Edit: Lạc Lạc
Chương 5. Có nghĩa là trong tương lai, lĩnh vực không trung có thể sẽ thay đổi bá chủ

Nguyễn Tư Nhàn rời khỏi du thuyền với đôi mắt đỏ hoe.

Mặc dù cô không được sinh ra trong gia đình quyền quý, cũng không phải là con trời*, nhưng cũng được xem như là hoa hậu giảng đường từ khi còn nhỏ, người theo đuổi không dứt, thỉnh thoảng cũng có một số tin đồn nhảm, nhưng chưa từng có ai làm nhục cô như thế.
*Con trời: chỉ những đứa con vì quá được cưng chiều mà sinh kiêu

Gì mà “Cho cô một cơ hội”, gì mà “Thật là trùng hợp”.

Coi cô là ai chứ?

Nếu không phải lúc đó Phó Minh Dư xoay người đi ngay, nếu không phải lo lắng đây là bữa tiệc của sếp Biện Toàn, nếu không phải chung quanh đều là người nước ngoài, Nguyễn Tư Nhàn nhất định sẽ hất cả ly rượu trên tay vào mặt Phó Minh Dư.

Đáng tiếc mọi thứ bây giờ đều là không tưởng, bỏ lỡ thời khắc tốt nhất, Nguyễn Tư Nhàn tự biết lời giải thích ngớ ngẩn này với Phó Minh Dư cũng không còn nữa.

Đi!

Đi ngay!

Nguyễn Tư Nhàn không thể chịu được nỗi oan ức này, quyết định rời khỏi Thế Hàng, rời khỏi phạm vi cầm quyền của Phó Minh Dư, sẽ không ở lại công ty của anh ta để tiếp tục kiếm ăn như một kẻ ngốc nữa.

Có một cái máy tính được bố trí bên trong khách sạn, Nguyễn Tư Nhàn mở word lên và bắt đầu viết đơn xin từ chức.

Lúc Tư Tiểu Trân gọi đến, Nguyễn Tư Nhàn liền mắng một trận.

“Cậu còn hỏi nữa! Bởi vì chuyện này mà mình mất hết mặt mũi, mình không làm nữa, mình sẽ từ chức ngay bây giờ!”

Tư Tiểu Trân bị lửa giận của Nguyễn Tư Nhàn thiêu cháy đến mức đầu óc rối tung lên, không biết mình đã làm gì sai, giọng lập tức trở nên nghẹn ngào.

“Cậu, cậu làm sao thế? Mình chỉ muốn nói với cậu là cậu không cần đưa thư nữa, mình đã có một lối thoát mới.”

Nguyễn Tư Nhàn đỡ trán, tóc bị vò rối bù, ngước mắt nhìn bốn con chữ to “Đơn xin từ chức” trên màn hình máy tính, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Không nên giận chó đánh mèo Tư Tiểu Trân.

Trong điện thoại, Nguyễn Tư Nhàn cũng không quan tâm lối thoát mới của Tư Tiểu Trân là gì, trong đầu cô đều là Phó Minh Dư, vỗ ngực, cố gắng bình tĩnh để kể cho Tư Tiểu Trân nghe những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, hơn nữa còn nhục mạ Phó Minh Dư tận mười phút, sử dụng hết tất cả những từ ngữ xúc phạm có thể nghĩ ra trong đầu mình.

Tư Tiểu Trân nghe xong, đứng hình một hồi lâu.

“Anh ta, sao anh ta lại như vậy?”

“Làm sao mình biết, bị bệnh chắc!”

Tư Tiểu Trân im lặng một lúc, sau đó nói: “Có thể là anh ta đã từng gặp quá nhiều loại phụ nữ như vậy, cho nên cũng hiểu lầm cậu……”

“Vậy nên mình bị coi thường sao? Mình mặc kệ, mình muốn từ chức, bây giờ chỉ cần nghĩ đến anh ta là mình không thở nổi!”

Bầu không khí bên kia điện thoại vô cùng áp lực, qua hồi lâu, Tư Tiểu Trân nói: “Mình sẽ từ chức cùng cậu, hôm nay cậu mình gọi điện đến nói với mình là, phía Hoa Phi……”

Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng chuông điện thoại lạ, Nguyễn Tư Nhàn lập tức quay đầu lại, thấy Giang Tử Duyệt đang đứng phía sau, trố mắt nhìn mình, vì tiếng chuông vang lên đột ngột nên sắc mặt liền hiện lên vẻ hoảng loạn, lập tức cúi đầu xuống tắt điện thoại đi.

Tuy nhiên chỉ là sự hoảng loạn nhất thời, lúc ngẩng đầu lên, biểu hiện của Giang Tử Duyệt đã khôi phục lại như bình thường.

“A……” Giang Tử Duyệt nói, “Chị vừa mở cửa, em không nghe thấy.”

Điều đó có nghĩa là những lời Nguyễn Tư Nhàn vừa nói với Tư Tiểu Trân, cô đều nghe thấy tất cả.

“Về rồi lại nói với cậu.”

Nguyễn Tư Nhàn cúp máy, quay đầu lại nhìn Giang Tử Duyệt, không biết phải nói gì.

Giang Tử Duyệt có vẻ cũng hơi xấu hổ, lao đầu vào nhà vệ sinh rửa tay, sau khi ra ngoài lại đi sắp xếp đồ của mình, không nói một lời nào.

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ, dù sao việc đã đến nước này, chuyện cô muốn từ chức cũng không thể giấu được, nên cũng không quản nhiều.

Nhưng cuối cùng Giang Tử Duyệt vẫn không nhịn được, cô vừa gấp quần áo ở trên giường vừa nói: “Em thật sự muốn từ chức à? Đừng kích động, suy nghĩ kỹ lại đi.”

Lời nói rất chân thành, nhưng Nguyễn Tư Nhàn cũng không nghe ra được nhiều cảm xúc, giống như một câu thức giữ lại cố định, chỉ nói vậy mà thôi.

Vì thế Nguyễn Tư Nhàn chỉ lắc đầu, nói rằng cô đã suy nghĩ kỹ rồi.

Quả nhiên, Giang Tử Duyệt cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nguyễn Tư Nhàn tiếp tục viết đơn xin từ chức, chiếc đèn bàn được mở đến tận hai giờ sáng.

-

Chuyến bay trở về cất cánh vào hai ngày sau đó, khi đến Giang Thành, thời tiết không được tốt lắm, với những lớp sương mù dày đặc, rất nhiều máy bay không thể hạ cánh.

Lúc này trời đã sáng, đồng ruộng gần đó đã bắt đầu thức tỉnh, tốp năm tốp ba nông dân vác công cụ chậm chạp đi dọc theo bờ ruộng.

Cao tốc xung quanh ngựa xe như nước, chỉ huy cảnh sát giao thông ở cổng sân bay đã toát mồ hôi.

Người xếp hàng dài trước lối vào tầng khởi hành, những người bị kẹt xe trên đường vội vã kéo vali hành lý chạy đến cổng check in.

Sương mù dày đặc đã tan đi, từng chiếc máy bay cuối cùng cũng đã từ từ hạ cánh, những nhân viên bảo dưỡng vội vàng đưa máy bay đến điểm dừng chính xác.

Mọi thứ ở sân bay quốc tế Giang Thành vẫn vậy, trụ sở hãng hàng không Hằng Thế nằm bên cạnh sân bay vẫn rất bận rộn.

Những nhóm tiếp viên hàng không tươi đẹp rạng rỡ kéo hành lý chuyến bay đi qua đi lại giữa sân bay, cười nói không ngừng, mỗi ngày đều như thế, nhưng tất cả các cuộc trò chuyện đều chỉ lặp đi lặp lại những câu chuyện cũ.

Mãi đến một tuần sau, mọi người mới hay tin tiếp viên hàng không của tổ bốn Nguyễn Tư Nhàn đã từ chức.

Nghe nói là rất dứt khoát, thậm chí cũng không đợi đến kỳ chuyển nhượng một tháng, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, thưởng cuối năm cũng không cần, ngay trong hôm đó liền dọn ra khỏi ký túc xá dành cho các thành viên của tổ tiếp viên.

Đi cùng với cô còn có cô bạn tốt Tư Tiểu Trân.

Tuy nhiên tất cả sự chú ý của mọi người đều chỉ hướng về Nguyễn Tư Nhàn.

Cô vẫn còn trẻ đẹp, mấy tháng trước còn được xuất hiện trên trang tạp chí của Thế Hàng, trở thành tiếp viên bìa mặt, đứng dưới ánh đèn sân khấu một thời gian, cô được gọi đùa là “Đóa hoa của Thế Hàng”, có rất nhiều cơ trưởng còn độc thân thường hay tán tỉnh cô.

Sự nghiệp cũng đang trên đà phát triển, hoàn thành nhiệm vụ trên chuyến bay cũng rất xuất sắc, Vương Nhạc Khang vẫn luôn đánh giá cao cô, lúc cô đề cập đến việc từ chức, còn nói là muốn thăng chức cho cô lên làm tiếp viên trưởng hòng giữ chân cô lại, nhưng cô vẫn rời đi.

Quá trình nhân sự rất nhanh đã hoàn thành.

Thư ký của Phó Minh Dư lắm lời nhắc đến, “Nguyễn Tư Nhàn đó đã từ chức.”

Phó Minh Dư lật xem tài liệu trên bàn, “Nguyễn Tư Nhàn là ai?”

“Đó là……” Thư ký ho khan, “Đó là nữ tiếp viên hàng không đã đưa cà phê cho ngài ba lần lúc trên máy bay.”

Không có bất cứ sự tạm dừng nào trong các chuyển động của Phó Minh Dư, chồng tài liệu dày bằng nửa ngón tay khiến anh không có thì giờ để quan tâm đến những chuyện này.

Tuy nhiên một lúc sau, anh vẫn mỉm cười.

“Vì hôm đó đến khách sạn mà không có ai nên không chịu nổi đả kích à?”

Thư ký nhún vai, có lẽ vậy.

Ai biết được.

Dù sao Phó Minh Dư cũng thường hay gặp nhiều kiểu phụ nữ như vậy, thậm chí anh còn không biết tên của nữ tiếp viên hàng không này là gì.

Hơn nữa hôm đó Phó Minh Dư đã uống rượu, nếu không, sợ rằng Nguyễn Tư Nhàn sẽ bị Vương Nhạc Khang trực tiếp sa thải.

Phó Minh Dư không nói gì nữa, ra hiệu cho thư ký có thể ra ngoài.

Lúc này trợ lý Hồ cầm một chồng tài liệu gõ cửa đi vào.

“Hợp đồng mua ACJ31 đã hoàn tất, tôi đã xem qua ba lần, anh hãy xem lại đi.”

Tài liệu được đặt xuống trước mặt Phó Minh Dư, ước chừng là dày hơn gấp đôi so với chồng lúc nãy.

Dù sao cũng là mua máy bay, không phải là một vụ mua bán lấy tôm câu cá, điều này ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của hãng hàng không Hằng Thế.

Cũng chính vì kế hoạch mua số lượng lớn ACJ31, máy bay chở khách kiểu mới được nghiên cứu độc lập này sẽ từng bước thay thế toàn bộ phi đội của hãng hàng không Hằng Thế trong tương lai, nhu cầu về phi công cũng sẽ giảm đáng kể so với những mẫu khác, Phó Minh Dư mới quyết định hủy bỏ tuyển dụng phi công nội bộ của kế hoạch Phi Dương.

Đang trên đường cải cách phi đội, những lãnh đạo cấp cao của hãng hàng không Hằng Thế bận đến mức chân không chạm đất, mà ba từ “Nguyễn Tư Nhàn” này, cũng giống như khuôn mặt của cô, chỉ tồn tại trong tâm trí của Phó Minh Dư một thời gian ngắn.

Chỉ thoáng qua, như nhạn bay không để lại dấu vết.

Nhưng không có nghĩa là những người khác không còn hứng thú với việc Nguyễn Tư Nhàn rời đi.

Có người nói cô đi ăn máng khác, Bắc Hàng đưa ra điều kiện tốt hơn.

Nhưng không hợp lý, cô chỉ là một tiếp viên hàng không, không đến mức để cho người khác đến đào bới.

Có người nói cô được cầu hôn, xin từ chức để trở về làm một người vợ chu toàn.

Còn có người nói cô đã đổi nghề.

Có rất nhiều ý kiến khác nhau, không ai chắc chắn, cũng có người lên WeChat hỏi cô lý do, cô chỉ nói rằng cô muốn thay đổi môi trường, nhưng mọi người đều không tin.

Có ai muốn thay đổi môi trường mà lại đi gấp như vậy?

Mãi đến vài ngày sau, có người thấy Nguyễn Tư Nhàn và cơ trưởng Nhạc đang dùng bữa trong một nhà hàng thủy tinh nổi tiếng ở Luân Đôn.

Mọi người đều nghĩ rằng, chắc chắn cô và cơ trưởng Nhạc đang quen nhau, vậy nên mới vội vội vàng vàng đến Anh Quốc.

Nhưng lời đồn trông có vẻ hợp lý này đã ngay lập tức bị phá vỡ, lý do thật sự cuối cùng cũng được truyền ra.

Hóa ra là Nguyễn Tư Nhàn có ý định quyến rũ Phó tổng trên máy bay, sau khi vuột khỏi tầm tay thì liền bám lấy Luân Đôn, Phó tổng không thể chịu được sự quấy rối này.

Chuyện này xảy ra ngay khi bộ phận quản lý tiếp viên đang tiến hành xử lý mạnh mẽ “Cảnh tượng hỗn loạn”, Nguyễn Tư Nhàn cũng là một đầu sắt*, cậy đẹp sinh kiều, tiếc là người ta lại không nể tình.

*Chỉ những người bướng bỉnh, cứng đầu

Vì vậy cô chỉ có thể chìa đơn xin từ chức ra trước khi mình bị sa thải để giữ lại thể diện.

Mọi người đều tin lời đồn này, vì nó đã được truyền ra bởi tổ tiếp viên của cô vào ngày hôm đó, đầy đủ chi tiết, tính xác thực cao.

Có người thở dài, nếu tâm tư của Nguyễn Tư Nhàn nhỏ hơn một chút, tìm một cơ trưởng còn trẻ, lương một năm một trăm vạn, có thể thường bay cùng chuyến bay với bạn trai mình, cũng tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, bao nhiêu người mơ ước còn không được, cớ gì cứ phải cố tình nhắm vào vào vị trí bà chủ nhà giàu đó.

Nhưng thảo luận chỉ là thảo luận, công việc hàng ngày rất bận rộn, mọi người đều bận rộn với kế sinh nhai của họ, qua mấy tuần sau, chỉ còn những người trong tổ bốn tiếp viên thỉnh thoảng lại nói về chuyện này.

Qua mấy tuần nữa, chỉ còn những người thân thuộc với Nguyễn Tư Nhàn mới nói về chuyện này.

Sau đó nữa…… Cái tên “Nguyễn Tư Nhàn” này chỉ còn tồn tại trong phòng tư liệu, nơi hãng hàng không Hằng Thế chứa đựng những cuốn tạp chí lỗi thời.

Năm này sang năm nọ, cánh đồng lúa bên cạnh sân bay đã chín được ba đợt, một phần lớn cánh đồng đã bị khai phá, mở rộng thành đường băng.

Nhân viên của hãng hàng không Hằng Thế được thay đổi từ cũ sang mới, thi thoảng, lúc tiếp viên trưởng và cơ trưởng tán dóc, ba từ “Nguyễn Tư Nhàn” sẽ được nhắc đến, các tiếp viên hàng không mới vào đều đần thối ra, bọn họ đang nói ai thế?

Sau đó nữa, lật sang năm thứ ba, ngay cả các tiếp viên trưởng cũng không còn đề cập nhiều đến Nguyễn Tư Nhàn.

Nguyễn Tư Nhàn rời đi lúc cô đang rực rỡ nhất, nhưng không ngờ rằng tên tuổi lại như bọt biển, rất nhanh đã tan biến vào trong thủy triều.

Trong ba năm nay, bên trong hãng hàng không Hằng Thế đã diễn ra rất nhiều biến đổi.

Chủ tịch dần uỷ quyền, hiện chỉ đang kiểm soát các công ty cho thuê tài chính của hãng hàng không Hằng Thế, còn hai người con trai của chủ tịch, người con lớn nắm giữ bộ phận kinh doanh, đồng thời kết nối với doanh nghiệp ở nước ngoài. Tiểu Phó tổng Phó Minh Dư ngày càng đủ lông đủ cánh, lúc đầu chủ tịch đặc biệt cử trợ lý Hồ và cũng là một phó tổng đến để hỗ trợ Phó Minh Dư, bây giờ cũng không cần nữa, trợ lý Hồ trở về vị trí của mình, Phó Minh Dư từ một mình kiểm soát mọi bộ phận hỗ trợ kinh doanh, cho đến khi nhậm chức Tổng Giám đốc điều hành.

Ngoài ra còn có những tin đồn nhỏ, chẳng hạn như con trai lớn của chủ tịch, lễ đính hôn của đại Phó tổng và vợ chưa cưới.

Thư ký của Phó Minh Dư trở thành tổng giám đốc của bộ phận buôn bán Bắc Phi, có một thư ký mới đẹp trai cũng vừa đến đây.

Tiếp viên trưởng Giang Tử Duyệt và cơ trưởng Nhạc được điều về căn cứ ở Giang Thành cũng đã quen nhau, hai người này ngày nào cũng quấn quýt đầy thân mật.

Các thành viên mới của bộ phận tiếp viên cũng lần lượt tiến vào, tất cả đều xinh đẹp như hoa, Thế Hàng lại có thêm những “đóa hoa” mới, dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp hơn người để xuất hiện trên những trang tạp chí, các hành khách sau khi lật xem xong là không thể quên được, các nhân viên nam trong công ty cũng bắt đầu rục rịch.

Dường như không còn ai nhớ đến Nguyễn Tư Nhàn.

Một năm sau, Nguyễn Tư Nhàn lại được nhắc đến lần nữa, là vì có người nhìn thấy "đóa hoa" mới của Thế Hàng, đột nhiên nói một câu: “Tôi thấy cô Nghê Đồng này có điểm rất giống với Nguyễn Tư Nhàn đó nha.”

Có người không đồng ý, “Rất giống gì chứ, nhiều nhất là kém hơn Nguyễn Tư Nhàn thôi.”

Sau khi Nghê Đồng biết được tin đồn này, cô rất không vui, chạy đến hỏi Giang Tử Duyệt.

“Sư phụ, Nguyễn Tư Nhàn là ai thế ạ?”

“Cô ấy……” Giang Tử Duyệt cau mày, khẽ hừ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Nghê Đồng quấn lấy cô và hỏi: “Là đồng nghiệp cũ sao?”

Giang Tử Duyệt nói phải, Nghê Đồng liền nói: “Nghe nói em và cô ấy có điểm giống nhau, có hình không? Em muốn xem thử.”

Cô muốn xem xem, dựa vào đâu mà cô lại kém hơn.

Giang Tử Duyệt nói: “Giống chỗ nào chứ? Em đẹp hơn cô ấy mà.”

Sau khi nghe xong Nghê Đồng vẫn thấy không vui, “Em chỉ xem ảnh thôi, chỉ xem thử thôi.”

Giang Tử Duyệt chỉ có thể vào WeChat của Nguyễn Tư Nhàn, chỉ nhấp vào xem thử như lúc trước, ngoài dòng chữ “vòng bạn bè chỉ hiển thị bạn bè trong ba ngày qua”, thì không còn nội dung nào khác.

Vì thế cô nói: “Em với cô ấy giống chỗ nào vậy, chẳng lẽ em cũng muốn từ chức như cô ấy à?”

Nghê Đồng chớp mắt, “Là sao ạ?”

Giang Tử Duyệt lắc đầu, bắt đầu kể lại câu chuyện cũ ba năm trước bằng một giọng điệu vô cùng ngậm ngùi.

Nghê Đồng nghe xong, suýt nữa đã cười cong eo.

“Thật sao? Quá tự tin rồi, phải không?”

Giang Tử Duyệt nhướn mày, “Ai nói không phải đâu.”

Nhưng đây cũng không phải là lời an ủi đặc biệt đối với Nghê Đồng, cô vẫn cực kì dị ứng với năm từ “Kém hơn Nguyễn Tư Nhàn”, nghĩ thầm nếu mình đến sớm hơn ba năm, nhất định sẽ tranh cao thấp với cô ấy.

Tiếc là bây giờ Nghê Đồng lại đầy bất lực, nó giống như tình mới sẽ không bao giờ tranh giành được với tình cũ đã chết, cô cũng không thể đi so đo với một người không ở trong công ty này được.

May là cũng không còn ai quan tâm đến lời đồn này, Nghê Đồng cũng được thăng chức tiếp viên trưởng, được sếp coi trọng, không ai lại đem “kém hơn” ra nói nữa.

Giờ đây điều mà mọi người quan tâm nhất chính là, máy bay chở khách kiểu mới ACJ31 sắp được chuyển giao.

Lô máy bay chở khách nghiên cứu độc lập đầu tiên của Hoa Phi bỗng đột ngột xuất hiện, đơn đặt hàng đã bao trùm các hãng hàng không lớn trên cả nước.

Điều này có nghĩa là các nhà sản xuất máy bay lớn như Airbus và Boeing sẽ phải đối mặt với một thách thức đáng kể.

Cũng có nghĩa là trong tương lai, lĩnh vực không trung có thể sẽ thay đổi bá chủ.

Hãng hàng không Hằng Thế đã sẵn sàng để cất cánh và hạ cánh, thời tiết rực rỡ hẳn lên, một đường băng chuyên dụng mới đã hoàn thành, phi hành đoàn thứ sáu được thành lập, sẵn sàng chào đón sự xuất hiện của mẫu máy bay ACJ31 hoàn toàn mới.

Đồng thời cũng sẵn sàng chào đón sự xuất hiện của các phi công ACJ31.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play