*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đang suy nghĩ gì đấy?" Giang Hoài Sương tắm xong trở về phòng liền nhìn thấy Thang Biên Tâm đang xuất thần làm ổ ở trên giường.
"Đang suy nghĩ lần đầu gặp em, cứ tưởng rằng là một người ngốc bẩm sinh, kết quả..." Đang chìm đắm trong hồi ức, Thang Biên Tâm nhất thời không cẩn thận đem lời nói thật nói ra, may là đúng lúc ngừng câu chuyện.
"Kết quả là cái khối băng lớn?" Giang Hoài Sương không để ý lắm, tiếp tục nói.
"Không có, em rất tốt..." Thang Biên Tâm vội vàng giải thích.
"Thời gian cũng sắp đến." Giang Hoài Sương dùng ngữ khí bình tĩnh nói một câu rất bình thường, nhưng lại làm cho Thang Biên Tâm vốn đang bình thường lại không bình tĩnh mà đứng lên.
"Không phải, còn chưa đến nửa năm. Hơn nữa bởi vì còn có đứa bé kia..." Vì lẽ đó trên căn bản em không có dành nhiều thời gian ở cùng với chị. Nhìn Giang Hoài Sương trở nên đăm chiêu, Thang Biên Tâm đem những lời còn lại nuốt vào trong bụng.
"..."
"Nếu em không đề cập đến ngược lại chị thật sự là không nhớ rõ." Thang Biên Tâm biết lúc nãy mình sơ hở nên rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ hờ hững đối phó thường ngày: "Thời gian trôi qua cũng thật là nhanh a."
"Chắc vậy." Giang Hoài Sương nằm ở trên giường, nhắm mắt lại hơi ủ rũ một hồi, trả lời.
Ngay sau đó hai người đều không tiếp tục mở miệng nói chuyện. Một lát sau, Giang Hoài Sương cảm giác được Thang Biên Tâm nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, lúc này mới mở mắt lần nữa.
Thời điểm lần đầu gặp mặt sao... Người phụ nữ cầm dao liền vọt vào phòng riêng của người khác, cá tính kích động, rất thú vị. Qua đánh giá qua ánh mắt, Giang Hoài Sương liền đoán được người phụ nữ này đại khái cũng là LES. Nên ngày đó đem những người không liên quan đuổi sạch, hai người rất nhanh liền tìm được nhận thức chung, quyết định kế hoạch hợp tác trên phương diện tình cảm.
Sau đó bởi vì công việc nên có thêm mấy lần gặp nhau. Nhìn lại một chút, thời hạn nửa năm, ban đầu là do Giang Hoài Sương yêu cầu. Giang Hoài Sương không ghét Thang Biên Tâm, còn cô ấy thì cảm thấy ngốc bẩm sinh hay khối băng đều rất có hứng thú, trùng hợp hai người cũng đều đang độc thân, cô quạnh làm bạn (bạn tình) cũng tốt.
Ái tình là cái gì... trong lòng Giang Hoài Sương yên lặng mà thở dài một hơi. Nếu như Thang Biên Tâm đối với mình động chân tâm như vậy, hay là kết thúc trước thời hạn đi.
Còn Thang Biên Tâm thấy Giang Hoài Sương không nói lời nào, chỉ khi em ấy chuẩn bị ngủ liền đi đến phòng ngủ bên cạnh. Giang Hoài Sương ngủ không sâu nên không ngủ cùng người khác, từ khi ở chung đêm đầu tiên mình đã biết. Tuy rằng cảm thấy cứ như vậy thì thời gian hai người ở chung lại bị rút ngắn, nhưng là một chuyện không có biện pháp. Đổi giường, nằm xuống, Thang Biên Tâm lăn qua lăn lại như thế nào cũng không có buồn ngủ.
Nửa năm sao, mặc dù Giang Hoài Sương không nói ra, bản thân mình đại khái cũng hiểu. Bởi vì thời hạn quan hệ cho nên đều sẽ không trả giá quá nhiều, sớm quen sớm chia tay, chính là hai người cùng nhau ngầm thừa nhận tiến triển cùng kết quả. Nhưng bản thân mình thật giống như bắt đầu hối hận rồi...
Cô liền từ từ nhớ lại cái chủ ý mà Tề Ngạn nói khi đó.
******************
"Tôi rất tò mò, không biết cá tính của Thang tiểu thư là thuộc về hiểu ý hay là ôn nhu làm người hài lòng a..." "Có ý gì?" "Cô yêu thích Hoài Sương sao?" "..." "Còn là nửa năm... Còn có bao nhiêu thời gian đây? Trung tuần tháng tư đưa ra việc hợp tác, như vậy còn có hơn hai tháng. Giang Hoài Sương người này, nếu như cô cái gì cũng không hề làm em ấy sẽ đi nha. Đến một lúc sẽ đi." "Không biết anh đang nói cái gì..." "Nếu yêu thích thì ngay trước khi em ấy đi nắm lấy đi." "..." "Có điều... nếu như quá gấp, ngược lại sẽ làm người ta sớm chạy mất đấy, thật sự là hao tổn tâm trí nha. Nếu như muốn nắm lấy em ấy, nhớ gọi điện thoại cho tôi." ******************
Tại sao vào lúc này lại nghĩ đến người đàn ông kia, Thang Biên Tâm ngồi dậy ôm gối phiền muộn. Ngồi một lát, rốt cục không nhẫn nại được tìm ra danh thiếp, bấm gọi cuộc điện thoại kia.
Tám giờ sáng, đúng giờ tỉnh lại. Xem ra mặc dù không đặt đồng hồ báo thức, đồng hồ sinh học cũng phát huy tác dụng. Giang Hoài Sương xoa xoa cái trán có chút choáng, đêm qua trời đánh sấm cả đêm, làm cho mình liên tục tỉnh lại, nửa mê nửa tỉnh cho nên ngủ rất không thoải mái.
"Dậy rồi? Điện thoại bên cạnh có số gọi món ăn, muốn ăn điểm tâm thì tự mình gọi đi. Chị buồn ngủ quá, ngày hôm nay không đi làm, ăn sáng xong tự em đi đi, chị muốn ngủ một chút."
Cửa phòng ngủ bên cạnh mở ra, Thang Biên Tâm huyên thuyên nói một trận, sau đó vào phòng, đóng cửa. Trước đây Thang Biên Tâm đều sẽ chuẩn bị tốt điểm tâm, hai người cùng ăn rồi sau đó hoặc là cùng đi làm hoặc là Thang Biên Tâm yêu cầu ở lại thêm với chị ấy nhiều một chút.
Cái này cũng là nguyên nhân lớn khiến cho Giang Hoài Sương cảm thấy Thang Biên Tâm đối với mình động tâm. Lúc này xem ra là do chính mình đa nghi rồi. Ban đầu định lúc ăn bữa sáng sẽ nói lời chia tay, lúc này tựa hồ cũng không còn lý do mở miệng.
Bên ngoài truyền đến âm thanh cửa lớn bị mở ra, sau đó đóng lại, nằm nhoài sau cửa phòng ngủ cẩn thận nghe động tĩnh, Thang Biên Tâm thở phào nhẹ nhõm.
******************
"Anh nói không thể đối với em ấy quá tốt, nếu làm vậy em ấy sẽ cảm thấy có uy hiếp mà sớm rời khỏi, đây là cái đạo lí gì?" "Có tin hay không là tùy cô, cô sẽ không phải là hơn nửa đêm gọi điện thoại phản bác tôi chứ." "..." "Nói chung, cô cứ hững hờ một chút, không để ý một chút. Không nên làm những việc giống như là cô rất quan tâm đến chuyện của em ấy. Ngay sau đó không làm điểm tâm, thậm chí ngay cả nói chuyện đều không nói đến vài câu." ******************
Không thể không nói là Tề Ngạn đúng. Trải qua buổi sáng kia, Giang Hoài Sương không nhắc lại vấn đề thời gian nữa, phảng phất tất cả trở lại bình thường như cũ. Mãi cho đến giữa tuần tháng mười hết thời hạn nửa năm.
"Ngược lại em cô quạnh, chị nhàm chán, chúng ta lại không có bất kì mâu thuẫn nào. Em không yêu chị, chị cũng không yêu em, cứ như trước kia qua lại như vậy không tốt sao? Chờ mọi người có mục tiêu mới lại tách ra cũng không muộn. Phải biết, bây giờ tìm người hợp ý cũng không dễ dàng."
Thang Biên Tâm mặt dày ở trong điện thoại nói ra đoạn đối thoại rút ra từ gợi ý của Tề Ngạn, sau đó nửa năm cái gì Giang Hoài Sương cũng chưa nhắc lại.
Giữ khoảng cách trong quan hệ là một loại an toàn, không thể nghi ngờ nói trắng ra như vậy, giống như lời Thang Biên Tâm nói, để cho Giang Hoài Sương tự nghĩ khoảng cách này là tốt nhất, người kia luôn muốn khoảng cách an toàn.
Khi biết được Thang Biên Tâm thành công lấy tư thái 'không để ý chút nào' ở lại bên người Giang Hoài Sương, Tề Ngạn lại đột nhiên không biết nên cảm thấy cao hứng hay là thất vọng. Giang Hoài Sương không yêu Thang Biên Tâm, mặc dù có thể ở cùng nhau lâu hơn nhưng cũng sẽ không yêu.
Điểm này đối với việc Thang Biên Tâm muốn ở lại bên người Giang Hoài Sương mà nói, không thể nghi ngờ là có chút bất công. Chỉ là bản thân mình thật sự không có cách nào nhìn Giang Hoài Sương tiếp tục cuộc sống cô đơn, cứ như vậy cẩn thận mà tự đặt ra khoảng cách, chỉ người có ý chí mới đồng ý chờ người kia ở ngoài vòng tròn bảo vệ.
Yêu? Hay là do cô quạnh? Thang Biên Tâm cũng có chút nhìn không thấu trái tim của chính mình. Bởi vì lưu lại mà cảm thấy an tâm, nhưng không cảm thấy bởi vì Giang Hoài Sương không yêu mà bi thương chính mình, đến cùng là một loại tâm tình như thế nào mà kéo dài quan hệ lẫn nhau.