Editor: Fuurin

Tuy Sở Sở đang rất phẫn nộ, nhưng nhìn khuôn mặt vừa lo lắng vừa kinh ngạc của dì Trương, cô đành cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Thật không cìn cách nào mà, dù trong lòng có tức giận, thì cô cũng vô cùng hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ của bản thân, thiếu nợ thì phải trả tiền, nếu tới hạn mà cô còn chưa trả, cô thật sự sẽ đi làm vợ bé, làm công cụ sinh con cho người ta. Tuy rằng không biết tại sao nguyên chủ lại đi vay nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ đã tiếp quản thân thể này, thì cô phải có trách nhiệm gánh vác tất cả, số tiền đó nhất định phải kiếm cho bằng được. Có điều nghèo không đấu nổi với giàu, lấy cứng đối cứng với người ta chỉ sợ người chịu thiệt sẽ là bản thân. Cho nên kế sách bây giờ cũng chỉ là đem hết hi vọng đặt vào cửa hàng online, cô cần nhanh chóng hoàn tất mọi thứ và đưa nó vào hoạt động.

"Không sao đâu dì Trương, cháu sẽ cố gắng trong năm ngày chuẩn bị đủ tiền." Sở Sở nói, an ủi Trương a di đồng thời cũng an ủi bản thân mình.

"Nếu cháu không đủ, chỗ dì còn có mấy vạn, cho cháu mượn dùng trước cũng được, cháu đừng có khách khí với dì."

"Sở Sở cám ơn dì trước ạ, đến lúc đó không đủ rồi tính sau." Sở Sở vốn muốn nói là không cần, nhưng cô lại không muốn từ chối trực tiếp khiến bà thương tâm, dì Trương đối xử với bản thân rất tốt.

Nói cũng kha khá rồi, nên dì Trương chuẩn bị lên lầu đi về nhà, Sở Sở thấy vậy liền chạy nhanh vào nhà lấy túi táo, đào và xoài đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay dì Trương, nói: "Dì Trương, dì cầm mấy quả này về cho Nhiên Nhiên ăn đi ạ."

Dì Trương nhìn vào, chỉ thấy một quả táo to đỏ chót, một quả đào mật hồng phấn và một quả xoài vừa vàng vừa thơm nằm gọn trong bao to, hoảng hốt nói: "Ai... Cái...cái này, quý quá! Cháu để lại mà ăn đi." Trái cây chất lượng tốt như vậy bà cũng chưa thấy được đôi lần nữa, một năm kia, là ở chỗ cửa hàng trên "Nhất Đào Là Tốt Rồi" nhìn thấy được, bà còn nhớ lúc đó giá niêm yết có tận bốn số không lận đó. Hơn nữa, đó còn là hàng số lượng giới hạn. Chứ như bình thường, trái cây chất lượng cao thế này vừa mới xuất ra đều đã bị giới quý tộc hoặc kẻ có tiền đặt hết rồi, ở siêu thị không bao giờ có thể thấy được, có chăng đều là hàng chất lượng kém, sứt sẹo, thứ phẩm.

Sở Sở khoát tay nói: "Đây là cháu cho Nhiên Nhiên ạ, dì cứ cầm đi, cháu còn có mấy trái nữa mà."

"Nhiều như vậy á? !" Dì Trương kinh ngạc nói, bà chưa từng nghe qua hiện giờ có chỗ nào bán mấy quả này cả.

"Ặc..." Sở Sở đảo mắt, nói: "Là đồ ngon mà bạn cháu cho đó ạ." Nhìn phản ứng dì Trương là đủ hiểu, mấy thứ này trên thị trường đều thuộc dạng hàng hiếm.

Có thể lấy ra nhiều táo, đào tặng cho Sở Sở như vậy, thì người bạn này không phú tất quý! Dì Trương nghĩ, đang muốn hỏi thêm, nhưng thấy bộ dạng Sở Sở có vẻ không muốn nhiều lời, nên bà đành tạm biệt rồi đi lên lầu trên. Thật ra nếu Sở Sở đưa mấy thứ khác, có lẽ bà còn có thể kiên trì không lấy, nhưng mà hoa quả chất lượng tốt như thế, bà vừa nghĩ tới Nhiên Nhiên liền không thể nói lời cự tuyệt ra khỏi miệng.

Khoảng một tiếng sau khi dì Trương đi khỏi, cuối cùng A Hồng và A Hắc cũng chụp và tổng hợp xong ảnh, Sở Sở nhanh chóng post chúng lên mạng, hoa quả của cô chất lượng tương đối tốt, còn có số liệu năng lượng cao hơn hàng mua từ siêu thị về gấp năm lần, nhưng sợ nếu ghi giá quá cao thì lượng người mua sẽ ít, nên Sở Sở chỉ ghi giá là 5.000 đồng liên bang mà thôi, tức là bằng giá với loại mặt hàng thứ phẩm.

Làm tốt công tác chuẩn bị rồi, Sở Sở liền lấy hoa quả mà A Hắc và A Hồng đã hái xuống sẵn chuyển tới kho hàng của "Nhất Đào Là Tốt Rồi", một khi có khách đặt hàng trên mạng, thì hàng sẽ được lấy từ đó ra sau đó giao tới tận nơi, vô cùng tiện lợi, đương nhiên bên giao hàng sẽ thu một khoản phí giao hàng nhất định. Tài khoản của cửa hàng online cũng chính là tài khoản ngân hàng liên bang của Sở Sở, khách đặt hàng xong sẽ chuyển khoản trước qua công cụ thanh toán tên là "Phó Phó Bảo" của "Nhất Đào Là Tốt Rồi", chờ khi nhận được hàng rồi xác nhận thanh toán, thì tiền mới được chuyển vào tài khoản của người bán hàng, so với kiếp trước không khác nhau nhiều lắm, nhưng an toàn và thuận tiện hơn."

Chờ làm xong tất cả, rốt cuộc Sở Sở cũng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Bây giờ chỉ cần chờ người đến mua thôi."

A Hắc cảm thấy rất tò mò về quang não, thấy Sở Sở hết bận, mới thẹn thẹn thùng thùng đi đến trước mặt cô hỏi: "Cho em chơi quang não một lúc được không?" Nói xong mặt liền đỏ lên, nó cảm thấy, bản thân ít nhiều gì cũng đã sống mấy ngàn năm, cái gì mà chẳng thấy qua rồi, vậy mà bây giờ lại...bị một cái quang não dụ dỗ đến nỗi không thể chống cự!

Sở Sở nhìn khuôn mặt nhiều biểu cảm đa xen nhưng phần lớn vẫn là biểu cảm nóng lòng muốn thử của A Hắc, nở nụ cười, thuận tiện theo ước mong bấy lâu mà sờ sờ mái tóc và khuôn mặt bầu bĩnh của nhóc sau đó mới đứng lên nhường lại quang não khiến cho mặt nhóc ấy càng thêm đỏ.

"A~ Tiểu Thất Nhhi, đang nhìn cái gì mà nghiêm túc dữ vậy?" Từ Mạc vui vẻ đi đến sau lưng Mộc Thất, tay choàng lên vai anh ta, cúi xuống nhìn vào màn hình quang não.

"Cảm phiền anh đây lần sau, trước khi tiến vào có thể gõ cửa một tiếng được không, cánh cửa để đó đâu phải dùng để trang trí đâu." Mộc Thất tức giận liếc hắn, sau đó chỉ vào màn hình quang não, nói: "Cậu xem này, tôi nhìn nãy giờ mà vẫn thấy đây không phải sự thật!"

"Để tớ xem xem cái gì mà có thể khiến cho Tiểu Thất Nhi từ trước tới nay chỉ biết mỉm cười của chúng ta phải trở nên nghiêm túc như vậy nào?" Từ Mạc thấy hơi kinh ngạc, nhưng miệng thì vẫn không quên nói lời chế nhạo.

Mộc Thất không nói nữa, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm màn hình, Từ Mạc cuối cùng cũng chuyển mắt nhìn theo, đọc thông tin trên đó, người bạn này của anh ta rất ít khi nghiêm túc như vậy.

Tên cửa hàng: Cửa Hàng Hoa Quả Số Một

Mã số cửa hàng: 20128813

Mặt hàng: Táo

Mã số mặt hàng: QS95508

Hàm lượng năng lượng: 15000 la

Phần trăm nhũ đầu: 1000%

*(Editor: cái này mình chịu, không biết là gì, nên để nguyên vậy :(( )

Phần trăm dinh dưỡng: 1000%

Mức phần trăm cơ thể người có thể hấp thu: 100%

Giá: 5000 đồng liên bang/ quả

Tổng số lượng: 50 quả

Từ Mạc vừa nhìn liền hít một hơi khí lạnh, "Cái này...là gạt người phải không!"

Mộc Thật rất vừa lòng, thì ra không phải mình anh có phản ứng kinh ngạc đó, nói: "Phía dưới còn có nữa." Sau đó bấm nút xem hình.

Chỉ thấy một quả táo được chụp với nhiều góc độ, mỗi một góc độ đều được chụp lại một cách vô cùng tỉ mỉ. Vài loại hoa quả khác cũng được làm tương tự thế.

Từ Mạc vẫn là cảm thấy khó mà tin được, "Cái này...quá khó tin mà."

Thật ra thì Mộc Thất cũng có cảm xúc giống y vậy, không thể trách bọn họ nghi ngờ như thế, vì thân là Tổng Giám Đốc Nhất Đào Là Tốt Rồi , bọn họ đối với việc buôn bán trên toàn liên bang đều vô cùng hiểu rõ. Hoa quả và rau dưa luôn là mặt hàng bán chạy, có thể nói, trên đại lục Vô Sắc, tài nguyên hoa quả và rau dưa đã sớm bị các thế lực khắp nơi chia sẻ xong xuôi, càng quan trọng hơn là việc, một vị đại sư nghề nông có thể từ một trăm cây táo trồng ra được năm mươi trái táo cao cấp là vô cùng hiếm thấy, đếm đi đếm lại cũng chưa đến hết mười ngón tay nữa. Từ trước tới nay, chưa từng có ai bỗng nhiên bán ra hoa quả chất lượng cao như vậy hết.

"Có phải không thì rất nhanh sẽ biết thôi, tôi vừa đặt mười quả, đại khái nửa giờ sau sẽ giao đến. Mộc Thất nói: "Nếu là thật thì..."

"Đương nhiên là phải mua hết toàn bộ!" Từ Mạc dùng giọng điệu khẳng định nói.

Hai người tiếp túc nói một vài chuyện khác, nhưng trong lòng thì vẫn đang thấp thỏm. Họ nhìn nhau một cái rồi mỉm cười, ai cũng thấy được trong mắt đối phương toàn là sự nôn nóng.

Cuối cùng, trong phòng vang lên giọng nói: "Có khách." Hiệu suất giao hàng của liên bang luôn khiến người ta vừa lòng, và lần này cũng vậy.

Trên một cái mâm thủy tinh bóng loáng, nằm lẳng lặng mười trái táo to màu đỏ, hai người họ thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi táo thoang thoảng. Mộc Thất vươn tay lấy từ trong mâm ra một quả, Từ Mạc đem tới một cái máy thí nghiệm năng lượng tới để kiểm tra các chỉ số.

Một phút sau, Mộc Thất run giọng nói: "Là thật! Là thật đó!" Mộc Thất còn chưa dứt lời, Từ Mạc đã vội vàng chạy tới chỗ quang não, lập tức vào trang web, số lượng còn bốn mươi trái! Vẫn chưa bị những người khác phát hiện! Từ Mạc cố kiềm chế xúc động, nhanh chóng bấm nút mua hàng.

Thấy dòng chữ "Giao dịch thành công" xuất hiện trên màn hình, Từ Mạc mới nhẹ nhàng thở phào, ngồi xuống.

"Thế nào, mua hết số còn lại chưa? Những loại khác cũng phải mua hết đấy!" Mộc Thất sốt ruột buông quả táo trong tay ra, chạy tới nói.

Từ Mạc vừa thả lỏng lại căng thẳng lên, nhanh chóng mở tab mới, dứt khoát mua tất cả các loại trái cây khác luôn. May thay, đều chưa bị ai phát hiện.

"Mẹ nó, sống hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên phải canh mua hàng thế này!" Từ Mạc hung hăng nói.

"Phụt!" Mộc Thất không phúc hậu nở nụ cười.

Hai người tiếp tục vào web, bây giờ cửa hàng đã hết hàng, nhưng họ vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng làm mới (F5) trang web.

"Sao còn chưa bổ sung hàng vậy?" Mộc Thất sốt ruột: "Nếu có thể xem tư liệu của chủ tiệm thì hay rồi!"

"Điều này không phù hợp với quy định của công ty chúng ta, hơn nữa, quyền hạn được xem tư liệu của người bán hàng chỉ có Tử Văn mới có, theo tôi thấy, trong tay người này cũng không có nhiều hàng đến thế, dù sao thì hoa quả cũng là mặt hàng đặc biệt mà." Từ Mạc nghĩ tới khả năng này.

Mộc Thất có chút không đồng ý, "Cậu nhìn tên cửa hàng này."

"Cửa Hàng Hoa Quả Số Một" à? ! Có vấn đề gì sao? Từ Mạc nhíu mày.

Mộc Thất cũng không nói lên được là có vấn đề gì, nhưng anh luôn có cảm giác, chủ nhân của cửa hàng này không đơn giản.

Chờ thêm hai tiếng nữa, vẫn không thấy chủ quán bổ sung hàng, Mộc Thất và Từ Mạc cuối cùng cũng từ bỏ việc nhấn F5, nhưng Mộc Thất vẫn lưu lại mã cửa hàng trong máy liên lạc cá nhân của mình để tùy thời đều có thể theo dõi nó, kịp thời mua hàng.

"Tiểu Thất Nhi à, số hoa quả này tạm thời để ở chỗ cậu đi, 5000 đồng liên bang một quả, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh đó!"

"Không thành vấn đề, nhưng chuyện này phải nhanh chóng báo cho Tử Văn một tiếng, tốt nhất là có thể lấy được tư liệu của chủ nhân cửa hàng này, nhìn số hoa quả đó, thì xem ra người này tuyệt đối là nhân vật cấp bậc đại sư, nếu như có thể kéo về dưới trường chúng ta thì hay." Mộc Thất vẫn chưa từ bỏ được ý định.

"Nếu vậy chúng ta sẽ có được sự trợ giúp rất lớn, tối nay, lúc gặp Tử Văn, tôi sẽ báo cáo lại tình huống, bây giờ tôi muốn đi tới trường cũ một chuyến, cậu bố trí chỗ hoa quả này cho tốt đi."

Mộc Thất gật đầu, ý bảo không thành vấn đề, hai người chia nhau ra làm việc.

----- Hết chương 7 -----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play