Editor: Fuurin

Có lẽ, cô gái không quen lắm với việc chụp ảnh, nhìn kỹ sẽ thấy, dưới nụ cười sạch sẽ ngại ngùng là dáng vẻ có chút cứng nhắc, tóc dài buộc đuôi ngựa, tóc mái tỉa chỉnh tề, trên người mặt áo sơ mi ca rô bình thường, cúc áo cài đến nút trên cùng. Bộ dạng của cô gái thanh tú, nhiều lắm cũng chỉ đến mức là người đẹp thanh tú thôi, chưa được tính là mĩ nhân, nhưng nhìn vào có cảm giác rất thoải mái. Phương Tử Văn không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần, sau đó mới tiếp tục xem xuống dưới.

Tên cửa hàng: Cửa Hàng Hoa Quả Số Một

Nickname chủ tiệm: Đơn Giản~

Tên thật chủ tiệm: Tư Đồ Sở Sở

Giới tính: Nữ

Tuổi: 19

Giấy tờ xác thực: Chứng minh thư của liên bang

Mã số chứng minh thư: GY44078319600308

Nghề nghiệp: Sinh viên năm nhất khoa Nấu Ăn đại học Y Tây

Địa chỉ: Số 2409, lầu 24, tòa nhà B, tiểu khu Thiên Duyên, Y Tây

Số tài khoản ngân hàng: 6789103247614569

Số máy liên lạc: 47895631

...

Bề ngoài tư liệu không thấy có gì đặc biệt, Phương Tử Văn bắt chéo chân, khóe miệng hơi nhếch, ngón tay vô ý thức gõ gõ lên bàn, một cô bé hơn mười tám tuổi lại có thể bán ra số hoa quả chất lượng cao như vậy, chỉ điểm này thôi đã thấy không thích hợp. Anh ngẩng đầu, tầm nhìn hướng ra ngoài khu gieo trồng xa nhất Y Tây, chẳng lã cô bé này có quan hệ với nhà họ Lâm?

Nhìn nhìn đồng hồ, mười hai rưỡi, Phương Tử Văn dứt khoát rời khỏi quang não, đi xuống nhà bếp. Thật ra, trừ những người thân nhất, ít ai biết được Phương Tử Văn có hai hệ tinh thần lực, đây cũng là lí do vì sao anh có thể vừa tu luyện Ky Giáp Sư vừa có thể học tập nấu nướng. Chẳng qua tinh thần lực hệ Mộc của anh rất mỏng manh, đặc biệt là sau khi tu luyện Ky Giáp Sư, anh có thể cảm nhận được tinh thần lực hệ Mộc luôn yếu dần đi, nhưng sự yêu thích nồng nhiệt với mỹ thực khiến anh không cam chịu bỏ cuộc.

Tối qua mới mua được một quyển sách có công thức về móng tráng miệng bằng khoai lang. Mẹ đã nhờ chú Trương quản gia đưa tới một ít khoai, nói là sản phẩm năm nay vườn nhà trồng được. Khu vườn nhà anh là do mẹ anh tỉ mỉ chăm sóc, dù thực vật lớn được rất ít, nhưng người trong nhà thỉnh thoảng cũng được nếm đồ tươi.

Công thức là do đầu bếp nổi tiếng của liên bang - đại sư Y Lai tạo thành, trong cuốn sách bao gồm các món ăn cùng với cách thực hiện kỹ lưỡng từng món của đại sư trong vài chục năm nay, lời cuối sách là kinh nghiệm mà Y Lai đại sư dặn dò các hậu bối, càng quan trọng hơn là lượng xuất bản cũng không nhiều lắm, chỉ đầu bếp mới được phép mua. Dù là thế, thì cuốn sách này vẫn cháy hàng như thường, nhận được sự khen ngợi của rất nhiều người.

Nguyên liệu của món tráng miệng khoai lang này rất đơn giản: khoai lang, hai lòng đỏ trứng, 10 gram đường, khoảng 30 gram bột mì, 20 gram bơ và một ít vừng.

Đầu tiên Phương Tử Văn gọt vỏ khoai lang, cắt thành miếng bỏ vào một cái chén, sau đó cho vào lò vi sóng quay khoảng bốn phút, sau khi được nấu, khoai lang nhuyễn ra. Nếu Sở Sở mà có mặt ở đây, nhất định sẽ thắc mắc rằng vì sao khoai lang này lại không có một chút mùi thơm nào, vì theo lý mà nói, cái gì trải qua việc đun lên cũng sẽ tỏa mùi vị ra, nhưng khoai lang này ngoại trừ thay đổi về mặt hình dạng, những cái khác vẫn không có gì thay đổi. Phương Tử Văn cẩn thẩn phóng ra tinh thần lực hệ Mộc dằm nhuyễn khoai lang, sau khi nghiền nhuyễn thì thêm bơ, đường, rồi tiếp tục dùng tinh thần lực trộn đều chúng với nhau.

Phương Tử Văn không dám thả lỏng dù chỉ một chút, phóng ra càng nhiều sợi tinh thần lực. Năm phút sau, Phương Tử Văn dừng việc phóng thích tinh thần lực, xem xét thử khoai lang được trộn đều hay chưa, lại phát hiện vẫn giống như trước khi trộn, hỗn hợp khoai nghiền một chút cũng không đều, chỉ có một chút xíu mùi thơm. Lại thất bại nữa! Phương Tử Văn thở dài, tiếp tục tập trung tinh thần lực loại bỏ hơi nước trong khoai nghiền, thêm lòng đỏ trứng vào trộn. Bởi vì lần trộn trước hiệu quả không được tốt lắm, thậm chí ngay cả hương vị trứng gà cũng không phát huy ra nổi. Sau khi trộn lòng đỏ trứng với khoai nghiền thành một khối, Tử Văn dùng tinh thần lực cắt khoai thành từng miếng, tẩm bột mì, sau đó phết thêm lòng đỏ trứng lên trên.

Ngay lúc Phương Tử Văn đem bánh khoai lang bỏ vào lò nướng, máy liên lạc vang lên, Phương Tử Văn không chút hoang mang đi từ phòng bếp vào phòng ngủ mở máy lên.

"Con à, lúc nào thì mang bạn gái về nhà để mẹ nhìn xem nào." Giọng nói lớn đặc trưng của mẹ Phương truyền tới từ đầu bên kia.

...

Phương Tử Văn nén xuống xúc động muốn cúp máy của bản thân, bất đắc dĩ mở miệng, "Mẹ, mẹ lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm rồi sao."

"Con đang ghét bỏ mẹ của mình sao?" Mẹ Phương nói mát một câu.

"Con của mẹ nào dám ạ? !" Phương Tử Văn nhanh chóng nịnh nọt.

"Mẹ đừng nghe Từ Mạc nói lung tung, cái tên kia làm gì có lúc nào nói thật đâu, mẹ à, nếu như con thật sự có bạn gái, thì con sẽ dắt tới trước mặt mẹ đầu tiên."

"Mẹ mặc kệ, trước Tết Trung Thu con phải mang bạn gái về, nếu không mẹ không coi con là con trai nữa." Mẹ Phương căn bản không tin, con trai bà thường nói dối, mỗi lần đều chỉ qua loa cho xong.

Mẹ Phương buông máy liên lạc xuống, thở phì phò nói với ba Phương đang ngồi bên cạnh: "Lão Phương, ông mau quản con ông kia."

Phương giũ giũ tờ báo trong tay, nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu."

"À ~ ý ông là người làm mẹ như tôi đang lo chuyện bao đồng đúng không." Mẹ Phương bộ dạng ông mà không nói là ông không xong với tôi đâu.

Ba Phương nhanh chóng buông báo trong tay, vỗ về vợ yêu: "Không thể nào, nếu ai dám nói như vậy tôi liền đánh người đó."

Ông già chết bầm, mẹ Phương kiêu ngạo ...

Phương Tử Văn ở đầu bên kia cầm máy cũng rất bất đắc dĩ, năm nay anh mới hai sáu tuổi có được không, không phải phải ba sáu cũng không phải bốn sáu mà, sao mà mẹ nhà mình cứ mang bộ dạng sợ bản thân không thể lấy được vợ ấy. Thật ra Phương Tử Văn đối với chuyện tìm bạn gái không hề có hứng thú, anh tin tưởng vào duyên phận trời cho, chuyện tình cảm phải từ từ nước chảy thành sông mới tốt.

Cất máy liên lạc, cậu ba Phương dứt khoát đi hưởng thụ bánh khoai lang mới ra lò, tuy hương vị không ra gì, nhưng mỗi khi bản thân làm ra món ăn, anh đều tự mình ăn hết.

Ngủ một giấc ngon dậy rồi, Sở Sở tìm một ngày tra xét thật nhiều tư liệu, cuối cùng cũng triệt để rõ ràng toàn bộ giá trị của hoa quả trên thị trường. Nghĩ tới những hoa quả vốn có giá là 50.000 đồng liên bang lại bị bản thân đem ra bán với giá 5000 đồng, Sở Sở liền cảm thấy rất đau lòng. Ngoại trừ đau lòng còn cảm thấy sợ hãi, bây giờ Sở Sở mới biết được hoa quả chất lượng cao ở liên bang là cực kỳ khó mà có được. Bản thân mình vừa ra tay đã bán ra nhiều như vậy, chỉ sợ là đã khiến người khác chú ý, hiện tại cô chỉ cầu là mới chỉ có một người mới ghé thăm cửa hàng của mình mà thôi.

Nghĩ tới nguyên nhân đó, Sở Sở không tiếp tục bổ sung thêm hàng hóa vào tiệm nữa, hơn nữa còn tính toán khống chế số lượng về sau, dù sao bây giờ tạm thời cô không thiếu tiền, thà ít đi một chút tiền còn hơn bán ra một đống lớn khiến cho người có tâm dòm ngó.

Hai ngày nay Mộc Thất đều không ngừng nhấn F5 Cửa Hàng Hoa Quả Số Một, nhưng cửa hàng không hề có động tĩnh gì, vẫn luôn trong trạng thái trống trơn hàng. Mặt khác, anh còn chú ý tới người ghé thăm cửa hàng trong hai ngày này ngày càng nhiều, nhưng phần lớn khách đều không tin tưởng những gì tiêu đề nói, thậm chí còn có người bình luận bảo: "Chủ tiệm muốn hoa quả tới phát điên rồi sao, đây là bệnh, cần phải chữa!"

Chẳng lẽ thật sự như Từ Mạc nói, trong tay chủ tiệm không còn hàng.

Sở Sở cũng không biết cửa hàng của mình đã gây sự chú ý rất lớn, lúc này cô đang cùng A Hồng và A Hắc chuẩn bị thực hiện khế ước cộng sinh.

Nghỉ ngơi hai ngày, nhờ có hoa quả trong không gian, sức khỏe của Sở Sở rất tốt, tinh thần nó đủ, đúng là thời cơ tốt để lập khế ước.

Ba người tiến vào không gian một lần nữa, A Hồng và A Hắc biến trở về nguyên hình, Sở Sở dựa theo lời bọn họ đi đến trước một tấm bia đá bên cạnh đầm nước quỳ xuống, trong lòng nhẩm câu: Sinh mạng gắn liền, cùng chung vận mệnh, phúc họa sẻ chia, vui buồn cùng hưởng. Giọng nói của A Hồng và A Hắc cũng vang lên, niệm ta một chuỗi câu nói mà Sở Sở nghe không hiểu. Dù cô nghe không hiểu, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng một lực kiềm chế xuất hiện lên tinh thần của cô, qua mười lăm phút, giọng nói của A Hắc và A Hồng dừng lại, Sở Sở vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối, dùng ngón tay ấn vào vây cá của A Hắc và A Hồng một cái, giọt máu rỉ ra, rơi lên người bọn họ. Sau khi máu được hai người hấp thu hết, mình cá của A Hồng và A Hắc phát ra hào quang màu đỏ chói mắt, hai người biến thành hình người, vầng hào quang đó chậm rãi đem cả ba bao phủ lại, hợp lại thành một, cuối cùng, ba chấm đỏ từ đỉnh đầu của ba người nổi lên, quay quanh họ ba vòng sau đó tự ẩn về cơ thể ba người.

Trong toàn bộ nghi thức, Sở Sở hoàn toàn không thể khống chế bản thân mình, lực kiềm chế tinh thần ngày càng mạnh, ngực Sở Sở ngực cũng càng ngày càng đau, tựa như có người đang bóp lấy cổ khiến cô không cách nào hô hấp vậy, cho đến khi huyết châu bị hấp thu rồi, Sở Sở chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, như có gì đó nổ tung, sự đau đớn từ ngực truyền tới cũng biến mất, chỉ còn lại cảm giác ấm áp dạt dào khiến người ta thoải mái sau khi liên kết linh hồn mà thôi.

Một lúc lâu sau, ba người vừa cười vừa ngồi ở mép đầm nước, mỗi người cầm một quả táo cắn rộp rộp.

"Mới vừa nãy là tinh thần lực sao?" Sở Sở hỏi, tuy rằng lúc đầu rất khổ sở, nhưng tới lúc đột phá xong lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Đúng vậy, từ giờ trở đi chị phải tu luyện cái đó." A Hắc há miệng, cắn một miếng đà cuối cùng, vứt hạt đào đi, nói: "Cái lợi của việc tu luyện là rất nhiều, về sau chị sẽ biết."

Sở Sở nghĩ, về sau còn phải tu luyện tay nghề nấu ăn, nhanh chóng hỏi: "Vậy nó có thể giúp chị luyện nấu ăn không?"

A Hắc A Hống tuy lâu lắm rồi không màng thế sợ, nhưng sau khi ra khỏi không gian cũng đã tìm hiểu rất nhiều thông tin về thế giới này, tất nhiên là biết vì sao Sở Sở lại hỏi thế.

"Đương nhiên là có thể, thật ra đại lục Vô Sắc này hiện đang nằm trong tình trạng mất cân bằng Ngũ Hành nghiêm trọng, khí Kim, Thủy, Hỏa chiếm đa số, còn Mộc và Thổ thì cứ từ từ suy yếu, đây cũng là lý do vì sao mà thực vật rất khó sinh trưởng và phát triển ở đây, và động vật dã thú lại có khuynh hướng hình thể to lớn và hung dữ như vậy. Còn tinh thần lực mà chúng ta tu luyện, có sức trung hòa vạn vật, tạo sự cân bằng." A Hắc giải thích.

Tuy Sở Sở không biết cái Ngũ Hành gì gì đó, nhưng nghe thấy tinh thần lực của cô dùng làm gì cũng được, vì thế cũng yên tâm, nhưng theo như lời A Hắc nói, Ngũ Hành mất cân bằng kia, không biết một ngày nào đó có thể bình ổn lại không nữa?

----- Hết chương 9 -----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play