Đợi đến khi Phó Cảnh làm xong món mì xào tương đen, thì Phó Tiểu Vũ đã ngủ được thêm một giấc.

Cậu vẫn rất ủ rũ, ăn mì mà cứ gẩy từng sợi từng sợi một thoạt nhìn cũng đã thấy không có cảm giác ngon miệng, Phó Cảnh ở bên cạnh trông thấy vậy mà lo lắng.

Phó Tiểu Vũ ăn được một nửa, bỗng nhiên lại lên tiếng hỏi: "Ba, vì sao ba lại biết chuyện chia tay của con? Vương Tiểu Sơn nói với ba à?"

Ngay khi hỏi xong, cậu đã nhận ra rằng chắc là không phải.

Nếu không có sự cho phép của mình, Vương Tiểu Sơn sẽ không bao giờ dám nói ra điều này.

"Không phải." Phó Cảnh lại gắp vào bát của cậu thêm một đũa dưa chuột thái sợi, ngập ngừng một lúc mới nghiến răng nói: "Là cái thằng họ Hứa đó nói đấy. Con đổi ảnh đại diện, còn xóa cả cái ảnh trong vòng bạn bè, ba và cô của con thật ra cũng đã đoán được phần nào, nhưng còn chưa kịp hỏi thì buổi chiều cái thằng đấy đã gọi điện đến Wechat của cô nói mấy cái lời xin lỗi vô nghĩa, sau đó lại nhờ vả chúng ta nhất định phải để ý chăm sóc con một chút—— Cái này mà cần nó phải nói sao?

Ba còn không biết con à? Con vì nó mà còn có thể nói ra mấy lời sau này đừng liên lạc nữa với ba như thế cơ mà, đương nhiên là ba rất lo lắng rồi nên mới phải vội vàng ngồi tàu cao tốc đến đây ngay. Cô của con thực ra cũng muốn đi cùng xem con thế nào, nhưng lần này ba không cho bà ấy đến sợ con thấy nhiều người phiền phức... đợi con khá hơn rồi lại nhờ cô đưa con đi giải sầu một chút, chuyện gì rồi cũng sẽ qua cả thôi, không sao đâu."

Phó Tiểu Vũ nắm chặt lấy đôi đũa trong tay mình, ngơ ngác lắng nghe những lời Phó Cảnh lải nhải, sau đó mới cúi đầu xuống giống như che giấu rồi lại xì xụp ăn chỗ mì trong bát, sau đó mới đứng dậy khẽ nói: "Ba, con vẫn còn mệt muốn về phòng nằm một lát, trời cũng tối rồi ba nghỉ ở phòng cho khách nhé, trong tủ có sẵn chăn rồi."

"Con mới ăn được có mấy miếng như mèo thôi mà..." Phó Cảnh quá lo lắng, vừa mới lên cao giọng nhưng đã lập tức kiềm chế lại, ông ấy vừa đi theo Phó Tiểu Vũ lên tầng vừa nói: "Vậy cũng được, con cứ ngủ một giấc thật ngon đi, tốt nhất là đừng nhớ tới thằng đó nữa, biết chưa?"

"Vâng." Phó Tiểu Vũ miễn cưỡng nở một nụ cười: "Con không sao đâu, đừng lo."

...

Phó Cảnh tạm thời ở lại Quân Nhã.

Ông ấy nhớ lại lần đầu tiên khi đến đây, bản thân đã đi khắp nơi chụp hơn trăm tấm ảnh, sau khi về đến nhà lại liên tiếp đăng lên vòng bạn bè mấy lần, còn tự hào nói rằng đó là nhà mới của con trai mình.

Nhưng cho dù có thích ngôi nhà này đến mấy thì đây vẫn chính xác là lần đầu tiên, kể từ khi Phó Tiểu Vũ về nước cho tới nay, Phó Cảnh ở lại trong nhà của con trai mình từ hai ngày trở lên.

Nhưng lần này ông ấy đã chẳng còn tâm trạng nào quan tâm đến căn biệt thự xa hoa nữa, ngày nào Phó Cảnh cũng đi chợ sáng mua thức ăn tươi cho Phó Tiểu Vũ, ngày nào cũng đổi món nọ món kia còn hấp cả cua rồi lại nấu canh gà, nhưng vẫn không ngăn nổi Phó Tiểu Vũ cả ngày từ sáng đến tối đều không thấy thèm ăn.

Phó Tiểu Vũ chưa bao giờ nói nhiều, nhưng những ngày qua dường như lại càng đi đến mức trầm lặng, ngoài việc nói sơ qua với Phó Cảnh về chuyện chia tay với Hứa Gia Lạc ra thì hoàn toàn không nói gì mấy nữa, bình thường cũng hay cố gắng làm ra vẻ là mình không sao hết.

Nhưng mà càng nhìn cậu có vẻ bình tĩnh thì Phó Cảnh lại càng lo lắng.

Trước khi ông ấy đến đây, Đường Ninh đã nghiêm túc dặn dò Phó Cảnh nhất định phải kiểm soát được tính khí của mình.

Và ông ấy thật sự đã biết lắng nghe, cho dù có tức giận đến mấy nhưng mấy ngày qua cũng không nhắc thêm gì về Hứa Gia Lạc trước mặt Phó Tiểu Vũ nữa.

Nhưng đến tôi ngày thứ ba, món Phật nhảy tường (1) ông ấy đã cất công chuẩn bị kỹ lưỡng mà Phó Tiểu Vũ vẫn chỉ ăn qua vài miếng đã đặt đũa xuống nói muốn lên tầng nghỉ ngơi.

Phó Cảnh dọn dẹp bát đũa một lúc, vừa tức giận lại vừa khó chịu, ông ấy không chịu nổi bèn đi lên tầng lén lút quan sát con trai——

Cả nửa người của Phó Tiểu Vũ cuộn trong chăn bông trông càng gầy gò hơn, cậu đang yên lặng nhắm mắt vào như thể lại ngủ thiếp đi.

Lúc này mới có mấy giờ đâu, Phó Cảnh chưa từng thấy cậu con trai bình thường bận rộn cứng cỏi của mình lại chán chường như vậy bao giờ.

Phó Cảnh đẩy cánh cửa ra một nửa, nhưng chỉ có thể siết chặt vào tay nắm, lặng lẽ nhìn vào.

Cậu con trai Omega của ông rõ ràng không hề ốm hay sốt, nhưng càng ngày càng trở nên bơ phờ, vẻ ngoài ngày càng tiều tụy ấy khiến lòng ông đau như dao cắt.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà con trai ông phải chịu tổn thương đến thế này.

Càng nhìn thì ngọn lửa giận lại càng dâng trào trong lòng, Phó Cảnh gần như đã phải dùng hết sức khống chế bản thân mới lẳng lặng đi xuống được dưới tầng, cho đến khi tới bên cánh cửa và chắc chắn rằng Phó Tiểu Vũ không nghe thấy được nữa thì bước chân mới vội vàng dùng sức, cộp cộp cộp lao ra khỏi nhà——

Ông ấy quả thật không thể nhịn nổi nữa.

Phó Cảnh vẫn còn nhớ Hứa Gia Lạc sống ở đâu.

Lúc ngồi trên xe taxi, Phó Cảnh đầu tiên là lạnh lùng đối mặt với Phó Tiểu Vũ, sau đó mới gọi cho Hứa Gia Lạc, số điện thoại của anh được ông ấy ghi lại từ di động của Đường Ninh.

"Họ Hứa kia, mày đang ở đâu?" Đối phương vừa mới bắt máy thì Phó Cảnh đã tức giận gầm lên.

Đoán chừng Alpha kia vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại được: "Chú là..."

"Tao là ba của Phó Tiểu Vũ đây, bây giờ tao đang đến nhà tìm mày, cứ chờ đấy cho tao."

"Chú ơi hay là cháu đến tìm..."

Phó Cảnh không đợi đến khi Hứa Gia Lạc nói hết đã hung hăng cúp máy.

Các khu dân cư cao cấp trong khu Bắc Thành cách nhau không xa, Phó Cảnh chỉ cảm thấy một đường đi này lửa giận của bản thân không những không giảm xuống mà còn tăng lên.

Thế nhưng người tài xế lại không rành đường về khu Uloft này cho lắm, Phó Cảnh cũng không biết số nhà cụ thế, vì vậy sau khi đi vòng qua hai dãy nhà cuối cùng mới nhận ra được căn nhà của Hứa Gia Lạc lần trước ông ấy đã tới.

Xe taxi dừng ở bên kia đường đối diện với nhà của Alpha, khi Phó Cảnh vừa xuống xe liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen cũng vừa dừng bên ngoài biệt thự của Hứa Gia Lạc.

Chạng vạng tối sắc trời mờ dần, ông ấy nhất thời cũng không nhìn rõ ra đấy là xe gì, chỉ loáng thoáng cảm thấy đó là một chiếc xe sang trọng, đương nhiên lúc này lại càng chắc chắn hơn.

Cánh cửa bên cạnh ghế lái của chiếc ô tô màu đen được mở ra trước, một Alpha khỏe mạnh cao lớn đi tới bên cửa sau cúi xuống mở cửa, sau đó một Alpha cao lớn khác đang nghiêng người xuống xe, bởi vì đứng cách một khoảng nhìn qua mà đường nét trên khuôn mặt của Alpha kia lại nhìn rất giống Hứa Gia Lạc mà Phó Cảnh mới từng gặp một lần, ông ấy cảm thấy hai bên thái dương của mình đang giật đùng đùng, nên không thèm nghĩ ngợi gì đã vội sải bước về bên đó, nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Họ Hứa kia——!"

"Ông định làm gì?"

Alpha vừa rồi còn đang cúi người mở cửa đã phản ứng rất nhanh, ông ta gầm nhẹ một tiếng, xoay người lại đẩy Phó Cảnh ra.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Alpha nhất thời dùng sức quá mạnh lại quá nhanh đã đẩy Phó Cảnh lảo đảo lùi về phía sau hai bước lớn, ông ấy phải trở tay chống vào bức tường của sân bên cạnh mới miễn cưỡng dừng lại được.

Phó Cảnh cả người cũng sững sờ, nhất thời không biết mình cảm thấy thế nào, chỉ cảm thấy cổ tay có hơi tê dại, cơ thể dựa vào đó cũng khẽ run lên.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chú!"

Alpha ngồi ở đằng sau và Hứa Gia Lạc lao ra từ ghế phụ đồng thời phát ra một tiếng.

Phó Cảnh thở hổn hển dựa vào bức tường, lúc này mới nhìn ra được người Alpha xuống xe từ cửa sau, rõ ràng là Hứa Gia Lạc phiên bản già hơn một chút, vừa rồi ông ấy đã nhận nhầm người——

...

Khi Hứa Gia Lạc lao xuống khỏi xe từ ghế phụ, toàn bộ tâm trí anh là một mảnh trống rỗng, chỉ còn lại một cảm giác——

Đệt.

Đừng như vậy, anh không biết phải cầu xin ai, chết tiệt chỉ biết cầu xin bất kể là thần Phật phương nào cũng đừng chơi anh như thế này.

"Chú! Chú có làm sao không?"

Anh thậm chí còn không quan tâm đến phép lịch sự và tránh đi những phiền phức mà đã vội vàng chạy tới đỡ lấy Phó Cảnh, bàn tay trong lúc nhất thời không biết đặt vào đâu, giọng nói run run hỏi: "Chú có bị thương ở đâu không? Để cháu xem nào, vùng thắt lưng có sao không ạ?"

Phó Cảnh trong nháy mắt cũng hơi ngẩn ra, ông ấy đỡ lấy eo mình theo bản năng rồi mới đáp: "Thắt lưng không sao..."

Thực ra kinh nghiệm đánh nhau của ông ấy rất phong phú, đương nhiên có lẽ đây cũng không tính là đánh nhau, nhưng kinh nghiệm xô xát với người khác của Phó Cảnh cũng rất đáng kể. Ông ấy là một Omega bởi vậy phần lớn các Alpha cũng sẽ không ra tay quá nặng, cũng có lúc ông ấy điên lên xông đến đều có thể cào xé đối phương đến da đầu tê rần chỉ có thể dùng tay che chắn, thế nên ngược lại cũng chưa từng phải chịu thiệt quá nhiều.

Nhưng lần này thật sự rất khác, thực ra lúc này Phó Cảnh vẫn chưa sắp xếp lại được cảm xúc của bản thân, chỉ cảm thấy người Alpha đã đẩy mình kia ra tay vừa ác vừa nhanh, không giống như người bình thường.

Cảm giác này khiến Phó Cảnh có phần hoảng hốt, ông ấy đã gần năm mươi tuổi, mới đẩy một cái đã loạng choạng như vậy thực ra bản thân cũng thấy sợ hãi.

"Chú Dư, chú——!"

Hứa Gia Lạc quay đầu lại, trong mắt anh hiện lên lửa giận nhưng đã phải nhịn lại nửa câu sau.

Đương nhiên là anh biết, giận cá chém thớt với một người tài xế kiêm vệ sĩ như chú Dư là vô ích, đây vốn là trách nhiệm của người ta, hơn nữa bây giờ cũng không phải là lúc để nói nhảm.

"Chậm một chút, ông có thấy khó chịu ở đâu không? Lạc Lạc, đây là người quen của con à?"

Người Alpha lớn tuổi vừa rồi bị nhận nhầm là Hứa Gia Lạc cũng đi tới đỡ lấy Phó Cảnh, ông ấy mặc trên người một chiếc áo sơ mi bằng vải lanh giản dị, đeo một cặp kính gọng vàng, lúc này đang đứng ở bên cạnh hỏi han một cách rất quan tâm.

Những việc này xảy ra qua nhanh, mà lúc này một Omega lớn tuổi khác với vóc người cao gầy cũng từ trên xe bước xuống, ông ta cũng bước tới hai bước nhưng lại đứng cách xa một chút, Phó Cảnh loáng thoáng cảm thấy ánh mắt của người kia đang đảo qua gương mặt mình.

"Đó là ba của Phó Tiểu Vũ?" Omega kia nói một câu.

"À..." Ánh mắt của Hứa Lãng nhất thời lại càng trở nên quan tâm hơn.

"Vâng."

Hứa Gia Lạc đáp lại một tiếng, toàn bộ tinh thần của anh đều đang tập trung trên người Phó Cảnh, anh nắm chặt lấy bàn tay của ông ấy, nói nhỏ: "Chú ơi, cháu đỡ chú dậy nhé, chú thử cử động chân một chút xem có bị đau không?"

Phó Cảnh cũng nhờ vào sức của Hứa Gia Lạc mà đứng dậy, hình như chân cũng không có cảm giác nào khác biệt lúc này ông ấy mới thả lỏng, yên tâm được một chút.

Bây giờ nỗi căm hận trong thoáng chốc lại xuất hiện, cả một nhà họ Hứa đang vây quanh ông ấy, mùi tin tức tố của Omega bên kia xông đến muốn sặc sụa cả người, còn có cả vệ sĩ, Phó Cảnh trong nỗi căm hận còn mang theo chút lửa giận thoáng hiện lên trên khuôn mặt.

"Cút ra... shhh!"

Ông ấy hất tay định đẩy Hứa Gia Lạc ra, nhưng lại lập tức phát hiện ra chỗ đau, chính là cổ tay mình có lẽ vừa rồi đã bị trật khớp.

"Để cháu đưa chú đến bệnh viện."

Hứa Gia Lạc không dám đụng bừa vào Phó Cảnh, qua một hai phút này anh cũng đã bình tĩnh lại một chút vì thế bèn dứt khoát nói.

Anh quay đầu liếc nhìn chú Dư đang đứng sang một bên, lập tức quyết định mình sẽ tự lái xe đưa Phó Cảnh đi.

"Thưa chú, cháu biết chú có rất nhiều điều muốn nói với cháu, vậy cứ để cháu đưa chú đến bệnh viện, vừa làm kiểm tra vừa nói chuyện với cháu nhé."

Anh biết với tính cách của Phó Cảnh sẽ không dễ dàng gì chấp nhận chuyện này, lại cộng thêm chuyện ông ấy cũng không thể xuống nước được.

Vì thế trước đó mới cố ý nói thêm một câu, rồi mới cẩn thận dè dặt đỡ lấy Phó Cảnh đã không nói gì nữa ngồi vào chiếc Tesla đang đậu bên đường nhà mình.

"Lạc Lạc," Hứa Lãng từ đằng sau lại nhỏ giọng dặn dò một câu: "Kiểm tra cho kỹ càng vào nhé, đừng chỉ kiểm tra mỗi vết thương bên ngoài thôi nghe con."

Trên đường đến bệnh viện, Hứa Gia Lạc nhìn vào sắc mặt nghiêm nghị của Phó Cảnh có vẻ như ông ấy không định gọi điện thoại, mặc dù đang đau đầu như muốn nứt ra lại không dám gọi điện báo tin cho Phó Tiểu Vũ, nhưng đến cuối cùng Hứa Gia Lạc vẫn không thể làm gì khác hơn là bất chấp gọi cho cậu.

Alpha đưa Phó Cảnh đến bệnh viện tốt nhất ở khu Bắc Thành, trên đường đi còn gọi điện liên hệ với phía bệnh viện trước, vì vậy sau khi đến nơi anh mới có thể nhanh chóng lấy số mà không gặp trở ngại gì. Ngay lúc chuẩn bị đưa Phó Cảnh đến gặp bác sĩ chuyện khoa, thì Phó Tiểu Vũ đã vội vàng chạy tới.

"Ba!"

Phó Tiểu Vũ chạy một mạch đến đây, đây là lần đầu tiên cậu không thèm nhìn đến Hứa Gia Lạc, chỉ lo lắng đỡ lấy vai của Phó Cảnh, hỏi han: "Ba có làm sao không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ba không, không sao..." Phó Cảnh đáp: "Cổ tay bị trật thôi, những chỗ khác không có vấn đề gì."

Trên người ông ấy thực sự không nhìn thấy vết thương ngoài da nào nữa, nhưng sắc mặt lại hơi tái.

Phó Tiểu Vũ quan sát Phó Cảnh từ trên xuống dưới một hồi lâu, trong lồng ngực kìm nén một ngọn lựa giận dữ, vừa quay người lại đã nắm lấy cổ áo của Alpha đẩy đến bên tường: "Hứa Gia Lạc, mẹ nó anh đã làm cái gì thế hả?"

Cậu rất hiếm khi kích động như thế, cho dù chỉ dùng lý trí suy nghĩ thêm một giây thì Phó Tiểu Vũ cũng biết có lẽ đây không phải là do Hứa Gia Lạc làm, nhưng lần này cậu thật sự rất nóng nảy lại không có chỗ nào trút giận nên mới không kiềm chế được bản thân.

"..."

Sức lực của Phó Tiểu Vũ lớn hơn Omega bình thường rất nhiều, lúc này bị cậu đập mạnh vào tường như vậy khiến cho đốt sống đuôi của Hứa Gia Lạc đau điếng, không khỏi hừ một tiếng.

Nhưng anh cũng không hề giải thích.

Chẳng qua là khoảnh khắc lúc nhìn vào Omega ở khoảng cách gần như thế này, đột nhiên lại có phần thất thần.

Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên chọc giận Phó Tiểu Vũ ở Pub, Omega này cũng đã làm như vậy, túm lấy cổ áo và đẩy anh vào tường, va chạm mạnh đến nỗi cốc rượu trong tay anh cũng bị đập vỡ nát, ngay cả kẽ tay giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ cũng chảy cả máu.

Phó Tiểu Vũ vẫn duy trì thói quen ngang tàng bạo ngược khi tức giận.

Có một giây như vậy, thời gian giống như đã ngừng lại.

"Tiểu Vũ, cậu ta không làm gì cả, chuyện này không liên quan đến cậu ta là do ba kích động thôi."

Mặc dù Phó Cảnh biết rằng lần này quả thực mình có phần mất mặt, nhưng cũng không thể không giải thích một câu, họ Hứa chả phải thứ tốt đẹp gì nhưng cũng không thể vu oan cho người ta được.

"Anh Hứa, hai người mau lên nào, đã liên lạc với bác sĩ chuyên khoa rồi cần phải tranh thủ thời gian."

Cùng lúc đó, một điều dưỡng nhỏ trong phòng hội chẩn vừa bước ra và la lên.

Phó Tiểu Vũ không nói thêm gì nữa, cậu chỉ buông Alpha ra với khuôn mặt lạnh lùng rồi quay người lại đỡ Phó Cảnh đứng dậy.

Vì Hứa Gia Lạc đã nhờ người từ trước đó, cho nên ông ấy đã thực hiện một loạt các cuộc kiểm tra rất kỹ càng trong bệnh viện.

Bởi có rất nhiều các mục kiểm tra, cho nên việc cầm hóa đơn đi làm thủ tục cũng khá là rườm rà. Hứa Gia Lạc chạy tới chạy lui mấy lần, giữa chừng còn mang đồ uống nóng đến cho Phó Cảnh và Phó Tiểu Vũ, của Phó Cảnh là một cốc trà sữa nóng và với Phó Tiểu Vũ, anh lại mua một cốc nước chanh mật ong nóng.

Trong lúc chờ đợi, Phó Cảnh và Phó Tiểu Vũ đã cùng nhau ngồi ở hàng ghế chân chéo ở phía đối diện, còn một mình anh lại ngồi trên chiếc ghế ở hành lang bên kia im lặng đợi chờ, giữa chừng còn nhỏ giọng trả lời một cú điện thoại.

Vừa mới có kết quả, thật sự không có vấn đề gì. Phần lưng, thắt lưng và chân đều ổn, ngoại trừ cổ tay trật một tấc nhưng may mà cũng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là hồi phục.

Hứa Gia Lạc sắp xếp lại một đống kết quả kiểm tra rồi cho vào trong tập tài liệu, sau đó anh mới hít một hơi thật sâu và bước đến chỗ Phó Cảnh và Phó Tiểu Vũ, khẽ nói: "Chú, đây là kết quả kiểm tra, chắc là không sao đâu ạ, nhưng mà để đề phòng thì mấy ngày nay chú nhớ để ý đến cơ thể nhé, bất kể là có chỗ nào khó chịu thì đều nhất định phải đến đây kiểm tra lại để đảm bảo không sao hết. Chú yên tâm... cháu đã liên hệ cả rồi, nếu chú tới thì cứ đến gặp thẳng bác sĩ Triệu, có bất cứ vấn đề gì cháu cũng sẽ giải quyết được, chú cứ đến tìm cháu bất kể lúc nào. Nếu Phó Tiểu Vũ đi cùng với chú, cũng, cũng không cần lo sẽ gặp phải cháu đâu."

Khi Phó Tiểu Vũ nghe thấy những lời cuối cùng của anh, cậu hơi quay đầu lại, không nói lời nào.

Mà Phó Cảnh lại ngẩng đầu lên nhìn vào Alpha đang cúi người xuống nói chuyện với mình, trong lòng ông ấy vẫn còn lửa giận nhưng trải qua chuyện này, dù sao cũng đã trơ mắt nhìn thấy Alpha kia biết vâng lời chạy tới chạy lui vì mình nên cũng nguôi bớt đi một ít, nhưng phần lớn cảm xúc lại chuyển thành nỗi buồn phiền.

Làm một người cha thật sự quá khó, ngay một giây trước đó ông ấy còn hận rằng đáng lẽ ra người kia đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của Phó Tiểu Vũ, nhưng ngay giây tiếp theo lại hận đến mức không thể nói rõ ràng được những điều không cam lòng——

Phó Cảnh đứng dậy, vốn dĩ chẳng muốn nói gì nữa, nhưng sau khi bước đi cùng Phó Tiểu Vũ được hai bước lại thật sự không nhịn nổi.

"Hứa Gia Lạc," Ông ấy nghiến chặt răng, gằn từng chữ nói: "Cậu chỉ biết lo lắng cho con trai mình, chỉ biết phải có trách nhiệm với con trai mình. Còn con trai tôi thì sao?"

Vừa nói ra câu này, Phó Cảnh đã cảm thấy giọng nói của mình đang run lên: "Cậu không phải có trách nhiệm với nó sao? Cậu không sợ nó đau lòng hay sao?"

Lời tác giả:

Thực ra với các tình tiết gần đây mà nói, mỗi chương nên viết đến năm sáu nghìn từ là tốt nhất T T.

- --------------------------------------

2h10 am, không đến năm sau nghìn nhưng hôm nay cũng hơn bốn nghìn rồi đó chị Dưa:3

(1)= "Phật nhảy tường" là món ăn ngon và rất nổi tiếng của người Phúc Kiến - Trung Quốc với lịch sử tồn tại hơn 200 năm dài. Và từ khi ra đời đến nay, "Phật nhảy tường" luôn nằm trong danh sách đầu về các món cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa.

Điểm thu hút đầu tiên của món "Phật nhảy tường" là bởi này luôn sử dụng rất nhiều nguyên liệu quý hiếm, bổ dưỡng và phải được trải qua quá trình chế biến cầu kỳ, công phu. Để làm nên món "Phật nhảy tường", người Trung Quốc phải sử dụng đến 18 loại nguyên liệu thượng hạng như hải sâm, vi cá mập, bào ngư, nhân sâm, sò điệp... cùng các nguyên liệu khác như thịt gà, gân lợn, nấm, trứng...

tinh-yeu-khac-thuong-xuat-hien-roi-91-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play