Mộc Thư Đồng ôm Niệm Niệm, cùng Chu Ý Nhiên nàng đi đến cửa bệnh viện. Niệm Niệm vẫn còn ngủ, Mộc Thư Đồng liền đưa con bé vào trong ngực Chu Ý Nhiên. Không nghĩ Niệm Niệm lại mở mắt ra nhìn một chút rồi khóc, hướng trong ngực Mộc Thư Đồng cô nhào tới. Chu Ý Nhiên nàng nhìn Mộc Thư Đồng có chút lúng túng liền cười một tiếng : " Con bé quả nhiên là con em, chị không cần con nữa, cho em ".

   Mộc Thư Đồng quẫn bách đến không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là lại nhận lấy Niệm Niệm dỗ con bé an tĩnh ngủ : " Nếu không tôi đưa con bé về nhà cô, buổi chiều tôi cũng không có chuyện gì khác ".
   " Được, vậy thì làm phiền em " - Chu Ý Nhiên nàng gật đầu, trong lòng thật ấm áp. Mặc dù không ngọt ngào với nhau giống trước kia, nhưng như vậy cũng đã là đủ rồi. Thật ra thì cũng coi như là nàng cùng con gái bỗng nhiên xông vào cuộc sống của ai kia.

   Chu Ý Nhiên lái xe, mà Mộc Thư Đồng ôm Niệm Niệm ngồi cạnh ghế lái, trên đường cũng không nói gì. Đi thẳng tới nhà, Mộc Thư Đồng mới đưa Niệm Niệm đến giường trẻ con, không nhịn được hôn một cái, sau cũng liền chuẩn bị trở về trường học. Hai người một trước một sau đi xuống, Mộc Thư Đồng quay đầu lại nói với Chu Ý Nhiên nàng: " Cô cũng đi nghỉ ngơi một chút, sắc mặt của cô rất tiều tụy, chị tôi thường nói, con gái nhất định phải ngủ đủ giấc thì gương mặt mới đẹp ".

   " Chị đưa em về trường " - Chu Ý Nhiên nàng cười nhạt, ôn nhu trả lời.

   " Không cần, ra cửa liền có thể bắt taxi " - Mộc Thư Đồng vội vàng từ chối, giờ khắc này, cô thấy không quen người đẹp như vậy. Mặc dù mấy lần trước luôn cảm thấy người này cao ngạo lại phách lối, còn cố ý để cho mình phải xấu hổ, nhưng bây giờ xem ra, người này cũng có chút yếu ớt của con gái, cũng là cần một người bảo vệ.

   Chu Ý Nhiên nàng không nói thêm nữa, một mực đưa cô tới cửa. Khi Mộc Thư Đồng chuẩn bị ra khỏi nhà, nàng cuối cùng là không nhịn được kêu một tiếng : " Đồng Đồng ...... " .........
   " Sao vậy? Còn cần tôi giúp cái gì sao? ".
   " Em có thể ở lại một lúc được không? Một lúc là tốt rồi, được không? " - Chu Ý Nhiên nàng mấp máy môi, chăm chú nhìn Mộc Thư Đồng.

   " Cũng được " - Mộc Thư Đồng toét miệng cười một tiếng, nghĩ thầm làm mẹ độc thân không chỉ cần dũng khí, cũng cần một trái tim kiên cường, người trước mặt này thật rất đặc biệt, khiến cho cô có chút khâm phục.

Mộc Thư Đồng ngồi xuống ghế sofa, Chu Ý Nhiên nàng đi lấy một lon nước chanh cho cô. Hai người cũng tựa vào trên ghế sofa, vừa xem ti vi, vừa im lặng không trò chuyện gì, chỉ bất quá Mộc Thư Đồng phát hiện mí mắt nàng đang rũ xuống, nghiêng người dựa vào trên ghế sofa mặc dù khóe miệngvẫn luôn giơ lên tựa như đang cười. Mệt lắm phải không? Mộc Thư Đồng nhìn Chu Ý Nhiên nàng mệt mỏi như vậy, nhịn không được lên tiếng khuyên bảo : " Nếu không cô trở về phòng ngủ một lúc, tôi trông Niệm Niệm thay cô ".

   Chu Ý Nhiên lắc đầu một cái, nàng hướng cô cười một tiếng, sau đứng lên đến ngồi gần, rất tự nhiên dựa vào bả vai cô, nhỏ giọng nói: " Em để cho chị dựa vào một lúc là tốt rồi ".

Giờ phút này, Mộc Thư Đồng cảm thấy không khí rất kỳ diệu tràn ngập ở xung quanh, đó là một loại cảm giác không thể tả nổi, có chút phong phú, lại mang vẻ mong đợi. Song khi cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện nàng đã tựa vào bả vai mình ngủ thiếp đi, gương mặt rất điềm tĩnh, khóe miệng vẫn là thoáng nâng lên, thoạt nhìn khiến cho người ta cảm thấy thân cận, điều này làm cho cô không nhịn được cười một tiếng. Xem ra nàng cũng không phải là khó gần như vậy, ít nhất là khi ngủ thì thật hấp dẫn người. Mộc Thư Đồng thuận thế đem Chu Ý Nhiên nàng vãn vào trong ngực, như vậy ngủ hẳn thoải mái hơn, nếu đã quyết định làm người tốt, vậy làm cho trót, để cho người ấy ngủ một giấc là tốt. Vậy là, Mộc Thư Đồng tựa vào trên ghế sofa, Chu Ý Nhiên nàng tựa vào trong ngực cô, bất tri bất giác cô cũng ngủ thiếp đi, hơn nữa lại bắt đầu mơ.

   Chu Ý Nhiên nàng bị tiếng khóc trong phòng trẻ con đánh thức. Lúc này đã là đêm xuống. Trong phòng khách chỉ có một chút xíu ánh sáng nhạt, vậy mà cô vẫn còn đang ngủ thật ngon. Chu Ý Nhiên nàng cũng có chút không rời được cái ôm trong ngực. Nhưng mà Niệm Niệm khóc đến lợi hại, cũng chỉ nhanh chóng ở trên môi cô hôn một cái, sau bỏ chạy lên lầu.

Lúc này, Mộc Thư Đồng đang trong mơ, đối phương lại đang gọi cô " đầu heo ", còn nhào tới bóp mặt của cô, đột nhiên hôn một cái ở môi cô. Chẳng qua là cô vẫn không thấy rõ mặt của đối phương, bất quá vẫn là bị thức tỉnh, vừa nhìn mới phát hiện trong nhà đã sáng đèn. Lại là buổi tối, hơn nữa nàng cũng không ở bên cạnh, vì sao nàng khi tỉnh lại cũng không gọi cô một tiếng.

   Đang lúc cô vẫn còn suy nghĩ, Chu Ý Nhiên nàng đã ôm Niệm Niệm từ trên lầu xuống. Trên mặt Niệm Niệm còn có nước mắt, vừa nhìn thấy Mộc Thư Đồng liền đưa tay muốn cô ôm. Mộc Thư Đồng không thể làm gì khác hơn là đi lên trước nhận lấy con bé, mà Chu Ý Nhiên nàng đi ngay phòng bếp cầm bình sữa tới đưa cho Mộc Thư Đồng : " Em giúp chị trông con một lúc, tối nay ở lại ăn cơm, chị xuống bếp ".
   " A ... " - có chút kinh ngạc, chẳng lẽ không phải bảo mẫu nhà cô ấy nấu cơm sao? : " Ngày thường đều là cô tự mình nấu ăn hả? ".
   " Trong nhà bà Cầm có chút chuyện phải về. Bất quá, hôm nay vì cảm ơn em giúp chị, chị tự mình xuống bếp nấu cơm, em cũng coi là có phúc " - Chu Ý Nhiên nàng khẽ cười một tiếng.

   " Chỉ cần cô không cho nhiều muối là tốt rồi " – Mộc Thư Đồng lè lưỡi, cô nào dám tưởng tượng một giám đốc công ty sẽ là cao thủ phòng bếp? Kỳ vọng có thể nấu chín cũng là được rồi.
" Yên tâm, chị không thích nấu ăn nhưng chị biết nấu ăn và chỉ chỉ nấu cho người chị để ý. Em không cần lo lắng sẽ ăn không được ngon ".
" Sẽ không, sẽ không " - Mộc Thư Đồng cười ngây ngô, nàng cũng quá lợi hại, lại có thể nhìn ra tâm tư của cô. Vì vậy, cô cũng sẽ không nói nhiều nữa, trực tiếp ôm Niệm Niệm ngồi xuống sofa cho con bé uống sữa.

­   Bữa tối mặc dù đơn giản nhưng tất cả đều là những món Mộc Thư Đồng cô thích, hơn nữa còn có món cô đặc biệt yêu thích nhất. Mộc Thư Đồng kinh ngạc nhìn Chu Ý Nhiên nàng ngồi ở đối diện, cô thật có chút không dám tin hỏi: " Có phải cô đặc biệt đi học nấu ăn? ".
   " Không có, từ nhỏ chị có cái thiên phú nấu ăn này rồi, mỗi món em nếm thử một chút, xem như thế nào? ".

Mộc Thư Đồng không chút suy nghĩ, cũng nếm thử mỗi món một miếng, dù sao thức ăn ngon trước mặt, cô không đỡ được cám dỗ. Bất quá, mùi vị mỗi món ăn thật đúng là không tệ, cũng thích hợp khẩu vị cô, điều này khiến cho cô không nhịn được cảm thán một tiếng : " Thật không nghĩ tới, cô làm món ăn rất ngon, không hổ là một người vợ tốt, người mẹ hiền ".
   " Nếu như vậy, em liền cưới chị đi, con cũng sinh cho em, còn có thể làm thức ăn ngon, em kiếm được món lợi rất lớn nha " - Chu Ý Nhiên nàng cố ý đút cơm cho Niệm Niệm, lộ ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Vậy mà, người khác đó đó hóa đá tại chỗ hô: " Cô đang kể chuyện cười sao, đáng tiếc ah, tôi là con gái bằng không tôi còn có thể sẽ suy nghĩ một chút ".
   " Bây giờ em có thể cân nhắc " - Chu Ý Nhiên nàng nháy mắt một cái, cái nháy này mang theo vô hạn phong tình vạn chủng.
" Ha ha ... " – Mộc Thư Đồng cuối cùng cũng không nhịn được cười : " Chu Ý Nhiên, cô thật đúng là hài hước, bất quá tôi không phải là đứa trẻ, cô không cần phải trêu chọc tôi như vậy ".
   " Chị thật sự không trêu chọc em, chị rất nghiêm túc " - Chu Ý Nhiên nàng cầm giấy ăn lau miệng cho Niệm Niệm, sau đó thâm trầm nhìn cô.

   Mộc Thư Đồng thật đúng là sửng sốt một chút, bất quá lúc này điện thoại của cô vang lên, là chị cô gọi tới. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Ý Nhiên nàng, mà nàng cũng là đang hướng tới cô mà cười cười, ý bảo cô nghe điện thoại. Mới vừa nhấn trả lời, liền nghe thấy tiếng chị mình ở bên kia kêu: " Đồng Đồng, em ở chỗ nào? Chị đang đứng trước trường em, đi ra nhanh ".
   " Sao? Bây giờ em không có ở trường, chị tìm em có chuyện gì? ".
   " Không có gì thì không thể tìm em à, đừng nói nhảm, nhanh lên đi ra " – Mộc Vũ Phong ở một đầu khác tiếp tục kêu.

   " Chị à, em có chuyện quan trọng ở bên ngoài, ngày mai em về nhà gặp chị " – Mộc Thư Đồng thật có chút muốn cúp điện thoại, chị cô tại sao lại như vậy, mỗi lần tâm tình không tốt là tìm đến cô mà phát hỏa, không giống một bà mẹ gần ba mươi tuổi chút nào.

   " Nói cho chị biết địa chỉ, chị đi đón " - hôm nay cũng không biết vì sao, xử lý chuyện của công ty xong, tâm tình Mộc Vũ Phong có chút bất an, lại nghĩ đến ngày hôm qua thái độ của nàng đối với Mộc Thư Đồng có chút không tốt, trong lòng cũng cảm thấy không yên, liền muốn tới gặp cô, dù sao chị em sẽ không so đo.

   Mộc Thư Đồng vừa định nói " không cần đâu chị ", Niệm Niệm liền hướng về phía cô hô to: " Mommy, ôm ".
   " Đồng Đồng, em đang ở cùng người kia? ".
   " Chị à, em sẽ giải thích với chị sau, chị về nhà trước đi " – Mộc Thư Đồng sợ chị gái lại loạn phát tính khí, như vậy sẽ khiến chị mình cùng Chu Ý Nhiên nàng, hai người oan gia gặp mặt nhiều hơn. Chỉ là một giây kế tiếp trong điện thoại lại truyền tới tiếng cúp máy. Vậy càng tốt, Mộc Thư Đồng cô cũng lười đi xía vào, đưa tay ôm Niệm Niệm đến trên đùi, vừa vặn Chu Ý Nhiên nàng đưa qua muỗng canh, nói: " Em đút cho con uống canh đi ".

   Bữa tối tới tám giờ, khi Mộc Thư Đồng phụ giúp Chu Ý Nhiên nàng dọn dẹp xong bát đũa, liền chuẩn bị đứng dậy ra về, thế nhưng đúng lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng còi xe. Hai người hướng cửa chính nhìn lại thấy Mộc Vũ Phong từ trên xe bước xuống, đứng ở đằng kia xa xa, ôm hai tay trước ngực, nhìn lại hai người bọn họ.

   Mộc Thư Đồng vội vàng ra cửa, đi tới bên người Mộc Vũ Phong, hỏi: " Sao chị lại tới đây? Mà em cũng chuẩn bị đi về rồi, chúng ta đi thôi ".

   Vậy mà, Mộc Vũ Phong không trả lời câu hỏi, nàng ấy đi thẳng tới trước mặt Chu Ý Nhiên nàng, hơi nâng lên khóe miệng, cười : " Đừng tưởng rằng cô đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, không có sự đồng ý của tôi, cô làm bất cứ chuyện gì đều là uổng công, huống chi còn có cửa ải của ba tôi, cô không qua được đâu ".
   " Mộc đại tiểu thư, nếu như cô có thành ý, tôi có thể mời cô vào nhà ngồi một chút. Nếu như cô tới để nói với tôi những lời này, mời cô nói xong cũng rời khỏi đây, con gái của tôi không thoải mái, tôi muốn dỗ con bé ngủ sớm một chút " - sắc mặt Chu Ý Nhiên nàng trầm xuống, so với mới vừa rồi, giống như là thay đổi thành một người khác, rất lạnh, rất khó đến gần.

   Nhìn hai người phụ nữ khiến mình đau đầu, mỗi câu nói điều mang theo nồng đậm mùi thuốc súng, Mộc Thư Đồng bất đắc dĩ bước tới lôi cánh tay Mộc Vũ Phong, nhỏ giọng nói : " Chị à, đi, em với chị về nhà, không phải chị còn có việc muốn tìm em sao? ".

   Mộc Vũ Phong liếc mắt nhìn Mộc Thư Đồng, sau đó quay đầu lại liếc Chu Ý Nhiên nàng một cái, mân mím môi, nhẹ " hừ " một tiếng, tiếp theo liền kéo Mộc Thư Đồng ra về. Tiếng giày cao gót trực vang, Mộc Thư Đồng biết chị gái nhất định

là lại muốn lên cơn, bất quá may mắn là không có cùng Chu Ý Nhiên nàng xung đột, nếu không hôm nay cô thật sự không biết xử sự như thế nào cho đúng.

   Trở lại trong xe, Mộc Thư Đồng mới vừa ngồi ở chỗ cạnh ghế lái xong, Mộc Vũ Phong liền nghiêng tới, giống như là muốn hôn Mộc Thư Đồng cô. Mộc Thư Đồng bị hù dọa giật mình, đang muốn đẩy Mộc Vũ Phong ra, chỉ là Mộc Vũ Phong đem hết sức nặng toàn thân đè ép cô, cánh môi vươn tới, quả thật là hôn. Mộc Thư Đồng vội vàng né tránh, đẩy gương mặt Mộc Vũ Phong ra xa, vô cùng không vui mà lớn tiếng : " Mộc Vũ Phong, chị điên rồi, phát bệnh thần kinh sao ".
   " Chị chính là điên rồi, chính là muốn phát bệnh thần kinh, vậy thì sao? " - Mộc Vũ Phong nói xong lại trầm mặc vô lực tựa vào ghế ngồi, thở dài một tiếng.

   " Mặc kệ, em không muốn hỏi chị chuyện giữa hai người, đổi chỗ đi, em lái xe " - Mộc Thư Đồng nhìn chị gái bộ dạng đờ đẫn, còn có hành động kỳ quái mới vừa rồi, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, người này nếu là điên lên, hậu quả thật đúng là kinh khủng.

   " Đồng Đồng ... " - Mộc Vũ Phong nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó dịch chuyển thân thể dựa vào người Mộc Thư Đồng cô : " Chị rất mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, Đồng Đồng, ôm chị một cái ".
   " Chị à, rốt cuộc chị sao vậy? Trước kia chị không như vậy, tự nhiên trong khoảng thời gian gần đây lại hay phát tính khí, huyên náo không ngừng, làm em thích ứng không được " - Mộc Thư Đồng cũng khẽ thở dài một tiếng, bất quá vẫn là ôm lấy bả vai chị gái nhà mình.
" Cái gì cũng đừng hỏi, ôm chị một lúc là tốt rồi " - Mộc Vũ Phong nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi, mặc dù chỉ là một cái ôm hời hợt, nhưng là nó cũng khiến Mộc Vũ Phong nàng cảm thấy yên bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play