*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong ký ức của Hứa Đan Lạc, tựa hồ việc trải qua lễ Tết cùng Giang mẹ và Giang Ba là chuyện xảy ra không lâu trước đây. Trên thực tế ở thành phố B, sau khi trải qua mùa xuân ngắn ngủi thì thời tiết lại bắt đầu trở nên nóng bức.

Qua năm mới, Giang Hoài Sương từng có một khoảng thời gian thanh nhàn nhưng hơn nửa tháng trước lại bởi vì chuyện gì đó mà lại trở nên bận rộn. Cùng Giang Hoài Sương trải qua thời gian một năm, Hứa Đan Lạc đã bắt đầu quen với việc thỉnh thoảng Giang Hoài Sương có chút chuyện không về ăn cơm được. Trên thực tế, tiểu loli không có oán giận. Chỉ là trong màn đêm tăm tối, một mình ở nhà liền cảm thấy rất cô quạnh bởi vì không có người nói chuyện cùng mà thôi. Ngay cả bên cạnh mình là Giang Hoài Sương, bên ngoài thân nhất là Vương Nguyệt Di cũng không thể nói ra sự trống trải này.

"Bạn Vương Nguyệt Di, mời trò lên làm đề thi này." Trên bục giảng, lão sư tăng cao âm thanh hết mức, tuy là kêu tên một người nhưng là thức tỉnh hai người.

Hứa Đan Lạc từ trong lòng ăn năn hối hận, cảm giác được bên cạnh có người hướng về chân của mình nhét thứ gì đó.

"Trò Vương Nguyệt Di!" Lão sư tuổi trung tuần, hói đầu, dạy môn toán, tính khí thì luôn luôn không tốt lắm. Lúc này bởi vì Vương Nguyệt Di có thái độ chậm chạp mà càng bất mãn, lần thứ hai kêu tên, một bên dùng phấn viết ở trên bảng đen gõ mạnh mấy lần.

Hứa Đan Lạc chỉ nghe bên tai nhẹ nhàng vang lên một tiếng: "Giấu kỹ."

Vương Nguyệt Di bên cạnh liền bình tĩnh tự nhiên đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết làm đề thi. Mỗi lần đều là như vậy...

Hứa Đan Lạc nhân lúc lão sư toán học đi đến bên cạnh liền nhanh chóng dùng váy che lại thứ Vương Nguyệt Di đặt ở chân của mình. Từ khi học kỳ này thay lão sư dạy toán nghiêm túc, Vương Nguyệt Di không những không tập trung trong giờ học mà còn đọc sách khác trong giờ toán. Hơn nữa, bởi vì không thích người lão sư này cho nên làm sự việc càng trầm trọng thêm. Sau khi đã che đậy hai lần, thân là người ngồi cùng bàn liền bị kéo chung xuống nước.

Dừng lại ở bên cạnh, lão sư lật qua lật lại sách vở trên bàn Vương Nguyệt Di, nhìn một chút, tìm xem có thứ gì lạ Vương Nguyệt Di nhét trong hộc bàn không. Không thu hoạch được gì, lão sư rất là ủ rũ.

"Thưa thầy, em đã làm xong!"

Ngay khi lão sư chần chờ đưa mắt nhìn sang Hứa Đan Lạc đang nghiêm túc nhìn bảng đen, trên bục giảng truyền đến giọng nói có hơi đắc ý của Vương Nguyệt Di. Ngẩng đầu nhìn Vương Nguyệt Di, tay đang cầm phấn tỏ ra một bộ mặt vô tội, lão sư cảm thấy rất là phiền muộn. Mọi người rõ ràng có thể nghe được lão sư một lần nữa đi đến bục giảng mà trong bụng rầu rĩ âm thanh rên la.

Sắp tan học, bởi vì lão sư thăm dò thất bại nên không có cách nào tiếp tục giảng bài, biểu tình hoàn toàn bất mãn, liền đem cảm xúc đặt vào số lượng bài tập về nhà.

"Thật ra trong giờ học thầy Tạ giảng bài cũng không tệ, cậu không cần mỗi lần đến giờ của thầy liền xem sách không liên quan."

Tuy rằng Vương Nguyệt Di coi như không nghe giảng bài thành tích cũng có thể tốt, thế nhưng Hứa Đan Lạc vẫn hi vọng cậu ấy có thể dùng nhiều thời gian để học tập. Vì lẽ đó khi có cơ hội thì muốn khuyên nhủ: "Cậu xem mấy ngày nay, mỗi lần lên lớp thầy Tạ đều gọi cậu lên làm bài, nói rõ chính là muốn bắt được sơ hở của cậu..."

"Được rồi, biết rồi. Dù sao thì cũng không bắt được có đúng hay không." Vương Nguyệt Di một mặt tỏ ra không quan trọng.

"Sách đâu? Mới vừa xem đến chỗ mấu chốt liền bị gọi, suýt chút nữa hù chết mình."

"Theo như tần suất mỗi giờ lên lớp cậu bị gọi tên mà nói, thì cậu còn có thể bị doạ hay sao?" Hứa Đan Lạc rút ra cuốn sách lúc nãy giấu đi nhưng lại không vội vàng đưa qua. "Cậu gần đây vẫn xem 'mèo máy', không cảm thấy ấu trĩ chút nào sao?"

"Kiến nghị cậu trực tiếp trả lại cho mình." Thấy Hứa Đan Lạc cầm truyện muốn mở ra xem, Vương Nguyệt Di liền bắt đầu bối rối, đầu tiên là căng thẳng một chút, có điều rất nhanh lại khôi phục thành bộ dáng hững hờ không quan tâm.

"Cậu cũng cảm thấy ấu trĩ a... Cậu xem đây là... Ngạch (⊙o⊙)..."

Tùy ý mở ra một trang sách, liền thấy xuất hiện hình ảnh hai người đàn ông đang gắt gao ôm nhau...

"Bình tĩnh đi, cậu muốn cho cả lớp biết mình ở giờ học toán xem BL (boy loves) manga sao?" Vương Nguyệt Di ngay lúc Hứa Đan Lạc kêu ra tiếng, trước tiên che miệng cậu ấy lại.

"Cậu có biết vừa nãy Địa Trung Hải (ông thầy toán học) gọi mình, mình đang xem trang nào không?" Vương Nguyệt Di thấy Hứa Đan Lạc bộ dáng giật mình, trong lòng nổi lên có chút muốn trêu đùa. Hoàn toàn không để ý người trước mặt kia đang cố gắng lắc đầu, tự nhiên lấy sách lật ra.

"Là trang thứ hai mươi bảy nha." Dựng sách vở đứng lên để trước hai mắt Hứa Đan Lạc.

"..."

"Thật sự là thuần khiết a... Không phải nói ở bên kia, nước Mỹ so với quốc nội còn cởi mở hơn rất nhiều sao..." Vương Nguyệt Di nói, nhéo nhéo gò má đỏ đỏ của Hứa Đan Lạc, nhưng trong ánh mắt là trêu ghẹo nhiều hơn nghi vấn.

"Cậu lại xem loại sách này!" Thấy mình đang bị trêu đùa, Hứa Đan Lạc đem quyển sách trên tay Vương Nguyệt Di khép lại.

"Thì sao? Muốn mách thầy giáo sao? Vậy mình sẽ bị gọi phụ huynh..." Vẻ mặt vô tội.

"..." Thật sự là không hiểu người trước mắt này mang gương mặt nhìn thuần khiết vô hại như như trẻ con, đến cùng là cái giây thần kinh nào bị hư rồi, lại dám ở trong lớp số học xem Tiểu Hoàng thư (loại sách không đứng đắn), cũng còn may là không bị bắt.

Tiết sau là tiết thể dục, Hứa Đan Lạc mặc kệ người ngồi cùng bàn bĩu môi đáng thương, đi thẳng ra ngoài phòng học. Cái gọi là tiết thể dục ở trung học, tất nhiên là vẫn không thoát khỏi hình thức nam sinh anh dũng toát mồ hôi, nữ sinh dưới tàn cây hóng mát.

"Này này, không nên tức giận..." Vương Nguyệt Di nhân lúc giáo viên tuyên bố nữ sinh được tự do hoạt động, liền chủ động tiến đến bên cạnh Hứa Đan Lạc.

"Lá gan cậu lớn thật..." Sau khi Hứa Đan Lạc nhìn Vương Nguyệt Di lại lén lén lút lút lấy quyển sách kia từ bên dưới lên, rốt cục không biết nói gì.

"Thứ này nói về tình yêu chân thành, cậu muốn mang theo thành kiến đến xem manga này sao. Cậu xem tình tiết của nó, xem hình vẽ của nó, thật là một cuốn manga hay nha."

Thấy Hứa Đan Lạc tựa hồ hết giận, Vương Nguyệt Di vừa lắm lời vừa để quyển manga lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Hứa Đan Lạc.

"Tình yêu chân thành? Thứ này nhưng là con trai và con trai..."

"Con trai và con trai thì sao? Con trai và con trai thì không thể có tình yêu chân thành sao?"

"Cậu nhỏ giọng một chút..." Hứa Đan Lạc đối với cái nhiệt tình như lửa này của người ngồi cùng bàn, từ trước đến giờ không biện pháp gì.

"Cậu muốn cho cả lớp đều biết cậu ở tiết thể dục xem Tiểu Hoàng thư (sách không lành mạnh) sao?"

"Mau nhìn xem, Lý Khâu Dương cùng Triệu Thần lớp chúng ta." Vương Nguyệt Di bỏ qua vấn đề của Hứa Đan Lạc, trái lại một bộ mặt kích động lôi kéo Hứa Đan Lạc, làm cho cậu ấy hướng về trên sân bóng nhìn xem.

"Nhìn thấy. Lớp chúng ta cùng lớp tám thi đấu bóng rổ."

"Đừng xem thi đấu, cậu xem, mau nhìn Lý Khâu Dương."

"Mấy người đó có thù oán sao?" Hứa Đan Lạc nhìn sân bóng bên kia, Lý Khâu Dương tựa hồ té thật nặng.

"Chúng ta không qua xem một chút, có cần giúp đỡ cái gì hay sao?"

"Triệu Thần đến đỡ, đây chính là gian tình a!" Nhìn thấy hai người tương hiệp trở lại sân bóng, trạng thái của Vương Nguyệt Di vẫn còn phấn khởi.

"Thấy không, Lý Khâu Dương trắng nõn nà, vậy thì đúng chuẩn là một tiểu thụ, so với Triệu Thần cao lớn đẹp trai, chính là công a, nhất định là công."

"Cậu bị tẩu hỏa nhập ma?"

Vương Nguyệt Di thật vất vả đem tầm mắt từ sân bóng dời đi, một mặt nghiêm nghị đối với Hứa Đan Lạc mở miệng nói: "Vì để cho hai ta tiếp tục tình bạn bè gắn bó thân thiết, mình quyết định sẽ đem kỹ thuật ghép đôi các anh đẹp trai có tính chiến lược và giải trí này cùng cậu chia sẻ."

Hứa Đan Lạc còn chưa kịp từ chối liền bị Vương Nguyệt Di kéo đến chỗ không người, bắt đầu tiến hành giáo dục lại hủ nữ. Đối mặt với Vương Nguyệt Di cảm xúc mãnh liệt dấy lên, Hứa Đan Lạc đành phải yên lặng mà bị ép tải vào một đống thứ liên quan đến 'Công thụ, 1, 0, phúc hắc công, tiểu bạch thụ, quan hệ...' Kết hợp xen kẽ giữa cuốn manga giáo án cùng với sân bóng thực tế phụ trợ giảng giải. Sau khi kết thúc tiết thể dục, Hứa Đan Lạc cảm giác cơ bản mình đã bị tẩy não.

"Thật ra con trai và con trai yêu nhau rất là tốt đẹp, con gái và con gái yêu nhau cũng là vậy nha. Thứ tình yêu chân thành này, từ trước đến giờ cùng giới tính tuổi tác không liên quan nhiều. Phải biết rằng, có thể cùng âu yếm với người mình yêu là một chuyện hạnh phúc dường nào."

Chuông tan học vang lên, Vương Nguyệt Di nói câu cuối cùng với ý tứ sâu xa, lôi kéo Hứa Đan Lạc hướng về phòng học.

Con trai và con trai, con gái và con gái... Bị Vương Nguyệt Di tẩy não thành công, Hứa Đan Lạc nghe con trai và con trai, phản ứng đầu tiên chính là Lý Khâu Dương cùng Triệu Thần. Nhưng tại sao nghe qua con gái và con gái, trong đầu của mình lại hiện ra Giang Hoài Sương.

Quả nhiên, tẩy não cái gì, thật đáng sợ. Hứa Đan Lạc hít sâu một hơi, cái tiểu ma quái Vương Nguyệt Di này sớm muộn gì cũng sẽ bị Địa Trung Hải trừng trị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play