Editor: Fuurin
A Hắc đang chơi một trò chơi mới nhất của Y Tây tên là "Thần Quyết" trên quang não, chơi vui đến quên trời đất. Bọn nó sống ẩn dật đã mấy ngàn năm, vừa tu luyện tu vi vừa đau khổ tìm kiếm người có duyên, từ đó tới nay chưa từng có một giây phút thả lỏng, bây giờ đã tìm thấy Sở Sở rồi, sự kết nối linh hồn khiến bọn họ nảy sinh cảm giác lưu luyến với cô, mọi việc đã được giả quyết, hai người liền thả lỏng rất nhiều nên khó tránh khỏi sinh ra hứng thú với trần gian, kết quả là càng chơi càng nghiện.
Lúc A Hắc đang chơi quên trời đất, thì Sở Sở dành cả hai tiếng vẫn không thể hiểu rõ được tinh thần lực mà A Hồng nói, kiếp trước là một người theo chủ nghĩa duy vậy, Sở Sở tỏ vẻ bản thân cảm thấy vô cùng áp lực ╮(╯▽╰)╭ đại khái chắc nó là một loại ý nghĩ chăng, Sở Sở nghĩ.
A Hồng cũng không ép buộc Sở Sở suy nghĩ, cách thức nhận thức tinh thần lực tốt nhất chính là phải tự mình ngộ ra. Thực hành luôn quan trọng hơn là lý thuyết.
Vì thế Sở Sở cũng không rối rắm thêm việc này nữa, thấy thời gian đã qua hơn hai giờ, liền nhanh chóng lên mạng xem tình hình bán hoa quả. A Hắc lưu luyến không đăng xuất trò chơi trên quang não, hơn nữa vẫn không quên yêu cầu buổi tối được tiếp tục chơi.
Sở Sở nhanh chóng đăng nhập và Nhất Đào Là Tốt Rồi, bấm vào cửa hàng của cô, chỉ thấy giao diện trống trơn, tay cô vô thức giơ tay lên dụi mắt, "Cái này...mình không nằm mơ chứ? Hay là mình vẫn đang trong mơ?" Quả thật cô không thể tin vào mắt mình nữa.
A Hồng và A Hắc khi nghe thấy tiếng cô cũng đi tới, nhất thời Sở Sở không chú ý tới chúng, nên khi hai đứa nhận ra là hai cái chân mập ngắn ngủn của bản thân có kiễng thế nào cũng không nhìn thấy được nội dung trên quang não, thì liền dứt khoát bay lơ lửng trong phòng thò đầu vào xem.
Tin tức từ hệ thống truyền tới xác thực rằng Sở Sở không hề nhìn lầm, thì ra cô thật sự đã bán hết hàng rồi! Sở Sở không nhịn được mà vung tay hoan hô, mắt to sáng ngời vì cười mà híp lại. A Hồng và A Hắc đương nhiên biết thừa đồ trong không gian tốt ra sao, nhưng khi nhìn thấy Sở Sở vui như vậy, cũng hì hì cười ra tiếng. Vì thế, ba người cứ vậy mà tạo thành một tổ hợp gồm một cô gái xinh đẹp thanh tú và hai đứa trẻ đang lơ lửng cùng cười hết cỡ với quang não, cảnh tượng đó trông thật quỷ dị.
Sở Sở sau một lúc vui mừng liền bắt đầu xem thông tin người mua, phát hiện ra người mua đều là một người, hơn nữa chia làm ba đợt mua hoa quả, lần đầu tiên chỉ mua mười quả táo, lần thứ hai mua hết toàn bộ táo, còn lần thứ ba là mua hết toàn bộ hoa quả trong cửa hàng. Ngoại trừ lần mua đầu tiên, thì hai lần mua sau cách nhau một khoảng thời gian vô cùng ngắn.
Ba đợt à? Vì sao phải mua thành ba đợt nhỉ? Sở Sở có chút khó hiểu, chẳng lẽ là... ?
Ánh mắt Sở Sở sáng lên, nhất định là như vậy! Cái người kia lần đầu chỉ mua mười trái nhất định là do không tin những chỉ số mà mình thông báo kia nên mua thử về kiểm nghiệm, mà sau đó mua hết toàn bộ chứng tỏ là vì đã xác nhận tất cả đều là sự thật thế là dứt khoát mua tất.
Tuy rằng đã suy nghĩ thông suốt điểm ấy, nhưng trong lòng Sở Sở vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, giống như bản thân cô đã xem nhẹ điều gì đó. Đến cùng là cái gì đây? Sở Sở trầm tư suy nghĩ.
Giá tiền! Khi hai chữ này hiện lên trong đầu, Sở Sở thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Sao cô lại quên mất một chuyện quan trọng như thế chứ! 5000 đồng liên bang một quả đối với cô mà nói cũng không tính là rẻ, nhưng người này lại mua mà không do dự chút nào, tổng cộng số hoa quả này phải hơn một trăm vạn đó, từ đó có thể suy ra giá này là rẻ! Cũng không biết hớ bao nhiêu nữa, Sở Sở lòng đau như cắt! Lúc trước cô thử thăm dò thái độ của dì Trương đối với những hoa quả này, sau đó còn chiếu theo giá những hoa quả chất lượng chẳng ra sao ở chợ để định giá cho tiệm, hẳn là cô phải lên mạng sưu tầm tin tức giá cả chứ! Nghĩ lại khiến Sở Sở buồn không thôi.
Sở Sở lại vào tài khoản ngân hàng của mình xem xét, mười, trăm, vạn, mười vạn...Tâm trạng đang ỉu xìu của Sở Sở lập tức trong lành trở lại, hoàn toàn đủ một trăm vạn đồng liên bang! Trong tài khoản của cô ghi rõ là: 1012995. Yà hú! Mới một lần đã bán được trăm vạn! Vậy bán chừng vài lần chẳng phải là...! Về sau cô không cần lo gì nữa chỉ ngồi chờ tiền đến thôi sao! Nghĩ tới đây Sở Sở hưng phấn tới nỗi không tìm được phương hướng.
Qua một lúc lâu Sở Sở mới bình tĩnh trở lại, cũng bắt đầu cảm vì ý nghĩ mới nãy của bản thân mà thấy xấu hổ, số tiền đó toàn bộ đều là công lao của không gian, mà bản thân cũng hoàn toàn dựa vào nó. Tiền làm ra từ những thứ trong không gian có được quá dễ dàng, khiến cô sinh ra tính ỷ lại, mà một khi sự ỷ lại này thành thói quen, tương lai nếu như không gian không còn nữa, cô sẽ xong đời.
Nghĩ vậy, Sở Sở hạ quyết tâm, bán rau dưa hoa quả trong không gian chỉ là phụ, bản thân cô quan trọng nhất là phải luyện tay nghề nấu ăn, phát triển con đường làm đầu bếp!
Sở Sở không vội vàng bổ sung hàng bổ hóa, hơn nữa bây giờ cô đã gom đủ tiền trả nợ, hiểu biết về thị trường cũng còn quá ít, lần này mới bán có một lần mà đã thấy mệt rồi, cho nên trước mắt hoãn lại cũng được, tuy đồ trong không gian đối với cô mà nói thì không cần phí tổn gì, nhưng đồ kiếm ra tiền thì cần phải tiết kiệm mới tốt!
Sở Sở cũng không vội vã đi nghiên cứu giá cả thị trường, bây giờ đã là hơn mười một giờ tối, nên đi nghỉ ngơi thôi.
Sở Sở vừa chuẩn bị tắt quang não, A Hắc liền kêu lên: "Đừng tắt mà, em muốn chơi!"
Động tác của Sở Sở vân không ngừng lại, quay đầu nói: "Đến giờ nghỉ ngơi rồi."
"Em không cần phải nghỉ ngơi!" A Hắc tức giận nói.
"Con nít càng cần phải chú ý nghỉ ngơi nha." Sở Sở nghiêm túc nói.
"Ai là con nít chứ, cả nhà chị mới là con nít!"
Sở Sở đưa qua một ánh mắt xem thường, không chút dong dài tắt quang não, đứng dậy mỗi tay túm một đứa, "Mau đi ngủ cho chị." Lại nói, dù trong lòng biết rõ cả hai đều không phải là con nít, nhưng trong lúc ở chung, cô luôn luôn theo bản năng mà coi hai đứa thành trẻ con để chăm sóc.
Xét thấy Sở Sở bắt đầu thể hiện dâm uy của chủ gia đình ra, hai tiểu yêu cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi vào phòng trẻ em đáng yêu mà Sở Sở đã chuẩn bị cho để đi ngủ, trong lòng cả hai đều có cảm giác sung sướng không thể nói thành lời, cảm giác có người quản, có người quan tâm này đối với bọn họ thật mới mẻ.
Sắp xếp xong cho hai đứa nhỏ, Sở Sở cũng nhanh chóng đi tắm rồi đi ngủ, cô tỏ vẻ: tinh thần tốt chính là thứ quan trọng nhất!
Tại một căn hộ nằm trong khu trung tâm sầm uất nhất của Y Tây——
"Toàn bộ sự việc là như vậy." Từ Mạc hiếm khi nghiêm túc, nói: "Tử Văn, bất kể trên tay người này có bao nhiêu hàng, chúng ta đều nhất định phải tìm được hắn."
Mà người đàn ông tên là Tử Văn, đang đúng cạnh cửa sổ sát đất thất thần nhìn những ngọn đèn lấm tấm phía xa.
"Tôi nói này, cậu có thể nghe tôi một chút không thế, tôi đang nói chuyện chính sự với cậu đó!" Từ Mạc quả thật muốn phát điên lên được.
Người đàn ông nghe thấy thế thì quay đầu lại, nhíu mày nói: "À ~ cậu mà cũng có chính sự nữa sao?" Giọng điệu hơi nâng lên, trong đó lộ rõ sự chế nhạo.
"Được rồi được rồi, là tôi sai, tôi sai được chưa!" Từ Mạc giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng.
"À, vậy cậu nói xem sai ở chỗ nào?" Cuối cùng Phương Tử Văn cũng quay người lại, khoanh tay trước ngực, bình thản hỏi.
"Khụ khụ, tôi thật không nên nói cho dì biết, là...là, khụ, trong lúc sơ ý nói cho dì hôm trước nhìn thấy cậu ở cùng với Lâm Khải Lệ." Từ Mạc quả thật muốn khóc, không phải anh chỉ nói có mấy câu với dì Phương thôi sao, ai mà biết dì ấy lại tự động suy diễn thành vậy chứ!
"Tôi đã nói rồi! Cậu ngàn vạn lần đừng trách tôi mà, nha!" Từ Mạc cầu xin.
"Thật sự là vô tình sao? Hừ" Phương Tử Văn cất bước về phía sô pha, không cùng anh ta so đo nữa, mẹ mình đương nhiên anh hiểu rõ, chỉ sỡ thiên hạ không loạn, mà bạn tốt của mình cũng là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn giống vậy, hai người này tụ lại với nhau quả thực có thể sánh ngang ác ma tái thế.
"Thật còn hơn trân châu luôn!" Từ Mạc nghe vậy nhanh chóng biểu lộ vô tội, nhưng câu sau lại chêm thêm: "Nói đi, vị Lâm tiểu thư kia như thế nào?" Nói xong còn nở nụ cười đáng khinh.
Phương Tử Văn trừng mắt nói: "Chuyện về Cửa Hàng Hoa Quả Số Một giao cho cậu phụ trách, nhất định phải mau chóng thu phục, về phần tư liệu, tự đi mà tra đi."
"A!" Tư duy của Từ Mạc xém chút đứt đoạn, tổ lái nhanh thật!
"Chả phải tư liệu cậu có sẵn sao! Mắc chi mà còn để tôi phải lãng phí thời gian đi tra chứ? !" Tên kia chính là kẻ tiểu nhân thù dai mà, Từ Mạc âm thầm giơ ngón giũa trong lòng.
"Tôi tin vào bản lĩnh của cậu, cậu là Tổng giám đốc khu vực của tập đoàn Nhất Đào Là Tốt Rồi mà." Phương Tử Văn lại bắt đầu chế nhạo, trong thanh âm ý cười nhường người không thể xem nhẹ.
F*ck! Từ Mạc khóc không ra nước mắt, anh ta hấp tấp chạy tới như vậy là vì ai, sao mà Hoàng Đế chưa vội thái giám đã gấp thế này. Quả nhiên, đắc tội anh Phương thì đừng hòng sống tốt huhu!
"Không có việc gì nữa thì mau cút đi!" Phương Tử Văn không khách khí hạ lệnh trục xuất.
"Hừ, đừng tưởng tôi không biết cậu đuổi tôi đi để làm gì nhaì!" Từ Mạc trợn mắt tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ, chưa từng thấy một người đàn ông nào mà thích chui trong phòng bếp như vậy nữa, quả thực là sỉ nhục cho cánh đàn ông mà!
Mặt Phương Tử Văn vẫn lạnh nhạt như thường.
Trên thực tế, sau khi Từ Mạc đi rồi, Phương Tử Văn cũng không vào phòng bếp mà đi vào phòng máy lên mạng, đăng nhập vào trang web công ty mình.
Là con cháu của một trong tứ đại gia tộc lớn - nhà họ Phương, Phương Tử Văn từ khi sinh ra đã đứng ở một xuất phát điểm cao hơn rất nhiều so với người thường, nghe, nhìn, học đều hơn cả một đệ tử quý tộc. Mà là đứng thứ ba trong nhà họ Phương, phía trên có hai anh trai, ở dưới có một em trai, cuộc sống của Phương Tử Văn tự do tự tại hơn rất nhiều những con em nhà quý tộc khác. Anh cả theo chính trị, anh hai tòng quân, tiếp nhận sự nghiệp từ cha ông đã lâu. Anh là con thứ ba nên có thể tự do chọn làm điều mà mình thích, không phải câu nệ. Mặt khác, mấy anh em Phương Tử Văn từ nhỏ đã được giáo dục là lấy gia đình làm trọng, anh em đồng tâm hiệp lực. Bởi thế, trong giới quý tộc, Phương gia có tiếng là gia tộc đoàn kết hòa thuận nhất.
Cho nên, từ lúc sinh ra tới giờ, bằng chính bối cảnh gia đình và năng lực buôn bán trời cho, cuộc sống của Phương Tử Văn hoàn toàn có thể dùng bốn chữ "thuận chèo mát mái" để hình dung. Dáng người cao lớn, ngũ quan thâm thúy, còn có khí chất quý tộc cao quý tao nhã, khiến anh trở thành người đàn ông độc thân nổi tiếng. Người như vậy, chỉ có thể dùng hai chữ "hoàn hảo" để hình dung, khiến tất cả mọi người phụ nữ đều ao ước.
Nhưng, chỉ có người nhà và vài người bạn tốt của Phương Tử Văn mới biết được "sự thật"! Dùng lời của Từ Mạc để nói, thì chính là, con người Phương Tử Văn này vô cùng rối loạn! Một người đàn ông cao gần 1m90, mà lại thích nhất là xuống bếp nghiên cứu các loại món ăn! Thấy thức ăn ngon thì không rời nổi mắt, quả thực là một tên ham ăn chính hiệu! Càng nghiêm trọng hơn là, tuy rằng tên kia thích xuống bếp, nhưng tài nghệ nấu nướng lại vô cùng thấy gớm, khiến cho những người bạn tri kỉ như bọn họ phải chịu khổ vô cùng!
Phương Tử Văn mở tư liệu của các người bán ra, bắt đầu tìm kiến tài liệu của chủ tiệm Số Một. Qua mười lăm giây, một tập tư liệu xuất hiện trên màn hình, tấm ảnh của một cô gái thanh tú với nụ cười hơi ngại ngùng hấp dẫn ánh mắt anh.
*Ed: Người ấy xuất hiện :))))
----- Hết chương 8 -----