Kha Lễ lại bước qua xin lỗi,"Diệu tổng, tôi đưa anh tới bệnh viện"
Khóe miệng Đường Diệu vẫn còn rỉ máu sau cú đấm kia, cậu
ta giơ tay lên chùi, vết máu lan ra trên làn da trắng, trông cậu
ta lúc này có vẻ gì đó rất xấu xa. Cậu ta đứng lên chỉnh
trang quần áo, răng môi nồng nặc mùi máu tanh, vừa cười vừa
nói,"Không sao, không cần tới bệnh viện"
Cậu ta đảo qua mấy lượt trên người Đường Kỳ Sâm, khôi phục
lại vẻ mặt thoải mái,"Là em không cẩn thận té ngã, bị thương
tí thôi. Bây giờ em có hẹn rồi, hôm nào mời anh đi ăn cơm sau
nhé"
Đường Diệu cười rồi đi ra ngoài
Kha Lễ hơi lo lắng nhìn Đường Kỳ Sâm,"Đường tổng, anh đừng
cố chịu đựng, nếu không thoải mái phải nói ngay để em gọi bác sĩ Trần tới"
Đường Kỳ Sâm nghiêm mặt, quay về ghế da ngồi, tiếp tục mở
văn kiện ban nãy đang xem ra, cầm bút lên phê duyệt. Cửa sổ sát
đất được hạ mành kín mít, chỉ vài tia sáng mỏng manh lọt qua
được. Kha Lễ đành đi thu dọn mảnh vỡ dưới đất. Vừa nhặt được
hai mảnh thì cậu nghe thấy tiếng Đường Kỳ Sâm ném cây bút trong tay xuống bàn
Trên mặt anh như có mây đen vờn quanh, giữa chân mày cũng bao
phủ bão tố. Dù anh không nói gì nhưng Kha Lễ vẫn dừng mọi
động tác trong tay, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào
Nguyên tắc sống của Trần Táp chính là bốn chữ "Tận hưởng
lạc thú". Nói cách khác, chị không tin, cũng không ủng hộ gương vỡ lại lành. Gương vỡ rồi, lành lại kiểu gì? Dù có chắp vá lại thì vẫn cứ khó coi, vẫn khiến người ta ghét bỏ. Con
người dù là nam hay nữ, ai mà không thích bay nhảy, ai mà không
có chuyện cũ.
Bạn hay người yêu gì thì trong lòng Trần Táp vẫn hi vọng học trò cưng của mình bắt đầu một đoạn tình cảm mới
Không biết do nghe lọt tai lời khuyên của Trần Táp hay có ý
gì với Đường Diệu, mà lần đầu tiên sau khi tan ca, Ôn Dĩ Ninh
lên xe Đường Diệu rời khỏi công ty, hôm sau, không còn thấy Đường Diệu tặng hoa hay lái xe tới đón người nữa.
Nhiều người hóng hớt, nghe ngóng, tự mình biên soạn ra những cốt chuyện không tưởng
Bọn họ đồn rằng, Ôn Dĩ Ninh và Đường Diệu đã chính thức quen nhau, cho nên không còn bày tỏ lộ liễu nữa.
__
Tối thứ sáu, Đường Kỳ Sâm tới sân bay, lão Dư đã đợi ở đó
rất lâu, trong lòng lão không khỏi ngậm ngùi, có tiền có quyền nhưng nào phải sắt thép đâu. Tháng này không biết lão đã phải tiễn anh ra sân bay bao nhiêu lần rồi
Lão Dư tăng nhiệt độ lên 28, nhân lúc xe dừng đèn đỏ bèn
hỏi,"Hay là đưa Đường tổng tới chỗ bác sĩ Trần khám qua?"
"Không đi được" Kha Lễ hết cách,"Trưa mai còn phải về chỗ ông cụ ăn cơm, từ giờ cho tới trưa mai đừng giày vò anh ấy nữa,
đưa anh ấy về phố Đông nghỉ ngơi, điều chỉnh múi giờ đã"
Nói chuyện một lúc rồi mà có vẻ Đường Kỳ Sâm vẫn chưa
tỉnh táo. Sau khi quay về nhà, anh ngủ một giấc tới tận 10 giờ sáng hôm sau. Kha Lễ đã tắt chuông điện thoại công việc của
anh, nếu có việc gấp thì liên hệ qua điện thoại cá nhân. Đã
lâu lắm rồi Đường Kỳ Sâm không được ngủ một giấc ngon như vậy,
sau khi tỉnh lại, cơn đau đầu cũng giảm bớt hẳn.
Số lần ông cụ gọi anh về ăn cơm ngày một tăng, lần nào về
cũng có Đường Diệu ở đó. Có lẽ trong lòng ông cụ vẫn luôn
đắc ý về công trình hàn gắn mối quan hệ anh em giữa hai bọn
họ
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau hôm xả ra xây sát
Trông thấy Đường Diệu , Đường Kỳ Sâm vỗ vai chào hỏi, Đường
Diệu đón lời, vui vẻ tiếp chuyện. Hai bên giả vờ như chưa có
chuyện gì xảy ra
Ông cụ Đường tuổi tác đã cao cho nên không nói quá nhiều về
công việc, thỉnh thoảng ông chỉ góp ý đôi câu. Đường Kỳ Sâm
khiếm tốn đáp lời. Tới phiên Đường Diệu, có vẻ ông cụ rất
hài lòng, liên tục nói,"Nếu hai đứa có thể nắm tay ra sức vì
Á Hối thì tốt rồi"
Đường Diệu cười,"Có anh cả ở đây là Á Hối có thể bước lên đỉnh cao rồi"
"Kỳ Sâm giỏi nhưng nó cực khổ quá. Con đấy, nếu có thể đỡ
đần một tay thì nó đã không vất vả thế" Ông cụ thở ngắn than
dài
Đường Diệp đáp,"Anh con làm việc quen rồi, sao mà cực khổ được ạ?"
Ánh mắt Đường Kỳ Sâm dừng trên gương mặt cậu tẩn giây, sau
đó lại nhìn ông cụ, cười nhạt,"Không ở vị trí thích hợp,
không nên toan tính chuyện. So với ông nội khi đó, thì con vẫn
chưa gọi là vất vả đâu"
Ông cụ nhắc lại chuyện xưa,"Nhưng cũng phải chú ý tới bản
thân chứ, lớn tướng rồi mà còn chưa tìm được cô gái nào tâm
đầu ý hợp hả? À đấy! Điểm này con thua xa em trai nhé, Tiểu
Diệu, cô gái con thích lần trước tiến triển tới đâu rồi?"
Đúng lúc này, dì vú bước qua thông báo đã chuẩn bị xong
cơm. Khi đi tới phòng ăn, Đường Kỳ Sâm đi sau, vỗ vai Đường Diệu, trầm giọng nói,"Cậu qua đây"
Đường Kỳ Sâm,"Có phải cậu muốn ép cô ấy bỏ đi mới can tâm phải không?"
Đường Diệu đứng đối diện anh, không đáp lời
"Cậu khiến tất cả mọi người đều biết chuyện mà chẳng hề
quan tâm tới cảm nhận của cô ấy. Sao, muốn làm thổ phỉ hay
muốn làm cường đạo?" Trong giọng nói bình tĩnh của Đường Kỳ
Sâm như giấu kim châm, anh không hề nể nang Đường Diệu.
Dường như Trần Táp nhận ra anh không được thoải mái cho nên
mới cố tình nói có việc cần báo cáo để giúp anh chặn lại
mấy người kia. Nhưng không ngờ, trong chớp mắt sắc mặt Đường Kỳ Sâm đã trắng như tờ giấy, thái dương rịn mồ hôi. Kha Lễ
nói,"Không trì hoãn thêm được nữa rồi, để tôi gọi lão Trần"
Trần Táp cũng hỏi, "Cậu đi nổi không?"
Từ phòng họp ra phải đi qua khu làm việc, nhiều nhân viên đang nhìn vào như thế, chắc chắn Đường Kỳ Sâm sẽ không chống đỡ
nổi quãng đường này. Đường Kỳ Sâm gật đầu, chậm rãi đứng lên. Trần Táp nói với Ôn Dĩ Ninh đứng sau,"10 phút sau Tề tổng sẽ
tới, chị không đi được. Em và Kha Lễ theo giúp cậu ấy một tay
đi"
Cứ như vậy, Đường Kỳ Sâm bước ra khỏi phòng họp, sống lưng
thẳng tắp, giữa chân mày toát lên vẻ bát phong bất động. Thỉnh thoảng có nhân viên đi qua lên tiếng chào,"Đường tổng"
Đường Kỳ Sâm gật đầu đáp trả, dọc đường coi như bình an vô sự
Vào trong thang máy, cánh cửa khép lại. Tay Đường Kỳ Sâm
siết thành quyền, tự bấm vào lòng bàn tay mấy cái, cuối cùng cũng không nhịn được, cơn đau như rong biển lan tỏa khắp toàn
thân, bàn chân tựa như bị đúc thép, đau đớn khiến anh không còn
đứng vững nổi, mặt mày xây xầm rồi ngất đi.
__
"Truyền hết chai này rồi thêm hai chai tiêu viêm nữa, chú ý
tới nhiệt độ cơ thể, đừng để cậu ta sốt cao thêm nữa"
Trong căn hộ ở Tomson Riviera, lão Trần đang thấp giọng nói
chuyện cùng Kha Lễ,"Nửa tiếng sau đo lại nhiệt độ một lần
nữa, thuốc tôi cũng chia đều rồi, bốn tiếng sau uống nhé. Uống thuốc viên trước rồi mới tới thuốc pha"
Đường Kỳ Sâm im lặng, ánh mắt sâu thẳm chiếu vào cô. Một
giây, hai giây, ba giây, Ôn Dĩ Ninh như bị ngọn lửa trong anh đốt
cháy
Với tuổi tác của Đường Kỳ Sâm, dù không thể so với các
tiểu thịt tươi đang nổi, nhưng bù lại, trên người anh lại có sự trưởng thành chín chắn của một người đàn ông. Dù đang bệnh
những vẫn cực kỳ anh tuấn. Đôi mắt sâu thăm thẳm, hút hồn
người đối diện, khảo nghiệm định lực của cô
Ôn Dĩ Ninh chịu thua, rời mắt qua chỗ khác, sau khi chèn ép
con sóng trong lòng, cô quay đầu lại hỏi,"Ngày ấy ở trong
phòng, anh và Đường Diệu..."
Đường Kỳ Sâm không vui,"Sao, khởi binh hỏi tội à?"
Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh đáp,"Hai người cùng ra tay, Diệu tổng
là người bị thương tới nỗi ngã xuống đất, nhưng thật ra chính
cậu ta kéo tay anh đẩy lên người mình"
Sự giận dữ trong Đường Kỳ Sâm tiêu tan, anh vẫn im lặng, đôi mắt bừng sáng