"Khoan đã!"

Hứa Gia Lạc chợt tiến lên một bước, đồng thời lúc đó Phó Cảnh vừa tóm chặt lấy cổ tay của Phó Tiểu Vũ đẩy Omega về phía sau, vừa quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm vào Alpha.

Thấy tình hình trước mắt sắp không thể khống chế nổi, Phó Tiểu Vũ đột nhiên nói nhỏ: "Hứa Gia Lạc, em... em muốn quay về cùng ba trước."

Thật ra với tính cách của cậu, vốn sẽ không nghe lời như thế.

Nhưng vào thời khắc này, cậu thực sự không thể để Phó Cảnh làm ầm ĩ lên với Hứa Gia Lạc trước mặt Cận Sở được, trong lúc chật vật như vậy chỉ cần nghĩ đến điều đó là ngón tay cậu đều khẽ run lên.

Trong nỗi lo lắng ấy, thật ra còn có chút sợ hãi nhàn nhạt vây quanh——

Là sự sợ hãi đối với việc Cận Sở đến đây.

Đó là một Omega cố tình băng qua đại dương, tuyệt đối sẽ không thể chỉ là vì một vài câu hàn huyên tầm thường.

"... Em," Hứa Gia Lạc nghe thấy Phó Tiểu Vũ mở lời, nét mặt lập tức có chút đau lòng, những lời muốn nói cũng ngừng lại để rồi cuối cùng chỉ là cất lên một tiếng: "Được."

Anh biết rất rõ lúc này ở vị trí này, cho dù có nói thêm cái gì cũng sẽ không thể làm dịu tình hình đi được.

Hứa Gia Lạc chỉ đành trơ mắt nhìn Phó Cảnh kéo Phó Tiểu Vũ lên xe taxi, để lại anh và Cận Sở đứng trong sân vườn.

Không biết bóng tối đã lặng lẽ đã về từ bao giờ.

"Cận Sở, lần trước anh đã từng nói với em, trước khi đến phải báo một tiếng rồi mà."

Hứa Gia Lạc quay đầu lại, trên mặt của anh không lộ ra vẻ tức giận quá mạnh mẽ, nhưng vẻ mặt vô cảm đó khiến Cận Sở không yên lòng.

"Gia Lạc, em..."

"Em nói có chuyện muốn tìm anh, chuyện gì thế?" Alpha không nghe anh ta giải thích, dứt khoát ngắt lời.

"Ừm." Cận Sở nói: "Sau khi bọn trẻ đi cắm trại, thực ra em luôn có suy nghĩ muốn về Trung Quốc tìm anh, đã nhẫn nhịn mấy ngày rồi nhưng thực sự không thể nhịn được nữa. Gia Lạc, chẳng qua là em cố tình đặt vé để về thành phố B đúng vào lúc chạng vạng, bởi em muốn dành cho anh một sự bất ngờ. Em nhớ anh đã từng nói, anh ghét hoàng hôn bởi vì thời gian đó khiến bản thân cảm thấy cô đơn. Vì thế... em muốn gặp anh, nói chuyện với anh vào đúng lúc này."

Khi anh ta nói đến đoạn cuối mới ngước mắt lên nhìn Hứa Gia Lạc, nhẹ giọng nói: "Gia Lạc, chúng ta vào trong nói chuyện được không?"

Hứa Gia Lạc cũng đang cúi đầu nhìn vào anh ta, cái nhìn nhau đầy im lặng đó đại khái kéo dài mất mấy giây.

Việc nhìn vào nhau thật lâu thế này khiến Cận Sở quýnh lên, ánh mắt của Hứa Gia Lạc không thể nghi ngờ gì là có chút xa lạ, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy bên trong đó hẳn là nên có chút cảm động.

Chính vào lúc Cận Sở vẫn còn đang miên man với những suy nghĩ của mình, Alpha đột nhiên lên tiếng: "Cận Sở, em sẽ ở thành phố B bao lâu?"

"Em còn chưa biết." Anh ta ngay cả vé chiều về cũng còn chưa đặt.

"Đã đặt phòng ở khách sạn chưa?"

"Chưa... em chưa." Những câu hỏi liên tục khiến Cận Sở bối rối, lúc trả lời còn hơi lắp bắp.

"Anh giúp em đặt một phòng." Hứa Gia Lạc cúi đầu xuống nhanh chóng thao tác trên điện thoại, sau mở cửa xe của chiếc Tesla ra rồi quay đầu nói với người kia rằng: "Bây giờ anh sẽ đưa em qua đó."

...

Trên đường trở về khu nhà vườn Quân Nhã, bên trong chiếc xe taxi là một mảnh yên lặng, cả Phó Cảnh lẫn Phó Tiểu Vũ đều không nói lời nào, cả hai vẫn im lặng cho đến tận khi bước vào trong căn nhà rộng rãi sang trọng của cậu.

"Mày qua đây." Phó Cảnh bước đến ghế sopha rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nói với Phó Tiểu Vũ vẫn đang đứng.

Cậu không trả lời, thay vào đó là đi vào bếp lấy hai chai nước suối, lúc quay ra mới đưa cho Phó Cảnh một chai, tự mình cũng cầm một chai nhưng lại không có ý định vặn ra, cũng không định ngồi xuống, vẫn luôn duy trì vị trí cách khoảng vài bước chân.

"Cái thằng Alpha đó—— tên là Hứa Gia Lạc đúng không." Phó Cảnh uống một hớp nước suối, giọng nói vốn khàn khàn lúc này mới khá hơn một chút, khuôn mặt ông nặng nề nói tiếp: "Ngay lập tức cắt đứt với thằng đấy cho tao, không được phép tiếp tục qua lại nữa."

Khi ông ấy nói ra câu này, giọng điệu hiển nhiên là không cho phép bất kỳ một sự điều đình nào.

Mà Phó Tiểu Vũ chỉ đứng ở đó——

Lặng im.

"Phó Tiểu Vũ!"

Phó Cảnh lập tức cất cao giọng: "Phó Tiểu Vũ! Mày có nghe thấy tao nói gì không?!"

Đây không phải chỉ là một bài kiểm tra bị điểm kém, so với việc Phó Tiểu Vũ không nắm bắt được Hàn Giang Khuyết lại càng không thể so sánh.

Lần này, Phó Cảnh thực sự sốt ruột.

"Nghe thấy."

"Được, thế bây giờ mày nhắn tin cho nó đi, nói là hai đứa chia tay sau này không gặp lại nhau nữa."

"..."

"Nhắn đi chứ!"

Phó Tiểu Vũ lại không nói gì, cậu giống như một bạn nhỏ ngang bướng, mặc dù đã chọn tạm thời đối phó lấy lệ với câu hỏi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát khỏi màn tra hỏi đầy sóng gió.

Cậu quay lưng lại, nắm chặt chai nước suối trong lòng bàn tay.

Vì dùng lực quá mạnh nên có tiếng nhựa bị bóp mạnh vang lên.

"Mày không nhắn đúng không, được, vậy để tao trực tiếp gọi điện cho nó."

Phó Cảnh lập tức không thể chịu đựng được nữa, ông ấy lao đến, cố gắng giật lấy điện thoại của Phó Tiểu Vũ.

Lúc Phó Cảnh điên tiết lên là cơn ác mộng tuổi thơ của cậu.

Sau khi ở bên Đường Ninh, tâm trạng của Phó Cảnh được cải thiện rất nhiều, rất ít khi mới đánh Phó Tiểu Vũ giống như lúc trước, thậm chí khi ông ấy cực kỳ cáu kỉnh và mất kiểm soát thì sự tồn tại của Đường Ninh vẫn có thể khống chế được Phó Cảnh, để ông ấy duy trì sự bình tĩnh nhất định.

Nhưng dù có như vậy, sau khi trưởng thành, Phó Tiểu Vũ vẫn lựa chọn cố gắng hết sức tránh xa Thuận Thành tránh xa cái gia đình này.

Cậu chưa bao giờ thực sự thoát khỏi nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với Phó Cảnh.

Thậm chí ngay tại thời điểm này, mồ hôi ở sau lưng trong thoáng chốc cũng lập tức túa ra.

"Đưa điện thoại cho tao!"

Phó Cảnh tức đến nỗi đầu đau như muốn nứt ra, lại rống lên một câu: "Phó Tiểu Vũ! Nếu hôm nay mày vẫn là con trai của tao thì phải chia tay ngay lập tức!"

Phó Tiểu Vũ lùi về phía sau mấy bước, nhưng khi nghe thấy câu nói này, trong nỗi hoảng sợ tột độ lại sinh ra cơn lửa giận dữ dội dường như muốn thiêu đốt từ trong lồng ngực.

Cậu đập mạnh chai nước suối xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" rất lớn vang lên.

Phó Cảnh giật mình, động tác nhất thời ngừng lại.

Lồng ngực Phó Tiểu Vũ phập phồng, đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh và kiềm chế ấy lúc này dường như lại chất chứa một ngọn lửa đang bùng cháy.

Cậu chưa từng hoàn toàn bộc lộ cơn giận dữ của mình như thế này bao giờ.

Thậm chí trong thoáng chốc, bản thân cậu cũng có chút choáng ngợp, chỉ có thể thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, để hơi thở dần dần ổn định rồi mới nói chuyện được.

"Tôi sẽ không chia tay đâu."

"Ba," Cậu ngừng lại một lát, đá chai nước suối rớt trên mặt đất sang một bên, gằn từng tiếng: "Hoặc gọi ông là Phó Cảnh cũng được. Ông nếu uy hiếp tôi như vậy cũng không có vấn đề gì, tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng không thể chia tay với anh ấy được."

"Phó Tiểu Vũ, mày..."

Đôi mắt của Phó Cảnh đều trợn tròn.

Thật ra đôi mắt của ông ấy và Phó Tiểu Vũ giống hệt nhau, vào lúc này Phó Cảnh còn chưa kịp phản ứng lại rằng mình phải tức giận, bởi đôi mắt kia đang chứa đầy nỗi kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời, giọng nói của Phó Cảnh cũng hơi run run: "Thằng đó là Alpha đã từng ly dị đấy! Nó có chồng trước còn có cả con cái nữa, mày có biết qua lại với kiểu người như thế phiền phức đến thế nào không? Mày muốn làm cha dượng đấy à? Với điều kiện của mày thế này mà mày định làm gì thế hả Phó Tiểu Vũ! Mày còn cho rằng tao nói oan cho mày sao?"

"Tao nói cho mày biết nhé, vừa rồi là tao kiềm lại không nói hết đấy. Tao hỏi mày, tao nuôi lớn mày bằng này, liều mạng tìm cho mày một gia đình tử tế, đưa mày ra nước ngoài ăn học, lại còn giới thiệu cho mày một người có điều kiện tốt như Ôn Hoài Hiên, kết quả thì mày lại quay đầu tìm đến một thằng Alpha như vậy, người ta muốn ngủ với mày mà mày còn thật sự vội vàng vào phòng nó như thế hả, mày không thấy mày mất giá sao hả con? Từ bé đến lớn, tao đã dạy mày thế nào, mày quên hết cả rồi đúng không!"

Thực ra mỗi một câu nói của Phó Cảnh, Phó Tiểu Vũ rõ ràng đều đoán trước được.

Nhưng dù cho đã dự liệu sẵn thì vào khoảnh khắc ấy, cả người cậu giống như vẫn muốn gục xuống trong tích tắc.

Chân tay bắt đầu tê dại, sau đó cơn tê dại kia còn lan đến tim, dường như cứ như thế này thì sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

"Phó Cảnh, thực ra là do tôi chủ động. Là tôi chủ động theo đuổi anh ấy, cũng là tôi chủ động tìm anh ấy ngủ với mình."

Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên cúi đầu xuống, cài lại khuy măng sét xộc xệch trên cổ tay áo sơ mi vì lúc nãy bị Phó Cảnh lôi kéo cả đường đi.

"Năm tôi mười mấy tuổi, đột nhiên có một ngày, tôi bắt đầu rất ghét việc ông chạm vào mình. Mỗi lần ông nắm tay tôi, ôm tôi, tôi đều muốn tránh ra, lúc đó ông còn nói với Đường Ninh rằng tôi lớn rồi nên không cho ôm nữa. Thật ra không phải như vậy, tôi cũng không biết là vì sao, nhưng sự chán ghét đó thật sự chính là nỗi chán ghét xuất phát từ sinh lý."

Những lời nói này vốn rất đột ngột, nhưng nội dung trong đó lại khiến Phó Cảnh hoàn toàn choáng váng.

Có lẽ ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Tiểu Vũ sẽ nói những lời lạnh lùng như thế này với mình.

"Sau này lớn lên, tôi cũng luôn nghĩ rằng mình bẩm sinh không thích tiếp xúc gần gũi với mọi người, ngay cả là Hàn Giang Khuyết, cùng cậu ấy ở cạnh nhau lâu như thế mà tôi cũng chưa từng có cảm giác muốn được thân thiết hơn. Cho đến khi gặp được Hứa Gia Lạc——"

"Ở bên anh ấy, tôi giống như bỗng nhiên mắc chứng thèm khát da thịt." Giọng nói của cậu rất nhỏ, nhưng mỗi một chữ đều cực kỳ rõ ràng: "Mỗi một giây đều muốn cùng anh ấy dính lại với nhau, là trần trụi dính lại với nhau, cũng bởi vì điều này... nên tôi rất thích làm tình với anh ấy. Cho dù chỉ là nắm tay nhau nói chuyện, bởi vì những ngón tay được đan vào nhau nên cũng sẽ vì vậy mà cảm thấy vui vẻ."

Vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ gần như bình tĩnh lạ thường.

Cậu bình tĩnh nói những lời thẳng thắn với người cha vẫn luôn luôn nghiêm khắc lại thô tục của mình.

Phó Tiểu Vũ có thể viết từ Great S.e.x lên tấm bảng trắng, nhưng khi đối mặt với người lớn tuổi hơn mình lại có thể nói ra là mình thích làm tình, giống như bản thân đã trở nên đồi bại lại dâm đãng.

Nhưng mà cậu không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái.

"Khi sống cùng ông, tôi rất ít khi được vui vẻ."

Phó Tiểu Vũ nhàn nhạt nói: "Tôi vẫn luôn nghe lời của ông, chăm chỉ học hành rồi ra nước ngoài học thêm, phải đứng ở vị trí đủ cao, để sau đó lại tìm một Alpha xuất sắc mọi mặt. Nhưng từ bé đến lớn, hình như ông chưa từng nghiêm túc hỏi qua tôi dù chỉ một lần rằng: Tiểu Vũ, con thích làm gì? Điều gì sẽ khiến con vui vẻ?"

"Ông chưa bao giờ hỏi tôi."

Phó Tiểu Vũ lại lặp lại một lần nữa, "Nhưng không sao, bây giờ tôi đã tìm thấy rồi, cũng rất trân trọng phần hạnh phúc này. Thế nên, tôi sẽ không chia tay đâu."

"Phó Tiểu Vũ, mày bây giờ... vì thằng Alpha đó mà quyết tâm trở mặt với tao có đúng không?"

Phó Cảnh cố gắng muốn xốc lại tinh thần lần nữa, muốn lại ra dáng một người một người cha lần nữa, nhưng những ngón tay run rẩy của ông ấy đã bộc lộ sự yếu đuối của bản thân vào lúc này.

"Phải."

Giọng nói của Phó Tiểu Vũ rất nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát như đinh đóng cột.

Ngay sau đó cậu lại từ tốn nói: "Nếu như ông cứ nhất định uy hiếp tôi, vậy cũng không sao, hàng tháng tôi vẫn sẽ gửi tiền cho ông và cô Đường, nhưng chúng ta tạm thời đừng gặp mặt cũng không cần phải gọi điện thoại. Nếu như có chuyện gì cứ liên hệ với tôi qua cô Đường."

"Được."

Trái tim Phó Cảnh hoàn toàn lạnh lẽo, giọng ông ấy khàn đi nói: "Được lắm, Phó Tiểu Vũ, tao xem như chưa từng nuôi nấng mày, cũng không cần mày phải gửi tiền về đâu."

Ông ấy quay người bèn rời đi, ngay cả khi có một sự mong đợi mơ hồ trong một giây vào lúc đó, nhưng ngay sau đấy Phó Cảnh cũng đã lập tức hiểu ra——

Phó Tiểu Vũ sẽ không giữ mình lại, càng không thể nào chịu khuất phục.

Ông ấy nghiến chặt răng, đóng sầm cánh cửa lớn của căn biệt thự vào.

Khoảng vài phút sau, Phó Tiểu Vũ đang đứng trong phòng khách mới cúi người xuống nhặt chai nước từ dưới đất đặt lên bàn nước.

Cậu có phần mờ mịt, qua một lúc mới vô thức đi đến bên cửa sổ, cố gắng tạo chút không khí cho căn nhà đã bức bối mấy ngày nay, nhưng vừa vén rèm lên đã chợt thấy Phó Cảnh đang ngồi xổm xuống quay lưng lại với mình, ông ấy đang nghe điện thoại ở vườn hoa bên ngoài dưới cửa sổ không xa.

Phó Tiểu Vũ do dự một lúc, mới khẽ mở hé cửa sổ ra, nghe thấy giọng nói đứt quãng của Phó Cảnh từ trong gió nhẹ nhàng bay vào.

"Chị, ừm..." Ông ta dường như đang sụt sịt, lại "ừ" vài tiếng nữa mới nhỏ giọng nói: "Không cần đến đâu. Tự em ngồi tàu cao tốc về là được, chị... chị, chị có thể đến ga tàu cao tốc đón em, được không?"

Phó Tiểu Vũ nấp sau chiếc rèm cửa, cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, quan sát một lúc rất lâu rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không đi ra ngoài.

- -----------------------------------

00h48 am, tác giả nói là không thể viết hết cùng lúc hai tuyến câu chuyện được, nên lại hẹn phân giải tiếp trong lần tới ????

CMN

tinh-yeu-khac-thuong-xuat-hien-roi-67-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play