*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nhận nuôi Hứa Đan Lạc, cuộc sống của Giang Hoài Sương không thể nghi ngờ là xảy ra biến hóa cực lớn, rõ ràng nhất chính là bản thân đối với chuyện gia đình, một lần nữa dấy lên lòng mong đợi.
Từ sau chuyện kia, ba mẹ đợi mình tốt nghiệp đại học xong liền đem công ty ném cho mình, rồi xuất ngoại du lịch. Ngoại trừ tết sẽ trở về nhà chơi mấy ngày, thời điểm còn lại đều là đi khắp nơi trên thế giới. Bây giờ ba mẹ đều suy nghĩ mọi chuyện theo hướng con cháu tự có phúc của con cháu, không thể nghi ngờ điều này làm cho áp lực trên người Giang Hoài Sương nhẹ đi rất nhiều, nhưng cũng chính bởi vì vậy nên cô quạnh đi rất nhiều.
Giang Hoài Sương mới bắt đầu chân chính gánh vác trách nhiệm làm một người giám hộ, rõ ràng đã không còn thời gian cô quạnh một mình. Tiểu loli đảm đang việc nhà, thành tích xuất sắc, thật sự không có gì đáng để Giang Hoài Sương phải bận tâm. Ngược lại, bản thân mình có lúc lơ đãng bị đổi vị trí được tiểu loli chăm sóc. Tủ lạnh trong nhà từ từ có thêm nhiều nguyên liệu nấu ăn, chậm rãi đoạt đi chỗ để cà phê là sữa hộp, chè ngọt hoặc là trà nhài.
Thay đổi cùng sự ấm áp chậm rãi lớn lên tựa hồ không chỉ ở thân thể mà thôi. Trong nhà có trẻ nhỏ thật sự là rất may mắn. Giống như Thái lão thái thái đã nói, Hứa Đan Lạc mấy lần thi cử đều đạt thành tích xuất sắc, em ấy cùng vài người bạn cũng trở nên thân thiết, giúp cho em ấy hòa nhập với lớp nhanh hơn.
So với cuộc sống ở cô nhi viện thì hiện tại là cơm áo vô ưu, không thể nghi ngờ đều là Giang Hoài Sương cho mình, cuộc sống Hứa Đan Lạc ôm ấp tâm tình biết ơn, càng nghĩ cách đối với Giang Hoài Sương tốt hơn một chút. Đặc biệt là sau khi Giang Hoài Sương bị gọi vào trường gặp phụ huynh, thái độ đối với mình đã có chuyển biến rất lớn. Tuy rằng vẫn không biết rõ là tại sao, thế nhưng đối xử ôn nhu như vậy lại làm cho mình rất là quyến luyến. Xem ra lúc trước không bị đưa đến biệt thự thật sự là một chuyện cực kỳ đáng vui mừng.
Mãi cho đến đầu tháng mười một, lúc ở Australia, Giang mẹ và Giang ba mới gọi điện thoại về nhà. Lúc này mình và Hứa Đan Lạc đang từng bước tiếp nhận, hòa nhập vào cuộc sống của nhau, tất nhiên là Giang Hoài Sương không còn phẫn nộ như mấy tháng trước. Trái lại còn cảm thấy, nếu như Hứa Đan Lạc là một đứa bé năm tuổi thì sẽ không ngoan ngoãn, nghe lời và hiểu chuyện như vậy.
Vì vậy Giang mẹ thuận lợi tránh được thời kì ai oán của Giang Hoài Sương, dù vậy vẫn oán giận mẫu thân đại nhân không chịu trách nhiệm lời nói, đương nhiên là phải nghe thêm vài câu. Khi biết được chuyện lúc này Hứa Đan Lạc vẫn còn ở cùng Giang Hoài Sương, hai lão gia gia khó tránh khỏi kinh ngạc một chút. Vốn là thời khắc đưa Hứa Đan Lạc lên máy bay, bọn họ đã có thể dự kiến được đứa nhỏ này đối mặt với việc Giang Hoài Sương bị lừa dối sẽ vô cùng thất vọng, sẽ phát sinh chuyện gì đó. Giống như là sẽ bị đưa đến biệt thự hoặc nơi khác để không phải sống cùng nhau, sau khai giảng vì để tránh nhiều phiền phức sẽ đưa tiểu Lạc đến trường học.
Không nghĩ rằng đến tận bây giờ hai người kia vẫn còn ở cùng một chỗ, điều này làm cho Giang mẹ bắt đầu thay đổi nhận thức của mình đối với con gái. Nếu biết vậy thì không cần phải tránh né, sớm một chút gọi điện thoại về, mấy tháng nay Giang ba không nghe thấy giọng của con gái nên tâm trạng vô cùng phiền muộn. Nếu biết con gái không tức giận, năm mới này đương nhiên là phải về nước cùng nhau trải qua.
Tết năm nay đến tương đối trễ, đại khái là khoảng trung tuần tháng hai. Mà trước đó đêm Giáng sinh, lễ Giáng Sinh, tất nhiên là bị lãng quên vì Giang Hoài Sương bận rộn. Càng đến những ngày lễ này, công ty càng bận rộn.
Nghĩ đến bản thân mình đang làm việc là vì muốn để lại cho đứa bé này nhiều thứ hơn, Giang Hoài Sương đối với chuyện của công ty trở nên để tâm hơn so với trước rất nhiều. Đây chính là có mong đợi mà sinh ra động lực. Tuy rằng tương lai của bản thân mình còn rất mơ hồ, thế nhưng đối với tương lai của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương lại lên kế hoạch ngày càng nhiều.
Dự tính là học xong cao trung rồi lên đại học, sau đó để đứa bé này tự mình lựa chọn tiếp tục học lên cao hay là vào công ty để giúp đỡ. Đương nhiên, nếu như em ấy có những hứng thú khác cũng có thể suy nghĩ, sau đó kết hôn sinh con. Mặc dù suy nghĩ kỹ một chút, mình dự tính cho Hứa Đan Lạc thật ra là một con đường rất bình thường, thế nhưng trong lòng vẫn là tràn ngập chờ mong. Loại chờ mong này chính là hi vọng đứa bé này có thể có được hạnh phúc.
Dù bận rộn, nhưng Giang Hoài Sương vẫn nhớ lời thỉnh cầu của Hứa Đan Lạc vào ngày đó lúc sắp đi ngủ. Cho nên mỗi tuần đều sẽ dành chút thời gian về bầu bạn với tiểu loli một chút. Nếu như là chủ nhật thì sẽ cùng đi mua sắm hoặc là đi chơi công viên hay vườn thú, nơi mà bình thường mình rất ghét. Nếu liên tục một tuần đều bận rộn cũng sẽ về dùng cơm tối và nói một chút chuyện thú vị trong trường cùng tiểu loli hoặc cả những chuyện không thú vị. Cuộc sống cứ như thế lập tức phong phú lên.
Mà đối với Thang Biên Tâm thì phá vỡ cái ước định sáu tháng chia tay, tiếp tục thể hiện bộ dạng không yêu cùng Giang Hoài Sương duy trì quan hệ. Chỉ bởi vì Giang Hoài Sương bắt đầu đối với chuyện của công ty để tâm hơn lại luôn bận tâm việc Hứa Đan Lạc một mình ở nhà, vì vậy thời gian hai người ở riêng với nhau tất nhiên là vô cùng ít ỏi.
Có điều, hai công ty vẫn duy trì quan hệ hợp tác lâu dài nên trên phương diện công việc cũng tiếp xúc rất nhiều, từ từ lại giống như bằng hữu nhiều hơn là tình nhân. Tuy rằng vẫn duy trì nhưng cũng không có tách ra. Đương nhiên trong này không thể thiếu công lao của Tề Ngạn.
Từ việc công đến việc tư, Tề Ngạn đều vô cùng quan tâm đến tiến triển của Thang Biên Tâm và Giang Hoài Sương. Bất kể là thứ Giang Hoài Sương yêu thích hay là hành tung thường ngày, chỉ cần Tề Ngạn biết thì sẽ nói cho Thang Biên Tâm nghe từng cái một.
Thang Biên Tâm nhận được ân huệ quả thật cũng có lúc công hiệu, nhưng không biết được đến cùng là trong lòng của người đàn ông này đang nghĩ cái gì mà lại cố gắng giúp đỡ một chuyện như vậy. Còn em gái của anh ta, là thư ký Tề Tử Vũ của Giang Hoài Sương, luôn nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập một loại tâm tình kỳ quái.
Đó là lo lắng? Hay là thương hại... Quýnh. Đối với Thang Biên Tâm mà nói, đây thật sự là hai anh em kỳ quái a.
Gần cuối năm, Giang Hoài Sương cùng với Hứa Đan Lạc đang được nghỉ đông nên thuê người đến biệt thự bỏ không đã lâu thu dọn, tu sửa. Quay lại nhìn tiểu loli đang nhiệt tình mười phần giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy mặc dù chỉ có hai người, nhưng lại không cảm thấy cô đơn trống trải chút nào ở trong biệt thự to lớn này.
Giang mẹ và Giang ba trở về trước Tết hai ngày. Đến sân bay, phát hiện con gái đang nắm tay nhỏ của Hứa Đan Lạc để cho hai người lại một phen kinh ngạc. Chỉ là lúc trước bên Mỹ, hai vị lão nhân chỉ ở cùng Hứa Đạn Lạc có ngắn ngủi mấy ngày, lúc này trở về mới chính thức cảm nhận được mị lực của tiểu loli.
Bất kể là bữa sáng kiểu Trung Quốc hay là mỹ vị điểm tâm nhỏ, tầng tầng lớp lớp sắc hương vị đầy đủ mang đầy tâm tư của người nấu, dễ dàng thỏa mãn được Giang Hoài Sương cùng nhị vị lão nhân. Mấu chốt nhất chính là, bọn họ nhìn thấy được trên người nữ nhi so với lúc trước tâm hồn hoàn toàn khác nhau, không còn là người tâm tình cô quạnh mặc dù ở giữa đám đông. Quả nhiên nhận nuôi một đứa bé là biện pháp giải quyết tốt vấn đề.
Giang mẹ không chỉ một lần ở trước mặt Giang ba khoe khoang biện pháp này của mình nhất định thành công. Tựa hồ hoàn toàn quên mất lúc trước là ai vì sợ bị chỉ trích mà trốn tránh con gái, liên tục mấy tháng ngăn cản Giang ba gọi điện thoại về.
Thật ra Tết đến đối với Giang gia mà nói, chuyện phức tạp vĩnh viễn không phải là quá trình mà là ý nghĩa. Đối với Hứa Đan Lạc cầm tiền mừng tuổi thì nên gọi xưng hô, ba người Giang gia một phen đấu tranh tâm lý. Bởi vì trước kia ở nhà cũng chỉ có Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc, ngoại trừ lần kia bị Tề Ngạn xúi giục, tuổi tác của hai người vốn là cách biệt không quá nhiều, trên căn bản đối với thứ xứng hô này không có chấp nhất.
Mà năm nay, ý tứ của Giang mẹ là muốn Hứa Đan Lạc gọi bọn họ một tiếng gia gia (ông bà nội). Giang Hoài Sương không hiểu, Giang mẹ vẫn hi vọng bản thân vĩnh viễn trẻ tuổi, tại sao lại nhanh có ý nghĩ muốn được thăng chức lên hàng bà nội. Huống chi mình vẫn không thể tiếp thu việc bị đứa trẻ này gọi là mẹ, tâm lý quá sức chịu đựng a...
Trên thực tế, mặc dù mình đang cố gắng thực hiện nghĩa vụ người giám hộ, thế nhưng được chăm sóc nhiều lại là mình mới đúng. Bình thường cũng chỉ vào những lúc rảnh rỗi mới dành chút thời gian cho tiểu loli cần sự yêu thương, ngồi xuống nói chuyện phiếm mà thôi, thật ra bản thân mình cũng cô quạnh. Nghe những thứ không quan hệ gì với mình rồi lại làm như đã từng quen biết, còn có những chuyện hết sức vô vị mà đứa trẻ kia cố gắng nói theo hướng thú vị.
Giang Hoài Sương và Giang ba, cả hai đều phản đối với ý nghĩ của Giang mẹ, Hứa Đan Lạc liền thuận lợi kêu: "Giang ba, Giang mẹ, Sương tỷ tỷ." Ba tiếng xưng hô nhận được ba cái bao đỏ lớn. Thảm bại, Giang mẹ đem bao đỏ ban đầu chuẩn bị cho Giang Hoài Sương rút lại năm mươi phần trăm, tính trẻ con trả thù để Giang Hoài Sương và Giang ba không biết nên nói gì.
Ngoại trừ cái khúc dạo đầu này, toàn bộ bầu không khí Tết ở trong nhà đều vô cùng hài hòa. Đặc biệt là sau khi tiểu loli xuống bếp làm mấy món ăn mới lạ, còn có điểm tâm vô cùng mỹ vị, Giang mẹ rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường không tim không phổi.
Trong lúc đi qua Tề gia chúc tết thì Giang Hoài Sương vô tình phát hiện Tống Thanh Vân đang làm bảo mẫu ở Tề gia, chủ yếu phụ trách chăm sóc Tề lão thái cùng tiểu Du Du. Qua năm sau Du Du cũng được năm tuổi, mặc dù đối với Hứa Đan Lạc rất hài lòng, nhưng Giang Hoài Sương đối với tiểu Du Du càng yêu mến hơn, bao đỏ lì xì cho Du Du thật là lớn.
Cho nên Tề lão thái cũng cho Giang Hoài Sương một bao đỏ thật lớn. Bởi vì trường học thay đổi ngày nhập học, vì thế Hứa Đan Lạc không thể cùng đến. Tề Ngạn chuẩn bị bao đỏ cho Hứa Đan Lạc bị Giang Hoài Sương nhận không chút nào ngại ngùng. Lúc gần về còn đặc biệt căn dặn Tề Ngạn phải giải quyết phần hợp đồng trong tay ở trong kì nghỉ đông. Trong nháy mắt Tề Ngạn trở nên cúi đầu ủ rũ, Giang Hoài Sương cảm thấy Tết đến thật tốt.
Năm mới Giang Hoài Sương đi làm trước một ngày, Giang mẹ và Giang ba lại một lần nữa xuất ngoại du lịch. Theo như bọn họ nói là muốn thừa dịp còn trẻ đi chơi thêm mấy năm, sau đó liền cam tâm tình nguyện trở về dưỡng lão. Có điều, Giang Hoài Sương nhìn hai người còn mê chơi như vậy mà cam tâm tình nguyện trở về dưỡng lão thì không biết phải đợi bao lâu mới được.
Bất kể là bỏ qua ngày lễ hay là cùng nhau chúc mừng ngày lễ, thời gian chắc chắn sẽ không dừng lại. Bước qua hơn nửa học kỳ một, Hứa Đan Lạc vẫn duy trì thành tích tốt cả lớp mà vững bước đi lên. Còn Giang Hoài Sương mẫu mực đến công ty và về nhà, hai thứ đều thực hiện tốt, vô tình thay đổi việc qua đêm bên ngoài.
Thói quen bị thay đổi cũng không nhiều, thế nhưng có thể xác định, chính là trong lòng của hai người, đối phương đều đã bắt đầu chiếm một góc nào đó không thể thay thế. Bất kể là Hứa Đan Lạc không còn người thân hay là Giang Hoài Sương cô độc, tựa hồ đã tìm được lý do để có thể tiếp tục cố gắng.
Nếu như thời gian cứ như vậy tiếp tục trôi qua, mọi người có thể càng hạnh phúc hay không... Không có ai biết. Bởi vì cuộc sống tiếp theo có rất nhiều biến số, có thứ gì đó đang bắt đầu rục rịch trong đáy lòng.