Lúc cô quay đầu lại thì lời nói đã vuột ra, đồng thời cô
phát hiện ra sắc mặt anh không được ổn. Trên trán anh rịn mồ
hôi, môi mím chặt, sống mũi cao nghiêm khắc.
Ôn Dĩ Ninh đoán có lẽ dạ dày anh lại đau. Nhưng mềm lòng
chẳng được bao lâu thì lập tức bị lời nói lạnh băng của anh
dập tắt,"Trước mặt tôi, em chưa bao giờ thốt được ra lời nào
hay ho"
Ôn Dĩ Ninh nghẹn nín, cô dứt khoát áp người sát cửa xe, bày ra một ranh giới rõ ràng
Dọc đường về tới tận khu nhà Ôn Dĩ Ninh, hai người không hề nói thêm điều gì
Sau khi Ôn Dĩ Ninh xuống xe, Đường Kỳ Sâm lập tức kéo cửa
kính lên. Đi được vài bước, cô ngoảnh đầu lại nhìn theo bản
năng, cánh cửa kính dần khép chặt. Đường Kỳ Sâm đang gục trên
vô lăng, khom người, cong lưng, run rẩy ôm lấy bụng
Cửa sổ hoàn toàn đóng kín, không còn nhìn rõ dáng người
bên trong nữa. Ôn Dĩ Ninh cố đè nén sự bấ an, cất bước hòa
vào bóng đêm
Lý Tiểu Lượng ở lại Thượng Hải hai ngày, trường học còn
tiết dạy cho nên anh không nghỉ nhiều được. Đúng là bạn bè tâm
linh tương thông, đồ đạc anh không mang theo nhiều nhưng lại xách
hẳn hai túi đặc sản to đùng cho Ôn Dĩ Ninh, toàn là đồ ăn Tương Giang, thịt chân giò xông khói đã được cắt thành tảng nhỏ và
đóng thành từng túi để bảo quản, mỗi túi đủ cho một lần ăn.
Bên trong còn có một hộp đa năng đựng gừng tỏi đã được thầy
Tiểu Lượng xắt gọn gàng ngay ngắn.
Lý Tiểu Lượng nói,"Rảnh thì tự nấu cơm đi chứ, anh cắt hết cho em rồi. Giữ gìn sức khỏe nhé tiểu Ninh, bao giờ em về
chúng ta lại tụ tập. Chuyện ở nhà em cứ yên tâm, anh sẽ để ý
gì Giang giúp em, có gì cứ gọi điện cho anh"
Người đàn ông cao 1m9 nhưng tâm tư lại rất tinh tế, dịu dàng.
Thầy Tiểu Lượng phóng khoáng rời đi, lưng đeo hai túi lớn, một
tay đỡ mẹ, bóng lưng vững chãi tựa một ngọn núi lớn. Sau khi
anh đi, Ôn Dĩ Ninh gọi điện cho Giang Liên Tuyết. Vốn định hỏi
thăm tình hình nhưng bà cả ngày mài mông trên bàn mạt chược,
lại còn bảo cô đừng quấy rầy mình kiếm tiền
Ôn Dĩ Ninh a lô hồi lâu nhưng tín hiệu bị gián đoạn rồi
ngát. Vừa cúp máy thì có điện thoại gọi tới, thấy tên người
gọi, Ôn Dĩ Ninh đã không muốn nhận, nhưng đúng lúc đó bả vai cô bị người qua đường đụng phải, ngón tay theo quán tính nhấn
phải nút nghe.
Ôn Dĩ Ninh rũ mắt, ngồi cô đơn ở đó. Đường Diệu là người
rất giỏi phân tích, cậu quan sát cô bằng ánh mắt của một
người thợ săn, và thích nhất phương pháp dùng lời nói sắc bén để công phá phòng tuyến của đối thủ
Nhưng khoảnh khắc này, Đường Diệu lại không nỡ
May mắn thay, người phục vụ đúng lúc bưng nồi lẩu và đĩa
đồ ăn kèm được xếp trong một cái đĩa lên, chu đáo tặng thêm hai chai coca. Đường Diệu để chai coca của cô sang bên cạnh, thản
nhiên nói,"Ừ, đừng uống coca. Nào, để tôi nhúng cho cô ít thịt
dê"
Bữa ăn này có vẻ không suôn sẻ lắm, Ôn Dĩ Ninh luôn im lặng,
sức ăn cũng giảm hơn so với bình thường. Sau khi thanh toán,
Đường Diệu vỗ vai cô, cười
trêu chọc,"Đi thôi cô gái, hôm nay không thể để cô ăn uống
thỏa thuê là lỗi của tôi, mai cô cho tôi cơ hội dẫn cô đi ăn cơm
Tây chuộc tội được không?"
Con người này, có đôi mắt nhìn người, cũng có trí tuệ, dù
có rơi vào cục diện khó khăn cũng không tự chặt đứt hi vọng
Đường Diệu thực sự đưa Ôn Dĩ Ninh về bằng taxi, không hề tỏ
ra là con nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, cũng không tự cao tự
đại, không có tật xấu nào khác người. Ngồi trong xe cậu ta
cũng chỉ trò chuyện cùng bác tài vài câu
Sau nửa chặng đường yên tĩnh, Đường Diệu quay đầu nhìn Ôn Dĩ Ninh, dứt khoát đặt bàn tay trái lên mu bàn tay phải của cô.
Ngón tay ấn áp trơn nhẵn, cậu nói,"Dĩ Ninh, tôi thích em nên
mới theo đuổi. Em có thể thử ở bên tôi, nếu có thể thành thì
tốt. Nếu không thể, em đi tôi sẽ không níu kéo"
Anh ngồi thẳng người, cài nút áo vest, khép toàn bộ văn
kiện trên bàn vào,tiếng gõ vang lên, Đường Diệu bước vào gật
đầu mỉm cười,"Anh"
Đường Kỳ Sâm chỉ ghế sofa,"Nào, ngồi đi"
Đường Diệu tới đây hoàn toàn nằm trong dự doán của anh, lý do thì quá rõ ràng rồi
Dự án trí tuệ nhân tạo về định vị giao thông mà Đường Kỳ
Sâm đang thúc đẩy rất khó khăn, trình lên hội đồng quản trị
mấy lần mà chưa được phê duyệt. Trong lúc này, ông cụ lên tiếng bắt tay với Minh Diệu Khoa Chế cùng hưởng lợi chung.
Nhìn có vẻ như Đường Diệu không liên quan tới chuyện này, là một nhân vật trong sạch không màng thế sự. Nhưng Đường Kỳ Sâm
biết người em trai này của anh có tài có năng, cũng đủ khôn
ngoan. Hai người đã giao tranh vài lần, đều là người từng trải, ai cũng thẳng thắn bộc trực, phản ứng nhanh ngộ tính mạnh.
Đường Diệu toàn về chuyện riêng tư, cảnh tượng lúc này trông có vẻ anh em một nhà hòa thuận. Nhưng không biết từ lúc nào
chủ đề lại liên quan tới dự án. Lời nói của Đường Diệu lộ ra sự sắc sảo, ý tứ trong lĩnh vực này Đường Kỳ Sâm chỉ là tay ngang, không thể dùng tuổi tác để đánh giá trình độ, có sai
sót thì về tình về lý vẫn có thể tha thứ được.Cậu ta còn
noits, được ông cụ coi trọng, và là một thành viên của Đường
gia, cậu ta rất sẵn lòng vì anh cả giải quyết vấn đề
Bị đấm trúng, Đường Diệu theo bản năng phản kháng lại, cậu
ta nắm lấy cổ tay Đường Kỳ Sâm, ngăn không cho anh ra tay lần
nữa. Thật ra, Đường Kỳ Sâm đã buông tay, nhưng giờ bị Đường
Diệu giữ nên không thể rút về
Đúng lúc này, "Đường tổng"
Cửa phòng làm việc mở ra, Kha Lễ đang định tiến vào lập
tức sững lại. Đường Kỳ Sâm nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy người vừa tới, anh không khỏi giật mình
Ôn Dĩ Ninh đứng bên cạnh Kha Lễ, ánh mắt sợ hãi, không thể tin nổi