trải qua rất là tiêu dao. Đặc biệt là liên tục mấy ngày nghe Cố Thiên Dao kể chuyện xưa, tuyệt đối so với trên tivi kể chuyện còn đặc sắc hơn.
Buổi sáng Giang Hoài Sương ngủ đến hơn chín giờ mới dậy, chuyện đầu tiên chính là mở máy tính kết nối mạng, như cũ gọi quán ăn đặt trước bữa sáng. Rửa mặt xong xuôi nhìn hòm thư một chút, một phong thư chưa đọc của Cố Thiên Dao đã vững vàng nằm trong mục nhận thư. Cũng không biết gần đây Cố Thiên Dao đang làm gì, thời gian nhàn rỗi nhiều đến mức làm cho người khác tức giận. Mở ra lá thư, từng hàng chữ to màu đỏ tươi cộng thêm văn tự chiếm cứ toàn bộ màn hình, suýt chút nữa làm mù con mắt của Giang Hoài Sương.
"Giang Hoài Sương, cậu là cái người không chịu trách nhiệm! Làm sao cậu có thể đem một người chưa thành niên để trong nhà một mình? Đừng nói với mình, cậu xuất hiện chênh lệch giờ, mình không tin cậu đi công tác còn có thể hơn mười giờ duy trì ở trạng thái online... Nói, tại sao không ở nhà? Điện thoại liên tục đều tắt, cậu đang làm gì?"
Liếc mắt nhìn thời gian nhận thư, buổi sáng hơn bảy giờ. Giang Hoài Sương thoáng suy tư một chút, mười ngón nhẹ động. "Làm sao cậu biết chuyện này?"
Đoán chừng sau khi Cố Thiên Dao tự gửi thư thì vẫn canh giữ ở bên cạnh máy tính, Giang Hoài Sương chỉ là đứng dậy mở cửa nhận bữa sáng một chút, ngồi lại quét mới thì Cố Thiên Dao đã trả lời.
"Thái lão sư ở trong nhà cậu đã hai ngày, toàn bộ cuối tuần cô đều gọi điện thoại cho cậu, vẫn là tắt máy. Nghe nói cậu đã đi công tác một tuần, vẫn không có cách nào liên lạc với cậu. Người bạn nhỏ nhà cậu chỉnh chu đều là ở nhà một mình, cậu lại yên tâm?"
Làm sao có khả năng yên tâm... Mấy ngày nay nỗ lực không nghĩ đến chuyện trong nhà nữa, cũng bởi vì thật sự không yên lòng. Nhớ thì mang ý nghĩa dày vò, từ trước đến giờ Giang Hoài Sương không phải là người tự ngược. "Mình bàn giao người chăm sóc em ấy, sẽ không sao. Thái lão sư tìm cậu nói chuyện này, cô ấy biết cậu có thể tìm được mình?"
"Không biết, mình không có nói với cô ấy, chỉ hỏi rốt cuộc tình huống của cậu là như thế nào. Cậu có biết Thái lão sư rất tức giận hay không?" Tuy nói không biết Giang Hoài Sương đang giở trò quỷ gì, thế nhưng Cố Thiên Dao vẫn cứ theo thói quen, trước tiên bảo toàn lợi ích cho Giang Hoài Sương.
Tình huống như thế nào, Giang Hoài Sương nhìn màn hình cười khổ, bản thân mình cũng thật muốn biết hiện tại là tình huống như thế nào. Chẳng lẽ phải nói cho Cố Thiên Dao biết, bản thân mình lúc ngủ bị một tiểu loli vị thành niên khinh bạc? Cố Thiên Dao kia còn không ngồi bên cạnh máy tính cười chết... Có miệng mà khó trả lời, Giang Hoài Sương vô ý thức theo thói quen ấn xuống nút F5 một cái, phong thư thứ hai của Cố Thiên Dao liền truy kích.
"Là công ty xảy ra chuyện gì hay là chuyện trong nhà? Muốn mình hỗ trợ nhất định phải nói." Luôn luôn ung dung thong thả, Cố Thiên Dao đối với phần lớn sự tình đều không để ý, nhưng liên quan đến việc của Giang Hoài Sương đều trở nên sốt ruột hơn so với bất kỳ ai khác.
Giang Hoài Sương biết Cố Thiên Dao không chỉ là nói một chút mà thôi. Giao tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dù cho sau khi xảy ra chuyện kia nhưng vẫn chưa từng đơn độc. Nếu như vào lúc này mình yêu cầu gặp Cố Thiên Dao, cậu ấy nhất định sẽ không từ chối. Suy nghĩ một chút, Giang Hoài Sương liền bắt đầu trả lời thư.
Viết đến một nửa rồi ngừng lại. Dù sao... chuyện này chưa nghiêm trọng đến mức độ cần đem Cố Thiên Dao đã rụt cổ bốn, năm năm trong vỏ rùa kéo ra ngoài. Bỏ đi nội dung lúc nãy, bắt đầu viết lại từ đầu: "Chỉ là một chuyện nhỏ có chút khó xử lý, mình có thể ứng phó, cậu không cần lo lắng. Nếu như Thái lão sư lại tìm cậu, cậu cứ nói không biết mình ở đâu là được rồi, dù sao cậu vốn là không biết... Mình sẽ cho người đến nhà sắp xếp cẩn thận đứa bé kia."
Ấn xuống nút gửi đi, Giang Hoài Sương không khỏi oán thầm Tề Tử Vũ luôn luôn đáng tin lần này làm cái gì, Thái lão sư ở nhà mình hai ngày, mình ngay cả nửa điểm tin tức đều chưa nhận được. Mở ra phong thư khác gửi cho Tề Tử Vũ, để cho em ấy đi giải quyết Thái lão sư, chú ý chớ chọc lão sư tức giận.
Nói đến Tề Tử Vũ cũng coi như là đáng đời, làm công làm rất tốt, một mực hy vọng mình và Thang Biên Tâm có thể ràng buộc nhiều hơn một ít, muốn chuyển một lần làm thụ. Làm được rồi, còn một mực tìm cái vạn năm thụ đến áp mình, kỹ thuật không thạo không đúng chỗ, không bi kịch cũng rất khó.
Tuy rằng rất bi kịch, buổi tối thứ sáu Tề Tử Vũ còn cắn răng buộc Thang Biên Tâm làm xong trọn vẹn. Hậu quả của việc quá mức cậy mạnh chính là toàn bộ cuối tuần, Tề Tử Vũ đều mềm oặt nằm ở trên giường cũng không muốn nhúc nhích, hơi động liền kêu đau. Vì vậy hai ngày nay, ăn uống rửa mặt đều do Thang Biên Tâm hầu hạ. Một đau đến đòi mạng, một mệt đến đòi mạng, dưới tình huống như vậy, kế hoạch buổi sáng thứ bảy muốn viết thư cho Giang Hoài Sương liền chờ đến bất tận.
Chỉ là Tề Tử Vũ cũng chưa quên Hứa Đan Lạc, mỗi ngày đặc biệt gọi một cuộc điện thoại. Chỉ là bị đứa nhỏ biết rõ về chuyện của bản thân mình có chút thật không tiện, vì lẽ đó mỗi lần gọi điện thoại biết Hứa Đan Lạc không có chuyện gì, tán gẫu chưa đến vài câu liền tắt máy. Cũng thật đúng lúc, lần thứ nhất gọi điện thoại là thời điểm Thái lão sư ở phòng bếp làm cơm, lần thứ hai thì ở phòng tắm, Hứa Đan Lạc nửa điểm không đề cập đến chuyện có người khác ở trong nhà, Tề Tử Vũ không xuống giường được tất nhiên là không có cách nào biết được.
Ngày thứ hai, hai người đều xin nghỉ phép tiếp tục yên tĩnh ở nhà, một tiếp tục giả vờ làm thi thể, một tiếp tục đóng vai người hầu, ngược lại cũng phối hợp ăn ý. Nếu không phải gần buổi trưa Tề Tử Vũ nhận được cuộc điện thoại kia, ngày đó xem như bình thường giống như hai ngày trước, không phải trải qua con sóng lớn nào.
"Nhanh thay quần áo." Tề Tử Vũ không giải thích vài câu liền bị dọa, quay về phía Thang Biên Tâm đang ở trong phòng bếp nấu chè, lớn tiếng kêu.
"Làm sao vậy?" Nghe được triệu hoán, Thang Biên Tâm thả muỗng gỗ trong tay xuống, di chuyển vào phòng ngủ, thấy Tề Tử Vũ đã xuống giường, hơi kinh ngạc mở miệng: "Hiện tại em muốn đi ra ngoài? Không phải không thoải mái nên xin nghỉ phép sao? Chè táo đỏ cùng đậu ngọt của em lập tức xong rồi, uống xong rồi đi."
"Không phải em muốn đi ra ngoài, mà là chúng ta." Tề Tử Vũ lòng như lửa đốt bắt đầu tìm quần áo ở xung quanh. "Tiểu Lạc bị thương trong lúc học tiết thể dục, hiện tại ở bệnh viện, chị mau mau thay quần áo."
"Không phải chứ..." Thang Biên Tâm vừa nghe xong cũng gấp gáp chuẩn bị. Tuy rằng cùng đứa trẻ kia qua lại không nhiều, thế nhưng khi biết em ấy có thể yêu thích Giang Hoài Sương, bản thân mình nhìn em ấy thì có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu. Có thể là đồng cảm cũng khó nói. "Vừa nãy là trường học gọi điện thoại đến? Làm sao bị thương, nghiêm trọng không?" Thang Biên Tâm từ bên trong tủ quần áo lấy ra hai bộ quần áo, ném một bộ cho Tề Tử Vũ, rõ ràng đã sốt ruột đến có chút bối rối.
"Tiểu Lạc gọi đến, hiện tại em ấy đã ở bệnh viện, nói là lúc nhảy xa trong tiết thể dục bị ngã chổng vó, mu bàn tay sượt đến góc ximăng ở mép hố cát, tước mất một lớp da, tay cũng bị trật." Tề Tử Vũ nhận quần áo, ra hiệu Thang Biên Tâm đi vào phòng tắm thay.
"..." Thang Biên Tâm vừa nghe, không biết nói gì đến đòi mạng. Chỉ là bị tổn thương tay, vừa nãy nhìn cái dáng vẻ gấp gáp kia của Tề Tử Vũ, mình còn tưởng rằng đứa bé kia thoi thóp cần đi cấp cứu.
"Chị đừng nhìn em thay quần áo." Tề Tử Vũ thấy Thang Biên Tâm nửa ngày cũng chưa đi, dậm chân biểu thị bất mãn mãnh liệt.
"Em còn thẹn thùng?" Thang Biên Tâm bị hành vi khác biệt của Tề Tử Vũ triệt để đánh bại, cầm lấy y phục của mình hướng về phòng tắm, nhớ đến một chuyện, mới vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy áo ngủ của Tề Tử Vũ cởi ra một nửa.
Không ngờ Thang Biên Tâm đột nhiên quay đầu lại, Tề Tử Vũ lộ ra vai đẹp, cầm lấy áo ngủ, cũng không phải tiếp tục cởi, cũng không phải không cởi, sửng sốt.
"Ngạch... Chị chính là nhớ đến, em có muốn gửi thư nói chuyện này một chút cho Giang Hoài Sương hay không."
"A!" Tề Tử Vũ cũng không kịp nhớ lúc này quần áo đang xốc xếch, vội vàng đi lấy máy tính mở ra, vẻ mặt biểu tình chịu đựng: "Em nghĩ, chờ chị ấy trở về nhất định sẽ muốn giết em..."
"Sợ cái gì, cái hố kia cũng không phải do em đào." Thang Biên Tâm suy nghĩ một chút, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo khác ném đến người Tề Tử Vũ. "Em vẫn là đừng nên mặc cái áo cổ thấp kia." Dứt lời, liền tiến vào phòng tắm.
Lúc Tề Tử Vũ đánh chữ nhìn một chút vể hướng cổ áo của mình, tội chứng khắp nơi, mình tự làm tự chịu, bất đắc dĩ cắn răng.
"Giang tiểu thư, buổi sáng trong giờ thể dục ở trường học, phía trên cơ thể của tiểu Lạc không cẩn thận bị trầy da tay, hiện tại đã ở bệnh viện kiểm tra, không có việc gì lớn. Bây giờ em sẽ chạy đi bệnh viện, nếu như không yên lòng, cứ gọi điện thoại cho em."
Thay quần áo xong, Thang Biên Tâm đứng phía sau Tề Tử Vũ, nhìn thư đọc một lần, tiện tay ngăn cản Tề Tử Vũ sắp sửa nhấn nút gửi đi. "Bức thư này không thể viết như thế, phải chỉnh sửa."
"Vậy phải viết như thế nào?" Tề Tử Vũ đứng lên, nhường vị trí cho Thang Biên Tâm. "Không kịp rồi, nếu không tự chị chỉnh đi, em đi thay quần áo."
Một lát sau, Thang Biên Tâm hướng Tề Tử Vũ ngoắc ngoắc ngón tay: "Đến xem một chút."
Tề Tử Vũ hết sức để cho mình làm lơ khóe miệng kia của Thang Biên Tâm, một vệt ý cười thực hiện được chuyện xấu, đi tới cạnh máy tính.
"Giang tiểu thư, buổi sáng ở trường học tiểu Lạc bị cắt tổn thương tay, hiện tại đã được đưa đi bệnh viện nhân dân Đệ Nhất, tình huống bây giờ không rõ. Em lập tức chạy đi bệnh viện, thế nhưng điện thoại di động sắp hết pin, xin nhẫn nại chờ buổi tối em trở về sẽ nói cho chị biết tình huống cụ thể."
"Chị, không phải chứ..." Tề Tử Vũ nhìn ngôn từ mịt mờ, dở khóc dở cười: "Không bằng chị nói với chị ấy, tiểu Lạc sống chết không rõ, muốn gặp một lần cuối, xin khẩn trương."
Thang Biên Tâm cười cợt: "Nếu như dựa vào danh nghĩa của chị, chị nhất định sẽ viết như thế. Chỉ là lấy danh nghĩa của em, hàm hồ một chút cũng tốt, ngược lại đều là lời nói thật. Nếu như Giang Hoài Sương muốn nghĩ sai, vậy cũng mặc kệ chuyện của em." Sắp xếp người khác mà thôi, không cần thiết tổn thương người mình.
"Lời nói thật?" Tề Tử Vũ chỉ chỉ màn hình: "Tình huống không rõ, điện thoại di động sắp hết pin?"
"Em không tận mắt nhìn thấy tiểu Lạc, làm sao biết là tình huống thế nào, lời truyền miệng là không đúng. Điện thoại di động động sao..." Thang Biên Tâm từ trong túi lấy ra điện thoại lắc lắc. "Không còn điện thoại, chỗ nào còn pin."
"...Nhưng rõ ràng giải thích theo em là được rồi, vì cái gì chị lại cố ý lừa chị ấy. Hơn nữa, chị cũng biết nói chuyện tính toán thủ đoạn, chị ấy nhất định sẽ nghĩ sai."
"Chị biết em ấy sẽ nghĩ đến cái gì, chị chính là muốn kéo em ấy vào cuộc, mau mau trở về." Thang Biên Tâm thu hồi ánh mắt chơi đùa kia, nghiêm mặt nói: "Giang Hoài Sương nói rõ là đang trốn tránh, bất kể là trốn tránh cái gì, tiếp tục như vậy đều không phải là biện pháp. Em cũng không thể vừa bận bịu công tác vừa làm bảo mẫu chứ? Cũng như em nói, tiểu Lạc xảy ra chuyện, không bảo đảm Giang Hoài Sương sẽ không chuyển sự phẫn nộ lên trên người em. Lần này cũng may chỉ là trầy da, lần sau vạn nhất có đại sự gì, em có thể gánh nổi trách nhiệm không?"
"Nhưng mà..." Tề Tử Vũ vẫn cảm thấy dùng phương thức này lừa Giang Hoài Sương thì không tốt lắm.
"Không có nhưng mà, tiểu Lạc là Giang Hoài Sương nhận nuôi, em ấy không thể vội vàng có chuyện liền làm con rùa đen rút đầu. Mặc kệ chuyện lần này là bởi vì chị hay là bởi vì cái gì khác, chỉ khi Giang Hoài Sương trở về mới có thể giải quyết. Em nhìn em ấy làm con rùa đen vạn năm, không nói như vậy em ấy có thể trở về sao?" Thật ra còn có vài câu Thang Biên Tâm chưa nói xong, chính là mình thật có điểm đồng tình với Hứa Đan Lạc. Yêu thích cái loại khối băng giống như Giang Hoài Sương này đã rất bi thảm, càng bi thảm chính là khối băng còn mất tích. Không quản sự tình như thế nào, tốt xấu gì mình cũng có thể giúp đem khối băng kia trở về.
Trên thực tế, Thang Biên Tâm thật là có chút sợ Giang Hoài Sương không về nữa, Hứa Đan Lạc thế nào cũng điên lên. Sau đó nếu như buộc mình và Tề Tử Vũ hỗ trợ tìm người, càng là phiền phức.
Trong lòng Tề Tử Vũ đã có mấy phần tán thành Thang Biên Tâm, chỉ là còn mở miệng: "Nếu như hiện tại Giang Hoài Sương đang ở nước ngoài, trở về không phải sẽ rất phiền phức sao, chị ấy sốt ruột có thể lại xuất hiện cái gì bất trắc hay không?"
"Vừa nãy chị tiện tay tra xét một chút IP của em ấy, Giang Hoài Sương ở thành phố T, mấy tiếng đi đường, rất gần." Thang Biên Tâm bỏ đi lo lắng cuối cùng của Tề Tử Vũ.
Liếc mắt nhìn Thang Biên Tâm vẫn không buông con chuột ra, Tề Tử Vũ khẽ cắn răng, gật gật đầu.
Thang Biên Tâm hài lòng nhấn nút gửi đi. "Được rồi, chúng ta cũng đi bệnh viện thôi." Thang Biên Tâm tắt máy tính, lôi kéo Tề Tử Vũ một cái, có chút không thể chờ đợi được nữa, hướng về cửa đi đến.
Giang Hoài Sương à Giang Hoài Sương, thật sự là chờ mong phản ứng tốt của em khi nhìn thấy lá thư nha. (≧◡≦)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT