Edit: Lạc Lạc
Tuy nhiên, gần đây Phó Minh Dư lại đau đầu vì một chuyện.
Ba năm trước, khi các hãng hàng không lớn ký hợp đồng mua bán ACJ31 với Hoa Phi, Hoa Phi đã bắt đầu kế hoạch đào tạo phi công tương ứng với các loại máy bay, chuyển giao phi công cùng lúc với chuyển giao máy bay. Nói tóm lại là, bán máy bay cho mình và cũng bán luôn phi công được đào tạo tốt cho mình.
Vì ACJ31 là loại máy bay chở khách được nghiên cứu độc lập đầu tiên của Hoa Phi, được chú ý trước khi tung ra thị trường, đồng thời cũng chịu sức ép rất lớn, vì vậy việc đào tạo phi công cũng đặc biệt nghiêm khắc.
Nhóm phi công này chỉ vừa trải qua sàng lọc sơ bộ mà đã bị quét sạch hàng chục ngàn người, sau đó bọn họ đã bị chém chết trong các vòng loại với tỉ lệ loại bỏ biến thái của Học viện Phi công.
Tuy vậy, năng lực của những phi công đã tốt nghiệp thành công cũng được chia làm ba bảy loại.
Vì vậy ngay từ hai tháng trước, các hãng hàng không lớn đã xoa tay hầm hè triển khai cuộc chiến giành giật phi công, hãng nào cũng muốn có được những phi công xuất sắc nhất, bởi vì bọn họ là một trong những bảo đảm mạnh mẽ nhất cho an toàn hàng không.
Đến giai đoạn này, nhóm xuất sắc nhất đó đã bị chia cắt hầu như không còn gì.
Và tất nhiên, giống như mỗi năm thi đại học đều sẽ có một Trạng Nguyên, mỗi kỳ học viên của Học viện phi công đều sẽ có một học viên giỏi nhất.
Tại thời điểm này, chỉ còn lại duy nhất học viên giỏi nhất đó vẫn chưa lạc vào hãng của ai.
“Phó tổng, không nói được.” Thư ký mới Bách Dương đi vào văn phòng của Phó Minh Dư với vẻ mặt khó xử, “Ý định của học viên giỏi nhất đó vẫn là Bắc Hàng.”
“Vậy anh ta có nói lý do không?” Phó Minh Dư hỏi.
Học viên giỏi nhất này, hồ sơ chuyến bay phải gọi là rất đẹp, cho dù đó là kiến thức lý thuyết hay là khả năng thực tế, nhiều lần kiểm tra đều treo cùng kỳ, dẫm lên một đám con trời để đứng đầu, ngay cả các huấn luyện viên cũng liên tục khen ngợi rằng rất hiếm khi gặp được học viên nào mạnh mẽ đến vậy, điều này đã khiến các công ty phải tranh giành dữ dội.
“Không ạ.” Bách Dương trả lời, “Chúng ta đã đưa ra các điều kiện tối ưu trong phạm vi có thể chấp nhận, chắc chắn sẽ không kém hơn Bắc Hàng, nhưng cô ấy* vẫn chọn Bắc Hàng, xem ra là mong muốn cá nhân.”
*Ở trên Phó Minh Dư xưng là anh ta vì vẫn đang nghĩ học viên giỏi đó là nam nha :3
Phó Minh Dư giơ tay lên, chống hai ngón tay lên trán, “chậc” một tiếng.
“Như vậy đi.” Phó Minh Dư nói, “Hồ phó tổng cũng đi công tác ở bên đó, ngày mai anh và Hồ phó tổng tự đến đó một chuyến đi.”
Bách Dương chỉnh sửa cổ áo, lập tức đi ra ngoài đặt vé.
-
Sáng hôm sau, bên phía Học viện phi công gọi điện thoại đến.
Phó Minh Dư vừa đến công ty, đang vội vã đi qua hành lang, thư ký hành chính mang cà phê lên, lặng lẽ đặt xuống bàn của Phó Minh Dư.
“Phó tổng, xem ra là vẫn không được.” Bách Dương ở đầu dây bên kia đã mất bình tĩnh, “Cô ấy nói thức ăn trên máy bay của Bắc Hàng ăn ngon hơn, đây là lý do gì vậy chứ? Đầu bếp khoang hạng nhất của chúng ta chính là ở mức độ Michelin rồi!”
Điều vừa nghe này là đang chơi người.
Phó Minh Dư đứng trước cửa sổ sát đất, hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Đang ở bên ngoài văn phòng giáo vụ của bọn họ, Hồ phó tổng vẫn đang ở bên trong.”
“Bảo anh ta nghe điện thoại đi, tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
Bách Dương sững người, sau đó vâng một tiếng.
Phó Minh Dư nhấp một ngụm cà phê, đầu dây bên kia đã thay đổi người, nhưng vẫn kì kèo chưa lên tiếng.
“Xin chào.”
Phó Minh Dư lên tiếng trước, “Tôi là Tổng Giám đốc điều hành của hãng hàng không Hằng Thế, Phó Minh Dư.”
Đầu dây bên kia vẫn trì trệ một lúc, mới nghe được một câu nhẹ bổng “Chào Phó tổng.”
Phó Minh Dư sững sờ.
Là nữ?
Nén xuống sự ngạc nhiên ngắn ngủi, Phó Minh Dư xoay người ngồi xuống, “Tiện hỏi một chút, điều kiện nào của Thế Hàng mà cô không hài lòng?”
Người bên kia uể oải lên tiếng: “Không có gì là không hài lòng cả, chỉ là thức ăn của Bắc Hàng ngon hơn thôi.”
Phó Minh Dư cảm thấy bản thân cũng coi như có tài, đối với lý do giả vờ giả vịt như thế mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, “Điều này cũng đơn giản thôi, nếu cô có nhu cầu, trước mỗi chuyến bay có thể cho đầu bếp chuẩn bị một bữa ăn riêng cho cô.”
“Vậy thì phiền phức quá.”
“Không phiền phức gì cả, còn điều kiện nào khác nữa không?"
Đầu dây bên kia, các điều kiện được liệt kê từng cái một, ước chừng cũng nói được hơn hai mươi phút.
Coi như cũng không phải đang gây khó dễ, Phó Minh Dư có thể chấp nhận được.
Trong lúc trò chuyện, Phó Minh Dư đã mở folder thông tin chi tiết của phi công trên máy tính, dựa vào điểm số kỷ lục chuyến bay, tìm được người cao nhất đó, thấy được một bức ảnh trong cột hình ảnh.
Phi công rất chú ý đến dáng người, vì vậy đã đính kèm một bức ảnh chụp toàn thân.
Người bên trên đang mặc đồng phục của học viên, áo sơ mi trắng phẳng phiu, quần tây đen ngay ngắn, dáng người cô ấy thon thả và thẳng tắp, đứng bên dưới cánh máy bay, tràn đầy sức sống, khí chất tuyệt vời.
Có vẻ là không trang điểm?
Phó Minh Dư phóng to ảnh, thấy được một gương mặt không son phấn.
Mắt anh dừng lại một lúc, luôn cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc.
Nhưng cảm giác này chỉ lóe lên được một lúc thì đã bị bản thân anh phủ định.
Nếu anh đã từng gặp cô gái này, nhất định sẽ rất có ấn tượng.
“Phó tổng, ngài còn đang nghe không? Nếu cảm thấy quá đáng thì chúng ta hãy quên nó đi, tôi không có duyên với Thế Hàng.”
“Cái gì?” Phó Minh Dư nhấp chuột, đóng ảnh lại, "Lúc nãy tín hiệu không tốt, không nghe rõ.”
Đầu dây bên kia dường như cười một tiếng, “Tôi nói là, tôi muốn tăng gấp đôi mức lương hàng năm.”
Phó Minh Dư lên tiếng ngay: “Được.”
Lúc này đến lượt đầu dây bên kia ngây người.
Không ngờ anh ta lại hào phóng như vậy.
“Còn điều kiện nào khác nữa không?”
“Không, không còn.”
“Vậy, hợp tác vui vẻ?”
Bên kia thay đổi khẩu khí, dường như đã lấy lại tinh thần, nói: “Phó tổng, ngài thật sự rất hi vọng tôi sẽ đến sao?”
Phó Minh Dư không biết tại sao cô lại nói như vậy, chỉ cảm thấy sự kiên nhẫn hôm nay của mình thật sự là vô cùng tốt.
Có lẽ là không quen nhìn thấy dáng vẻ diễu võ giương oai* của vị tiểu Yến tổng Bắc Hàng trước giờ vẫn luôn không đội trời chung với anh.
*Diễu võ giương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ
Nhưng trong đầu lại đang hiện lên bóng hình xinh đẹp bên dưới cánh máy bay của Hoa Phi.
“Phải, rất chờ mong.”
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Dường như còn có chút miễn cưỡng.
Điện thoại đã tắt, nhưng tay của Phó Minh Dư vẫn đang giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, đứng hình một lúc.
Không lẽ trong giới phi công, Thế Hàng lại là một thẩm phán tệ đến thế sao?
Theo đạo lý mà nói là không thể nào, Thế Hàng chắc chắn là một hãng hàng đầu ngành sản xuất trong lợi ích của nhân viên.
Phó Minh Dư đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc, không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Đợi một lúc nữa, anh lại mở sơ yếu lý lịch ra.
Con chuột chỉ vừa kéo đến bức ảnh kia, tiếng chuông lại vang lên.
Vẫn là cuộc gọi từ Bách Dương.
Phó Minh Dư dừng lại một lúc, sau đó bắt máy, Bách Dương bên kia đang nói chuyện.
“Chuyện gì?”
Lúc này Bách Dương lại chạy ra ngoài hành lang, hạ giọng: “Phó tổng, ngài suy nghĩ kỹ chưa? Tăng gấp đôi mức lương hàng năm, mặc dù mức lương được giữ bí mật, nhưng lỡ đâu có phi công khác biết được thì sẽ không hay.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy……”
“Xem hợp đồng đi.” Phó Minh Dư nói, “Mức lương hàng năm khác cứ chuyển vào tài khoản của tôi.”
“Nhưng……”
"Đừng dong dài nữa.” Phó Minh Dư cũng không muốn nói nhiều với anh, “Lúc đó anh hãy soạn thảo một hợp đồng kép, và một hợp đồng khác là hợp đồng khen thưởng do cá nhân tôi đưa ra, không qua tay của Bộ Tài chính, thuế cũng được chuyển đến tài khoản của tôi.”
“Nhưng cô ấy nói cô ấy muốn suy nghĩ lại.”
“Không sao, cứ để cô ấy suy nghĩ.”
Phó Minh Dư cởi bỏ một cúc áo của âu phục, bóp trán.
Đến bốn giờ chiều, bảy tiếng đã trôi qua kể từ lúc kết thúc cuộc gọi đó.
Phó Minh Dư chưa bao giờ cảm thấy bảy tiếng lại dài như vậy.
Anh ngồi trong phòng hội nghị, một nhóm người mồm năm miệng mười đang bàn về kế hoạch bay đầu tiên của ACJ31, anh nghe mà đau đầu.
Trong thời gian đó, anh nhìn về phía Bách Dương những hai lần, chỉ chỉ vào điện thoại, ý muốn hỏi bên phía Học viện Phi công đã gọi đến chưa, Bách Dương đều lắc đầu.
Lúc bấy giờ cuộc họp đã kết thúc, mọi người trong Bộ Kế hoạch ở bên dưới đều đang nhìn Phó Minh Dư, đợi anh đưa ra chỉ thị.
Trước mặt Phó Minh Dư bày ba cuốn sổ kế hoạch, từng cuốn một được mở ra, nhưng tầm nhìn của anh hoàn toàn không rơi vào đó.
Cả phòng hội nghị im lặng khoảng ba giây, mọi người đều nhìn Phó Minh Dư với vẻ nơm nớp lo sợ.
Dường như anh không lắng nghe bọn họ nói, vẻ mặt của anh vào lúc này như kiểu “Mấy người không xứng đáng với chiếc máy bay ACJ31 mà ông đây đã bỏ nhiều tiền ra mua”.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng anh sẽ đứng dậy và bỏ đi một mạch, thì anh lại đột nhiên nói: “Tổ P1, 40 phút báo cáo phương tiện truyền thông, không hề tập trung, mất bao nhiêu thời gian để trì hoãn kiểm soát giao thông của sân bay? Tổ P2, báo cáo nhàm chán, thuyết minh sơ sài, trọng tâm mơ hồ, hơn nữa việc lựa chọn các kênh truyền thông cũng thiếu tính hợp lý. Tổ P3, không có chút khái niệm tuyên truyền hiệu quả nào cả, nhân lên nguồn lực, sáng tạo xuyên biên giới, thực thi mạnh mẽ, ba điều này mà làm không được thì cũng đừng gửi sổ kế hoạch lên đây.”
Phòng họp lặng ngắt như tờ một lúc, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
“Tan họp.”
Phó Minh Dư đẩy sổ kế hoạch về phía trước, đứng dậy nói, “Gửi lại kế hoạch lần nữa vào tuần tới.”
Mọi người nín thở nhìn theo Phó Minh Dư đi ra ngoài, ba tổ trưởng đen mặt quay lại thu xếp đồ đạc của mình.
Có người hỏi nhỏ Bách Dương, “Hôm nay tâm trạng của Phó tổng không được tốt à?”
Bách Dương cười bất lực, không nói gì, đuổi theo phía sau.
Lúc này, nhạc chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên, Bách Dương dừng lại nghe máy, biểu cảm dần thả lỏng.
Người phía trước cảm thấy Bách Dương đã dừng lại, bèn quay đầu lại nhìn, Bách Dương cho anh một cử chỉ "OK".
Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, cởi bỏ một cúc áo của âu phục.
-
Hợp đồng được soạn thảo rất nhanh, trong vòng mấy ngày đã xong, Bách Dương đưa nó cho Phó Minh Dư xem qua.
Anh xem xong cũng không có ý kiến gì, Bách Dương lập tức gửi đến Học viện Phi công.
Khúc xương cứng này coi như cũng đã gặm xong, Bách Dương xoa bóp bả vai, nói: “Chỉ có đàn bà và nhân vật phản diện mới khó chiều, người xưa đúng là không lừa dối tôi.”
Lúc này, vị Yến tổng của Bắc Hàng bỗng gọi điện đến.
“Phó Minh Dư, anh đã sử dụng chiêu thức không lành mạnh nào để cướp người của tôi đi thế?”
“Người của anh?” Phó Minh Dư đứng dậy, cười khẽ, “Hợp đồng ký chưa mà bảo là người của anh?”
Hai công ty đều đứng đầu trong ngành, cạnh tranh và bổ sung cho nhau, mỗi người đều có sự hiểu biết riêng về đối phương.
Yến An đã tận dụng hết sức lực của mình vào vấn đề này, tìm người bàn chuyện kế hoạch doanh nghiệp, hơn nữa còn sử dụng điều kiện thăng chức cơ trưởng mà phi công quan tâm nhất để làm mồi nhử.
Cũng chỉ vì suy nghĩ quá chính đáng mà anh đã không ngờ được Phó Minh Dư lại đập thẳng tiền vào.
Yến An tức giận cười khẩy, “Thôi được, không tranh giành cái này với anh nữa, dù sao bây giờ người cũng là của anh rồi, anh nói tôi nghe đi, dựa vào đâu mà cướp được thế?”
Phó Minh Dư: “Dựa vào nhân cách và mị lực.”
“……”
Yến An đến coi thường cũng không thèm cho anh, thẳng thừng dập máy.
Phó Minh Dư đặt điện thoại xuống, bước đến cạnh cửa sổ, mày giãn ra, nhìn cơn mưa dầm đang kéo dài không dứt bên ngoài kia cũng cảm thấy thoải mái.
Bỗng nhớ ra điều gì đó, anh quay đầu lại hỏi: “Khi nào ACJ31 đến?”
Bách Dương nói: “Kiểm soát không lưu đã được bố trí xong xuôi, máy bay đầu tiên sẽ cất cánh vào 4 giờ sáng thứ bảy, nếu không xảy ra sai sót gì thì sẽ hạ cánh lúc 6 giờ 14 phút tại sân bay quốc tế Giang Thành.”
Phó Minh Dư gật đầu, sau đó hỏi: “Còn cô ấy thì sao?”
Bách Dương ngây người một lúc mới phản ứng lại "cô ấy" mà Phó Minh Dư nói đến là ai.
“Bên phía Học viện Phi công nói là sẽ không lãng phí mỗi cơ hội để bay, vì vậy lần này cô ấy sẽ bay qua cùng, có điều là cả văn phòng nhân sự lẫn văn phòng hậu cần đều không làm việc vào thứ bảy này, nên cô ấy sẽ báo cáo nhập chức chính thức vào thứ hai.”
Phó Minh Dư xoay người ngồi xuống, lật ra một phần tài liệu trước mặt, đột nhiên nói: “Chuyến bay đi Hoài Thành vào thứ bảy này là mấy giờ?”
Chuyện này Bách Dương cũng không nhớ, anh lấy điện thoại ra xem, nói: “Bảy giờ sáng.”
Phó Minh Dư hờ hững đáp: “Ừ.”
-
Thứ bảy, trời vừa tờ mờ sáng, phía Đông đã chuyển trắng.
Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, những đám mây nổi lên ở chỗ thấp, che khuất ánh sáng của ngôi sao Venus.
Rất ít chuyến bay nào cất cánh và hạ cánh vào thời điểm này, đây là thời điểm thanh tịnh nhất trong ngày của sân bay.
Có rất nhiều người trong phòng chờ, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng lật trang giấy nhẹ nhàng, những người lớn hoặc xem điện thoại hoặc ngủ gật, một vài đứa trẻ đang nằm ngủ trong lòng ba mẹ.
Phó Minh Dư, Bách Dương cùng với hai trợ lý vội vã đi qua hành lang dài, đi thẳng đến cửa lên máy bay.
Phía trước người đã xếp một hàng dài, nhưng lối lên khoang hạng nhất thì vẫn còn trống, đang đợi hành khách khoang hạng nhất cuối cùng lên máy bay.
Lúc này Phó Minh Dư lại giơ tay lên xem đồng hồ, dừng chân, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những cửa kính sát đất lớn của phòng chờ làm cho mọi cảnh vật của sân bay đều được nhìn thấy rõ ràng, ngay cả đèn chỉ báo trên mặt đất cũng có thể nhìn thấy.
Đúng lúc này, bỗng có một chiếc máy bay xuyên qua những đám mây trên bầu trời mà bay đến, hai cánh mở ra giữa không trung, hào hùng lao xuống, hạ cánh thuận lợi ở trung tâm của đường băng với góc nghiêng 8 độ, nhanh như gió thổi chớp giật.
Mặc dù nhà ga sân bay đã được cách ly với những âm thanh ầm ầm ầm, nhưng những người trên sân bay dường như đều có trực giác, một nhóm tiếp viên hàng không đang kéo hành lý chuyến bay đồng loạt vội vàng dừng lại để quan sát, một số hành khách ngồi bên cửa sổ cũng tò mò với ánh mắt của bọn họ mà quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy có một chiếc máy bay trên đường băng với nền trắng như tuyết, thân máy bay được phun hình một con phượng hoàng màu vàng kim, hai cánh tùy tiện xòe ra, đuôi phượng vươn cao ở đuôi máy bay, đầy khí phách và phô trương.
Phó Minh Dư xem qua đồng hồ một lần nữa.
6 giờ 14 phút, không sai tí nào.
Trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, ngay khi máy bay dừng lại trên đường băng của sân bay.
Bách Dương nhìn thời gian, nói: “Phó tổng?”
Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn anh, nhướn mày.
Bách Dương hắng giọng, “Um, vẫn còn thời gian.”
Trong khi nói chuyện, bỗng có một đứa bé trong nhà ga sân bay hét lên: “Ba ơi! Đó là loại máy bay gì thế? Đẹp quá!”
Ba của đứa bé thật sự là một người sành sỏi, bế đứa bé đi về phía cửa sổ, “Đó là máy bay riêng của đất nước chúng ta, thấy con phượng hoàng màu vàng kim đó không? Sau này nếu có nhìn thấy thì đó chính là máy bay ACJ31, lợi hại thật, mây thấp như vậy mà cũng có thể tự động hạ cánh, hơn nữa……”
Câu chuyện dài dòng lê thê của người ba đã bị tiếng hét của cậu con trai cắt ngang, “Wow! Phi công xuống rồi!”
Dường như Phó Minh Dư cũng đã nhìn thấy, thang xe của đội bay đã được dựng lên ở cầu thang đi xuống, một cơ trưởng được cử đến Thế Hàng bước xuống trước.
Tầm nhìn bên cửa sổ rộng hơn, Phó Minh Dư từ từ bước đến.
Bách Dương và hai trợ lý ở phía sau quay sang nhìn nhau, không dám nhiều lời, cũng bước đến theo.
Xét cho cùng, ai lại không muốn xem thử máy bay do công ty mình bỏ nhiều tiền ra mua chứ.
Phó Minh Dư nhìn vào cửa khoang, cơ trưởng đã bước xuống được vài bước, cơ phó theo sát phía sau, cả hai người này Phó Minh Dư đều quen, lúc trước là thành viên của phi hành đoàn do anh đích thân sửa đổi và gửi đi đào tạo.
Nhưng khi người thứ ba bước ra, Phó Minh Dư lại nheo mắt.
Gió ở sân bay rất lớn, gào rít qua, thổi tung tóc ở hai bên má cô lên, phất phơ trước mắt cô, cổ áo đồng phục màu trắng của cô cũng bị thổi tung lên.
Cô không vội bước xuống cầu thang, mà là cởi bỏ mũ bay, kẹp giữa hai cánh tay, đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng tầm nhìn cũng dừng lại ở sáu con chữ to “Sân bay Quốc tế Giang Thành”.
“Wow! Đó là một chị gái sao?” Cậu bé lại hét lên, “Chị ấy là tiếp viên hàng không sao? Sao chị ấy lại mặc quần áo khác ạ?”
Ba cậu bé cười ha ha đặt cậu bé lên vai mình, để tầm nhìn của cậu bé được rộng hơn, “Ha ha, đó cũng là phi công, là nữ phi công. Đây cũng là lần đầu tiên ba được nhìn thấy nữ phi công đấy.”
Giọng nói của cậu bé đã thu hút sự chú ý của nhiều hành khách bên cạnh, dần dần cũng có người đến bên cửa sổ để được nhìn thấy chiếc máy bay có hình dáng đặc biệt.
Dường như có một sức hút vô hình kéo đến, Phó Minh Dư lại bất giác tiến lên một bước, chỉ còn cách mặt kính chưa đầy 30 cm.
Anh nhìn cô chăm chú khi cô đi về phía nhà ga sân bay, dáng người cô ngày càng rõ hơn.
Chiếc quần dài màu đen của cô bị gió thổi áp sát vào hai chân, mỗi một bước đi đều vô cùng gọn gàng và dứt khoát.
Cơ trưởng sát bên dường như đang nói gì đó với cô, cô nghiêng đầu sang một bên, mỗi một nụ cười đều là thần thái vút cao lan tỏa ra khắp nơi, che lấp sự hiện diện của cơ phó bên cạnh.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về phía nhà ga sân bay, nhìn thẳng đến đây.
Biết rằng cô chỉ đang xem tổng thể nhà ga sân bay, nhưng không gian xen kẽ cho đến tầm nhìn nối tiếp ảo giác vẫn khiến hô hấp của Phó Minh Dư bị thắt chặt một lần nữa.
“Phó tổng? Phía phát sóng đang giục lên máy bay.”
Bách Dương bên cạnh bỗng lên tiếng.
Phó Minh Dư gật đầu, xoay người đi về phía cổng lên máy bay.
Sau vài bước, anh lại dừng lại một lúc, quay đầu nhìn về phía đường băng, nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe của đội bay đang từ từ chạy về phía xa.
-------
Edit mà thấy con tim rạo rực quá :3