Ban đêm Lâm Mộ Tình mất ngủ, mãi đến tận hừng đông nàng mới chợp mắt ngủ. Đến lúc nàng tỉnh lại, cũng đã một giờ chiều.
Một mình đi đến nhà hàng trong khách sạn dùng cơm, đầu óc vẫn còn rối loạn đối với chuyện xảy ra tối hôm qua. Tại sao lại gặp Tiêu Dương ở đây chứ? Tối hôm qua Tiêu Dương bị sao vậy? Sao lại uống rượu rồi hôn mình? Nàng nghĩ không ra, lại lo lắng cho Tiêu Dương, nên khi ăn xong liền đi lang thang xung quanh khách sạn, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng ngoạn, đơn giản chỉ là muốn gặp lại Tiêu Dương.
Thật ra nàng chỉ cần đến quầy tiếp tân hỏi một chút, sẽ biết được Tiêu Dương ở phòng nào, nhưng nàng lại cho là không nên cố ý như vậy. Nụ hôn kia, cơ bản là Tiêu Dương không để ý hay sao? Cho nên mới vội vàng rời khỏi.
Nghĩ tới đây, Lâm Mộ Tình lại cảm thấy tức giận. Tiêu Dương kia, khi không uống rượu uống đến say làm gì chứ? Chiếm xong tiện nghi người khác rồi bỏ chạy, còn hại mình vì cô ấy lo lắng cả đêm, mình mà nhìn thấy cô ấy, nhất định phải khẽ cả hai bàn tay người đó. Đúng, như vậy mới hả giận.
Nhưng không như mong muốn, Lâm Mộ Tình đợi cả buổi chiều, cũng không thấy bóng người của Tiêu Dương, nên nàng cho là Tiêu Dương chắc đã đi rồi. Vì thế nên chuyện khẽ tay kia, nàng âm thầm ghi tạc vào trong lòng. Nhất định, nhất định lần sau gặp lại phải cho người nọ nếm mùi.
Đến buổi tối, Khang Kiến cùng ba ba là Khang Niên đến, Lâm Mộ Tình cùng bọn họ cùng nhau ăn tối, trong bữa cơm nàng lấy cớ đi WC. Thật ra thì nàng chỉ muốn ra ngoài hít thở.
Lâm Mộ Tình cúi đầu đi đến WC, có người đang từ cửa đi ra, nàng suýt không né kịp, thiếu chút nữa là đụng vào.
Người kia đúng lúc đỡ thân thể của nàng, cẩn thận hỏi thăm: "Cô không sao chứ?"
Lâm Mộ Tình vừa ngẩn đầu, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên.
Cảnh tượng hồi cấp ba, cũng ngay chỗ rẽ như vậy, nàng cũng là như vậy, không cẩn thận đụng vào người này, mà khi đó, người này cũng chỉ là lạnh lùng liếc nàng một cái rồi nói: "Đi đường không có mắt sao?"
Người này, là Tiêu Dương sao?
Ngữ khí dịu dàng như vậy, thật sự là Tiêu Dương sao?
Tiêu Dương phát hiện, vị Lâm tiểu thư này rất thích lạc vào cõi tiên, dường như mỗi một lần gặp mặt, đều xuất hiện một loại tình huống như vậy.
"Lâm tiểu thư." Tiêu Dương hỏi nàng: "Cô không sao chứ?"
Lâm Mộ Tình lúc này mới hồi phục lại tinh thần, dừng một tí mới nói: "Xin lỗi, tôi vừa nãy đang suy nghĩ một tí chuyện, không để ý phía trước.". Lúc trước vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tiêu Dương phải trả giá vì cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình, nay đã hoàn toàn đem chuyện này quẳng đâu ngoài vũ trụ mất rồi. Cái gì mà gặp mặt rồi khẽ bàn tay như lời đã nói, chỉ vì một câu hỏi thăm ôn nhu của Tiêu Dương mà quên đến không còn ấn tượng. .
truyện tiên hiệp hay"Là tôi xin lỗi mới đúng, tối hôm qua...... Tôi uống hơi nhiều, thực xin lỗi, hy vọng sự việc đó không làm cô cảm thấy khó chịu." Tiêu Dương nói.
Lâm Mộ Tình cười cười: "Không sao, cô yên tâm, tôi không suy nghĩ gì cả."
Không suy nghĩ phức tạp mà đã mất ngủ suốt một đêm, lo lắng cả một ngày, nữ nhân luôn 'khẩu thị tâm phi' như vậy.
"Vậy là tốt rồi." Tiêu Dương nhìn nàng mỉm cười, lại hỏi: "Cùng Khang thiếu gia nghỉ phép sao?"
Lâm Mộ Tình gật gật đầu, đáp: "Ừ. Còn cô?"
"Cùng khách hàng dùng cơm, giờ phải quay về Giang Nam." Cô lại nhìn thoáng qua Lâm Mộ Tình, mới nói tiếp: "Vậy tôi đi trước đây."
Lâm Mộ Tình cười rồi cùng Tiêu Dương từ biệt, đợi đến khi Tiêu Dương đi xa, mới nuối tiếc đi vào WC. Lúc này, nàng mới nhớ tới đến lời nói hung ác của buổi chiều. Lẽ ra nên trực tiếp khẽ tay người đó mới đúng chứ, phải cho Tiêu Dương biết, nàng - Lâm Mộ Tình không dễ bị khi dễ như vậy. Nhưng mà...... Nàng nhẫn tâm đánh sao?
Chín giờ tối, Lâm Mộ Tình cùng Khang Kiến đưa Khang Niên trở về phòng. Sau đó Lâm Mộ Tình thở một hơi, liền xoay người đối mặt với Khang Kiến nói: "Đây là một lần cuối cùng, Khang Kiến, thật sự, cậu đừng lãng phí thời gian trên người mình nữa."
Khang Kiến im lặng một chút, mới nói: "Mình không cảm thấy là đang lãng phí thời gian, chỉ cần cậu còn chưa kết hôn, mình vẫn còn có cơ hội, không phải sao?"
Lâm Mộ Tình không muốn cùng Khang Kiến tranh luận vấn đề này, chỉ nói: "Được rồi, cậu nghĩ như vậy mình cũng không có biện pháp ngăn cản, ít nhất là bắt đầu từ hôm nay, mình hy vọng cậu sẽ nói sự thật ra cho ba ba cậu biết, hoặc là nghĩ ra một cái cái lý do gì đó đi, tóm lại về sau mình không muốn tiếp tục giả lảm bạn gái cậu nữa."
Khang Kiến không đáp ứng cũng không từ chối: "Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta xuống quán bar dưới lầu ngồi đi, gần đây có một ca sĩ mới, hát nhạc Anh không tệ."
Lâm Mộ Tình Thở dài, cùng Khang Kiến nói mãi vẫn không chịu hiểu, dứt khoácn không giải thích nữa: "Vậy thì đi nghe một chút vậy." Ngày hôm nay thật là quá nhiều chuyện buồn bực xảy ra. Bởi vì Tiêu Dương mà mình biến thành bộ dạng mất hồn mất vía, lúc ăn tối lại bị hỏi chuyện trong nhà, không có một chuyện nào làm nàng cảm thấy hài lòng.
Im lặng nghe xong bài hát đầu, Lâm Mộ Tình liền muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Máy lạnh trong quán bar hơi lạnh, nàng lại không uống rượu, chỉ mặc đơn giản chiếc váy ngắn, không khỏi cảm thấy có chút lạnh, mà nàng lại không muốn khoác áo vest của Khang Kiến.
Nàng muốn đi, Khang Kiến cũng không từ chối, đang muốn nói sẽ tiễn nàng lên, lại phát hiện Lâm Mộ Tình ngẩn người nhìn gì đó cách xa xa.
Lâm Mộ Tình mới bước tới vài bước, liền thấy người kia ngồi cách quầy bar không xa, người đó là Tiêu Dương sao? Lâm Mộ Tình chần chờ một chút, nghĩ thầm, không phải lúc nãy nói phải về gấp sao? Sao lại ngồi trong quán bar thế này? Hơn nữa, Tiêu Dương ngồi đó, mặc cái váy đen ngắn khoét sâu ở phần ngực, phối với đôi giày cao gót đen đế ánh kim, lộ ra cặp đùi không chỉ đẹp lại còn thon dài, không giống với lúc trước Lâm Mộ Tình gặp cô với bộ trang phục công sở, một Tiêu Dương như vậy, nàng chưa từng gặp qua.
Đặc biệt là khi Lâm Mộ Tình thấy Tiêu Dương khẽ cúi đầu nhìn xuống ly rượu, mái tóc dài liền cứ như vậy mà trượt xuống phía trước ngực, che che khuôn mặt cô, cô lại nhẹ nhàng nâng tay vén tóc ra sau tai. Chỉ một động tác vô ý như vậy, cũng làm Lâm Mộ Tình nhìn đến ngây người.
Như là có thần giao cách cảm, Tiêu Dương đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt đối diện Lâm Mộ Tình, cô nhìn nàng khẽ mỉm cười, Lâm Mộ Tình liền không tự chủ được đã đi tới.
"Tôi nghĩ là cô đã quay về Giang Nam." Lâm Mộ Tình ngồi ngay vị trí bên cạnh Tiêu Dương.
"Đã uống chút rượu, nghĩ là không nên lái xe, nên lại ở thêm một đêm." Lúc nói những lời này, Tiêu Dương luôn không rời mắt khỏi Lâm Mộ Tình, trên mặt mang theo nụ cười ái muội không rõ ràng.
Lâm Mộ Tình nhìn nhìn vẻ mặt của cô, lại cuống quít nâng tay lên che môi: "Cô không phải là......" Lại muốn hôn mình à?
"Cô yên tâm, tôi sẽ không giống như ngày hôm qua vậy mà hôn cô." Tiêu Dương đem lời nàng nói không ra như vậy mà thoải mái nói ra.
Trong nháy mắt Lâm Mộ Tình cảm giác hơi thất vọng, thật ra đáp án mà nàng muốn Tiêu Dương nói ra là gì? Chính nàng cũng không hiểu.
Ngay lúc Lâm Mộ Tình không chú ý, Tiêu Dương đã rời khỏi chỗ ngồi, đứng trước mặt nàng, từ từ cuối người xuống, tiếp theo lại nâng cằm nàng lên, từ trên nhìn xuống, dùng âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe, nói: "Đêm nay, cô có thể theo tôi không?"
Hết chương 5.
ヽ(⌐■_■)ノ♪♬