*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xử lý xong công việc trong tay, đồng hồ treo tường trong văn phòng đã qua mười một giờ hai mươi phút, không còn lại mấy phút liền đến lúc nghỉ trưa. Giang Hoài Sương đại khái thu dọn một chút, tan tầm rời đi. Thật ra có lúc Giang Hoài Sương sẽ cảm giác mình cũng không phải là một bà chủ có trách nhiệm, đối với tình huống đi làm đúng giờ đều rất ít khi phát sinh. Chỉ cần xử lý tốt công việc trong tay, cả người liền trở nên lười biếng.
Trước đây khi Giang Hoài Sương ở một mình, nhiều khi buổi sáng hơn mười giờ đi đến văn phòng xử lý xong công việc trong một ngày, mãi đến tận ba, bốn giờ chiều thì rời đi, hẹn hò hoặc là về nhà. Bữa sáng tất nhiên đã không tồn tại trong rất nhiều năm, phần lớn cơm trưa cũng gọi thức ăn ở ngoài tùy tiện giải quyết. Nếu như có hẹn thì bữa tối ở bên ngoài ăn sẽ phong phú hơn một chút, nếu không có gì thì tự nhiên lại gọi một bữa thức ăn bên ngoài.
Đối với Giang Hoài Sương mà nói, lúc này sản nghiệp Giang gia kiếm được bao nhiêu tiền đã không còn là hứng thú của mình nữa. Sản nghiệp càng lớn thì đại diện cho càng nhiều người sẽ có kế sinh nhai, mang ý nghĩa áp lực cùng gánh nặng càng lớn. Giang Hoài Sương làm việc tốt cũng không có nghĩa là yêu thích nó. Sự việc trên thế gian, trả giá cũng đều là không cam nguyện, thu hoạch cũng thường không mang ý nghĩa vui sướng.
Trước khi nhận nuôi Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương từng có một quãng thời gian rất dài tự mình lâm vào trầm tư. Không có sầu lo về vấn đề tiền tài hoặc về cuộc sống, mặc dù không hề làm gì cũng có thể hưởng thụ nhân sinh. Ba mẹ bởi vì thất vọng mà sớm giao ra công ty để đi du lịch vòng quanh thế giới, bởi vì tránh né chính mình mà nhiều năm biến mất, còn mình bởi vì không muốn lại trả giá chân tình mà nhiều lần thay đổi bạn gái, cuộc sống của bản thân an nhàn nhưng không có ý nghĩa, không có nửa phần lý do muốn kiên trì hoặc phấn đấu.
Tự nhiên bởi vì không có bảo bảo (cục cưng) cho nên đối với sự phát triển của Giang thị cũng không có cách nào như ba mẹ mà để tâm vào kinh doanh. Cuộc sống không vì bản thân mà sống nên dần dần tựa hồ đã biến thành một loại gánh nặng, có thể là do không có nhiều nguyên do đáng để kỳ vọng.
Có thể là mẹ đã đúng... Hứa Đan Lạc đến, quả thật là thay đổi một số chuyện. Nhớ đến trước đây có người từng nói qua, bảy ngày liền có thể dưỡng thành một thói quen. Như vậy Hứa Đan Lạc đã ở lại hơn một tháng, đối với mình, ảnh hưởng tự nhiên không thể là không có.
"Đang nấu canh sao?" Vừa đến nhà, Giang Hoài Sương liền ngửi được một mùi hương vị canh thịt thơm đậm đà.
"Ừm, buổi trưa hôm nay là canh sườn đông qua (bí đao) rong biển nha, còn có cà chua trứng, cơm nắm cùng rau trộn dưa chuột." Hứa Đan Lạc từ phòng bếp ló cái đầu ra, vội vàng trả lời một câu rồi lại nhanh chóng rụt trở về.
Giang Hoài Sương buông đồ xuống đi theo vào phòng bếp, cái nồi trên bếp đang tỏa ra chút khói bốc lên hơi nóng, trên bàn đã để một dĩa rau trộn dưa chuột cắt thành lát, màu sắc xanh xanh, lúc này rất khó có người yêu thích cái nóng bức mùa hè này. Vậy mà Hứa Đan Lạc đang quấn cái tạp dề nhỏ quanh người, vội vàng nấu sốt cà chua trộn với cơm tẻ, trên trán hơi thấm ra một chút mồ hôi.
"Cái kia là muốn khuấy sao..." Giang Hoài Sương chỉ chỉ bát trứng gà đặt bên cạnh mở miệng hỏi. Nhìn đứa bé điệu bộ bận rộn như vậy, bản thân mình đứng ở bên cạnh cái gì cũng không làm, thật sự có chút nhàn hạ.
"Em làm là được rồi. Ngày hôm nay làm cơm chậm, có điều rất nhanh có thể ăn." Hứa Đan Lạc nhanh tay nhanh mắt mà đem bát trứng đến trước người mình che chở, giống như là sợ bị Giang Hoài Sương cướp đi vậy.
"Thật ra là hôm nay chị trở về sớm."
Tay của Hứa Đan Lạc không ngừng tăng nhanh động tác, bởi vì câu nói này của Giang Hoài Sương mà hơi dừng lại, quả thật nếu như đúng giờ tan tầm trở về thì sẽ đúng lúc ăn cơm.
"Giúp em nếm thử dưa chuột, xem có muốn thêm chút giấm hay không?" Hứa Đan Lạc đưa cho Giang Hoài Sương một đôi đũa, cắt ngang lời nói của chị ấy, xem ra ngày mai phải làm cơm sớm hơn một chút mới được.
Đem miếng dưa chuột đặt ở trong miệng nhai, nghiền ngẫm, Giang Hoài Sương liếc mắt nhìn Hứa Đan Lạc bắt đầu đánh trứng. Tình huống lúc này rốt cuộc tại sao lại phát sinh đây.
"Em có thể ở nhà làm đồ ăn hay không?"
"Cái này là em làm, nếm thử xem..."
"Hôm nay em có làm cơm tối, không biết có hợp khẩu vị của chị không?"
"Sáng sớm ngày mai làm sandwich ăn có được không, em có mua sữa bò."
"Buổi trưa thật sự không thể trở về dùng cơm sao? Em mới vừa học được cách làm cà ri khoai tây..."
Tuy rằng từng nói thích ăn cơm ở nhà nhưng cũng có thể kiếm người giúp việc nấu cơm, thế nhưng đứa nhỏ này muốn đích thân làm cơm cho mình, điểm này có chút chấp nhất khác thường. Bởi vì lý do nghỉ hè, nên Giang Hoài Sương cũng chỉ cho là tiểu hài tử nhất thời tâm huyết dâng trào liền cho phép. Mà lúc vừa bắt đầu, mình không đành lòng từ chối, đến lúc sau từ từ đã trở thành thói quen, cho đến bây giờ là tự động tự giác.
Tiểu loli từ chỉ có thể làm cơm chiên trứng cùng canh rau xanh, đến giờ đã có thể càng ngày càng làm được những món ăn phức tạp, chỉ dùng thời gian hơn một tháng để học và phát huy. Có phải là nên khen đứa nhỏ này rất có thiên phú nấu ăn hay không đây? Nếu như muốn khích lệ, có phải là cũng nên khen cô bé rất có thiên phú sắp xếp việc nhà cửa. Trên thực tế, Giang Hoài Sương cảm thấy kiếm người giúp việc dọn dẹp nhà cửa cũng gần như không còn giá trị tồn tại.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mình tựa hồ đã bắt đầu càng ngày càng bao dung đứa bé này, thậm chí vì vậy mà thay đổi quy luật khó thở kia. Mỗi ngày buổi sáng tám giờ rời giường, bởi vì tám giờ rưỡi thì có bữa ăn sáng. Buổi trưa phải quay về một chuyến ăn cơm, sau khi ngủ trưa lại đi làm, buổi tối trở về ăn cơm tối.
Đột nhiên quy luật sinh hoạt thay đổi làm Giang Hoài Sương từng có mấy ngày chưa kịp thích ứng, nhưng rồi lại không có cách nào quên được ánh mắt thất vọng của tiểu loli cùng một bàn cơm nước nhọc nhằn khổ sở được làm ra. Vì vậy mấy ngày sau, tiếp tục kiên trì, thói quen cuộc sống tốt liền như thế hoàn toàn được nuôi thành.
Khổ cực như vậy chỉ là vì muốn được mình thừa nhận sao. Giang Hoài Sương đăm chiêu mà bắt đầu nhìn về hướng Hứa Đan Lạc đang đổ dầu vào nồi. Mặc dù là hết sức lấy lòng, thế nhưng không để cho mình cảm thấy có một chút nào đáng ghét. Chỉ bởi vì là một đứa bé tâm tư đơn thuần, bởi vì đơn giản mà thuần túy, vì lẽ đó mà không bị tiềm thức của mình bài xích sao.
Thật vất vả làm tốt món chính cho cơm trưa, Hứa Đan Lạc lau mồ hôi một chút, quay đầu lại nhưng nhìn thấy Giang Hoài Sương cau nửa mày với cái đĩa rau trộn dưa chuột trước mặt.
"Ăn không ngon sao? Bị nhạt hay còn chưa đủ chua?" Đã quên mất mình nên nếm thử một chút trước.
"Rất ngon." Giang Hoài Sương nhìn sắc mặt có chút sốt sắng của cô bé, giãn lông mày ra cười một tiếng. Lại là một đứa bé rất hiểu chuyện. Có đứa bé, có chút gởi gắm, vì vậy bản thân mình đã mơ hồ bắt đầu mong chờ tương lai, tựa hồ lại nhìn thấy đường đi mới. Nhìn cô bé chậm rãi lớn lên, từng chút từng chút rút đi tính trẻ con cùng ngây ngô lúc này, cho đến khi trở thành mẹ, trở thành người có bộ dạng có thể tiếp quản Giang thị... Đột nhiên cảm thấy, rất đáng để mong chờ.
"Thật sự ăn ngon sao?" Hứa Đan Lạc nhìn Giang Hoài Sương lại trốn vào trầm tư không tên, nhẹ giọng tự nói.
"Nếm thử?" Tuy là Giang Hoài Sương trầm tư suy nghĩ, thế nhưng đối với âm thanh bên người vẫn nghe được rõ ràng, đưa tay gắp lên một miếng đưa tới bên miệng tiểu loli.
"..." Đã qua cái tuổi được người ta đút cơm lâu rồi, ký ức trẻ con từ lâu cũng đã thất lạc sạch sẽ, Hứa Đan Lạc đối mặt với chiếc đũa đưa đến, sững sờ.
"Muốn rơi mất..." Giang Hoài Sương nhắc nhở.
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, Hứa Đan Lạc ngậm miếng đồ ăn nuốt vào.
"Ăn ngon không?" Khai vị chua chua lành lạnh rất tốt, Giang Hoài Sương lại ăn một miếng, mở miệng hỏi.
"Ăn ngon." Thật ra căn bản không nếm ra mùi vị, vì tất cả sự chú ý của tiểu loli đều tập trung vào đôi đũa kia bị mình và Giang Hoài Sương thay phiên ngậm.
"Tại sao mặt lại đỏ như thế? Thời tiết quá nóng không thể ở cạnh bếp quá lâu, ngày mai ở phòng bếp cũng gắn thêm bộ điều hòa đi."
"Được." Cùng một đôi đũa...
"Nếu không mùa hè em đừng làm cơm, quá nóng."
"Được." Tiểu loli yên lặng nhìn Giang Hoài Sương dùng chiếc đũa lại ăn một miếng...
"Em về biệt thự ở đi."
"Được... Hả? Cái gì?"
"Em đang suy nghĩ gì đấy? Cũng biết em không có nghe chị nói." Giang Hoài Sương không thích thời điểm tiểu loli ngẩn người, không có chú ý.
"Không phải đã đáp ứng không đưa em đi rồi sao?" Lần này không cần hạ nhiệt độ, sắc mặt của tiểu loli trực tiếp từ một màu đỏ khôi phục màu trắng.
"Lừa em, gạt em..." Tiểu loli nắm chặt mép tạp dề, không biết nên làm thế nào.
Nhìn tiểu loli vẫn hoảng loạn, Giang Hoài Sương nói: "Vừa nãy câu kia là lừa em, không ai nói muốn đưa em đi. Chị đói, ăn cơm thôi..." Trêu đùa cái gì chứ, thật sự là không vui nổi.
"Mùa hè nóng hay là em đừng làm cơm nữa." Giang Hoài Sương suy nghĩ một chút khôi phục vẻ bình thường, bưng canh đi đến, nói với Hứa Đan Lạc một câu.
"Em nghĩ mình làm cháo đậu xanh ăn buổi tối, làm thêm ít xà lách ngô có được hay không?"
Cũng biết lúc nãy cô bé nói đồng ý là bởi vì đang ngẩn người.
"Buổi tối chị không về ăn cơm." Sáng sớm thì hẹn Thang Biên Tâm buổi tối đi đến chỗ chị ấy.
"Sáng sớm ngày mai mới trở về sao?" Lúc này hơn một tháng, Giang Hoài Sương đã có khoảng mấy ngày là ngủ đêm ở bên ngoài, sáng sớm hoặc là buổi trưa ngày thứ hai mới trở về.
"Ừm, có việc, đại khái trưa mai về." Giang mẹ chưa từng nói qua với Hứa Đan Lạc sự việc này của Giang Hoài Sương. Giang Hoài Sương cũng cảm thấy nên đợi đến lúc Hứa Đan Lạc mười tám tuổi, rồi mới nói với cô bé thì tốt hơn. May mắn chính là đứa nhỏ này tuy rằng có lúc khá là dính người, ngược lại rất ít vi phạm hỏi chút gì vượt quá ranh giới. Cái này cũng là một nguyên nhân rất lớn mà Giang Hoài Sương có thể tiếp nhận cô bé.
"Ngày hôm nay cơm trộn trứng ăn thật ngon a..."
"Ừm." Vui vẻ cười.
"Dưa chuột rất giòn."
"Ừm." Mi mắt cong cong.
Đứa trẻ không có cảm giác an toàn, rất hi vọng được mình khích lệ cùng thừa nhận, vì lẽ đó mà làm những việc như thế này. Chẳng qua là mấy câu nói mà thôi, so với nỗ lực của tiểu loli bỏ ra với lúc này miệng cười hài lòng thì đáng là gì đây.
"Canh cũng uống rất ngon..." Thế gian này chính là như vậy, bất luận bản thân có nguyện ý hay không, cho dù lại tách ra hay vẫn cùng người bên cạnh có ngàn vạn tia quan hệ. Lúc này với Giang Hoài Sương mà nói, Hứa Đan Lạc là người để mình gửi gắm hi vọng tồn tại, Thang Biên Tâm là người để mình tạm giải cô quạnh tồn tại.
Như vậy với Hứa Đan Lạc cùng Thang Biên Tâm mà nói, Giang Hoài Sương lại là một loại tồn tại như thế nào đây. Chỉ là một người nhận nuôi hoặc chỉ là một người bạn tình quan hệ chăn gối sao. Chúng ta muốn quá nhiều, lại chỉ có thể cho quá ít. Cái gọi là bỏ ra để thu được hồi báo - một kết cục hạnh phúc, thật ra chỉ là lừa người khác chứ gì... (;_;)