Lâm Mộ Tình bước nhanh vào nhà, tuy lúc này là tháng năm, mặc phong phanh như thế mà lại còn đứng đến ngẩn cả người ra, vẫn là không nên. Trong đầu còn đang nghĩ lại những gì vừa xảy ra, làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ liệu đó có phải là sự thật hay không.

Làm thế nào lại gặp được Tiêu Dương cơ chứ? Ngay tại nơi đó, với thân phận đó, còn ngay cả thời điểm đó, xuất hiện trước mắt mình...... Thật sự là Tiêu Dương sao?

Nếu đúng là Tiêu Dương...... Nàng rất muốn khóc lên với cái danh hiệu 'bạn gái của Khang thiếu gia' này rồi, Tiêu Dương sẽ nghĩ sao? Đêm nay thật sự tiêu rồi.

Lâm Mộ Tình lắc đầu, muốn bác bỏ đi những suy nghĩ tồn tại trong đầu, dù cho có là Tiêu Dương đi nữa, chắc cũng sẽ không nghĩ gì đâu?

Lâm Mộ Tình vào nhà, căn nhà độc thân, một phòng khách một phòng ngủ của nàng, tuy có chút nhỏ, nhưng cũng chỉ có mình nàng, dù có so với sông Trường Giang rộng lớn đi nữa thì nó vẫn còn gần gũi và tự do hơn.

Tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai còn có lớp. Nàng tự nhủ, buộc mình không được tiếp tục suy nghĩ những gì đã xảy ra buổi tối nay nữa. Tẩy trang xong, di động lại vang lên, lần này là Lâm Thanh Hủ.

"Cậu về nhà rồi à?" Lâm Thanh Hủ đang ở ăn mì tôm, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay trái thì cầm điện thoại, tay phải vừa cầm chuột và cái nĩa ăn, liên tục thay đổi động tác.

"Ừ, định đi ngủ. Cậu còn đang tăng ca sao?"

"Mình định nói với cậu chuyện này, tối nay chắc phải làm suốt đêm, mai sáng mình qua nhà cậu, cậu nhớ chừa tí đồ ăn cho mình." Lâm Thanh Hủ vai kẹp di động, tay trái gõ bàn phím qua lại.

"Cậu cũng không phải không có nhà, sao lần nào tăng ca xong đều phải qua nhà mình cơ chứ?"

"Nhà cậu gần công ty mình, tiết kiệm thời gian. Đúng rồi, Khang thiếu gia đưa cậu về rồi có lên xơi nước không?"

"Đừng mở miệng một cái Khang thiếu gia này nọ, cả đêm mình nghe nhiều lắm rồi, cậu cứ gọi thẳng tên đi." Cái danh xưng này của Khang Kiến, thật ra cũng là biệt hiệu của Khang Kiến, từ trước đến nay Lâm Mộ Tình cũng không cảm thấy sao, vẫn thường xuyên đùa giỡn gọi Khang Kiến như vậy, Lâm Thanh Hủ có khi cũng kêu theo, nhưng không hiểu sao hôm nay, nghe như vậy cảm thấy rất khó chịu? Nhất là ngay lúc này, nghe Lâm Thanh Hủ gọi tên 'Khang thiếu gia' này, nàng cảm thấy hơi chói tai!

"Được rồi, đừng nói với mình là tên Khang Kiến kia thừa dịp chiếm tiện nghi cậu nha!" Tính tình Lâm Thanh Hủ thật ra rất tốt, Lâm Mộ Tình không cho cô kêu như vậy liền ngoan ngoãn thay đổi cách xưng hô.

"Nói cái gì đâu đâu vậy? Có phải cậu ấy đưa mình về đâu."

"Thật sao? Tình tiết mới ư? Mau nói mình nghe một chút xem."

"Tình cờ thôi, tùy cậu muốn hiểu sao thì cứ hiểu, nhưng mà, đối phương là phái nữ." Lâm Mộ Tình hít sâu một hơi, lại tiếp tục nói: "Là Tiêu Dương, cậu chắc là còn nhớ phải không? Tiêu Dương......"

Lâm Thanh Hủ ở đầu dây trầm mặc một lúc, mì tôm hơi mặn, cô chầm chầm uống ngụm nước, trong đầu đang cố gắng nhớ lại cái tên này.

Tiêu Dương, ừ, có ấn tượng, Tiêu Dương nào mới được? Khoan nha! Tiêu Dương! Lâm Mộ Tình đâu còn quen Tiêu Dương nào khác nữa?!

Lâm Thanh Hủ nuốt không kịp ngụm nước, liền ho sặc sụa. Ho khan được một phút, cô mới cầm lại cái điện thoại lên, ở đầu dây bên này nói với Lâm Mộ Tình: "Lâm Mộ Tình, xong cậurồi......"

"Gì chứ? Xong rồi? Mình cũng không nghĩ là cậu ấy lại xuất hiện, mà chắc là sẽ không có chạm mặt nhau nữa đâu, người ta giờ là phó tổng một công ty lớn, cách nhau rất xa so với loại bá tánh bình dân như mình, coi như nằm mơ là được." Lâm Mộ Tình nói xong thở dài một tiếng. Nàng nghĩ mình nói rất nhỏ tiếng, ngay cả bản thân nghe cũng thấy không thực tế cho lắm, con tim cảm thấy hơi thắt lại một tí!

"Chuyện này rất khó nói...... Hơn nữa, Mộ Tình, cậu có dám đảm bảo cuộc sống của cậu sẽ không có gì thay đổi bởi vì có sự xuất hiện của cô ấy không? Mình rất hiểu cậu......"

"Vậy mình nên làm cái gì bây giờ?"

"Mình còn chưa nghĩ ra, mình chỉ có thể nói, Lâm Mộ Tình, cậu thật sự xong rồi, hoặc là cậu sẽ bị cái người đó làm tổn thương thêm một lần nữa, thế nhưng mình không nghĩ ra cách nào khác để cứu vớt cậu được nữa: "Hay là......" Lâm Thanh Hủ im lặng: "Để mình nghĩ thêm một tí, dù sao thì cậucũng tiêu rồi......"

Cúp điệu điện thoại, trong đầu Lâm Mộ Tình lặp lại câu nói của Lâm Thanh Hủ 'Xong cậu rồi', Lâm Mộ Tình mình có thật sự yếu ớt như thế không? Không phải là được gặp lại Tiêu Dương sao? Không phải là Tiêu Dương trong lòng mình hay sao? Nhưng nàng cũng đã muốn quên đi, chắc không sao đâu nhỉ?

Ừ, không có gì ghê gớm lắm. Sau mọi việc xảy ra trong đêm nay, Lâm Mộ Tình nằm trên giường lớn, cố gắng ngủ ngon, mai lại lên lớp.

Ngày hôm sau, Lâm Mộ Tình như thường lệ rời giường, theo lẽ thường đi dạy, đúng thật là không nhớ tới Tiêu Dương. Mãi cho đến trưa lúc nàng ở văn phòng nghỉ ngơi, Tống lão sư cách vài bàn vừa tiếp điện thoại, tự dưnglàm nàng nhớ tới Tiêu Dương.

[Editor: Aaahhh~!! Đoán ra 'lão sư họ Tống' này là ai và trong bộ nào hum!! Nếu hông thì đọc tiếp sẽ đoán được thui. ;"3]

Trước tiên là nói về vị lão sư họ Tống, tên là Tống Nhiên, vẻ ngoài cũng không tệ lắm, cho dù không thể xưng là mỹ nữ, cũng có thể nói là kiểu người có khí chất, lớn hơn Lâm Mộ Tình hai tuổi, nghe nói là ở đại học N học ngành kế toán hệ chính quy, lúc học nghiên cứu lại chọn tiếng Anh, cuối cùng làm giảng viên tiếng Anh. Lâm Mộ Tình từng có môt quãng thời gian dài không hiểu, lại không dám hỏi, sau khi thân quen hơn thì mới biết nguyên nhân, ngược lại nàng cũng hối hận vì đã hỏi. Tống Nhiên nói tất cả nguyên nhân chính là bởi vì thư viện trường.

Tống lão sư có nguyện vọng là trước lúc tốt nghiệp sẽ đọc hết sách trong thư viện trường, nhưng sau đó vì chưa hoàn thành xong nên quyết định học tiếp làm nghiên cứu sinh, sau đó lại phát hiện bản thân rất vất vả khi đọc các loại sách tiếng Anh của thư viện trường, liền chọn chuyên ngành tiếng Anh để học tiếp, ngay cả đến lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vẫn chưa đọc hết, liền chọn việc đơn giản là ở lại trường, dù sao thư viện vẫn thay đổi không ngừng, bản thân cũng sẽ không cảm thấy buồn......

Lâm Mộ Tình rất ít khi khâm phục người nào, nhưng đối với vị lão sư họ Tống này, nàng phục đến sát đất. Hơn nữa lúc Tống lão sư im lặng, tuyệt đối là hình tượng ngự tỷ. Đến khi Tống lão sư vừa mở miệng nói chuyện, tuy rằng hình tượng ngự tỷ bị tan biến, nhưng cuối cùng mọi người nhịn không được đều phải nhận xét là "Dễ thương quá đi".

Nói chung là, Lâm Mộ Tình rất thích làm bạn với Tống Nhiên, lúc không có chuyện gì cũng thường xuyên cùng nhau đi dạo phố rồi đi ăn một bữa. Hơn nữa ngay lúc nàng không cẩn thận tiết lộ bản thân thích nữ nhân, Tống lão sư cũng không có biểu hiện kinh ngạc, cũng không xa lánh nàng.

Lại nói tiếp tại sao sớm không nghĩ trễ không nghĩ, lại cố tình ngay lúc Tống Nhiên tiếp điện thoại, Lâm Mộ Tình liền nghĩ đến Tiêu Dương?

Cụ thể nội dung cuộc điện thoại của Tống Nhiên là như vậy: "Công ty các anh muốn tới trường thông báo tuyển dụng thực tập sinh? Công ty các anh là? Dương Trình? Điều này thật sự là quá đột ngột...... được, được tôi với nhà trường sẽ cùng bên anh phối hợp một chút, cố gắng sắp xếp dành phần sân vận động của trường cho các anh......"

Thật ra cũng không có gì, đại học N năm nào cũng đều như vậy, đều có các công ty đến trường thông báo tuyển dụng. Nhưng mấu chốt là, giữa câu nói lại nhắc tới tên công ty, Lâm Mộ Tình nhớ không lầm thì bảng hướng dẫn ở tiệc rượu tại khách sạn của Khang Kiến hình như là viết công ty Kiến trúc Dương Trình xxxx......

Đó là công ty của Tiêu Dương.

Tiêu Dương sẽ đến đây sao? Nghĩ đến đây, Lâm Mộ Tình không khỏi thầm mắng một tiếng, chết tiệt, Lâm Mộ Tình, mày thật sự tiêu rồi!

Hết chương 3.

- --------------

Enjoy! 。:.゚ヽ('∀'。)ノ゚.:。+゚

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play