*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thang Biên Tâm không phải là người biết nấu nướng, vì vậy đơn giản là hai người giải quyết bữa tối ở quán cơm bên ngoài. Nguyên liệu nấu ăn rất tươi, món ăn cũng đa dạng, mùi vị đương nhiên không thể so với những món ăn có hương vị riêng chỉ có thể tìm thấy do Hứa Đan Lạc làm. Thời gian này, Hứa Đan Lạc chắc là ở nhà chuẩn bị bữa tối rồi, cũng thật là một hài tử bướng bỉnh a, Giang Hoài Sương có chút bất đắc dĩ suy nghĩ, gắp lên một miếng khoai tây sốt cà chua.
"Hình như bên ngoài trời mưa." Thang Biên Tâm thấy điệu bộ của Giang Hoài Sương có chút mất tập trung, tùy tiện tìm một đề tài muốn thu hút một chút sự chú ý của em ấy. Giang Hoài Sương hướng cửa sổ thủy tinh trong suốt bên cạnh nhìn, giọt mưa nhỏ đập trên cửa sổ, tầm mắt từ từ mơ hồ. Mùa hè, nói mưa là mưa, thật sự là một chút cũng không làm cho người ta thích a.
"Ừm, ăn xong sớm chút trở về thôi." Giang Hoài Sương thu hồi tầm mắt cùng tâm tư có chút lơ lửng. Vốn là hai người đều không đói, vì vậy liền rất nhanh kết thúc bữa tối.
Đến lúc chạy xe từ trong bãi đậu xe ra, trời mưa càng lúc càng lớn hơn, dày đặc rơi xuống ở bên trên xe, phát ra tiếng vang đùng đùng, cùng lúc chân trời không ngừng xuất hiện sấm vang chớp giật. Không phải thời điểm tốt để đi ra ngoài, Giang Hoài Sương vừa lái xe tiến vào đường lớn vừa suy nghĩ.
"Buổi tối em nên đi về đi..." Thang Biên Tâm chần chờ mở miệng, dựa theo thông lệ bình thường mà nói, sau khi cơm tối xong thì sẽ về nhà mình. Nhưng mà thời tiết lúc này như vậy, chắc em ấy sẽ muốn trở về cùng đứa trẻ kia đi...
"Vẫn là đi về nhà của chị đi." Giang Hoài Sương liếc nhìn Thang Biên Tâm một cái muốn nói lại thôi, bỏ đi ý nghĩ do dự ban đầu, xoay vô lăng, ở trụ đèn đỏ hiện đèn xanh liền quẹo phải.
Cũng không phải là lần đầu tiên ở nhà một mình, dựa vào năng lực sinh tồn của đứa trẻ kia mà nói sẽ không có chuyện gì. Ngược lại là Thang Biên Tâm, bởi vì trong cuộc sống đột nhiên xuất hiện một đứa bé mà từ thân phận bạn gái lại thành bị người ta lơ là. Tính ra một chút cũng đã quen nhau bốn tháng, cũng nhanh đến lúc chia tay. Như vậy liền giành thêm một ít thời gian. Quả nhiên, Giang Hoài Sương thấy mình hi sinh như vậy, khá là có hảo cảm với bản thân a...
Thang Biên Tâm ở đáy lòng yên lặng mà thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc nào mà mình phải dựa vào những điều nhỏ nhặt này để tranh thủ hảo cảm của người ấy... Chẳng lẽ ai yêu trước là đã định sẵn sẽ thua sao.
Rõ ràng đã đến đỉnh điểm vui thích, vẫn như cũ duy trì không để cho cảm giác lấn át lý trí. Giống như thái độ đối với tình cảm, vĩnh viễn tưởng như là gần bên cạnh nhưng lại xa cách. Hay là nói, người này đối với mình thật sự chưa bao giờ bỏ ra quá phân nửa cảm tình. Thang Biên Tâm không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, phân tích quá mức rõ ràng sáng tỏ sẽ cảm giác bản thân mình đang làm một việc ngu xuẩn.
Ôm lấy chăn mỏng bên người, mặt trên phảng phất còn lưu lại mùi hương của Giang Hoài Sương. Cảm giác mềm yếu tê dại ở nơi nào đó trên người còn chưa tan, tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn tiếp tục, em ấy vẫn còn ở bên cạnh, thật tốt... Thang Biên Tâm ôm chăn, như Tiểu Miêu dùng chóp mũi sượt sượt gối.
Chỉ chớp mắt đã cùng nhau hơn bốn tháng. Lần đầu tiên gặp mặt chắc là vào đầu tháng tư. Công ty hy vọng có thể đem Vinh Giang trở thành nhà tài trợ thương mại cho 'Thương Mạc Chi Điệp', sau nhiều lần xây dựng quan hệ, mất một lượng lớn tiền mặt, rốt cục đã hẹn được Chu phó quản lý phòng quảng cáo ở Vinh Giang để dùng cơm trưa. Chỉ tiếc, Chu phó quản lý kia không những là lấy tiền nhưng không làm việc, mà còn là một tiểu nhân, từ đầu đến chân là một ngụy quân tử.
Mỗi khi nghĩ đến ngày đó, tên An Lộc Sơn bụng phệ mập mạp kia (ý nói tên Chu phó quản lý) suýt chút nữa chạm vào tay mình, đến nay Thang Biên Tâm vẫn cảm thấy buồn nôn. Có điều phúc họa đều ở cùng nhau. Lúc Thang Biên Tâm phẫn nộ đến nỗi không để ý đến ám thị liên tiếp của ông chủ mình ở bên cạnh, vỗ bàn đứng dậy. Cánh cửa không đóng chặt của phòng riêng bên cạnh, do An Lộc Sơn bị hoảng hốt không còn đường lui, đụng trúng té xuống liền mở ra.
Chỉ thấy gian phòng sát vách to lớn chỉ có một người phụ nữ mặc áo vải màu vàng nhạt, trên tay còn cầm một con tôm hương cay đã bóc vỏ được một nửa. Lúc này thấy cửa phòng riêng bị mở ra cùng một người đàn ông mập mạp bước vào, không có kinh ngạc, không có la hét, chỉ là trầm mặc sửng sốt một chút, người phụ nữ kia mang theo nghi hoặc mà mở miệng: "Chu phó quản lý?"
Chu phó quản lý ngẩng đầu nhìn người kia yên lặng đang bóc vỏ tôm, có vẻ như là một người vô hại, trong lòng nhất thời một trận khóc thét...
"Trước tiên có thể buông dao nĩa xuống, rồi tiếp tục được không?" Đây là câu đầu tiên của Giang Hoài Sương nói với Thang Biên Tâm trong lần đầu tiên gặp gỡ, vẻ mặt không có biểu tình gì mà tiếp tục công việc bóc vỏ tôm.
Đang chuẩn bị bước vào phòng riêng của đối phương, Thang Biên Tâm nhìn trong tay đang cầm dao nĩa để cắt bò bít tết, tỉnh ngộ tại sao tên mập này đang nằm trên đất lại sợ hãi đến hoảng loạn chạy bừa như vậy. Mình mới không vì một tên mập như heo này mà vào chọc phiền toái, Thang Biên Tâm lấy lại lý trí, đem con dao nhỏ vốn có thể trở thành hung khí vứt xuống.
Người cầm dao nhỏ suýt chút nữa hù chết mình, ông chủ cảm thán đang đứng cách đó không xa.
"Phòng ăn cơm kiểu Tây cũng có món tôm hương cay sao?" Đây là câu đầu tiên của Thang Biên Tâm nói với Giang Hoài Sương trong lần đầu tiên gặp gỡ, rõ ràng món ăn đó là của tiệm lẩu Giang Tô chính hiệu. Lẽ nào cách mỗi cánh cửa sẽ là xuyên qua thế giới khác?
"Thức ăn gọi ngoài." Giang Hoài Sương tiếp tục bóc tôm.
"..." Một người phách lối, lại ở phòng ăn cơm kiểu Tây gọi đồ ăn bán bên ngoài.
"Chuyện hai người nói chúng ta tìm thời gian khác bàn lại, bây giờ chúng ta đi ra ngoài trước đi." Chu phó quản lý tự động tự giác bò lên, khôi phục dáng vẻ đạo mạo lúc ban đầu, đàng hoàng trịnh trọng nhìn Thang Biên Tâm nói. Giống như lúc nãy nổi lên lòng tham và nổi lên sắc tâm chỉ là bị quỷ bám thân. Tiếc là cái ánh mắt kia không ngừng nháy mắt truyền ám hiệu miễn cưỡng bị Thang Biên Tâm không chú ý.
"Nếu như vậy Chu phó quản lý không ngại đem cái hiệp ước kia kí chứ, cũng đỡ phải chúng tôi lần sau trở lại quấy rầy." Thang Biên Tâm chỉ cho là Chu phó quản lý gặp phải người quen, sợ mình đem việc vừa nãy hắn dám động tay động chân nói ra. Cơ hội tốt như vậy, khôi phục bản sắc thương nhân, Thang Biên Tâm làm sao có thể bỏ qua mà phản công.
Chu phó quản lý rất muốn chết, hiệp ước này không phải tự mình nói ký liền có thể ký, theo như quy trình, cũng phải họp với bộ quản lí mới có thể phê chỉ thị, lại giao cho cấp cao nhất quyết định. Mà cái vị cấp trên kia đang ngồi ở trước mặt, không chút biến sắc tập trung bóc vỏ tôm, chấm nước chấm, ăn...
Thang Biên Tâm nhìn Chu phó quản lý do dự, cảm thấy người đàn ông này thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. "Cô có biết người này hay không?" Thang Biên Tâm đem việc không liên quan đến mình đẩy lên cao trào, kéo Giang Hoài Sương vào cuộc chiến.
"Ừm." Được đáp lại, Thang Biên Tâm thị uy nhìn Chu phó quản lý một chút.
"..." Chu phó quản lý không nói gì.
"Em gái tên gọi là gì vậy?" Thang Biên Tâm thấy Chu phó quản lý buông lỏng cũng không muốn ép hắn quá nhanh, liền đơn giản ngồi xuống, tỏ ra một bộ dáng muốn cùng Giang Hoài Sương trường đàm (nói chuyện lâu).
"Không nên gọi tôi là em gái. Cô muốn làm cái gì?" Giang Hoài Sương cau mày, cắn nửa con tôm đã bóc vỏ, sớm biết liền trực tiếp gọi thức ăn đến công ty. Chỉ là ma lạt (món ăn) này mùi vị nặng chút, ở văn phòng ăn sợ là không tốt lắm, nhưng hiện tại là ăn bữa cơm cũng không thể yên ổn.
Cưỡi hổ khó xuống, Chu phó quản lý cảm thấy không cách nào mở miệng. Lúc này có nhiều thứ muốn nói tựa hồ cũng đã biến thành hấp hối giãy chết. Chỉ cần Giang Hoài Sương không có hứng thú đối với chuyện này, việc của mình còn có thể giải thích thành danh nghĩa làm việc cá nhân, ông chủ lớn luôn luôn không thích quản việc không đâu, nói không chừng vẫn có thể hồ đồ lừa gạt được. Có điều lúc này cô ta đã mở miệng hỏi, tính toán chính mình cách 'xong đời' không xa.
Thang Biên Tâm tất nhiên là không biết Chu phó quản lý mặt đen cúi đầu đang suy nghĩ gì, cô bắt đầu cảm thấy em gái ngốc bẩm sinh này còn chơi rất vui.
"Chị tên là Thang Biên Tâm nha, em tên gì vậy?"
Giang Hoài Sương quyết định ngày mai gọi chút thức ăn thanh đạm ở ngoài về văn phòng ăn. Nuốt xuống phần còn lại của con tôm đã bóc vỏ, bỏ đi một bên găng tay, đem ly cà phê đá uống một hơi cạn sạch.
"Giang Hoài Sương, bà chủ của ông ta, nếu như là việc riêng thì hai người cứ chậm rãi giải quyết, nếu như là công tôi cho cô năm phút."
(Giang Hoài Sương, hai mươi bốn tuổi, là con gái một của Giang gia, hai năm trước tiếp quản Vinh Giang, chưa kết hôn, yêu thích nữ nhân, tính cách âm lãnh...) Trong lòng Thang Biên Tâm thoáng hiện lên tư liệu về Giang Hoài Sương. Trước kia nhìn thấy phần tài liệu đơn giản về ban quản lý, mặt trên bức ảnh chụp còn là thời điểm Giang Hoài Sương vừa tốt nghiệp, ngày hôm nay nhất thời mình không nhận ra.
"Tôi là ông chủ của tạp chí 'Thương Mạc Chi Điệp', tên Tần Tranh, cô ấy là phó giám đốc bộ phận quản lý công ty chúng tôi tên Thang Biên Tâm, lần này chúng ta tìm Chu phó quản lý căn bản là vì... Ai biết... May là... Hy vọng Giang tổng ngài..."
Trong nháy mắt Chu phó quản lý trở thành bia đỡ đạn. Thang Biên Tâm không nói gì mà nhìn miệng lưỡi lưu loát tỉ mỉ của Chu phó quản lý trốn tránh tội trạng cùng với việc ông chủ mình bày tỏ nguyện vọng hợp tác, nhìn lại một chút Giang Hoài Sương một mặt bình tĩnh gật đầu, đột nhiên cảm thấy đồng dạng đều là ông chủ, tại sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ.
"Ông chủ... Ông có muốn đi về trước đổi bộ quần áo hay không?" Thang Biên Tâm thật sự không nhìn được ông chủ của mình bẩn thỉu đứng bên cạnh Giang Hoài Sương, quá mất mặt...
Tần Tranh cúi đầu nhìn một chút trên người, món canh chưa được lau sạch, vội quýnh lên...
"Cái kia, thật sự là không tiện. Tiểu Thang, trước tiên cô tiếp chuyện cùng Giang tổng a... Tôi trở về một chút."
Cấp tốc lách qua người trước mặt, không quên tàn nhẫn mà trừng Thang Biên Tâm một cái, nếu không phải vì cô, thì sao tôi lại mất mặt như vậy a... Còn ở trước mặt bà chủ Vinh Giang. Chắc sẽ cảm thấy tôi là một ông chú kỳ quái, thật ra tôi là người rất tốt. Thật sự a...
"Chu phó quản lý cũng đi về trước đi, giờ làm việc buổi chiều cũng sắp đến rồi." Giang Hoài Sương thấy một luồng oán khí theo Tần Tranh rời đi mà từ từ đi xa, liền thuận tiện mời đi cỗ oán niệm thứ hai này.
Lúc này lòng của Chu phó quản lý đã như tro tàn, cũng nên trở về thu dọn đồ đạc, trước tiên nên đến phòng tài liệu xem có thể lấy một hộp giấy lớn hơn chút hay không (để chuẩn bị bị đuổi việc), cỗ oán niệm thứ hai bay đi. Thế giới liền trở nên thanh tịnh...