Mộc Thư Đồng cầm bút lên lại, cắn đầu bút thêm nửa ngày cũng không viết ra được một chữ nào. Cô buông bút, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng lười nhác nhìn Chu Ý Nhiên nàng: " Chu Ý Nhiên, em không viết, chị muốn nói với ai thì cứ việc nói, em không cản ".

Chu Ý Nhiên nàng ngước đầu nhìn cô một cái, sau đó cầm điện thoại gọi điện, chuông reo một chút, đầu bên kia liền có người bắt máy, sau đó thanh âm của con gái ngọt ngào vang lên: " Mẹ, hôm nay Niệm Niệm rất ngoan, Niệm Niệm rất nghe lời cô giáo ".
" Ưhm, Niệm Niệm thật ngoan, để mẹ hôn Niệm Niệm một cái nè ".

Tiếng hôn 'chụt' rõ lớn của Chu Ý Nhiên nàng truyền qua điện thoại, Niệm Niệm liền cười khanh khách hỏi mẹ: " Mẹ, mẹ ăn cơm chưa? ".
" Mẹ ăn rồi, mommy của con đang ở bên cạnh cạnh mẹ nè " - Chu Ý Nhiên nàng vừa nói xong, bên kia đầu dây một tiếng hét hưng phấn vang lên: " Mommy, Niệm Niệm muốn nói chuyện với mommy ".

Chu Ý Nhiên nàng nháy mắt với ai đó đó một cái, ai đó đó liền mừng rỡ, cười hì hì vội vàng chạy lại: " Bảo bảo, con đã ăn cơm chưa? ".
" Dạ rồi " - đầu bên kia đường dây, bé con ngồi bên cạnh cô giáo gật đầu rất mạnh.

Mộc Thư Đồng còn đang muốn hỏi thêm con gái vài câu thì thanh âm của Chu Ý Nhiên nàng nhẹ nhàng vang lên: " Bảo bảo, mommy của con ức hiếp mẹ, con nói xem phải làm như thế nào đây " - Mộc Thư Đồng lúc này chỉ có thể trừng mắt nhìn Chu Ý Nhiên nàng, nhỏ giọng than trách nhưng Niệm Niệm ở đầu dây bên kia nghe được rất rõ, miệng nhỏ liền hét lớn vào điện thoại: " Mommy, mommy không được ức hiếp mẹ, mommy đã hứa rồi mà ".

Mộc Thư Đồng trực tiếp bị hóa đá. Thế này là thế nào, hai mẹ con nhà này là đang liên thủ lại ăn hiếp một mình cô sao?! Nhưng Niệm Niệm rõ ràng cũng là con gái ruột mà! Cô liếc nhìn Chu Ý Nhiên nàng đang thong thả uống canh, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp tràn đầy đắc ý, chứng tỏ trong lòng đang rất vui vẻ. Cô hít sâu đè nén tâm tình, rồi nhẹ giọng nói với con gái: " Bảo bảo ngoan, chăm chỉ học tập, nghe lời cô giáo. Chiều về mommy đón con ".
" Dạ " - Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại đột nhiên hô lên: " Mommy, mommy không được ức hiếp mẹ đó ".
" Biết mà! Bảo bảo ngoan, đi chơi đi con " - Mộc Thư Đồng cúp máy, vẻ mặt đen hơn than ngồi lại vào ghế. Nhanh chóng viết xuống những lời Chu Ý Nhiên nàng vừa nói, sau đó còn kí tên chắc nịch. Nhìn nhìn tờ giấy, trong người lại nổi lên tính ngang bướng, cô liền xếp nó thành máy bay phóng tới chỗ Chu Ý Nhiên nàng. Thấy nó đáp xuống đúng nơi cần đến, cô quơ tay lấy nón bước nhanh ra ngoài.
" Đứng lại " - Chu Ý Nhiên theo bản năng hô lên một tiếng, tay thì mở máy bay ra xem, miệng cong lên tươi cười, mặc dù bảo bối nhà nàng có phần ương ngạnh nhưng chung quy vẫn rất ngoan ngoãn. Thấy cô có phần dỗi lại chuẩn bị đi mất, nàng liền vội vã đuổi theo nắm lấy tay cô, sau đó đưa lên môi hôn một cái, tươi cười hỏi: " Đầu heo, em giận thật hả? ".
" Giấy cam kết dựa vào ý muốn của chị em đã kí tên, chị còn muốn gì nữa? " - Mộc Thư Đồng liếc mắt nhìn vào một hướng khác, hoàn toàn không muốn nhìn đến Chu Ý Nhiên nàng.

Chu Ý Nhiên nàng tươi cười sủng ái, gạt đi những sợi tóc dài trên vai cô xuống, sau đó lại đưa tay vuốt ve, cưng nựng hai bên má của cô: " Bảo bối, đừng giận nữa mà. Một cô gái thông minh, xinh đẹp, khả ái như em bị làm cho tức giận, khiến chị rất đau lòng ".
" Buông tay, em không muốn để ý gì nữa. Chị tiếp tục công việc của mình đi, em đi về ".

Mộc Thư Đồng nói rồi tránh thoát khỏi bàn tay của Chu Ý Nhiên nàng, sau đó bỏ đi rất nhanh. Đến khi cô đi ra tới đại sảnh, Chu Ý Nhiên nàng vẫn còn đuổi theo chưa kịp. Nữ lễ tân nhìn Mộc Thư Đồng lướt ngang mà chấn kinh không ngừng. Thật không thể tưởng tượng nổi, soái ca bừng bừng thanh xuân, chói chang như ánh mặt trời vừa nãy thế nhưng lại là một cô gái. Kia, mái tóc đen mượt, óng ả. Kia, ngũ quan tinh tế như được chạm khắc. Kia, vóc dáng cao gầy xinh đẹp. Hoàn toàn là một cô gái.

Nữ lễ tân đứng hình một hồi lâu, cho tới khi Chu Ý Nhiên nàng đi qua, ném một ánh mắt lạnh băng sắc bén đến, nữ lễ tân mới sợ hãi mà phục hồi tinh thần, cuối gầm mặt tiếp tục bận rộn công việc của chính mình.

Mộc Thư Đồng ra khỏi cổng đại sảnh, Chu Ý Nhiên nàng lúc này mới chạy theo kịp chặn đầu cô lại, nàng chật vật thở dốc một chút hỏi: " Đầu heo, em thật sự muốn giận chị luôn sao? ".
" Không có, em chẳng qua là không muốn quấy rầy công việc của chị, mắc công chị lại đem việc này ra cáo trạng với bảo bảo ".

Chu Ý Nhiên nàng bị Mộc Thư Đồng làm cho sặc cười ha hả, nàng không nghĩ tới bảo bối nhà nàng lại có thể đáng yêu đến mức này: " Đây là nguyên nhân khiến em giở tính tình với chị hả? ".
" Em cũng là mẹ ruột của Niệm Niệm vậy, mặc dù thời gian em chăm sóc con bé không nhiều như chị, nhưng chắc chắn sau này em sẽ yêu thương con vô điều kiện. Vậy mà con gái chỉ hướng về chị, chỉ để ý một mình chị " - Mộc Thư Đồng bĩu môi giận dỗi, cô thế nhưng không để ý tới ngữ khí của mình là đang làm nũng cáo trạng với Chu Ý Nhiên nàng.

Mà Chu Ý Nhiên nàng cũng bị Mộc Thư Đồng cô vô tình gài vô thế dở khóc dở cười. Hai tâm can bảo bối của nàng, một lớn một nhỏ nhà nàng đều là hai bình giấm chua cỡ lớn, mức độ ghen tị đạt đến trình độ siêu cấp luôn rồi: " Được rồi, là chị không đúng, chị không nên nói lung tung với con gái. Nhưng em xem, em đang tị hạnh với chị kìa?! Mà con gái cũng thương em nhiều lắm chứ bộ ".
" Tóm lại, sau này chị không được ở trước mặt con gái nói em ức hiếp chị. Còn việc con gái hoàn toàn nghe lời chị, em không có ý kiến ".

Mộc Thư Đồng quá mức đáng yêu, Chu Ý Nhiên nàng nhìn thấy mà muốn bật cười lớn, nhưng lúc này ngược lại không dám bật cười, chỉ sợ chọc giận ai đó đó thêm một lần nữa thì khó mà dỗ dành, nàng chỉ đành nhịn xuống. Làm mặt nghiêm túc, ra dáng vợ hiền trăm ngàn thuận: " Được, chị đáp ứng em. Bất luận là yêu cầu gì, chỉ cần là bảo bối nhà ta đưa ra, chị đều đáp ứng ".

Mộc Thư Đồng nhìn Chu Ý Nhiên nàng bộ dáng cô vợ nhỏ, trong lòng liền mềm mại lại có chút ngượng ngùng, cô xoay mặt đi chỗ khác, hắng giọng che đi chút xấu hổ: " Thời gian cũng không sai lệch mấy, chị trở vô làm việc đi. Chiều em đón con, ở nhà đợi chị ".

Chu Ý Nhiên nàng cười ma mị, tiến sát tai Mộc Thư Đồng, sau đó khẽ phát ra thanh âm dụ hoặc: " Tuân lệnh, mình ".

Thanh âm nhu nhuyễn ngọt ngào khiến tâm người vui sướng tràn ngập cõi lòng, lan tỏa ra tứ chi khiến cho thân thể bị hóa đá tại chỗ, Mộc Thư Đồng giờ phút này chỉ có thể run run bờ môi mấp máy: " C...h...ị... ".




Buổi tối, một nhà ba người vui vẻ ăn cơm. Niệm Niệm lúc này lại nháo lên muốn gặp Tư Gia Di, Chu Ý Nhiên nàng bất đắc dĩ phải kêu Tư Gia Di qua đón Niệm Niệm đi chơi, vì vậy mà trong phòng khách rộng lớn chỉ còn có hai người. Mặc dù thời tiết oi bức, nhưng nhiệt độ giữa thành phố và ngoại ô có sự khác biệt khá lớn. Biệt thự ở gần ngoại ô nên tự nhiên không khí cũng trong lành và mát mẻ hơn, hai người liền ra ngoài ban công hóng gió nói chuyện phiếm. Chu Ý Nhiên nàng chuẩn bị một ít trái cây để lên bàn, Mộc Thư Đồng nhìn dĩa trái cây, trong mắt ánh lên chút gian xảo, cô đưa tay lấy một miếng dưa vàng, đưa miệng cắn một cái, sau đó đưa miếng dưa trên miệng đến bên miệng Chu Ý Nhiên nàng, ánh mắt lóe sáng vui vẻ, ý muốn nàng ăn miếng dưa trong miệng mình. Chu Ý Nhiên nàng tất nhiên biết được chút tâm tư của Mộc Thư Đồng, vì vậy liền chiều theo ý cô, chỉ là không biết vì sao, vốn dĩ ăn miếng dưa lại biến thành hôn môi nóng bỏng.

Cách đó không xa vang lên âm thanh của xe hơi, chẳng qua hai người đang hôn môi mãnh liệt nên không nghe thấy bất kì thanh âm gì, tiếp tục chìm đắm trong thế giới điền viên vui vẻ của mình. Mà Mộc Vũ Phong ở bên trong xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Lúc chiều về tới nhà, nàng mới biết Mộc Thư Đồng đã ba ngày rồi chưa về, còn nhớ mấy ngày trước, khi nàng vừa vào cửa thì đã thấy cô phóng như bay lướt qua người nàng ra khỏi nhà, một chữ cũng không để lại. Nàng lúc đó bận quá cũng không hỏi, đến hôm nay mới có chút thời gian để thư giãn, ai ngờ về thì không thấy cô đâu, hỏi mẹ mình thì mẹ lại nói em gái ở cùng bạn bè để chuẩn bị luận án tốt nghiệp. Nàng nghe nhưng lại cảm thấy có chút không thể tin tưởng hoàn toàn được liền gọi điện cho cô thế nhưng hết lần này đến lần khác đều không có người bắt máy. Bực bội, nàng trực tiếp lái xe đến nhà Chu Ý Nhiên, không biết vì sao nàng lại cảm thấy tám mươi phần trăm là em gái bảo bối nhà nàng chắc chắn ở nhà Chu Ý Nhiên nàng ấy.

Có lẽ, trực giác của phụ nữ luôn luôn sắc bén và chính xác đến bất ngờ. Cô lái xe đến gần thì liền nhìn thấy hai dáng người ôm nhau khắng khít, hôn môi quyết liệt. Tuy rằng, ánh sáng có chút hơi mờ mờ ảo ảo, nhưng nhìn dáng người cao gầy, không phải em gái bảo bối nhà nàng thì còn có thể là ai được chứ. Một cơn đại hoả xông thẳng lên đỉnh đầu, Mộc Vũ Phong đập bàn tay xuống kèn xe, thanh âm vang lên thế nhưng không thể đánh động được hai người đang tình nồng ý mật ở bên đó. Nàng bước xuống xe, ra sức gào to về phía hai người kia: " Mộc Thư Đồng, em đang làm cái gì vậy hả?! ".

Bên này, hai người đang tình tứ nghe được âm thanh quát to của Mộc Vũ Phong liền tách ra. Chu Ý Nhiên nàng nhìn một chút, sau đó tiến vào phòng mở mã khóa, cánh cổng to lớn mở ra, Mộc Vũ Phong tiến vào, Chu Ý Nhiên nàng cũng theo Mộc Thư Đồng xuống lầu. Cả ba người đối mặt nhau trước cửa nhà, Mộc Vũ Phong lạnh lùng nhìn Mộc Thư Đồng, âm thanh lạnh nhạt: " Mấy ngày rồi em không về, không phải sao? Nên chị đến đây tìm em ".
" Hả .." - nhìn chị gái hôm nay bình tĩnh lạ thường, Mộc Thư Đồng liền cảm thấy kinh ngạc không thôi. Mỗi một lần chị gái cô và vợ cô gặp nhau, không khí xung quanh cũng tự nhiên mà hạ xuống rất thấp.

Mộc Vũ Phong vào nãy giờ nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều tập trung lên người Mộc Thư Đồng, hoàn toàn xem Chu Ý Nhiên là không khí, thanh âm thản nhiên của nàng nhẹ nhàng vang lên: " Đồng Đồng, theo chị về nhà nha? ".

Mộc Thư Đồng theo bản năng nắm chặt tay Chu Ý Nhiên nàng, lạnh giọng đáp lời: " Chị, chị về đi. Chuyện của em, em có thể tự giải quyết được ".

Thấy em gái thần sắc lạnh nhạt, Mộc Vũ Phong chỉ có thể đau xót cười ra tiếng, ánh mắt xuyết lệ gắt gao nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt kia. Mà bên này, Chu Ý Nhiên nàng ngược lại cũng nhìn Mộc Vũ Phong, tâm tư nàng mẫn cảm tinh tế, đương nhiên có thể nhìn thấu sự chua xót làm đôi mắt Mộc Vũ Phong nàng ấy đỏ hoe lên, trong lòng nàng liền nổi lên cảm xúc bất đắc dĩ, cuối cùng nàng chỉ có thể cười cười nhìn Mộc Thư Đồng, ôn nhu lên tiếng: " Đầu heo, về đi ".

Mộc Thư Đồng cũng nhìn thấy chị gái có gì không đúng lắm, lại nghe vợ mình nói như vậy, liền thành thật gật đầu, nhu thuận đi đến bên cạnh chị gái: " Chị, em theo chị về nhà ".

Mộc Vũ Phong cái gì cũng không nói, liếc nhìn Chu Ý Nhiên nàng một cái rồi xoay người bỏ đi, Mộc Thư Đồng ở đây cũng đưa mắt nhìn vợ mình một cái, rồi nối gót theo chị gái.

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện khiến cho không khí trên xe áp lực nặng. Mãi đến khi về nhà, vì sắc trời đã tối nên bà mẹ cô đều đã đi ngủ, Mộc Vũ Phong đi phía trước, bất thình lình quay đầu lại, sau đó nắm lấy tay Mộc Thư Đồng cô hướng thẳng về phía phòng mình mà chạy.

Vào trong phòng, Mộc Vũ Phong liền khóa trái cửa lai, sau đó dựa vào nó mà thở hổn hển, im lặng nhìn Mộc Thư Đồng. Mà Mộc Thư Đồng có chút kinh dị nhìn chị gái nhà bình khác hẳn thường ngày. Nếu là trước đây, chị gái cô chắc chắn sẽ truy vấn tới nơi, huống hồ chị cô còn tận mắt nhìn thấy cô và Chu Ý Nhiên nàng hôn môi, đây là sự thật không thể chối cải: "Chị, chị nghỉ ngơi đi, em về phòng tắm cái đã ".

Mộc Vũ Phong đứng yên ở cửa, không lên tiếng. Nàng ngẩng đầu lên, thở ra một hơi, đem nước mắt đang chực chờ rơi xuống nơi khoé mắt ép ngược vào trong. Nhìn Mộc Thư Đồng đi tới trước mặt mình, ý định rời khỏi phòng, Mộc Vũ Phong liền giơ hai tay lên, đem Mộc Thư Đồng đẩy ngã xuống giường. Mộc Thư Đồng mờ mịt nhìn chị gái nhà mình. Mộc Vũ Phong ngược lại tươi cười với cô, sau đó ngồi lên người cô, đưa đôi tay mảnh khảnh ra cởi từng nút áo sơ - mi của cô, động tác hoàn thong thả: " Đồng Đồng, em không phải muốn nữ nhân sao? Em không phải thích nữ nhân sao? Chị cũng có thể cho em mà, phải không? ".
" Mộc Vũ Phong, chị làm cái gì vậy? Chị bị điên rồi hả?! " - Mộc Thư Đồng bị bộ dáng lẳng lơ của chị gái làm cho kinh sợ. Cô tình nguyện tinh tưởng, chị gái vì không thể chấp nhận việc em gái mình cùng một cô gái khác hôn nhau, trái với đạo thường nam nữ nên bị đả kích nặng nề, cô tình nguyện chị gái ầm ĩ, lớn tiếng khóc nháo chứ không phải như bây giờ làm ra những hành động điên khùng này.







*** Cố gắng edit chương này để thông báo là tui bận sắp mặt tui rồi. 😩😔😅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play