Hứa Gia Lạc không nói lời nào, Phó Cảnh nhìn chằm chằm vào anh chừng mấy giây nhưng vẫn không đợi được câu trả lời, cho đến khi Phó Tiểu Vũ đột nhiên nắm lấy tay ông, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta về nhà thôi ba."

Phó Cảnh vẫn muốn dùng dằng thêm một lát, có điều khi nhìn thấy vẻ mặt của con trai mình, ông ấy vẫn là lẳng lặng nghe theo.

Trên khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ, có một loại cảm xúc phức tạp của sự khó xử xen lẫn đau lòng.

Phó Cảnh cũng không nói gì nữa, khi hai người cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, Hứa Gia Lạc đột ngột đi theo về phía trước hai bước, Omega không khỏi quay đầu lại nhìn anh một cái.

Có một thoáng chốc như vậy trong cơn gió đêm thổi tới, Phó Tiểu Vũ thật sự cảm thấy Hứa Gia Lạc giống như sẽ nói ra điều gì đó.

Người Alpha kia trước giờ chưa từng có lúc nào khác thường như hiện tại, anh tình cờ đứng ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối ở cổng bệnh viện, nửa gương mặt bị khuất trong bóng tối khiến cho biểu cảm nửa bên dưới khuôn mặt của anh đờ đẫn giống như một con rối, cũng vì vậy mà rơi vào trong trạng thái nói không nên lời.

Chỉ có đôi mắt hẹp dài phía sau cặp mắt kính, đang ngây ngẩn nhìn vào Phó Tiểu Vũ.

Bởi vì ánh mắt của Hứa Gia Lạc gắng sức đến như vậy, cho nên mặc dù chỉ nhìn nhau trong ngắn ngủi nhưng lại cảm thấy thật dài lâu.

Phó Tiểu Vũ hít vào một hơi thật sâu, lần này đi cũng không quay đầu lại nữa.

Hứa Gia Lạc vẫn luôn đứng tại chỗ cũ, lâu đến nỗi khiến cho những người đi qua đi lại đều nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.

Mấy ngày qua, anh vẫn luôn trải qua một cách rất kỳ lạ.

Đôi khi anh cảm thấy bản thân đã rất bình tĩnh, anh lái xe đi thăm con, xử lý công việc, mỗi ngày đều rất bận rộn, cuộc sống quả thật là một mớ hỗn độn nhưng bất kể có thế nào thì thoạt nhìn anh dường như vẫn đang sống.

Sự bình tĩnh này đi đôi với một loại tính gián đoạn xen lẫn với bí ẩn cuồng loạn, giống như một cái cây thẳng tắp thỉnh thoảng lại co quắp một chút, người ngoài hoàn toàn không thể phát hiện ra.

Nhưng chính bản thân anh lại nhận ra, loại cảm giác xa lạ ấy khiến anh mơ hồ cảm thấy sợ hãi, Hứa Gia Lạc đã đè nén lại sự cuồng loạn này vô số lần trong lòng mình, đóng lại ba bốn cánh cửa sau đó cứ tiếp tục sống như vậy.

Có rất nhiều cơn đau âm ỉ mà kéo dài, cách từng cánh cửa từ bên trong truyền ra, vì vậy khi lại cảm nhận thấy điều này một lần nữa dường như lại trở thành miễn cưỡng chịu đựng được, thế nên bèn cho rằng rồi sẽ qua thôi.

Nhưng hai câu nói kia của Phó Cảnh lại giống như một cây búa từ đâu xuất hiện, hoàn toàn không nói bất kỳ lý lẽ nào đã trực tiếp cùng đập tan ba bốn lớp cửa kia.

Cậu không cần phải có trách nhiệm với nó sao? Cậu không sợ nó đau lòng hay sao?

Cậu không sợ nó đau lòng hay sao?

Những ngày qua, khi sắp xếp lại đồ đạc của Phó Tiểu Vũ, anh đã nhớ lại vô số những khoảnh khắc của Omega, dáng vẻ cậu lúc làm việc, dáng vẻ cậu lúc chơi bóng, dáng vẻ cậu lúc ăn cua, nhưng chỉ có mỗi dáng vẻ Phó Tiểu Vũ hôm chia tay là Alpha không dám nhớ lại.

Trí nhớ của anh như đã mở ra cơ chế tự bảo vệ, mỗi một lần nhớ lại đều là hèn hạ bỏ qua ngày hôm đó.

Nhưng trong nháy mắt khi bị chiếc búa kia đập xuống, anh đã nhớ lại tất cả——

Rõ nét như một bộ phim với chất lượng 4K được trình chiếu trong đầu.

Những sợi lông tơ mềm mại trên cơ thể để trần của Phó Tiểu Vũ, nỗi xấu hổ và bướng bỉnh trong đôi mắt cậu khi giật lấy cái đuôi mèo kia, cơn tức giận của Phó Tiểu Vũ khi đấm anh một phát cùng với nỗi thất vọng khi cậu gọi anh là đồ hèn, cùng với dáng vẻ đỏ cả mũi gần như sắp khóc của Phó Tiểu Vũ khi nói ra câu "Vậy thì chia tay đi".

Vào cái ngày chia tay ấy, anh chỉ nhớ đến dáng vẻ tức giận của Phó Tiểu Vũ, còn có nỗi thất vọng trong đôi mắt cậu.

Nhưng phải đến giờ phút này, anh mới đào ra được phần ký ức kia ở trong đầu, rồi lại nghĩ về điều đó hết lần này đến lần khác——

Không phải.

Đáy mắt của Phó Tiểu Vũ là đau lòng.

Hứa Gia Lạc, đồ hèn nhát, mày sợ em ấy buồn nên chẳng thà giả vờ như không biết.

Anh quá đê hèn, ngay cả lần này khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ, thậm chí cả một tiếng "xin lỗi" đều không nói ra được.

Lời xin lỗi quá nhẹ quá nhẹ, nói ra lời chẳng qua chỉ là đùn đẩy trách nhiệm.

Nỗi đau và cảm giác tội lỗi khi bị nhốt trong ba bốn cánh cửa vô số ngày qua, chợt trào dâng như một cơn sóng thần cuốn sạch toàn thân Hứa Gia Lạc.

Chưa bao giờ cơn đau lại dữ dội đến thế, từ trái tim đến tay chân lại đến tận từng móng tay.

Đau đớn đến nỗi anh giống như một cái cây chết rễ mọc lên ở nơi đó, mọc lên trong cơn gió đêm.

...

Khi Phó Tiểu Vũ lái xe đưa Phó Cảnh về nhà, đã có một lúc cậu cảm thấy không sao chịu đựng nổi.

Dù có đau buồn đến đâu, cậu cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời như "Anh phải có trách nhiệm với em" cho Hứa Gia Lạc biết, điều này quá yếu đuối, quá Omega. Bất kể có thế nào thì cậu cũng không làm được.

Nhưng khi đang khó xử lúng túng thì đồng thời trái tim lại run rẩy, nỗi buồn không muốn đối mặt cũng là nỗi buồn, vẫn luôn ở đó, luôn ở đó.

Sau khi về đến nhà cậu không nói lời nào, chỉ dìu Phó Cảnh đến phòng cho khách, lại cẩn thận xem cổ tay của ông ấy thế nào rồi mới khẽ nói: "Con rót cho ba cốc nước nhé."

"Tiểu Vũ." Phó Cảnh giữ lấy cậu bằng bàn tay còn lại.

"..." Phó Tiểu Vũ im lặng quay người lại.

Hai người cùng rơi vào trạng thái giằng co trong vài giây, cuối cùng thì cậu cũng chậm rãi ngồi xuống bên mép giường.

"Hôm nay, là, là ba đã kích động." Phó Cảnh khẽ nói.

Câu nói này khiến Phó Tiểu Vũ ngẩn ra một lúc, cậu hiểu Phó Cảnh, ông ấy không phải là người dễ khuất phục nhưng hôm nay rõ ràng lại có vẻ hơi khác.

Nhưng Phó Cảnh là thật sự chột dạ, trong cơn tức giận nhất thời đã xông đến tìm Hứa Gia Lạc gây phiền phức, cuối cùng lại gây ra trò hề lớn như vậy, còn liên lụy Phó Tiểu Vũ thất vọng chán nản mệt mỏi theo mình.

Nếu như là trước kia, ông tuyệt đối sẽ không cúi đầu đâu, nhưng sau cái lần Phó Tiểu Vũ muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình kia, bề ngoài tuy rằng Phó Cảnh tỏ ra rất căng nhưng thực ra trong lòng cũng rất sợ hãi.

Bất kể có như thế nào, ông đối với người con trai này đã không còn nắm rõ được chính xác giống như trước đây nữa, vì vậy làm chuyện gì cũng không dám quá càn rỡ.

"Không sao đâu."

Mặc dù Phó Tiểu Vũ thật sự cảm thấy khó xử, nhưng giọng điệu của cậu vẫn có chút cứng rắn, quả thực cuộc gặp gỡ hôm nay với Hứa Gia Lạc không phải là cảnh tượng cậu muốn xuất hiện, vì thế ít nhiều gì cũng giận Phó Cảnh một chút.

"Ba còn làm con mất mặt nữa."

Phó Cảnh lại nói một câu, thái độ của Phó Tiểu Vũ khiến ông ấy có phần tổn thương nhưng vẫn không buông tay cậu ra: "Ba không ngờ là gia đình của cậu ta... lại như thế, vệ sĩ gì đó đều có cả. Tiểu Vũ, thực ra nghĩ lại ba cũng thấy có hơi sợ, chẳng sợ cái khác chỉ là sợ sẽ gây phiền phức cho con."

Câu nói này của ông ấy tuy rằng có phần không rõ ràng, nhưng vẻ nao núng trong đôi mắt vẫn khiến sống mũi của Phó Tiểu Vũ cay cay.

So với việc có thể hả giận hay không, Phó Cảnh hiển nhiên là càng sợ Phó Tiểu Vũ sẽ phải âm thầm chịu thiệt những gì.

Rõ ràng bắt nạt kẻ yếu quả thật rất mất thể diện, nhưng Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy chua xót.

Phó Cảnh là một người chợ búa và thực tế đến thế nào, từ nhỏ đến lớn cậu biết rằng ông ấy là người nóng nảy thường xuyên đánh nhau với người khác, nhưng cũng không phải là không có những lúc dáng vẻ mềm yếu.

Khi không trả được tiền nhà, lúc mới đầu thái độ còn tỏ ra cứng rắn đến sau đó lại gạt nước mắt than khổ với chủ nhà, có một khoảng thời gian cậu bị bàn bè tẩy chay cho nên không muốn đi học, Phó Cảnh tuy rằng mắng nhiếc cậu nặng nề nhưng vẫn chạy đi nhờ vả giáo viên thái độ cực kỳ khúm núm.

Người cha này của cậu có bản năng sinh tồn là ham sống sợ chết, biết hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi, nhưng bản năng ấy lại xuất hiện vào lúc này chỉ khiến cậu cảm thấy xót xa.

Phó Cảnh luôn chống lại vẻ ngoài già nua, nhưng có lẽ khi hai người họ ở gần nhau như bây giờ, thì những nếp nhăn nơi khóe mắt của ông cũng càng lúc càng trở nên rõ rệt.

Cha cậu già rồi, muốn che chở cho con trai mình mà lực bất tòng tâm, lại lo lắng giống như một đứa trẻ khiến cậu chẳng thể nào không xót xa được.

"Ba, đừng lo lắng về chuyện này nữa."

Cậu nhẹ nhàng nói, lúc nói ra lời này, suy nghĩ của Phó Tiểu Vũ đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, cảm xúc cũng đã bình tĩnh trở lại.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bình tĩnh như vậy trong mấy ngày qua.

Phó Tiểu Vũ đặt tay của mình lên mu bàn tay của Phó Cảnh, chẳng biết đã bao năm qua rồi cậu mới lại chạm vào ông ấy như thế, cảm giác trong nháy mắt ấy vừa lạ lẫm lại có phần chua xót.

Sau hai cái vỗ nhẹ lại buông tay ông ấy ra.

"Đúng là điều kiện nhà anh ta quả thực rất tốt."

Phó Tiểu Vũ nghiêm túc nói: "Nhưng không có gì phải lo lắng đâu, nếu ba cảm thấy ngột ngạt khó chịu quá muốn mắng anh ta thì cứ mắng trên Wechat ấy, mắng bao nhiêu lâu tùy ba thích. Không sao cả đâu, con có thể bảo đảm chuyện này, đừng để trong lòng."

Lúc nói ra câu này, cậu thậm chí còn muốn cười.

Đây có lẽ là điều gần nhất với một câu nói đùa của cậu, trong suốt vài ngày qua.

Nhưng trong đó cũng có một phần nghiêm túc.

Một mặt, cậu biết chắc những lo lắng của Phó Cảnh là dư thừa, nhưng so với chuyện của Hứa Gia Lạc, bây giờ cậu lại quan tâm nhiều hơn đến việc không muốn Phó Cảnh tiếp tục bực bội và đau lòng nữa.

"Ai mà thèm mắng cậu ta chứ." Phó Cảnh rốt cuộc cũng không nhịn được khẽ cười một cái.

"Phải đó." Phó Tiểu Vũ gật đầu, nói nhỏ: "Ba, đừng quan tâm đến anh ta nữa, cũng không cần phải bực mình gì cả. Con sẽ không buồn vì anh ta nữa đâu."

Giọng điệu và biểu cảm khi nói ra những lời này của cậu, đều mang theo một vẻ bình tĩnh vô hình.

Sự yếu ớt và chán chường trước đây là vì giống như chỉ có một mình lênh đênh trôi nổi mờ mịt trong lòng biển, không nơi nương tựa.

Nhưng bây giờ sẽ không còn như vậy nữa, cho dù chỉ là mối quan hệ gia đình không được trọn vẹn cũng chẳng lý tưởng gì, chỉ là một người cha rất chợ búa cũng rất không hoàn hảo nhưng ông ấy vẫn luôn dựa vào sức lực yếu ớt của mình mà ủng hộ cậu——

Trên người Phó Tiểu Vũ vẫn còn phải gánh vác những trách nhiệm, cậu còn những người mà mình quan tâm và vẫn còn cuộc sống của riêng mình.

Có niềm tin ủng hộ, cậu tuyệt đối sẽ không gục ngã.

Lúc Phó Cảnh nhìn vào Phó Tiểu Vũ, bỗng nhiên lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, dường như đây là lần đầu tiên ông ấy nhận được thứ gì đó gần với cảm giác an toàn từ trên người con trai mình.

Miệng lưỡi ông ấy có phần khô khốc, lại vuốt ve khuôn mặt Phó Tiểu Vũ một cái rồi khẽ gọi: "Tiểu Vũ..."

"Ba nghỉ ngơi đi." Đến cùng thì Phó Tiểu Vũ vẫn không thích ứng lắm với kiểu trò chuyện quá ấm áp như thế này, khi đứng dậy một lần nữa lại cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: "Mai con phải đi làm, nên muốn đi tắm rửa sớm còn đi ngủ."

Trước khi ngủ cậu mới phát hiện ra mình nhận được vài tin nhắn trên Wechat, có một ít là của Ôn Hoài Hiên gửi đến nói về vài kế hoạch làm việc.

Ôn Hoài Hiên cũng đã trở về từ Việt Nam, anh ta muốn hẹn cậu để bàn lại lần cuối kế hoạch hợp tác giữa LIAM và Love is the end.

Phó Tiểu Vũ: Mấy ngày tiếp theo này tôi đều có thời gian rảnh, anh cứ sắp xếp đi, bên chỗ tôi cũng sẽ chuẩn bị tài liệu.

Ôn Hoài Hiên: Được, à đúng rồi, tôi hơi tò mò một chút cậu sẽ không để ý chứ? Tôi thấy ảnh đại diện của cậu lại thay đổi còn xóa cả ảnh trong vòng bạn bè, có phải là vì đã chia tay rồi không?

Omega nhìn vào điện thoại, im lặng một lúc, có lẽ là vì trạng thái "đang nhập" của cậu hiển thị quá lâu cho nên đối phương có chút lo lắng nên lại nhắn thêm một câu.

Ôn Hoài Hiên: Tôi xin lỗi có hơi đi quá giới hạn, cứ xem như tôi chưa hỏi nhé.

Phó Tiểu Vũ: Đúng vậy, chúng tôi đã chia tay rồi.

Trong lòng cậu không chút gợn sóng, sau khi trả lời xong bèn đặt điện thoại sang một bên, bình tĩnh nhắm mắt lại.

Sau khi chia tay, đây dường như là lần đầu tiên chứng mất ngủ cuối cùng cũng không còn làm phiền cậu như hình với bóng.

Nhưng vào cái đêm Phó Tiểu Vũ không còn mất ngủ nữa, Hứa Gia Lạc lại có một đêm không ngủ.

Anh lăn qua lộn lại khiến cho Hạ An đang nằm bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, cô mèo kêu "Meo" lên một tiếng tiếp theo là nhảy về cái ổ của mình rồi lăn ra ngủ.

Hứa Gia Lạc cứ mở to mắt thức đến tận ba giờ thì thực sự không chịu nổi nữa, anh tìm đến một sân bóng quần mở cửa cả đêm. Alpha nhốt mình trong một căn phòng nhỏ và đập bóng vào tường một cách máy móc hết lần này đến lần khác, mỗi một lần quả bóng bật lại đã không còn có người bên cạnh đỡ lấy nữa, chỉ còn một mình anh chống lại bức tường vô cảm kia.

Anh đánh bóng cho đến khi cánh tay yếu đi mất hết sức lực, sau đó mới cộc một tiếng gục đầu xuống sàn nhà lạnh lẽo, đau khổ phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Cơ chế bảo vệ bản thân trên người Hứa Gia Lạc đã mất hiệu lực, từng giây từng phút của thời gian rốt cuộc cũng không bỏ qua cho anh nữa.

Lời tác giả:

Xông lên!

- --------------------------------

11h50, chắc chương này là chương bù hôm thứ bảy vừa rồi nên khả năng tối nay vẫn có chương mới nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play