Edit: Lạc Lạc
Chương 1. Tất nhiên là cưa anh ấy rồi!

Giang Thành, mùa thu.

Một cơn gió thổi bay những đám mây dày bao phủ ánh trăng trên bầu trời đêm, ánh sáng chiếu xuống mặt đất trở nên bừng sáng, cánh đồng lúa phản chiếu ra một màu vàng sẫm, đung đưa theo gió tạo nên những gợn sóng.

Đây là một cánh đồng ở vùng ngoại ô vào lúc rạng sáng, yên tĩnh đến mức như thể vạn vật đều đang ngủ say.

Con đường trải nhựa cũ kĩ nối liền với bờ ruộng đuổi theo ánh sáng chạy dài đến tận phía trước, bị cắt đứt bởi một lớp sơn màu vàng, bên kia là đường băng sân bay rộng lớn.

Sân bay vào thời điểm này hoàn toàn khác so với cánh đồng, đèn đuốc sáng trưng, nhân viên bận rộn, một chiếc Boeing 737 hạ cánh thuận lợi, hàng chục chiếc xe buýt đưa đón di chuyển một cách có trật tự.

Nguyễn Tư Nhàn kéo hành lý bay bước nhanh về phía sàn hội nghị của bộ phận tiếp viên hãng hàng không Hằng Thế, bước chân nhanh như gió, trên trán đổ mồ hôi.

Vào thang máy, cô lấy điện thoại ra xem thời gian, 12 giờ 41, chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là sẽ diễn ra cuộc họp trước chuyến bay lần này.

Cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tư Nhàn đi qua đại sảnh đông đúc, rẽ vào hành lang phòng hội nghị.

Có vài tiếp viên hàng không trong bộ đồng phục màu lam giống cô đang đứng trước cửa phòng họp B32, ghé đầu vào nhau tám chuyện.

"Nguyễn Tư Nhàn, sao bây giờ em mới đến?"

Giang Tử Duyệt trong nhóm người quay đầu lại hỏi.

Nguyễn Tư Nhàn đuổi kịp, thở phào nhẹ nhõm, "Lúc đi ra ngoài gặp phải chút vấn đề."

Giang Tử Duyệt là tiếp viên trưởng, không thể không nhắc nhở: "Lần sau phải chú ý một chút, chưa tính những cái khác, em biết chuyến bay hôm nay rất quan trọng mà."

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu dạ vâng.

Chuyến bay hôm nay, từ Giang Thành bay thẳng đến Luân Đôn, thuộc chuyến bay quốc tế cốt lõi của Thế Hàng*.
*Thế Hàng = Hãng hàng không Hằng Thế

Điều đặc biệt là phó tổng Phó Minh Dư của Thế Hàng cũng bay chuyến bay lần này.

Thông thường Phó Minh Dư chủ yếu đi ra ngoài bằng máy bay tư nhân, cơ hội ngồi máy bay quốc tế không nhiều, vì vậy Giang Tử Duyệt với tư cách là tiếp viên trưởng, khi xem qua danh sách hành khách, trước tiên đã dặn dò một phen với nhóm tiếp viên nhỏ trong phi hành đoàn lần này.

Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn về phía phòng họp, "Vẫn chưa vào trong ạ?"

Giang Tử Duyệt: "Ừ, không biết chuyện gì đã làm chậm trễ chuyến bay lần này, cơ trưởng của chúng ta vẫn đang ở trong nhà vệ sinh."

"Em cũng vào nhà vệ sinh chỉnh sửa lại khăn lụa với trang điểm đây."

Lúc Nguyễn Tư Nhàn rời khỏi ký túc xá, vì sợ đến muộn nên đã chạy nước rút suốt một quãng đường, cổ đổ mồ hôi, bám dính vào khăn lụa, rất khó chịu.

Nói xong, Nguyễn Tư Nhàn vội vã đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa tay, ngón trỏ dính nước vén hai sợi tóc bị rơi rụng ra sau tai.

Cô nhìn mình trong gương, trang điểm khéo léo, tóc tai gọn gàng, đồng phục tao nhã -- cũng không tệ, nhưng không có gì đặc biệt.

Chỉ có chiếc khăn lụa méo lệch trên cổ hơi giống hai cái tai thỏ khiến cô trông không giống với bất kỳ tiếp viên hàng không nào khác.

Nhưng đó chỉ là sự khác biệt trong mắt cô, không ai có thể nhận ra.

Bây giờ chiếc khăn lụa méo lệch buồn cười này phải được chính cô cởi bỏ, sau đó căn chỉnh lại một lần nữa.

Trong khi hạ tay xuống, Nguyễn Tư Nhàn chạm phải thứ gì đó trong túi lót của đồng phục.

Cô dừng lại, cởi bỏ một cúc áo, với lấy thứ đó ra.

Là một lá thư, trên lá thư màu hồng phấn được niêm phong bằng dấu sáp đỏ.

Đây là lý do khiến Nguyễn Tư Nhàn ra ngoài muộn.

Chiều nay, bạn cùng phòng Tư Tiểu Trân biết Phó Minh Dư bay cùng chuyến bay với Nguyễn Tư Nhàn, đã viết lá thư này, sau đó dặn cô nhất định phải tìm cơ hội đưa nó cho Phó Minh Dư.

Thấy Nguyễn Tư Nhàn dường như không muốn đồng ý, Tư Tiểu Trân nói với đôi mắt đỏ hoe: "Chúng ta cùng nhau học tập mỗi ngày, cùng nhau chuẩn bị cho kì thi tuyển dụng phi công, rõ ràng cuối tuần là phải đăng ký rồi, kết quả là, kế hoạch Phi Dương nói hủy bỏ liền hủy bỏ! Cậu thật sự không muốn tranh thủ một chút sao?"

Kế hoạch Phi Dương là kế hoạch tuyển dụng phi công nội bộ của Thế Hàng, mỗi năm đều sẽ chọn ra một phần nhân viên nội bộ của hãng hàng không Hằng Thế để tiến hành đào tạo phi công, không có giới hạn về chức vị và giới tính. Trong năm nay, đến lúc sắp phải đăng ký "Kế hoạch Phi Dương", thì Phó Minh Dư, người phụ trách bộ phận phi công lại cho hủy bỏ kế hoạch này.

Điều này đối với người khác chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng đối với những người đang chạy đua với kế hoạch này để gia nhập vào Thế Hàng như Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân, rõ ràng chính là một đòn trí mạng.

Nguyễn Tư Nhàn há miệng thở dốc, như sắp từ chối, Tư Tiểu Trân lại nói: "Mình đã gửi rất nhiều email cho anh ta mà không nhận được phản hồi, bây giờ chỉ còn cách này thôi. Mình biết là cậu cảm thấy cách này thật lố bịch, nhưng nhỡ đâu thì sao? Nhỡ đâu Phó tổng là một người dễ gần và tốt bụng, anh ta đồng ý suy xét lại sau khi đọc thư của mình thì sao? Hơn nữa......"

Nguyễn Tư Nhàn giơ tay lên, ngắt lời Tư Tiểu Trân, cũng nhận lấy bức thư này.

"Em đang làm gì vậy?"

Đột nhiên, Giang Tử Duyệt mở cửa ra, chồm nửa người vào trong, "Cơ trưởng đến rồi, mau lên, họp thôi."

Nguyễn Tư Nhàn vội vàng giấu bức thư ra sau lưng, gật đầu nói: "Vâng, đến đây."

Động tác nhỏ này đã bị Giang Tử Duyệt bắt giữ, cô đảo ánh mắt cảnh giác qua, "Em cầm cái gì đấy?"

Nguyễn Tư Nhàn không muốn bị Giang Tử Duyệt nhìn thấy thứ trong tay cô, nhưng hành động che giấu theo bản năng lúc nãy lại quá rõ ràng, ngược lại còn có ý nghĩa lạy ông tôi ở bụi này. Ánh mắt tò mò của Giang Tử Duyệt cũng đã lướt qua, Nguyễn Tư Nhàn chỉ có thể lắc nhẹ thứ đang cầm trong tay.

"Cái này thôi, không có gì."

Khi Giang Tử Duyệt đã nhìn thấy lá thư màu hồng nhạt đó, đôi môi căng chặt của cô cũng giãn ra, "Thật là lộn xộn, đi nhanh lên, đừng kì kèo nữa."

Nguyễn Tư Nhàn nhét bức thư vào túi lót, cài lại cúc áo sau đó đi về phía Giang Tử Duyệt.

Cuộc họp trước chuyến bay lần này là bởi vì danh sách hành khách có Phó Minh Dư, cơ trưởng đặc biệt chú trọng, nói nhiều hơn hai mươi phút so với bình thường.

Sau khi kết thúc thì đã đến lúc lên máy bay, nhưng lại nhận được thông báo từ đài quan sát, do hạn chế giao thông nên bọn họ phải trì hoãn thêm một tiếng đồng hồ.

Thời gian lại chùng xuống, cơ trưởng đứng dậy hoạt động gân cốt, nói với hai phi công bên cạnh: "Đi mua đồ ăn không?"

Cả ba đứng dậy rời đi, để lại các thành viên phi hành đoàn trong phòng hội nghị.

Lại bị trì hoãn, mọi người đều phải chờ đợi, ngay cả là trước giờ bay, dần dần đã có tiếng rủa thầm trong phòng hội nghị.

Trong lúc này, Nguyễn Tư Nhàn đi ra ngoài nghe điện thoại.

Còn chưa cúp máy, Nguyễn Tư Nhàn đã nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng đang ngày càng sôi trào hơn, dường như là đang thảo luận về một điều gì đó vui lắm.

"Mọi người đang nói chuyện gì thế?" Nguyễn Tư Nhàn mở cửa ra, "Tôi ở bên ngoài mà cũng nghe thấy tiếng của mọi người."

Giang Tử Duyệt cuộn danh sách hành khách lại rồi chống lên huyệt thái dương, nghiêng đầu cười nói: "Bọn họ đang cá cược, để xem hôm nay ai có thể lấy được số điện thoại của Phó tổng."

Nguyễn Tư Nhàn khó hiểu "À" một tiếng, "Định làm gì?"

"Em đoán xem? Tất nhiên là cưa anh ấy rồi!"

"Khó khăn lắm mới gặp được anh ấy trên cùng chuyến bay, đây là một cơ hội hiếm có, lần này không làm thì còn đợi đến khi nào!"

"Hơn mười tiếng đường dài, tôi không tin là tôi không thể tìm thấy cơ hội để liên lạc với anh ấy, nếu thật sự không được thì tôi học theo người ta hất cà phê gì đó, ha ha ha ha."

"Hất cà phê thì ác quá, tôi thấy hay là nhân lúc xóc nảy mà vấp ngã đi, vừa lúc ngã vào vòng tay của người ta luôn."

Hất cà phê...... Vấp ngã......

Nguyễn Tư Nhàn nghe mà khóe mắt giật giật.

Phim thần tượng mười năm trước còn chưa diễn được như vậy.

Tuy nhiên nếu mọi người đã nói như vậy, có thể nghe ra rằng họ thật sự chỉ đang nói đùa mà thôi.

Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười và ngồi xuống, gãi gãi móng tay lên huyệt thái dương.

"Mọi người đang mơ mộng gì vậy chứ?"

Nói xong cô cũng sững người một hồi.

Sao lại nói những lời trong lòng ra như vậy?

Bầu không khí trong phòng hội nghị thoáng chốc ngưng đọng.

Chẳng mấy chốc nó lại bùng lên lần nữa bằng một câu nói chẳng hề để tâm.

"Mơ cũng không phạm pháp, hơn nữa......" Người đó hạ giọng, "Anh trai của Phó tổng đấy, vị hôn thê của Phó tổng này cũng là tiếp viên hàng không, hai người gặp nhau trên máy bay, cái này gọi là gì nhỉ, mọi thứ đều có thể."

"Nếu sau này ai trở thành bà chủ, đừng quên thăng chức cho tôi nhé, cái khác không nói, trước tiên hãy cho tôi lên làm tiếp viên trưởng."

"Ây dô, bởi vì lần trước cô giúp tôi thay ca tạm thời, nếu tôi trở thành bà chủ, cô sẽ được lên làm tiếp viên trưởng ngay."

"Vậy tôi cảm ơn cô trước, có điều là nhỡ đâu tôi mới là bà chủ tương lai thì sao?"

Nguyễn Tư Nhàn lắng nghe một hồi lâu, càng ngày càng cạn lời, "Không phải chứ, sao mọi người phấn khích thế, nhỡ đâu đối phương là một lão già bụng còn to hơn cả bà bầu thì sao? Mọi người cũng cưa luôn à?"

Lời vừa nói ra, mọi người đều cười đến run rẩy cả người.

Nguyễn Tư Nhàn càng mơ hồ, "Mọi người cười gì thế?"

"Ây da, có vẻ như Nguyễn Nguyễn của chúng ta thật sự không quan tâm đến những chuyện bên ngoài, nào, để chị đây cho em xem ảnh."

Giang Tử Duyệt vòng một tay qua cổ Nguyễn Tư Nhàn, một tay lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh và đưa cho cô xem.

Bức ảnh này rõ ràng là chụp lén, Phó Minh Dư mặc một bộ tây trang cao cấp, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, đang bước về phía cổng trụ sở của công ty.

Anh ta vai rộng chân dài, bước chân thật sự rất lớn, tấm lưng thẳng, đường cong lưu loát của bắp chân kết hợp với trang phục càng làm tăng thêm sức mạnh, ánh hào quang dường như xuyên qua bức ảnh bắt mắt người khác, khiến những hình ảnh xung quanh tự động mờ đi.

Mặc dù bức ảnh này hoàn toàn không chụp được mặt của anh ta.

Không có gì ngạc nhiên khi những tiếp viên hàng không lại phấn khích như vậy, về mặt tình cảm có thể tha thứ.

Tuy nhiên chỉ cần nhìn lướt qua, Nguyễn Tư Nhàn đã hoàn toàn xóa sạch chuỗi tính từ "dễ gần và tốt bụng" trong lòng mình đi.

Không thể, hoàn toàn không thể.

Hai tính từ này không liên quan gì đến anh ta cả.

Những người trong đây vẫn ngang nhiên vui đùa, hoàn toàn không để ý đến bên ngoài cánh cửa đang khép hờ, khuôn mặt của giám đốc bộ phận tiếp viên Vương Nhạc Khang đã đen như Quan Công.

Đứng cạnh Vương Nhạc Khang là Phó Minh Dư, chính là nhân vật chính trung tâm của chủ đề này.

Ánh đèn trên tầng lầu sáng rực, thỉnh thoảng có tiếng bước chân vội vã vang vọng trong hành lang dài, rõ ràng và có thể nghe thấy.

Nhưng cũng không rõ bằng những tiếng cười bên trong cánh cửa này.

Những tiếng cười này giống như những con dao, từng con một khoan sâu vào tai Vương Nhạc Khang.

Anh âm thầm liếc nhìn Phó Minh Dư, chỉ thấy anh ta đang cúi đầu lật xem tài liệu trên tay, ánh mắt lặng đi, như thể không nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.

Nhưng nếu thật sự không nghe thấy, anh ta cần gì phải đứng lại chỗ này.

Những giọng nói trong phòng càng ngày càng xấc xược, Vương Nhạc Khang như mang kim trên lưng, hận không thể xông vào để ngăn lại những con người bên trong.

Nhưng Phó Minh Dư vẫn ung dung thản nhiên, anh nào dám di chuyển trước.

Một lúc sau, Phó Minh Dư từ từ đóng lại tài liệu trong tay, trả lại nguyên vẹn cho Vương Nhạc Khang.

Vương Nhạc Khang đưa tay nhận lấy, nhưng tài liệu lại đình trệ ở nơi cách xa lòng bàn tay một chút.

"Đây là hiệu quả cải chính gần đây của anh à?"

Chỉ một câu, khiến lưng Vương Nhạc Khang cứng còng, không biết phải trả lời thế nào.

Chuyện này kể ra thật buồn cười, hai tháng trước, có một "Câu chuyện mọi người ca tụng" đã diễn ra trên chuyến bay quốc tế cốt lõi của hãng hàng không Hằng Thế. Một tiếp viên cabin đôi không cẩn thận làm đổ cà phê lên người khách vip.

Thân phận của vị khách này không bình thường, anh ta là con trai út của một cổ đông lớn ngành công nghiệp sắt thép ở Giang Thành.

Nhưng vì tai nạn dịch vụ lần này, cả hai không những không kết oán, ngược lại còn kết duyên, một mối quan hệ đã đến một cách nhanh chóng khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ.

Kể từ đó, luôn có tiếp viên hàng không âm thầm noi theo, tỷ lệ "tai nạn" dịch vụ đột nhiên tăng vọt trong thời gian đó.

Chuyện khác đã không nói, cứ phải là chuyện này bị một cổ đông nhỏ của Thế Hàng bắt gặp, xem như một trò đùa mà kể lại cho Phó Minh Dư nghe.

Tình yêu nam nữ là điều mà ngoại lực không thể ngăn cản được, nhưng đem công việc ra để thực hiện mong muốn riêng tư, đây là một điều tối kỵ trong ngành dịch vụ.

Vì vậy tại cuộc họp tóm tắt của bộ vào tháng đó, Phó Minh Dư đã đề cập đến vấn đề này, Vương Nhạc Khang ngay lập tức tuyên bố rằng bản thân sẽ khắc phục cảnh tượng hỗn loạn này.

Ai ngờ đang lúc Vương Nhạc Khang báo cáo công việc, vừa khéo loại "cảnh tượng hỗn loạn" này lại bị Phó Minh Dư đụng phải.

"Nếu bọn họ không muốn làm công việc này nữa, có thể nói ra bất cứ lúc nào, hãng hàng không Hằng Thế chưa bao giờ ép ai ở lại."

Phó Minh Dư thả lỏng lực trên tay, cuối cùng tài liệu cũng rơi vào lòng bàn tay của Vương Nhạc Khang.

Mặc dù chỉ là vài trang giấy, nhưng lại nặng như một cân sắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play