Sau khi Đường Kỳ Sâm nói xong, bầu không khí trở nên tĩnh
lặng một hồi lâu. Lòng bàn tay anh khẽ vuốt ve eo Ôn Dĩ Ninh.
Cứ duy trì như thế không đổi. Tấm chăn lông cừu bọc lấy hai
người tách biệt khỏi thế giới. Trong không gian chật hẹp, hơi
thở nóng hổi, nhịp tim vang vọng khiến con người ta dễ nghĩ
tới cái thứ gọi là mãi mãi.
Chỉ bằng một tấm chăn nhỏ, Đường Kỳ Sâm đã có thể dễ dàng mở khóa niêm phong trong trái tim Ôn Dĩ Ninh, chiếc khóa này đã ở đó rỉ sét qua năm tháng, không một ai hỏi thăm. Vật cản này đã khắc sâu, không ngừng nhắc nhở Ôn Dĩ Ninh tránh tái phạm
sai lầm cũ. Giờ phút này, cô có thể nghe rõ âm thanh của chiếc chìa đút vào ổ khóa.
Cô đỡ lấy gáy anh, nhẹ nhàng đặt anh xuống. Đường Kỳ Sâm cau mày, có lẽ lười mở không muốn mở mắt, anh trở mình nằm
nghiêng, không hề tỉnh lại. Bây giờ Ôn Dĩ Ninh mới hoàn hồn, cô
ngồi bên mép giường hồi lâu không nhúc nhích. Cô nghiêng đầu
nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, chiếc áo sơ mi
mỏng để lộ xương bả vai và tấm lưng rộng. Cô đứng lên, thoáng
do dự rồi vẫn dém chăn giúp anh
Kha Lễ nói đi tiễn lão Trần, nhưng cậu cũng là người tinh
ý, lúc đi ra đã mang theo chìa khóa xe, định bụng mượn cớ trễ
rồi không qua được nữa.
Năm phút trước Kha Lễ nhắn qua wechat, hỏi Đường Kỳ Sâm mình có cần quay lại nữa không
Đường Kỳ Sâm nhắn lại, khỏi cần
Anh đặt điện thoại xuống, liếc nhìn bình truyền sắp hết.
Hai năm qua dạ dày anh đã nhiều lần tái phát, cơ thể anh anh
biết rõ, bản thân vẫn có thể chịu đựng, chưa vượt quá điểm
cực hạn thì cứ cố gắng vậy. Lúc con người ta bận rộn thì
thường không quan tâm tới chuyện gì nữa. Chỉ tới khi ngã bệnh
đau đớn thấu tim gan thì mới hối hận. Nhưng mỗi khi dùng thuốc, cơn đau dịu đi thì lại quên ngay. Chỉ cần còn ở Thượng Hải
thì Đường Kỳ Sâm đều tới chỗ lão Trần truyền thuốc. Đôi khi
bận rộn không tới được, cứ thế tự học được cách tự đâm kim
tự truyền
Anh vạch tấm gạc, sau đó rút kim truyền ra. Ngồi một lúc
rồi anh đứng dậy bước xuống giường, vừa mở cửa phòng ngủ, anh chợt sững người
Đường Kỳ Sâm cho rằng Ôn Dĩ Ninh đã về lâu rồi, nhưng không ngờ cô vẫn còn ở lại
Đèn phòng bếp bật sáng, cách môt lớp kính khiến ánh đèn
loãng đi, căn phòng chìm trong màu cam tôn lên cảnh tượng ấm áp
này. Ôn Dĩ Ninh quay lưng về phía anh,cô cúi đầu đang thái hành
gừng tỏi trên thớt. Lúc này cô đã cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi
một chiếc váy kiểu sơ mi, eo thắt đai, tôn lên thắt lưng mềm
mại. Bếp đang bật, nước trong nồi đang sôi sùng sục. Ôn Dĩ Ninh
bốc một nắm mỳ bỏ vào nồi, làm xong, cô im lặng đứng cạnh
bếp, lau sạch bát ô tô.
Đường Kỳ Sâm tựa vào cửa, trong lòng như có cơn sóng vỗ
Ôn Dĩ Ninh phát hiện có người, cô xoay người, đờ ra, tựa hồ muốn hỏi tại sao anh không lên tiếng
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, sau đó bước tới, chưa khỏi hẳn bệnh nên giọng nói anh có vẻ khô khan trầm thấp,"Cảm ơn em"
Ôn Dĩ Ninh tránh né ánh mắt anh, tập trung làm tiếp,"Từ nhà anh ra ngoài khá xa nên tôi chỉ mua chút mì thôi"
Cơm canh nóng hổi sưởi ấm dạ dày Đường Kỳ Sâm, anh nhìn bát canh cà chua trứng, không nhịn được cất tiếng,"Cho nhiều mì
chút" Rồi lại liếc qua đống dao dĩa bát đũa,"Hóa ra tôi cũng
có mấy thứ này"
Ôn Dĩ Ninh nói,"Đúng là lãng phí" Giọng cô mang theo sự châm
biếm, có vẻ không được vui lắm. Đường Kỳ Sâm đứng bên, khóe
miệng khẽ nhếch lên, bởi vì anh biết Ôn Dĩ Ninh nghĩ một đằng
nói một nẻo, cuối cùng cô vẫn nghe theo lời anh, cho thêm mì
vào nồi
Ăn xong một bát mỳ trứng, cả người anh cảm thấy khỏe hơn hẳn
Trong lúc anh đang ăn mì thì Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Bác sĩ Trần để thuốc của anh ở đâu? Anh nhớ tí uống nhé"
Trong phòng khách, Đường Kỳ Sâm no nê, cực kỳ thỏa mãn. Thấy cô xách một túi lớn bước ra, anh nghi n gờ,"Gì thế?Lão Trần
kê nhiều vậy hả?"
Ôn Dĩ Ninh xách túi trước mặt anh rồi đặt xuống,"Không nhiều mới lạ, 15 năm rồi. Anh không sợ lấy nhầm, uống nhầm mà chết
à?"
Đường Kỳ Sâm thoáng mơ hồ, một lúc sau anh mới phản ứng lại, có phải cô đang dạy bảo anh không?
"Tôi tới Á Hối chưa được một năm mà anh đã ngã bệnh tận năm sáu lần, mới hơn ba mươi tuổi, độ tuổi cơ thể cường tráng
nhất, nhưng anh nhìn lại mình xem, so với người cùng tuổi thì
cường tráng của anh ở đâu?"
Ôn Dĩ Ninh nghẹn lời, không ngờ anh lại thản nhiên hỏi như
vậy. Đầu óc xoay chuyển rồi buột miệng,"Thì, thì Daniel ấy"
Chân mày Đường Kỳ Sâm nhíu chặt, hai giây sau chợt giãn ra, đuôi mắt toát lên ý cười,"À, Ngô Ngạn Tổ"
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy quẫn bách. Cô thầm nghiến răng, tự dưng
đi nhiều chuyện làm gì cơ chứ. Đường Kỳ Sâm vui vẻ, lười biếng dựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn Ôn Dĩ Ninh, dịu dàng
nói,"Lễ kỷ nhiệm nào của Đông Hoàng Entertainment tôi cũng tham
gia. Ở đó có rất nhiều minh tinh, Tần tổng có thu xếp để chụp ảnh, anh ta đứng ngay phía sau tôi" Đường Kỳ Sâm nghĩ ngội,"Vóc người cũng xấp xỉ tôi thôi mà, dáng đẹp mặt đẹp. Nhưng tôi
nghe Tần tổng nói, mấy màn võ thuật quay ở HongKong anh ta toàn tự mình đóng, tới nỗi từng bị gãy xương sườn, bệnh cũ lâu
năm, chắc gì đã vạn sự như ý"
Ngụ ý là, nam thần của cô chắc gì đã khỏe hơn tôi
"Nếu em thích thì để tôi nói với Tần tổng một câu, có cơ
hội sẽ đưa em đi gặp người ta" Đường Kỳ Sâm hào phóng kéo dài
giọng, mượn sức đánh lạc hướng chủ đề của cô
Quả thật, Ôn Dĩ Ninh có chút bị mê hoặc, tới tận khi nhìn
đôi mắt cười như không cười của anh thì cô mới nhớ ra mục đích
ban đầu của mình. Nói qua nói lại, bầu không khí trở nên thả
lỏng hơn. Cô cúi đầu, cười một mình, rồi ngẩng lên chân thành
nói,"Đường Kỳ Sâm, anh nên quý trọng cơ thể của mình đi. Mỗi
lần anh bệnh, mọi người xung quanh anh đều vô cùng lo lắng. Kha
Lễ ngày đêm ở cạnh anh, làm xong công việc còn phải chăm sóc,
lần trước đi ăn cơm cùng tôi anh ấy còn nói đùa một câu, nếu
anh không kết hôn thì anh ấy cũng không thể kết hôn trước"
Bát tự mệnh số gì gì đó, Kha Lễ nói bát tự của cậu và
Đường Kỳ Sâm tương khắc nhau. Trong cái xã hội chạy theo lợi
ích này, người có thể tin tưởng ở bên cạnh mình, đúng là đãi cát tìm vàng. Kha Lễ thật lòng trung thành với Đường Kỳ Sâm.
Trên thế giới này, chỉ có sự trung thành là khó mua chuộc
nhất
"Dù sao con người ta cũng chỉ sống một lần, anh cần phải
chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình. Sống, tốt hơn bất cứ điều gì" Ôn Dĩ Ninh nhìn anh, ánh mắt trầm xuống, có khoảnh
khắc, Đường Kỳ Sâm cảm thấy nét mặt của cô mang theo cả sự đau thương
Anh im lặng rồi gật đầu,"Được, tôi đồng ý với em"
Đây cũng là lý do chính mà Ôn Dĩ Ninh tìm tới gặp chị,"Dạ
có, em mua vé tàu rồi, em muốn xin chị nghỉ trước một tiếng"
Trần Táp đồng ý, rồi lấy từ trong ngăn kéo sau lưng ra một
cái hộp gắm,"Cái này chị không dùng tới, em mang về cho bố mẹ đi. Em mua vé mấy giờ"
"Năm rưỡi ạ"
"Để chị bảo tài xế tiễn em"
Vì là cuối tuần nên ở ga tàu rất đông đúc, mua được vé
càng khó hơn. Chỗ ngồi của Ôn Dĩ Ninh sát cửa sổ, là vị trí
trong cùng của hàng ba ghế. Toa xe này có lẽ là được một đoàn du lịch nào đó bao cho nên người người chen chúc, hành lý la
liệt. Cô bị mắc kẹt trên lối đi mãi mới chen được vào chỗ
ngồi. Chuyến này về để đón sinh nhật cùng Giang Liên Tuyết vào thứ bảy. Lúc nào bà cũng mạnh miệng phóng khoáng nhưng thật
ra lại rất mong manh dễ vỡ, nói thẳng ra là bà cũng muốn được tổ chức sinh nhật như bao người. Ôn Dĩ Ninh cũng không thích sau này lại bị bà lôi chuyện này ra nói vì thế cô đã sớm đặt
quà online, có lẽ mai sẽ về kịp
Trong toa xe, tiếng người huyên náo
Đoàn du lịch này chắc toàn bạn bè thân thiết nên âm thanh ồn ào vang lên không ngừng. Cười cười nói nói, ông chú ngồi cạnh
cô vừa bóc gói bánh sợi cay ra ăn. Ôn Dĩ Ninh không thích mùi
vị này, cô cụp mắt, cúi đầu nghịch điện thoại
Vượt qua một bàn Happy Consumer, cô ngẩng đầu lên thư giản.
Lắc một vòng, liếc nhìn qua hành khách ngồi bên phải....