*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Về đến nhà gần như là hơn sáu giờ tối, Giang Hoài Sương đem túi xách cồng kềnh ném trên ghế salông, thở hổn hển một hơi rất lớn. Trong này rốt cục có bao nhiêu quyển sách mà có thể nặng đến như thế, bản thân cực kỳ vui mừng vì trong tiểu khu có thang máy. Về nhà, chuyện đầu tiên phải làm đương nhiên là để bản thân được sạch sẽ thoải mái. Tất nhiên không cần Giang Hoài Sương phải nhắc nhở, ở chung mấy tháng, Hứa Đan Lạc cũng nuôi dưỡng thói quen tốt, về nhà trước tiên phải tắm rửa sau đó mới ăn cơm.
Sau khi hai người dọn dẹp xong quay trở ra, người giúp việc theo giờ đã làm xong cơm nước để lên bàn. Nhìn trên bàn ăn bày ra đồ ăn sắp xếp gọn gàng, Giang Hoài Sương đột nhiên hơi nhớ nhung ngày tháng lúc trước Hứa Đan Lạc nấu luôn thay đổi nhiều món ăn đa dạng. Bất kể làm món cơm trộn trứng hình bán nguyệt hay là salad khoai tây nghiền, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thèm ăn nhỏ dãi. Nhìn lại một chút giờ khắc này là bốn món một canh rất bình thường, thật sự là rất bình thường...
Có điều suy nghĩ kĩ, nếu để đứa bé mới mười lăm tuổi cả ngày làm cơm hầu hạ mình, Giang Hoài Sương vẫn không chấp nhận được. Lúc ăn cơm, Giang Hoài Sương thử tiếp tục hỏi Hứa Đan Lạc chuyện ở trường học một chút nhưng chỉ nhận về một đống từ "Rất tốt, cũng còn tốt, còn có thể". Cứ như thể trả lời không có suy nghĩ. Vì vậy cảm thấy gặp phải khó khăn nên Giang Hoài Sương cũng không hỏi lại nữa, bữa tối lập tức trở nên rất yên tĩnh.
Ngược lại không phải Hứa Đan Lạc không muốn nói, chẳng qua là dù lúc đang tắm vẫn không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Giang Hoài Sương đột nhiên quan tâm mình như vậy. 'Khác thường tức là có chuyện' thật sự là một câu nói vô cùng có đạo lý. Vốn Hứa Đan Lạc muốn toàn tâm toàn ý nỗ lực để Giang Hoài Sương yêu thích mình, tiếp nhận mình. Đến khi Hứa Đan Lạc chiếm được sự quan tâm như mong muốn thì trái lại liền cảm thấy không biết nên đáp lại ra sao. Vì vậy khi bị hỏi liền nói ra một số câu trả lời vô nghĩa, rồi lúc này lại thăm dò không ra Giang Hoài Sương đang nghĩ gì. Thật sự là một chuyện làm Hứa Đan Lạc cảm thấy mệt mỏi vô lực.
Mà Giang Hoài Sương sau khi ăn xong liền trở về phòng ngủ của mình xử lý cái đống văn kiện đang kêu gọi được đem từ công ty về. Để lại một mình Hứa Đan Lạc ngồi ở trong phòng khách không biết nên làm gì, tiếp tục phỏng đoán chuyện đã xảy ra hơn hai tiếng này.
Khi vất vả giải quyết xong một nửa lượng công việc, Giang Hoài Sương đi ra lấy cà phê, khi đi ngang qua phòng khách thì vô ý nhìn qua một chút, liền làm cho mình dừng bước.
"Có hay không?"
Hứa Đan Lạc vốn đang ôm gối cuộn nửa người ở trên ghế salong nghĩ về chuyện của Giang Hoài Sương, đột nhiên vang lên âm thanh dọa giật mình một cái.
"Có xem TV hay không?"
Giang Hoài Sương không hiểu tại sao đứa nhỏ này đột nhiên dùng vẻ mặt thấy quỷ nhìn mình, một lần nữa đem vấn đề hỏi lại.
"Khá hay." Có trời mới biết, mình lúc nào thì mở TV cũng không nhớ rõ, còn ngồi xem nữa chứ.
"Sau này đừng xem loại chương trình quái dị đáng sợ này nữa, tránh dọa người." Giang Hoài Sương cau mày, chỉ chỉ trên tivi đang chiếu cảnh con báo đang xé lồng ngực con mồi, miệng lớn nhai đầy máu, sở thích của đứa nhỏ này đúng là đặc biệt, mới vừa cơm nước xong không bao lâu, không thấy buồn nôn sao.
Hứa Đan Lạc nhìn lại theo hướng tay của Giang Hoài Sương trên TV. Đùng! Sắc mặt trở nên hơi quái dị, tiểu loli nhanh chóng ấn nút tắt trên điều khiển tivi.
"Thật ra nếu em muốn xem cũng không sao..." Giang Hoài Sương thấy phản ứng của tiểu loli như vậy cũng ra vẻ mình không quá độc tài, chỉ là nói ra điều trái lương tâm như vậy, ảnh hưởng đến dạ dày của mình cũng bắt đầu thấy không thoải mái.
"Em đi làm việc." Hứa Đan Lạc đứng dậy, râu ông nọ cắm cằm bà kia, nói một câu liền muốn đi về phòng ngủ.
"Chờ đã." Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc muốn chạy trước liền lên tiếng ngăn cản, đứng sát nhìn một chút, mở miệng nói: "Không phải đã nói với em rồi sao, cái này không thể mang trên người quá tám tiếng trở lên (thì ra là áo lót), sau khi về nhà cũng không cần mặc."
Nói xong đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ bờ vai của tểu loli. Lần trước nói vậy em ấy còn không hiểu sao, vẫn không hiểu mình chỉ chính là cái này sao. Giang Hoài Sương nhìn tiểu loli trước mắt mình, trên mặt mang theo vẻ mê man, đơn giản kéo áo ngủ của tiểu loli, thoáng thấy cái dây bra màu đỏ. Kéo, thả ra...
Giang Hoài Sương chăm chú nhìn về cửa phòng ngủ bị đóng chặt, cảm thấy ngày hôm nay đứa nhỏ này thật là quái lạ. Cũng không giống như bình thường bám người như vậy, hiếm khi mình có thể ở nhà ăn bữa cơm tối nhưng em ấy lại trở nên ít lời, thật sự là không tốt. Lại thẹn thùng sao? Nhớ đến lúc nãy gương mặt nhỏ kia nhanh chóng biến đỏ, Giang Hoài Sương cảm thấy làm một người phụ trách, người giám hộ cái gì, thật sự là rất đáng thương...
Chạy về phòng ngủ đóng cửa lại, mất một lúc mới tỉnh táo lại. Hứa Đan Lạc suy nghĩ phản ứng của bản thân có phải là hơi quá khích không. Chỉ là khi nghĩ đến vừa nãy Giang Hoài Sương đàng hoàng trịnh trọng làm ra cử chỉ kia, liền không còn dũng khí đối mặt nữa. Quả nhiên, mặc dù mình muốn đến gần chị ấy để được ấm áp nhưng không có quan hệ máu mủ, làm cử chỉ thân mật như vậy lại để cho mình lúng túng. Nghe phòng ngủ sát vách có âm thanh tiếng cửa đóng, Hứa Đan Lạc buông tay nắm cửa ra.
Từ khi Hứa Đan Lạc bắt đầu đi học, đều nghe được bạn học ở bên cạnh oán giận gia trưởng thật là phiền, quản thật nhiều. Muốn ăn cái gì cũng xen vào, uống gì cũng xen vào, thành tích tốt cũng quản, không tốt cũng quản, xem sách gì cũng xen vào, mấy giờ ngủ cũng quản, kết bạn với ai cũng xen vào, mấy giờ về nhà cũng quản.
Tổng thể từ miệng các bạn học thì trên căn bản giữa gia trưởng và bọn họ chính là quan hệ quản ngục và phạm nhân. Chính là quản ngục cũng sẽ không ở mọi thời khắc quan tâm phạm nhân đang suy nghĩ cái gì. Có vài bạn học cũng bởi vì gia trưởng rất phiền cái gì cũng muốn quản, vì vậy cùng người trong nhà huyên náo rất không vui.
Chỉ là trước giờ Giang Hoài Sương đối với mình là thái độ nuôi dưỡng, cho nên quan hệ giữa hai người không có mâu thuẫn sao. Hứa Đan Lạc không biết vì sao Giang Hoài Sương lại bắt đầu quan tâm đến các vấn đề sinh hoạt của mình, thế nhưng càng lo lắng, nếu như quan tâm nhiều hơn trước thì có thể sẽ giống như gia đình của các bạn học đó hay không, sẽ xuất hiện các loại mâu thuẫn như vậy.
Lúc Hứa Đan Lạc mười một tuổi bắt đầu bị buộc tách rời cuộc sống gia đình, không hề tự tin xử lý tốt các vấn đề gia đình. Vì vậy khi Giang Hoài Sương đột nhiên quan tâm đến việc này ngược lại làm cho mình có chút kinh hoảng không tên nổi lên. Mình không muốn Giang Hoài Sương cùng mình biến thành quan hệ quản ngục và phạm nhân, rồi lại không biết nên làm những gì. Hay là quan tâm như vậy chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, như vậy bản thân mình sẽ càng thêm khổ não.
Theo lon cà phê trong tay bên trong liên tục vơi dần, cái đống văn kiện kia cuối cùng cũng hoàn thành chỉ còn lại một bản. Giang Hoài Sương hài lòng xoay xoay cái cổ, xem ra thắng lợi trong tầm mắt. Lúc này lại nghe thư phòng đối diện có âm thanh cửa bị mở ra, một lát sau là âm thanh máy tính được khởi động.
Hơn mười một giờ khuya dùng máy tính sao? Giang Hoài Sương cũng không cảm thấy dùng máy tính sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập, vì lẽ đó chưa bao giờ hạn chế Hứa Đan Lạc sử dụng máy tính. Chỉ là sắp mười hai giờ rồi, ngày mai còn phải đến trường. Nhớ lại mình đã hứa với cô giáo, Giang Hoài Sương do dự một lúc vẫn là quyết định đi ra ngoài nói một tiếng.
Cửa thư phòng mở ra, vì để tránh dọa Hứa Đan Lạc đang cúi đầu cặm cuội làm gì đó, Giang Hoài Sương tốt bụng trước tiên đứng cạnh cửa gõ gõ.
"Ngày mai phải đi học, còn chưa ngủ sao?" Thấy Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này, Giang Hoài Sương mới mở miệng nói.
"Hiện tại em đi ngủ!" Hứa Đan Lạc nhanh chóng đóng cửa sổ màn hình trước rồi tắt máy tính, lần thứ hai chạy trối chết.
Nhìn Hứa Đan Lạc giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi chạy về phòng ngủ, liên tưởng đến ngày hôm nay đứa nhỏ này bộ dạng kỳ kỳ quái quái, Giang Hoài Sương luôn cảm thấy có cái gì bị che giấu. Quay lại nhìn cái máy tính vẫn còn lưu lại hơi ấm, Giang Hoài Sương đóng lại cửa thư phòng nhưng lần thứ hai lại mở ra. Tuy rằng như thế không tốt lắm... Thế nhưng đây là biện pháp để quan tâm đứa nhỏ.
'Tại sao Bra một ngày chỉ có thể mặc không quá tám tiếng', 'Điều có hại khi một ngày mặc Bra vượt qua tám tiếng'... nhìn bên trong lịch sử ghi chép của máy tính hiện ra, Giang Hoài Sương không nói gì. Yên lặng mà tắt máy vi tính, cảm giác không được tín nhiệm rất tồi tệ. Giang Hoài Sương mang theo tâm tình phức tạp trở về phòng ngủ, tiếp tục hoàn thành phần còn lại của công việc.
Thật vất vả không nghĩ nữa để cho mình khỏi bị phân tâm, xử lý xong phần còn lại của bản văn kiện cuối cùng, Giang Hoài Sương nhanh chóng từ trong cặp lấy ra vài tờ giấy trắng. Tính ra qua mấy ngày nữa lại phải ra ngoài, vì vậy hơi đăm chiêu tìm bút máy, bút chì cùng kéo bắt đầu bận túi bụi. Qua năm phút đồng hồ, cầm thứ đã hoàn thành, Giang Hoài Sương gõ cửa phòng Hứa Đan Lạc.
Mở cửa, Hứa Đan Lạc không biết nên mở miệng nói cái gì mới tốt, đầu tiên là bị gọi phụ huynh, sau đó là một chuỗi câu trả lời qua loa cùng việc chỉ dẫn phương diện kia, lại đang vào lúc tra tư liệu thì bị phát hiện, ngày hôm nay xem như là mất hết thể diện.
Nhìn đứa trẻ trước mắt trầm mặc, đến cùng chỉ là đang thẹn thùng hay là còn chưa tin tưởng mình? Giang Hoài Sương hơi cúi thấp xuống, nhìn cái đầu trước mắt nhưng vẫn không tìm ra đáp án. Đứa bé này luôn nói là muốn cùng mình trở thành người nhà, thật ra trong lòng cũng không hề giống như vẻ ngoài bám lấy mình. Như vậy vừa nãy mình nói ra điều đó, cũng sẽ làm cho em ấy cảm thấy không dễ chịu.
"Cái này cho em dùng." Tuy rằng Giang Hoài Sương chỉ là phỏng đoán, nhưng cũng không ngại việc mình đưa thứ nho nhỏ kia cho đứa bé này.
"Đây là cái gì?" Hứa Đan Lạc tiếp nhận vài tờ giấy trắng có chữ kí tên Giang Hoài Sương, hơi nghi hoặc một chút mở miệng hỏi.
"Dùng như thế này." Giang Hoài Sương lấy ra một tờ, dùng bút chì ở mặt sau tờ giấy trắng tô đều đều lên một lần. Sau đó lật lại đem tờ giấy đã tô bút chì này đặt trên mặt của một tờ giấy trắng khác, viết qua tên ở mặt phía trên. Lại dùng bút kí tên của mình tô lên, lộ ra trên tờ giấy trắng kia ba chữ 'Giang Hoài Sương'.
"Sau này nếu như buổi tối chị có việc không về được, em gọi điện thoại cho chị nói một tiếng là có thể tự mình kí tên rồi."
Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc đang sững sờ, nói tiếp: "Yên tâm, trừ khi làm giám định bút tích, nếu không cô giáo sẽ không biết được."
"..." Hứa Đan Lạc nhìn chằm chằm hai tờ giấy thần kỳ kia, nghĩ rằng mình có nên nói cảm ơn hay không.
"Được rồi, ngủ sớm chút." Tuy rằng không phải lễ vật gì quý giá, nhưng đứa nhỏ một chút phản ứng cũng không có, thật là có hơi thất vọng. Giang Hoài Sương cảm giác buổi chiều hôm nay nhất định là mình đã bị Thái lão thái thái tẩy não, không phải vậy thì làm sao lại làm những chuyện kỳ quái này.
"Chờ đã." Giang Hoài Sương nhìn mình bị kéo góc áo, tình cảnh này... Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế.
"Ký trước, đều phải được chị cho phép?" Tại sao một khi nghĩ đến có vật như vậy, ràng buộc giữa người trước mắt này và mình liền ít đi chút, cảm thấy như vậy thật hoang mang.
"Đương nhiên... Hơn nữa nếu như ngày hôm đó chị có ở nhà, em cũng không cần dùng nó."
"Bạn học nữ trong lớp đều rất tốt, có điều con trai rất bướng bỉnh. Đặc biệt là sau tiết thể dục thì không muốn đến gần bọn họ..." Coi như là quản ngục và tù nhân thì cũng là một loại ràng buộc, dù sao cũng còn tốt hơn cuộc sống bị tách ra. Rất muốn cùng Giang Hoài Sương cùng nhau sinh hoạt.
Giang Hoài Sương ngây ra, đây là... đang trả lời vấn đề lúc nãy của mình sao.
"Hiện tại bạn thân nhất ngồi cùng bàn với em là một bạn gái xinh đẹp, tên là Vương Nguyệt Di. Chúng em chơi với nhau rất vui."
"Ừm, cô Thái cũng nói với chị rồi, đó là một đứa trẻ hiểu biết nhiều."
"Vậy ngày mai em phải nói cho bạn ấy biết cô Thái ở sau lưng khen bạn ấy nha, trước đây ở trên lớp, cô Thái luôn nói nếu như bạn ấy dành nhiều thời gian xem sách giáo khoa giống như xem các loại sách kia, như vậy thành tích sẽ tốt hơn."
"Thật không? Cái kia, hiện tại thành tích của bạn ấy như thế nào?"
"Trong lớp đứng thứ mười nha, có điều cô Thái nói rất đúng."
"Ừ."
"Còn có..."
"Ừm, như vậy..."
Tuy rằng không rõ lắm cái này có phải là trao đổi mà người nuôi dưỡng cùng đứa trẻ nên có hay không, thế nhưng Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc đúng là rất nhanh làm tốt vai trò của mỗi người, bầu không khí từ từ cũng bắt đầu hòa hợp lên. Mãi đến tận khi hai người đều mệt mỏi, dáng vẻ của tiểu loli vẫn chưa hết thoả mãn.
"Sau này... Cũng sẽ cùng em tán gẫu chứ?"
"Ừm, những lúc rảnh rỗi có thể." Giang Hoài Sương không bỏ được thói quen dễ dàng hứa hẹn.
"Một vấn đề cuối cùng, chúng ta ký tên như vậy, cô Thái biết rồi có tức giận hay không?" Đã nằm dài trên giường đắp kín mền, tiểu loli buồn ngủ hỏi.
"Cái kia không để cho cô Thái biết là được rồi." Giang Hoài Sương cảm thấy với thành tích của Hứa Đan Lạc, ký tên cũng là trang trí.
"Là bí mật của chúng ta?"
"Tiểu quỷ..." Giang Hoài Sương có chút buồn cười đưa tay kéo chăn của tiểu loli xuống một chút, mở miệng nói: "Ừm, hiện tại chúng ta là đang làm việc liều lĩnh nguy hiểm cực lớn, là đồng lõa phạm tội. Vì lẽ đó nhanh ngủ đi, không thì ngày mai tinh thần không tốt, cẩn thận nói ra khỏi miệng, chị cũng sẽ bị liên lụy."
"Đồng lõa phạm tội..." Tiểu loli hướng về trong chăn rụt vào, nhìn Giang Hoài Sương lúc này đang lơ đãng lộ ra nét cười trên miệng, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Thì ra vốn dĩ chúng ta không phải là quản ngục và phạm nhân, mà là cùng nhau phạm tội sao...
Thật tốt.