Đến buổi sáng Hứa Gia Lạc mới về đến nhà, anh tắm ù qua một cái rồi ôm lấy Hạ An chợp mắt một lúc, sau đó lại bắt một chiếc taxi đến Dật Hiên Các vì Hứa Lãng đã gọi tất cả cùng nhau đến dùng bữa trưa ở đây.

Lúc đến Dật Hiên Các thì Hứa Lãng, Mộ Dung Tịnh Nhã còn có Cận Sở và Nam Dật những người sống trong căn biệt thự tại Quân Nhã đều đã đến phòng riêng.

Hứa Gia Lạc không có tinh thần gì, anh chỉ gật đầu chào hỏi sau đó ôm lấy Nam Dật hôn mấy cái.

Cậu nhóc vừa mới ra viện cần phải được nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng mấy ngày nay tình trạng sức khỏe cũng đã khá ổn.

"Daddy!" Nam Dật nở nụ cười để lộ ra nướu răng hồng hào không còn răng cửa: "Ba nhìn này, ông nội Mộ Dung cho con cái vòng cổ gấu nhỏ này đấy."

Nam Dật vừa nói vừa nhấc sợi dây chuyền khỏi cổ mình, nhiệt tình giơ lên cho Hứa Gia Lạc thấy.

Chỉ thấy mặt chiếc dây chuyền kia, có hình dạng giống chú gấu Koala's March trên vỏ hộp bánh bích quy và đều được làm bằng vàng.

"Ồ? Ông nội Mộ Dung tặng cho con à?" Hứa Gia Lạc nhìn kỹ sợi dây chuyền kia, sau đó mới theo bản năng mỉm cười một cái với Nam Dật.

Mặc dù vàng là chiêu thường thấy của Mộ Dung Tịnh Nhã, nhưng những chi tiết về kiểu dáng bánh quy gấu được đặt theo yêu cầu như thế này, lại chỉ có Hứa Lãng mới nghĩ ra được, anh chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay.

Thực ra chuyện Hứa Lãng và Mộ Dung Tịnh Nhã cùng nhau đến mới là có chút kỳ lạ.

Hứa Lãng thích sống yên ổn ở Cẩm Thành, ở nơi đó ông nuôi mấy con chó vài con mèo, còn có sân rộng đầy cỏ hoa, muốn nhờ người trông coi cũng khá là phiền phức nên bình thường sẽ không đến thành phố B.

Trước đây mỗi lần đến kỳ phát tình, Mộ Dung Tịnh Nhã đều sẽ trở về tìm Hứa Lãng, Hứa Gia Lạc và ông ta mỗi lần gặp nhau đều rất khó xử nên anh thường hay tránh đến nhà bạn bè, sau này khi Alpha ra nước ngoài du học thì cũng dứt khoát không bị quấy nhiễu bởi chuyện này nữa.

Nhìn thấy Mộ Dung Tịnh Nhã là rất phiền lòng, chẳng qua hiện tại nỗi phiền lòng này trong cuộc sống của anh đã không còn tính là gì, không đau cũng chẳng ngứa nữa.

"Bé con, con ngủ có ngon không? Cổ họng có chỗ nào khó chịu không?" Hứa Gia Lạc vuốt ve khuôn mặt của cậu nhóc, hỏi.

"Ngon ạ!" Nam Dật trả lời, cậu bé dùng ngón tay túm lấy một mớ tóc dựng đứng trên đầu ba mình, bĩu môi nói: "Daddy, tóc ba bù xù quá đi."

Bị con trai của mình ghét bỏ đương nhiên là có hơi ngượng, Hứa Gia Lạc vội vàng dùng ngón tay vuốt lại hai cái rồi mới nói xin lỗi: "Xin lỗi nha, ba dậy muộn quá."

Mộ Dung Tịnh Nhã ngồi đối diện với Hứa Gia Lạc, thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng nhưng cũng không nói gì, chẳng qua là khi nhìn thấy dáng vẻ của anh thì vẫn thấy không vui mà cau mày lại.

Hứa Gia Lạc đương nhiên có thể đọc được ý nghĩa trong đôi mắt của Mộ Dung Tịnh Nhã: Sao lại biến bản thân thành cái bộ dạng này.

Điển hình của Mộ Dung Tịnh Nhã chính là kiên quyết cùng cứng rắn, bất kỳ sự yếu đuối tiều tụy nào trong mắt ông ấy cũng chỉ là biểu hiện của việc bất tài.

"Con ngủ không ngon à? Uống chút trà đi." Hứa Lãng rót một chén trà hoa cúc đưa cho Hứa Gia Lạc, khẽ hỏi một câu: "Thế ông Phó kia sao rồi?"

"Ngoại trừ cổ tay bị trật ra, kiểm tra những cái khác tạm thời đều không có vấn đề gì. Con cũng đã nói chuyện với bên bệnh viện, bọn họ sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của chú ấy, nếu có chuyện gì sẽ báo cho con biết."

"Vậy à..." Hứa Lãng giống như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái.

Ông rất lo lắng về sự xuất hiện đột ngột của Phó Cảnh, tối hôm qua đã gọi điện đến hỏi kết quả kiểm tra một lần, sang đến hôm nay lại hỏi thêm lần nữa.

Hứa Gia Lạc đã kể qua về cuộc chia tay với Phó Tiểu Vũ qua điện thoại cho Hứa Lãng, lúc đó anh cũng không có tâm trạng để nói chi tiết hơn, thế nên Hứa Lãng cũng chỉ đại khái biết rằng người Omega hôm qua xông đến là cha của Phó Tiểu Vũ.

Nhưng lúc này cả Cận Sở và Nam Dật đều đang ngồi bên cạnh, vì vậy ông cũng không thể hỏi quá nhiều.

...

Lúc dùng bữa, cả Mộ dung Tịnh Nhã lẫn Cận Sở đều rất im lặng, ông ta vẫn luôn có thói quen như vậy, bình thường khi ăn cơm về cơ bản là sẽ không nói chuyện.

Còn Cận Sở thì từ trước đến nay đều thấy không thoải mái khi ở trước mặt Mộ Dung Tịnh Nhã, vì vậy chỉ lẳng lặng uống canh của mình.

Chỉ có Hứa Lãng, Hứa Gia Lạc và Nam Dật là nói với nhau mấy câu, phần lớn thời gian đều là nghe Tiểu Nam Dật nói về chuyện của mình.

Cậu nhóc sắp vào lớp một nên sẽ phải chia tay với các bạn học ở lớp mẫu giáo, vừa nhắc đến mấy bạn nhỏ Brad và Francis mà cậu yêu thích nhất là trong mắt Nam Dật lại tràn ngập không nỡ, Hứa Lãng còn phải ôm chầm lấy cậu bé dỗ dành một lúc.

Khi tất cả sắp dùng bữa xong, Hứa Gia Lạc rốt cuộc cũng tìm được thời cơ để hỏi: "Nói mới nhớ, vì sao hai người đột nhiên lại cùng nhau đến thành phố B vậy?"

Hứa Lãng quay qua liếc nhìn Mộ Dung Tịnh Nhã một cái, sau đó mới đắn đo trả lời: "Đúng vậy, hôm nay vốn dĩ cũng muốn nói với các con chuyện này, cha và ba của các con có lẽ sau này sẽ ở lại thành phố B một thời gian."

"Sao ạ?"

"Thời gian trước lúc cha với ba con đang ở nước ngoài, cứ cảm thấy ông ấy ho mãi mà không chịu khỏi nên đã đi chụp CT ở bên đó, kết quả đã phát hiện ra lá phổi bên trái của ông ấy có hai cái u."

Vẻ mặt của Hứa Gia Lạc trong nháy mắt trở nên nặng nề, Cận Sở ở bên cạnh cũng ngây cả người, chỉ có Nam Dật hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải vì không hiểu gì.

Thứ như khối u này, nếu lành tính còn đỡ nhưng một khi là ác tính, vậy thật ra chính là ung thư phổi, chẳng qua là được phát hiện ở giai đoạn đầu nên có thể cũng chưa gay go đến mức ấy.

Đáng sợ là, đây là điều không có tính chắc chắn.

Hứa Gia Lạc liếc nhìn Mộ Dung Tịnh Nhã theo bản năng, Omega kia đang tự rót cho mình chén trà, lại rót một chén cho Hứa Lãng, dường như không có phản ứng quá lớn.

"Cha và ba của con ở bên đó dù sao cũng không rành về mọi mặt, nên đã quyết định về nước tìm chuyên gia quen biết xem lại tấm phim chụp đó, chủ yếu là vì muốn chuẩn đoán tình trạng của hai khối u kia như thế nào, có phải là chỉ cần kiểm tra bệnh lý hay là phải trực tiếp cắt bỏ."

"Chuyên gia đã nói thế nào?" Hứa Gia Lạc lập tức hỏi.

"Vẫn còn tương đối lạc quan. Ông ấy đề nghị rằng nên tiếp tục quan sát cái u nhỏ hơn, nhưng cái u lớn hơn nên trực tiếp cắt bỏ là an toàn nhất. Chúng ta đã đặt xong lịch với bên bệnh viện rồi, sau hai tuần nữa sẽ tiến hành cuộc phẫu thuật..."

Giọng nói của Hứa Lãng rất trầm thấp, cả đoạn vừa rồi vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng khi ông nói đến đây vẫn phải ngừng lại một lát tựa như có phần thất thần.

Mộ Dung Tịnh Nhã liếc nhìn Hứa Lãng một cái, bỗng nhiên lại lên tiếng: "Chỉ là một cuộc tiểu phẫu thôi, không có vấn đề gì. Hôm nay chủ yếu nói với các con một tiếng là vì không muốn phải lo lắng, được rồi, ăn uống cũng gần xong rồi thì đi thôi."

Tuy ông ta ít nói, nhưng do thói quen là cấp trên nên vừa mở miệng chính là đưa ra kết luận, vẻ mặt trông lại càng bình tĩnh giống như người sắp phải làm phẫu thuật trong lời nói của Hứa Lãng không phải là mình vậy.

Trước khi đi, Hứa Lãng tranh thủ chút thời gian kéo Hứa Gia Lạc ra ngoài ban công của căn phòng, nói nhỏ: "Con không sao chứ? Nhìn con trông tệ lắm!"

"Con cũng không sao đâu." Hứa Gia Lạc uể oải tựa vào trên lan can.

Vẻ ngoài lãnh đạm khó có thể chạm tới của Mộ Dung Tịnh Nhã, khiền lồng ngực anh cảm nhận được một nỗi buồn bực không nói nên lời, bất kỳ sự quan tâm hay lo lắng nào dành cho người này dường như đều không có chút ý nghĩa nào.

Hứa Lãng giống như một trò cười và anh cũng vậy.

Đến nỗi bây giờ anh cũng không muốn nói bất kỳ một lời nào về mình.

"Lạc Lạc..." Hứa Lãng ngập ngừng gọi, trong đôi ông mắt tràn đầy lo âu.

"Con thật sự không sao mà. Cuộc phẫu thuật cũng sắp diễn ra rồi, thời gian này ba hãy ở bên cạnh Mộ Dung Tịnh Nhã nhiều hơn đi, con sẽ tự lo liệu việc của mình."

Hứa Gia Lạc nói ngắn gọn: "Còn chuyện này nữa, bản chụp CT có bản mềm không? Gửi cho con một bản sau nhé."

Trình độ của chuyên gia Mộ Dung Tịnh Nhã và Hứa Lãng đã tìm đến đương nhiên không thể kém được, nhưng bản thân anh cũng có người quen của mình nên xem thêm một lần cũng không sao cả.

Cuối cùng Hứa Lãng cũng không nói gì nhiều, tính tình trước nay của ông vẫn luôn như vậy, mềm mỏng điềm đạm đến mức có phần để mặc cho người xâu xé.

Thực ra đã bao năm nay, Hứa Gia Lạc và Hứa Lãng đều rất hòa hợp khi hai người họ ở một mình, bọn họ không giống như hai cha con mà ngược lại càng giống như anh em bạn bè hơn, Hứa Lãng cũng hiếm khi can thiệp vào quyết định của anh.

Nhưng duy nhất chỉ có khi Hứa Lãng và Mộ Dung Tịnh Nhã xuất hiện cùng nhau, Hứa Gia Lạc sẽ trở nên cáu kỉnh, anh thậm chí còn phải tốn rất nhiều công sức để kiềm chế cơn cáu kỉnh này, mới khiến mình không khiến Hứa Lãng tổn thương.

Có đôi khi anh lại không nhịn nổi cảm thấy thương hại, vì Hứa Lãng.

...

Chạng vạng tối Hứa Gia Lạc nhận được cuộc gọi của Văn Kha.

Giọng nói của Omega trong điện thoại thoạt nghe rất lo lắng, anh vừa mới bắt máy đã không chào một tiếng mà còn lập tức hỏi thẳng: "Phó Tiểu Vũ nói cậu đề nghị chia tay? Là vì chuyện con cái sao?"

"Phải, chia tay rồi." Hứa Gia Lạc nhất thời không biết trả lời một chuỗi câu hỏi này như thế nào.

"Hứa Gia Lạc," Văn Kha hít vào một hơi, trong điện thoại truyền ra vài âm thanh ồn ào, nghe loáng thoáng dường như đó là tiếng Hàn Giang Khuyết ở đằng sau đang kích động nói mấy lời gì đó, sau đấy Văn Kha mới tiếp tục hỏi: "Bây giờ cậu có tiện nói chuyện không? Tôi qua đó tìm cậu."

"Cậu ở thành phố B à?"

Trước khi Hứa Gia Lạc lên tiếng đã do dự một lúc, với tình trạng tệ hại của bản thân lúc này anh thật sự không muốn gặp ai cả.

Chẳng qua là đổi một cách nghĩ khác, cho dù có thế nào rồi cũng sẽ xảy ra màn này, không bằng dứt khoát cùng đến đi.

"Tiện."

"Còn nữa, Hàn Giang Khuyết cũng ở đây." Giọng điệu của Văn Kha có phần nặng nề.

"Tôi biết." Hứa Gia Lạc nở nụ cười khổ: "Đến nhà tôi đi."

Thật ra Văn Kha và Hàn Giang Khuyết, tới sáng nay mới biết chuyện hai người họ đã chia tay.

Trước đó văn Kha đã gửi tin nhắn hỏi thăm, khi thấy Phó Tiểu Vũ xin nghỉ trên Dingtalk mấy ngày liền.

Nhưng mà lúc đó tâm trạng của cậu không tốt, lại thêm việc Văn Kha vừa mới sinh xong không lâu, Hàn Giang Khuyết cũng đang bận phục hồi sức khỏe, hai người họ cũng bận bịu với hai cậu nhóc vừa đầy tháng, thực sự quá vất vả cho nên Phó Tiểu Vũ chỉ trả lời lại một câu "Tôi không được khỏe" lấy lệ mà thôi.

Vì vậy lại qua vài ngày sau, khi Hàn Giang Khuyết phát hiện ra Phó Tiểu Vũ đã thay đổi ảnh đại diện của mình, rồi lại nhấp vào vòng bạn bè vừa mới lướt đã nhận ra bức ảnh chụp chung kia cũng bị xoa rồi, sau đó lúc trò chuyện với Văn Kha về chuyện Phó Tiểu Vũ xin nghỉ phép mới đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Đợi đến khi hắn gọi lại hỏi han Phó Tiểu Vũ lần nữa thì cậu mới thừa nhận.

Hàn Giang Khuyết nhất thời nóng nảy, hai người bọn họ cũng không chần chừ thêm một phút nào đã lập tức chạy đến thành phố B trên chiếc xe của nhà họ Hàn.

Vốn dĩ định đến tòa tháp đôi trước, nhưng không ngờ lại không đúng lúc vì Phó Tiểu Vũ còn bận họp.

Khi Hàn Giang Khuyết đang hừng hực khí thế như vậy, sao có thể ngồi yên chờ đợi trong tòa tháp đôi, hắn vốn định gọi thẳng cho Hứa Gia Lạc nhưng giữa chừng đã bị Văn Kha ngăn lại, sau đó anh tự mình hẹn với Alpha kia.

"Hàn Giang Khuyết,"

Lúc trên đường đi, Văn Kha ngồi ở đằng sau có phần lo lắng nắm lấy tay hắn, khẽ nói: "Đến lúc đó cậu cứ bình tĩnh chút nhé, để tôi hỏi trước xem thế nào đã."

Mặc dù Hàn Giang Khuyết cũng đang nắm lấy lòng bàn tay của Văn Kha, nhưng lại không nói một câu.

Hắn không trực tiếp phản bác, nhưng vào giây phút này giữ yên lặng với Văn Kha cũng là biểu hiện thái độ của mình.

Anh thở dài một hơi, cũng không khuyên nhủ thêm nữa.

Khi Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đến Uloft, bọn họ không ngờ là Hứa Gia Lạc đã đứng bên ngoài chờ sẵn, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu.

Đây là một hàng động ít nhiều gì cũng có phần kỳ quái.

Alpha đó mặc một chiếc áo Tee xanh đậm, không mang theo gì khác ngoài chiếc điện thoại di động, đang cúi đầu nhìn xuống nền đất như thể đang nhìn vào thứ gì đó trong bãi cỏ vậy.

Cho đến khi chiếc xe của Văn Kha và Hàn Giang Khuyết dừng trước mặt, Hứa Gia Lạc mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Rầm!"

Tiếng động mở cửa xe và bước xuống của Hàn Giang Khuyết cũng đủ để nói rõ cảm xúc của hắn.

Nhưng ngày khi Alpha cao lớn kia vừa bước xuống đã bị Văn Kha đi theo nắm lấy cổ tay, khiến cho bước chân đang sải bước của hắn bỗng nhiên khựng lại.

Tuy rằng Hàn Giang Khuyết rõ ràng đang tức giận, nhưng hắn cũng không cố vùng vẫy thoát khỏi Omega, mà là đứng ở nơi đó đợi Văn Kha xuống xe sau đó mới trở tay nắm lấy tay anh.

Hứa Gia Lạc vẫn luôn âm thầm nhìn vào động tác của Hàn Giang Khuyết và Văn Kha.

Không biết tại sao, hai người họ vẫn luôn như vậy, ngay cả trong hơi thở đều tràn ngập mùi vị của yêu thương.

Nhưng trước đây anh chỉ nhìn lướt qua rồi cười đùa trêu chọc mà thôi, mà hôm nay lại quan sát cực kỹ càng, thậm chí ngay cả cái thói quen đan mười ngón tay vào nhau cũng đứng ngẩn ra nhìn vào mười mấy giây liền.

"Hứa Gia Lạc, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy? Cậu có chắc là mình thật sự muốn chia tay với Phó Tiểu Vũ không?"

Văn Kha ngay cả "vào nhà nói chuyện" cũng không nhắc tới.

Mặc dù vừa rồi xem như đã kéo Hàn Giang Khuyết lại, nhưng ngay cả chính giọng điệu của anh cũng có chút thiếu kiên nhẫn.

Phó Tiểu Vũ đã nói với bọn họ về nguyên nhân chia tay.

Vấn đề chính bây giờ thậm chí không phải là nguyên nhân, nhưng dù có thế nào anh vẫn cảm thấy rằng không nên chia tay như vậy.

Hứa Gia Lạc im lặng một lúc.

Lần đầu tiên anh phát hiện câu hỏi này hóa ra lại khó trả lời đến thế.

Hàn Giang Khuyết lẳng lặng bước về phía trước một bước.

Sắc mặt hắn xanh mét, dường như đang kiềm chế bản thân bằng tất cả sức lực của mình.

Điều này là bởi vì hắn cũng đang chờ câu trả lời của Hứa Gia Lạc.

Miệng Hứa Gia Lạc trở nên đắng ngắt: "Đúng vậy, chia tay rồi. Tôi..."

Anh còn chưa nói hết lời thì Hàn Giang Khuyết mới chỉ nghe thấy hai chữ "chia tay" đã vội vàng thoát khỏi Văn Kha, nhào đến và đấm thẳng vào mặt Hứa Gia Lạc.

"MK, Hứa Gia Lạc."

Vì cơ bắp của Alpha vẫn đang trong quá trình hồi phục nên hoàn toàn mất đi phong thái của một nhà vô địch Quyền anh, nhưng cú đấm này hắn vẫn dùng toàn lực.

Hứa Gia Lạc sau khi bị đấm đến mức đầu óc "ong" một tiếng, lúc chưa kịp phản ứng lại thì Hàn Giang Khuyết đã lao về phía trước một lần nữa.

Alpha với chiều cao một mét chín mươi hai, khi hắn tức giận giống hệt như một con gấu, Hàn Giang Khuyết đè Hứa Gia Lạc vào thành nắp xe Tesla phát ra một tiếng "rầm" cực lớn."

"Anh dựa vào cái gì?"

Hàn Giang Khuyết thật sự giận điên lên: "Anh dựa vào cái gì? Hứa Gia Lạc?"

"Hàn Giang Khuyết!"

Văn Kha giật mình, sắc mặt anh rất kém, còn chưa kịp đi tới thì Hứa Gia Lạc đã hét lên.

"Chết tiệt, Văn Kha, cậu không cần phải qua đây."

Giọng nói của Hứa Gia Lạc khàn khàn, khi anh hét lên đồng thời cũng trở tay ôm lấy Hàn Giang Khuyết, bọn họ lập tức cùng nhau lăn xuống bãi cỏ giống như một quả bóng xì hơi.

Thực ra một khi đánh sáp lá cà như thế này, Hứa Gia Lạc cũng đã cảm nhận được sức mạnh thể chất của Hàn Giang Khuyết là ngoài mạnh trong yếu ——

Tất nhiên anh có thể kiềm chế được Alpha này.

Đôi mắt của Hứa Gia Lạc cũng đỏ ngầu.

Ngay khoảnh khắc đó, trái tim anh bỗng trở nên điên cuồng, so với việc tức giận vì Hàn Giang Khuyết đã đánh mình thì không bằng nói rằng tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua đều khiến anh cảm thấy đau khổ, Nam Dật, Mộ Dung, Phó Tiểu Vũ, Phó Tiểu Vũ.

Nỗi đau đạt đến ngưỡng biến thành một cơn giận dữ tuôn trào.

Hứa Gia Lạc nắm lấy cổ áo của Hàn Giang Khuyết, khi anh nắm chặt tay lại chuẩn bị đánh trả thì chợt sững sờ khi nhìn vào ánh mắt giống như một chú sói bị thương của Hàn Giang Khuyết.

Trong vòng một giây ánh sáng chớp qua, anh lại nhớ đến cảnh tượng hôm mình và Phó Tiểu Vũ đến thành phố H đi ăn với Hàn Giang Khuyết và Văn Kha.

Omega hôm đó đã say rượu, nghịch ngợm như một chú mèo còn học theo anh liên tục đẩy xe lăn của hắn hết lần này đến lần khác, mà Hàn Giang Khuyết cứ thành thật để bị đẩy tới đẩy lui như vậy.

Thực ra Hàn công chúa rất đáng yêu.

Phó Tiểu Vũ cũng vậy.

Cậu còn đáng yêu hơn.

Một màn đẹp đẽ ấy khiến mọi cơn tức giận của anh bỗng chốc tan tành, tựa như quả bóng bị chọc thủng.

Bỏ đi.

Đánh anh đi.

"Bụp!"

Hàn Giang Khuyết lại đấm anh một quả.

Hứa Gia Lạc bị đấm đến mức nghiêng hẳn đầu qua, chiếc kính bị rơi sang một bên suýt chút nữa đã cạp vào đất trên bãi cỏ, anh bức bội hừ một tiếng nhưng cũng không vùng vẫy.

Alpha kia lại đấm mạnh một cái, lần này là đúng lúc đánh vào sống mũi của anh.

Bị đấm vào bộ vị này, vị chua xót trào dâng khiến cho Hứa Gia Lạc suýt chút nữa đã khóc ra, trong nháy mắt cũng không biết như vậy là vì bị đánh hay là vì bị rơi mất kính, anh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Văn Kha cuối cùng cũng vội vàng chạy tới, kéo lấy cổ áo của Hàn Giang Khuyết lôi về.

Anh vừa can thiệp vào thì Hàn Giang Khuyết cũng không tiếp tục dằn vặt nữa, dù sao hắn cũng không có thể lực, sau khi đứng lên, lồng ngực vẫn đang gấp rút phập phồng thở dốc.

Hứa Gia Lạc lau máu mũi trên mặt, mò thấy cái kính trên bãi cỏ rồi đeo lên, sau đó mới đứng dậy không nói một lời.

Trên khuôn mặt của Hứa Gia Lạc loang lổ những vết máu không có biểu cảm gì, dáng vẻ anh lặng lẽ đứng dựa vào chiếc xe Tesla thật sự khiến Văn Kha nhìn vào mà cảm thấy trong lòng khó chịu.

Văn Kha thật sự không biết phải làm sao, nếu như nhất định phải kiềm chế được Hàn Giang Khuyết thì cũng lại sợ hắn sẽ kìm nén đến mức quá đau lòng.

"Văn Kha, tôi không muốn nói chuyện với anh ta nữa."

Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết cũng đỏ ngầu, giọng khàn đi nói: "Tôi muốn quay lại ở cạnh Phó Tiểu Vũ."

"Được."

Văn Kha đáp: "Đợi lát rồi tôi cũng qua đó."

Hàn Giang Khuyết vốn dĩ đã quay người lại, nhưng rất nhanh đã quay đầu, sải bước đến bên cạnh Hứa Gia Lạc, hung hăng nói: "Đưa khuyên tai cho tôi."

"Cậu nói cái gì?"

Hứa Gia Lạc đột ngột ngẩng đầu lên.

Lúc bị đánh anh cũng không thấy sao cả, nhưng lúc này khi trên mặt còn dính máu đôi mắt dưới lớp mắt kính đang nhìn chằm chằm vào Hàn Giang Khuyết lại thực sự mang theo dáng vẻ hết sức nguy hiểm.

Văn Kha nhìn cảnh này cũng có phần sốt ruột, vội kéo Hàn Giang Khuyết lại nói: "Cái này trước tiên..."

"Hứa Gia Lạc, đưa khuyên tai cho tôi." Nhưng Hàn Giang Khuyết lại không chịu nhả ra, còn gằn từng chữ nói: "Khuyên tai của Phó Tiểu Vũ là để tặng cho người cậu ấy yêu, chứ không phải để tặng cho kẻ làm tổn thương trái tim cậu ấy."

Mặc dù Hàn Giang Khuyết vụng về lại ngốc nghếch, nhưng lời nói của hắn đã hoàn toàn xuyên thủng Hứa Gia Lạc.

Anh quay đầu rồi lao vào phòng, mấy phút sau lại bước ra, sau đó đưa chiếc hộp nhung nho nhỏ màu xanh lam cho Hàn Giang Khuyết mà không nói lời nào.

Khi Alpha kia chuẩn bị rời đi, Văn Kha cũng đi theo, trước khi hắn đi còn đứng dựa vào cửa dặn dò một lần: "Hàn Tiểu Khuyết, cậu cứ ở bên cạnh Tiểu Vũ trước đã, tôi nói xong đôi câu với Hứa Gia Lạc sẽ lập tức qua đó."

Alpha đại khái có chút không vui khi Văn Kha vẫn còn ở lại đây thêm một lát, lúc này hắn đã lên xe của nhà họ Hàn rồi nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên như nhận ra điều gì đó vì vậy lại xuống xe.

"Tôi gọi xe đi." Hắn thấp giọng nói: "Anh ơi, xe để lại cho anh, lát nữa khi nào anh đến thì gọi điện nhé."

Văn Kha mới sinh con xong hơn một tháng, đương nhiên hắn vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.

"Được rồi." Văn Kha vỗ vỗ vào mu bàn tay của người kia.

Sau khi Hàn Giang Khuyết rời đi, Hứa Gia Lạc mới dẫn Văn Kha vào nhà, anh vẫn luôn rất lặng yên, đầu tiên là tùy tiện rửa sách vết máu trên mặt mình, sau đó rót một tách trà ấm cho Văn Kha rồi lại mang ra ít quýt hồng.

Hai người ngồi ở trên sô pha nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Văn Kha lên tiếng trước.

"Chuyện đứa nhỏ... không phải là tôi không thể hiểu được cảm xúc của cậu."

Dù sao Văn Kha cũng đã là một người cha, vì vậy vừa mở miệng đã thở dài: "Tôi nghe Phó Tiểu Vũ nói Nam Dật mắc bệnh hen suyễn, thế nên cậu cảm thấy không thể nói thẳng với thằng bé chuyện ly hôn đúng không? Nhưng thật sự chỉ vì như thế mà chia tay hay sao? Nếu chỉ có vậy nào đã đến mức không thể giải quyết được."

"Ừ." Hứa Gia Lạc cúi đầu xuống lặng lẽ bóc quýt, cũng không biết đang đối mặt với câu hỏi nào mà đáp lại một tiếng như thế, sau khi bóc quýt xong liền đưa một nửa cho Văn Kha.

Văn Kha nhìn thấy như thế thật sự khó chịu lắm, Hứa Gia Lạc của hiện tại thực ra đang không trong trạng thái bình thường, anh cũng không nói rõ được đó là chuyện gì, nhưng Alpha này ngồi ở đó như thể là vì quá mức mệt mỏi mà giống như một xác chết biết đi.

Hứa Gia Lạc mà anh biết ấy, không nên như thế này.

Hứa Gia Lạc là người có thể dùng vài lời nói đơn giản, đã có thể khiến anh hiểu ra dù đang ở trong trạng thái tệ hại nhất, sự thông minh và thấu đáo đó dường như đã không còn nữa.

"Hứa Gia Lạc,"

Văn Kha nói: "Cậu có thể nói cho tôi không? Gì cũng được, cảm xúc, cách nghĩ, cậu phải nói gì đi chứ."

"Văn Kha, tôi thật sự không biết phải nói gì." Hứa Gia Lạc chậm rãi nuốt xuống một múi quýt, cũng chẳng cảm thấy ngọt, chẳng qua là động tác nuốt vào này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Alpha ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Mấy ngày qua, tôi cứ mở miệng ra là lại muốn nói lời xin lỗi, nhưng cũng không biết nói lời này với ai, nói với cậu lại càng không thích hợp."

Văn Kha cũng ăn một múi quýt, qua một lát bỗng nhiên lại khẽ nói: "Nhưng cậu yêu cậu ấy đúng không? Tôi đang nói đến Phó Tiểu Vũ."

Động tác nuốt nước bọt của Hứa Gia Lạc đột nhiên dừng lại.

Câu nói này, có cảm giác như đã cách cả một đời vậy.

Vẫn còn nhớ trước đây khi Văn Kha vừa mới ly hôn với Trác Viễn, cũng đã từng chán chường ngồi trên sàn nhà, do dự tự hỏi bản thân xem, liệu mình có đủ tư cách để nhận lấy tình yêu của Hàn Giang Khuyết hay không.

Anh hồi đó cũng như thế này, thẳng thắn hỏi Văn Kha rằng: "Cậu còn yêu cậu ấy không?"

Câu hỏi thẳng thắn nhất giống như một con dao mổ, sắc bén mà khó tránh khỏi.

"Văn Kha, tôi yêu em ấy."

Có vị rỉ sét trào dâng trong khoang miệng anh.

Hứa Gia Lạc chặn mũi lại theo bản năng, anh tưởng là mình lại chảy máu nhưng hóa ra không phải.

Câu nói "yêu em ấy" kia, nếu như không phải là trước mặt người bạn đáng tin tưởng nhất của bản thân thì thật sự anh đã không còn dám nói ra miệng nữa, vì Hứa Gia Lạc biết rằng chính mình đã đánh mất đi tư cách ấy.

Giọng của Alpha run lên, anh không thể không nói tiếp, phải tiếp tục, không thể dừng lại trong câu nói này được.

"Những ngày này, tôi luôn nghĩ về một số chuyện kỳ lạ."

Anh chậm rãi nói: "Từ nhỏ đến lớn, thật ra tôi cũng không có được một mái ấm trọn vẹn, vì vậy hồi đầu khi nhìn thấy các bạn học Alpha và Omega được bố mẹ cùng nhau đưa đi chơi, đi học, đi du Xuân, tôi vẫn luôn cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ. Sau này khi đã phân hóa, tôi bắt đầu hẹn hò rất nhiều."

"Cảm giác yêu đương ấy à, hẹn hò nhiều rồi cũng chỉ đến thế mà thôi—— đương nhiên vẫn có ngọt ngào, vui vẻ nhưng sau đó là đến cãi vã, chia tay, không có gì khác biệt lớn. Nhưng ít ra, tôi sẽ cảm thấy không còn quá cô đơn nữa."

"Tôi đã kết hôn khi chưa được hai mươi ba tuổi, lúc ấy các cậu đều cảm thấy sớm quá đúng không? Nhưng tôi lại không thấy vậy, nói trắng ra hồi đó tôi rất tự tin, cảm thấy mình có thể lo liệu được chuyện tình cảm này cũng cảm thấy bản thân đã gặp đúng người."

Hứa Gia Lạc nở nụ cười tự giễu, tiếp tục: "Cận Sở từ trước đến nay vẫn luôn là mẫu người lý tưởng của tôi. Cậu ta ngây thơ, yếu đuối, rất biết làm nũng và còn là một Omega cực kỳ ngọt ngào, tôi và Cận Sở hầu như chẳng bao giờ cãi nhau. Huống chi, cậu ta cũng muốn có một gia đình giống như tôi vậy. Văn Kha, cậu biết không, tôi thực sự rất muốn có một gia đình, thật sự muốn lắm."

"Tôi biết."

Văn Kha khẽ đáp lại.

"Tôi thực sự nghĩ rằng mình đã yêu Cận Sở."

Alpha từ từ nói tiếp: "Trước khi kết hôn, tôi đã từng có vài ngày cảm thấy cực kỳ bất an. Tình cảm của tôi với Cận Sở giống như một ấm nước sắp sôi nhưng từ đầu đến cuối lại không sôi nổi, lúc nào cũng ở cái nhiệt độ đó, chín mươi độ, nhưng lại chưa bao giờ sôi trào được, vĩnh viễn tồn tại mười độ chênh lệch. Nhưng sau này khi từng bước từng bước đi đến kết hôn, tôi không khỏi tự hỏi rằng liệu mười độ có thực sự tồn tại hay không? Ai có thể chứng minh được rằng điều đó có tồn tại? Hoặc là con người vốn dĩ sẽ không yêu nổi đến mức độ đó, chí ít là tôi sẽ không."

"Tôi chỉ là tạm bợ thôi, Văn Kha ạ."

Trên khuôn mặt của Hứa Gia Lạc lộ rõ vẻ buồn bã đầy chế nhạo, anh lẩm bẩm: "Vào khoảnh khắc ấy trong thâm tâm tôi đã lờ mờ biết rằng bản thân đang tạm bợ, nhưng vì khát khao có một gia đình và tương lai, tôi đã chôn giấu đi nỗi nghi ngờ này. Sau đó, cuộc đời của một con người cứ như vậy thay đổi."

"Nếu khi đó tôi có thể kiên trì thêm một chút, chỉ cần nghiến răng kiên trì thêm vài năm nữa thì có phải hết thảy sẽ khác hay không? Tôi không có cách nào không nghĩ như thế cả. Nhiều lúc rất muốn hận, nhưng đến cuối cùng lại không thể hận ai mà chỉ có thể hận chính mình—— hận bản thân đã không cố chịu đựng."

Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên nhìn vào Văn Kha, khẽ nói: "Nhưng lúc đó tôi không hề biết, tôi cứ cho rằng nước sôi đến chín mươi độ là đã đủ rồi, cũng không có ai báo trước cho tôi rằng hóa ra đến một ngày, tôi có thể gặp được một người khiến tôi đạt đến một trăm độ——"

Khi anh nói đến đây, đã nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Anh thường trở lại đêm đó, vào cái đêm nhìn thấy Mộ Dung Tịnh Nhã, tâm trạng của anh tệ đến như vậy.

Mà trên ban công, Phó Tiểu Vũ đã ôm chặt lấy anh vào lòng và nói với anh rằng "Em sẽ luôn ở bên anh".

Hứa Gia Lạc không thể diễn tả được cảm giác run rẩy trên người mình, anh gần như hoảng sợ ôm lấy Phó Tiểu Vũ.

"Ôm thêm một lúc nhá?"

Anh không thể diễn tả được, tâm trạng nơm nớp lo sợ của mình khi hỏi câu đó.

Đó là lần đầu tiên đạt đến một trăm độ.

Vào cái năm anh ba mươi tuổi, mới chậm rãi đến muộn.

Trên thế giới này, hình như chỉ có tình yêu là không thể học được.

Có đọc bao nhiêu cuốn sách, xem bao nhiêu bộ phim, sách vở, hiểu được bao nhiêu những bài thơ miêu tả tình yêu đều là vô ích.

Trước khi điều đó xuất hiện, không ai có thể chắc chắn rằng nó thực sự tồn tại.

Kể từ ngày đó, mỗi một giây yêu thương anh cũng sẽ sợ hãi thêm một phần.

Càng tiến gần đến tình yêu đích thực, càng tiến gần Phó Tiểu Vũ thêm một chút, anh lại càng xác nhận rõ ràng được điều này——

Anh có nguồn gốc tội lỗi, đối với bản thân và đối với con trai mình.

Từ khoảnh khắc quyết định kết hôn với Cận Sở vào tám năm trước, đã định sẵn từ sớm là một sự bất hạnh nào đó.

- -----------------------------------

3h47 am, chưa thấy chương tiếp theo đâu chị em ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play