Kiến trúc Dương Trình ở đại học N thông báo tuyển dụng, Tiêu Dương không đến, nên Lâm Mộ Tình cũng không gặp cô, mãi cho đến kỳ nghỉ hè, cũng chưa chạm mặt nhau.
Làm nghề giáo tốt nhất ở chỗ chính là hàng năm được hai kỳ nghỉ dài hạn, về điểm này Lâm Mộ Tình cũng hơi thích. Suốt kỳ nghỉ hè, nàng chỗ nào cũng không đi, toàn ở nhà. Cũng đang xác định câu nói kia của Lâm Thanh Hủ: "Cậu xong rồi", không phải vì sợ gặp Tiêu Dương thì bản thân sẽ 'tiêu' như thế nào, mà là bị cái suy nghĩ không thể gặp Tiêu Dương dày vò nàng.
Nếu là lúc trước, từ lớp mười một năm ấy cho đến bây giờ đã bảy tám năm, Lâm Mộ Tình cũng chưa gặp qua Tiêu Dương. Như vậy Tiêu Dương cũng chỉ như những người từng xuất hiện trong cuộc đời của Lâm Mộ Tình, thời gian trôi qua, sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng Tiêu Dương lại không, cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Mộ Tình, tuy rằng chỉ một khắc, nhưng Lâm Mộ Tình lại tưởng niệm cả một mùa.
Có lúc thường không tự chủ sẽ suy nghĩ, Tiêu Dương bây giờ đang làm gì đây? Không biết Tiêu Dương đã ăn cơm trưa chưa? Trời mưa, Tiêu Dương có mang dù hay không?...... Từ hôm đó tới nay, Tiêu Dương có nhớ đến mình vài phút...... không, vài giây nào không?
Lâm Mộ Tình nghĩ, cho dù là chung một thành phố, nhưng lại chia thành nhiều khu, lại chia thành nhiều con phố, hai người lại không cùng vòng xã giao, chắc là về sau cũng không còn cơ hội được gặp lại nữa.
Nhưng nàng đã quên, cả hai đều quen biết một người, Khang Kiến.
Khang Kiến liên tiếp hẹn nàng vài lần đều bị nàng từ chối, sau đó là ba ba Khang Kiến gọi điện thoại đến, nàng mới đáp ứng, tối thứ bảy cùng Khang gia ăn cơm. Về địa điểm, ngay tại khách sạn Giang Bắc của Khang gia, mùa này, ở đó ăn cá Giang tươi, thật sự không tệ.
Lâm Mộ Tình tối thứ sáu đã đến, bởi vì nghe Khang Kiến nói, cảnh sắc chung quanh khách sạn cũng rất khác biệt, ban ngày có thể chèo thuyền, cũng có thể đến hoa viên tắm nắng, ban đêm ở đây ngắm sao cũng đặc biệt lấp lánh...... Vì thế nàng đến sớm một ngày, muốn một mình thật yên tĩnh hưởng thụ.
Tiêu Dương thì lại không nhàn nhã được như Lâm Mộ Tình thoải mái dễ chịu vậy, công ty cô đang ở tiến hành nhiều hạng mục công trình, cô đã lâu không nghỉ ngơi. Nhân cuối tuần này, mượn việc tiếp khách hàng tại khách sạn Giang Bắc để xin nghỉ phép, nói là nghỉ phép, thật chất vẫn là thảo luận về hợp đồng.
Cùng khách hàng ăn cơm tối, khó tránh phải uống một ít rượu, nhưng hợp đồng lại cực kỳ thuận lợi ký kết. Đối phương là khách hàng quan trọng của Dương Trình, hàng năm có khoảng 30% công trình đều đến từ công ty này, vì vậy đối với những bữa cơm như thế này, bản thân Tiêu Dương phải ra mặt tận lực tiếp đãi.
Tiễn khách về phòng, Tiêu Dương cũng trở về phòng mình. Uống rượu uống đến có chút khó chịu trong người, vì thế nên cô mở cửa sổ để hít thở.
Chỉ là cô không nghĩ tới, vừa mở cửa sổ, đã nhìn thấy bên trong vườn hoa dưới lầu, bóng người mảnh khảnh.
Xa xa, ánh sáng đèn đường chiếu vào khuôn mặt kia, Tiêu Dương có chút dao động, là 'người kia' sao? Cô do dự rồi chớp mắt một cái, liền bay nhanh ra cửa mà lao đi.
Ngoài cửa sổ có tí mưa phùn, Lâm Mộ Tình vừa tới khách sạn, mưa bắt đầu lớn dần lên. Nàng vẫn có một thói quen, mỗi khi đến một nơi nào đó, nhất định phải nhìn thật kỹ xung quanh mới được, nhưng cho dù là trời đang mưa, lại không nhìn thấy sao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Ngươc lại nàng cảm thấy, mưa lớn như vậy vào buổi tối kỳ thực cũng rất lãng mạn.
Trong sân có ánh đèn sáng ngời, lại có bảo vệ tuần tra, Lâm Mộ Tình không một chút lo lắng sẽ gặp nguy hiểm. khi nãy vừa xuống taxi, nàng đã nhìn thấy hoa viên nở đầy các loại hoa tươi, cho nên vừa ra khách sạn, liền đi về phía hương hoa mời gọi.
Có một đóa hoa rơi trên mặt đất, có lẽ là do không chịu được sức nặng của những giọt mưa đánh vào mà rơi xuống. Nàng cúi người, đang muốn nhặt lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, một tay khéo nàng lại, gắt gao ôm vào trong ngực.
Lâm Mộ Tình rõ ràng vì cái ôm mà đột nhiên giật mình, mặt của nàng bị đối phương áp trước ngực, không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào xúc cảm mềm mại trước mặt mà suy đoán. Người ôm nàng, là phái nữ. Người kia càng ôm càng chặt, Lâm Mộ Tình dần dần cảm thấy khó thở. Là ai muốn dùng cái loại phương pháp này bức chết nàng chứ? Tại nơi đồng vắng hoang vu như vậy, giết người giấu xác......v...v..... Nàng dùng sức giãy dụa: "Buông...... Buông ra......"
Người nọ không có ý muốn buông tay, cũng không để ý tới nàng đang giãy dụa, chỉ là ôm.
Lâm Mộ Tình liều mạng mà giãy dụa, ngay cả tóc tai đều rối loạn, mới đem người mình kéo ra khỏi ngực ngưởi kia. Vừa nâng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt đối phương, cũng không kịp la lên, môi đã bị người nọ hôn lên.
Lâm Mộ Tình sửng sốt, đây là tình huống gì vậy? Nụ hôn đầu tiên của mình a! Tuy nói rằng đã gần 26 tuổi còn giữ lại nụ hôn đầu tiên cũng không phải là chuyện đáng vui vẻ gì. Nhưng mà, cũng không phải là ở một đêm mưa, tại một nơi không quen thuộc, lại bị một người không quen biết, còn không một lời giải thích mà cướp đi chứ?
Tuy rằng, động tác người này rất nhẹ nhàng; Tuy rằng, đôi môi người này rất mềm mại; Tuy rằng, nàng cũng không cảm thấy đặc biệt chán ghét. Nhưng là, dù sao cũng là bị một người xa lạ cưỡng hôn, hơn nữa người nọ không muốn sống hay sao mà còn dùng lưỡi, lại dùng sức mà hôn sâu vào...... Thật sự là rất quá đáng! Lâm Mộ Tình bối rối mà né tránh, giãy dụa cắn môi đối phương môt cái, đối phương bị đau, mới chịu buông tay lui về phía sau vài bước.
"Là cô?" Hai người dường như đồng thời la lên.
Tiêu Dương bị nàng cắn, cũng tỉnh rượu, từng giọt mưa liên tiếp rơi trên người cô, vài sợi tóc kề sát vào trán, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng lại nhuốm nét lo buồn.
Lâm Mộ Tình lúc này cũng không tốt hơn tí nào, tóc bởi vì vừa rồi dây dưa mà có vẻ hỗn độn, gió đêm lạnh như băng cũng làm chóp mũi nàng ửng đỏ, môi bị hôn đến hơi đau, run run. Trong miệng vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.
Hai người đều trầm mặc không nói gì, chỉ là đứng yên tại chỗ.
Cuối cùng, Lâm Mộ Tình chịu không nổi loại không khí này, mở miệng hỏi: "Cô làm sao vậy?" Rõ ràng là nàng bị chiếm tiện nghi, lại thấy Tiêu Dương có vẻ lo buồn, nhịn không được đành sắm vai người tốt mà quan tâm đến đối phương.
Tiêu Dương nhấp nháy vết thương trên môi bị Lâm Mộ Tình cắn chảy máu nói: "Rất xin lỗi, tôi nghĩ, tôi nhận lầm người rồi......" Nói xong liền bối rối thoát khỏi tầm mắt của Lâm Mộ Tình.
Mà Lâm Mộ Tình chỉ có thể sửng sờ đứng tại chỗ, nhìn tấm lưng kia, quên cả trời còn đang mưa, ngẩn người đứng một lúc lâu, mãi cho đến khi môi không còn cảm giác đau nữa. Nàng cũng còn chưa muốn tin, vừa nãy chính mình, là cùng Tiêu Dương hôn môi......
- -------------- .
ngôn tình ngượcĐôi lời của tác giả: Mọi người đi qua đi lại, dừng quên lưu lại tí hoa hoa cỏ cỏ nhaa ~~~~
Madpuff: me too!!
(ノ*'ヮ')ノ*.:・゚✧Happy New Year!!
Hết chương 4.