*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trở lại phòng học, cái miệng nhỏ của Hứa Đan Lạc uống nước, mắt liếc nhìn Vương Nguyệt Di bên cạnh đang từ từ khôi phục bình thường. Thật không thể tin, hơn bốn mươi phút trước mình lại ngoan ngoãn nghe hết một đống lung ta lung tung của Vương thị tọa đàm. Không thể không nói, lời nói của Vương Nguyệt Di rất có sức ảnh hưởng, ít nhất hiện tại bản thân mình không có cách nào trở lại như thường ngày, bình thường vô tư để nhìn về phía Lý Khâu Dương và Triệu Thần. Nhìn Lý Khâu Dương và Triệu Thần đang đứng ngây ra uống cùng một ly nước, Hứa Đan Lạc cảm thấy biết chuyện BL thật sự là quá tà ác.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Vương Nguyệt Di theo ánh mắt Hứa Đan Lạc nhìn về phía trước phòng học.

"Ừm... Trẻ nhỏ dễ dạy." Nhìn thấy cảnh tượng giống nhau, Vương Nguyệt Di vỗ vỗ vai Hứa Đan Lạc, cười đến vô cùng mập mờ.

"..." Hứa Đan Lạc muốn nói Vương Nguyệt Di đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng trên thực tế, quả thật mình cũng là hướng về phương diện kia mà suy nghĩ. Đều do người ở bên cạnh này, chuyện tốt không nói, nói toàn chuyện ly kỳ cổ quái, làm cho mình gần như cũng biến thành kỳ quái. Nghĩ lại, ánh mắt nhìn về phía hai người kia, suy nghĩ không tự chủ trở nên phức tạp.

Đoán chừng bị người khác nhìn chằm chằm không ngừng đều sẽ có một chút cảm giác. Chỉ thấy Triệu Thần đẩy Lý Khâu Dương vẫn còn đang cúi đầu uống nước, giơ tay lên, liền chỉ về hướng Hứa Đan Lạc và Vương Nguyệt Di.

Trong lòng có quỷ, Hứa Đan Lạc đột nhiên cả kinh cấp tốc cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu để cho hai người kia biết trong lòng mình đang yên lặng đem bọn họ ghép thành đôi, nhất định sẽ tức giận đến nổ tung. Tuy rằng bình thường mình cùng hai người kia không có chơi thân, nhưng Hứa Đan Lạc cũng không muốn cùng bọn họ trở mặt. Thật mừng vì trên thế giới này không có thứ gọi là thuật đọc tâm.

Trong lúc Hứa Đan Lạc cúi đầu suy nghĩ lung tung, bên người đột nhiên thấy một mảng lớn bóng tối.

"Bạn học Hứa..."

Ngẩng đầu, mặt trắng má phấn, tiểu bạch thụ!

"Bạn học Hứa?" Lý Khâu Dương thấy Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên nhưng không kiêng dè nhìn thẳng mình, vốn dĩ tâm ý đã ngượng ngừng lại càng mất tự nhiên hơn.

"Chuyện gì vậy?"

Lúc này Hứa Đan Lạc mới có phản ứng, trong khi bản thân mình vô lý YY (tự sướng), thì một trong hai nhân vật chính lại đang đứng trước mặt mình. Nghĩ đến định nghĩa từ 'thụ', lại nhìn nam sinh trước mắt này do ngượng ngùng nên gò má hiện ra nét đỏ. Hứa Đan Lạc không nhịn được run lên một chút, hướng về phía Vương Nguyệt Di bên kia nhích lại gần, kéo xa khoảng cách với Lý Khâu Dương.

Không nghĩ rằng phản ứng đầu tiên của Hứa Đan Lạc sau khi ngẩn người là cách xa mình, Lý Khâu Dương khá luống cuống nhìn Triệu Thần ở xa xa đang quan tâm đến sự tình nơi này với ánh mắt cầu viện, mà người kia thì đáp lại bằng một động tác nắm tay kiên định.

Chỉ là hai tên nam sinh không ngờ rằng trong lúc cặp bạn thân đang nhìn để hỗ trợ nhau thì gái hư thâm niên họ Vương cùng 'hủ nữ mới nâng cấp' họ Hứa lập tức nghĩ đến chuyện phát sinh gian tình (hai đứa bé bị hiểu lầm có tình cảm với nhau).

"Cái này cho cậu..."

Được bạn cổ vũ, Lý Khâu Dương lấy hết dũng khí đem phong thư nắm trong tay đã lâu đưa ra, sau đó chạy đi mất như một làn khói.

"Mình cảm thấy cái định nghĩa kia liên quan đến thụ rất chuẩn xác, cậu nhìn cậu ấy vừa nãy rất là thụ..."

Hứa Đan Lạc nhìn Lý Khâu Dương nhanh chóng rời đi, phản ứng đầu tiên không phải xem đối phương đưa mình cái gì mà là quay đầu nhìn Vương Nguyệt Di với ánh mắt khẳng định.

"Cảm ơn khích lệ."

Vương Nguyệt Di nhìn Hứa Đan Lạc trước mắt có thể xuất sư, cơ hồ là dở khóc dở cười nhe hàm răng nhả ra bốn chữ. Bởi vì đã gần cuối học kỳ, sắp đến là lần thi chia lớp thứ hai để chuẩn bị lên lớp mười một, vì vậy gần đây trong lớp đang phổ biến sự cố gắng cuối cùng đối với ái tình (tranh thủ tỏ tình). Dùng thư tình thổ lộ với nữ sinh, trong tháng này đã diễn ra ít nhất hai lần. Chỉ là Hứa Đan Lạc không ngờ rằng ở trong đợt gắng sức cuối cùng này, bản thân mình cũng sẽ có tên trên bảng.

"Lý Khâu Dương không phải thích nam sinh sao? Vậy vì sao lại viết cái này?"

Lần đầu tiên nhận được thư tình hoàn toàn nằm ngoài dự định của Hứa Đan Lạc, cầm cái phong thư có chút tài văn chương đưa cho Vương Nguyệt Di. Lần đầu tiên bàn luận chuyện BL lại không phải là chuyện mình có tiếp thu hay không, mà là vấn đề đến cuối cùng Lý Khâu Dương có thích nam sinh hay không.

Vương Nguyệt Di vùi đầu nhanh chóng đọc hết một lượt, hơi có thâm ý liếc mắt nhìn Hứa Đan Lạc, mở miệng hỏi: "Cậu thích cậu ấy sao?"

"Nói chuyện không quá mười câu, làm sao có thể thích cậu ấy." Hứa Đan Lạc dừng lại một chút.

"Có điều, nếu như cậu ấy viết thư tình cho nữ sinh, không phải rõ ràng cậu ấy và Triệu Thần không có cái gì hay sao? Nếu như cậu ấy không phải thụ, vậy thì nhìn cậu ấy không còn kỳ quái như vậy."

Viết thư tình cho nữ sinh, đó là viết thư tình cho cậu có được hay không. Vương Nguyệt Di rất khâm phục Hứa Đan Lạc lúc này không có nửa điểm ngượng ngùng hoặc là hoang mang, chắc là căn bản cậu ấy chưa kịp phản ứng.

Quả nhiên nên nói chuyện yêu đương với cậu ấy trước, truyền cho cậu ấy những thứ này còn quá nhanh...

"Trên đó viết trưa mai hẹn cậu cùng ăn cơm trưa, cậu chuẩn bị làm thế nào?"

"Chỗ nào viết?"

"..." Vương Nguyệt Di mặt đen đưa lại bức thư qua, chỉ chỉ một hàng chữ cuối cùng.

"Vậy làm sao bây giờ?" Hứa Đan Lạc nhìn dòng cuối cùng được mình đọc nhanh như gió rồi quên mất.

"Cậu có muốn đi không?"

"Đương nhiên không."

"Vậy thì từ chối cậu ấy là được rồi."

"..." Hứa Đan Lạc cảm thấy muốn mình đối với một người không quen thân lắm nói ra lời từ chối, thật sự là một cái gì đó rất khiêu chiến.

"Nếu như cậu không giải quyết nhanh chóng, sự tình làm lớn sẽ rất phiền phức. Nói ví dụ như để giáo viên hoặc là phụ huynh biết chuyện này, bọn họ sẽ không quản là ai khởi xướng, nói chung mọi người đều rất ghét chuyện yêu sớm như vậy."

Tuy rằng giống nhau chưa từng trải qua chuyện tình cảm, thế nhưng năng lực ứng phó của Vương Nguyệt Di đối với sự việc thực tế này so với Hứa Đan Lạc mạnh hơn rất nhiều.

Bản thân mình mất đi cha mẹ, được Giang Hoài Sương nhận nuôi, ở trong trường học mình cũng chỉ biết chủ nhiệm lớp cô Thái. Khi Vương Nguyệt Di nhắc đến phụ huynh, phản ứng đầu tiên của Hứa Đan Lạc chính là nghĩ đến Giang Hoài Sương.

"Nếu như... Mình nói là nếu như, giáo viên và phụ huynh biết rồi thì sẽ như thế nào?"

Vương Nguyệt Di có chút bất ngờ khi Hứa Đan Lạc sẽ hỏi vấn đề đã rõ ràng như vậy, có điều rất kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc: "Nếu như là Địa Trung Hải, đại khái sẽ bị bắt lại rồi hùng hổ giáo dục một phen, kiểm điểm cùng thư hối cãi đều là chuyện tất nhiên, tệ hại hơn chút nữa có thể là sẽ bị trừ một điểm đạo đức. Nếu như là cô Thái thì sẽ khá hơn một chút, dù sao cô ấy cũng xem như là một giáo viên khá sáng suốt, có điều muốn nhận được sự ủng hộ đoán chừng là không có khả năng lắm. Còn phụ huynh sao, tùy người, nếu như là ba mẹ mình đại khái sẽ rất thương tâm."

"Rất thương tâm?"

"Đúng đấy... Mình không phải đã nói với cậu sao, ba mẹ mình có chút quá yêu thương con gái, thường xuyên nói với mình chuyện yêu đương, rồi nói trong tương lai khi mình lập gia đình bọn họ sẽ cô đơn cỡ nào, lời nói thương tâm cỡ nào. Vì lẽ đó nếu như bọn họ biết có người viết thư tình cho mình, đại khái phản ứng đầu tiên là đi đánh cái tên dám cướp con gái của bọn họ. Sau đó đoán chừng sẽ ở trước mặt mình cằn nhằn một phen, ví dụ như là con yêu sớm như vậy ba mẹ thật đau lòng." Vương Nguyệt Di có chút ngại ngùng mà cười.

"Ba mẹ Nguyệt Di thật tốt..." Vốn dĩ sắc mặt của Hứa Đan Lạc có chút khẩn trương, nhưng cũng nhờ lời nói của Vương Nguyệt Di mà thả lỏng.

Trước đây Giang Hoài Sương đã nói ghét nhất bị người khác lừa dối, nếu như biết chuyện thư tình không nói có phải cũng coi như là lừa dối không...

"Này, mình nói cậu, không phải là muốn đem phong thư này mang về cho ba mẹ cậu xem chứ?" Trong lúc Hứa Đan Lạc đang rơi vào trầm tư, Vương Nguyệt Di cảm nhận được một điềm xấu.

"Tuyệt đối đừng, không phải phụ huynh nào cũng đều yêu thương con gái như vậy đâu, đại đa số phản ứng đầu tiên của phụ huynh có thể không kém hơn so với Địa Trung Hải đâu." Vương Nguyệt Di nhìn thấy trên mặt đối phương hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên cảm thấy có gió lạnh thổi qua.

"Bạn học Vương, cái này cho cậu..."

Ngay lúc Vương Nguyệt Di muốn khuyên can Hứa Đan Lạc, bên cạnh truyền đến giọng nói của Triệu Thần, cùng với... Một phong thư màu lam nhạt?

Triệu Thần, Lý Khâu Dương hai người các cậu cố mà làm công và thụ không được sao, học theo mọi người viết thư tình làm gì! Bởi vì Triệu Thần đột nhiên xuất hiện ngắt lời, vì vậy Vương Nguyệt Di chưa kịp cùng Hứa Đan Lạc khuyên can giải quyết chuyện thư tình, nên sau khi tan học, tràn đầy oán niệm mà nhìn một đôi công thụ trời sinh kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play