Trên đường lái xe đến khách sạn St. Regis cần phải đi qua một đường hầm rất dài, Cận Sở ngồi ở ghế phụ, ánh đèn hắt vào sáng ngời, anh ta thông qua cửa kính của chiếc xe có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của mình.
Vì vậy người kia cứ nhìn một cách thất thần như thế một lúc rất lâu.
Từ bé đến lớn, anh ta luôn có niềm tin phi thường đối với vẻ đẹp của bản thân, nhưng ngay cả khi chính mình được như vậy thì những ngày tháng sau khi sinh Nam Dật, Cận Sở cũng không khỏi hoàn toàn rơi vào tình trạng trầm cảm.
Rất khó nói rõ những thay đổi nằm ở đâu, hoặc có lẽ tất cả mọi thứ đều đã khác.
Lượng collagen không đủ khiến cho ánh mắt của anh ta trở nên mệt mỏi lại vẩn đục, dù có làm cách nào cũng không thể sinh được, sau một thời gian dài giằng co cuối cùng vẫn phải sinh mổ, cơn đau tưởng chừng như kéo dài vô tận, lúc hết thuốc tê càng đau đến thắt lại, cuối cùng còn để lại sẹo vừa ngứa vừa đau khiến cả đêm anh ta không tài nào ngủ nổi.
Khoảng thời gian đó, Cận Sở dường như lúc nào cũng khóc.
Nửa đêm tỉnh dậy sẽ khóc, miệng vết mổ đau sẽ khóc, Nam Dật khóc anh ta cũng khóc.
Anh ta đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở cùng một lúc, quá nhiều khổ sở mà bản thân chưa bao giờ nghĩ đến, vì vậy Cận Sở mới cảm thấy cuộc sống dường như hoàn toàn vô vọng.
Thậm chí có lần, anh ta còn hằn học nói với Hứa Gia Lạc rằng: Em ghét trẻ con, thực sự hối hận vì đã sinh ra Nam Dật.
Alpha vốn đang cho Nam Dật bú bình, nghe thấy những lời này đã ngơ ngác hồi lâu, đợi đến khi cho em bé bú xong mới ngồi xuống bên cạnh kéo tay anh ta và nói: "Cận Sở, xin lỗi, là anh đã khiến em phải chịu khổ, anh xin lỗi. Em cứ từ từ điều dưỡng cơ thể, không cần phải vội đâu... cũng, cùng đừng không thích Nam Dật, có được không?"
Đôi mắt của Alpha đỏ ngầu, trong đó có sự mệt mỏi, áy náy và buồn bã. Lúc nói chuyện, giọng anh đều khàn cả đi.
Cận Sở nhìn vào Hứa Gia Lạc, không kìm được nước mắt nữa, cả phòng ngủ trở nên tuyệt vọng và ngột ngạt bởi tiếng sụt sịt liên tục của anh ta.
Đó tưởng chừng như là giai đoạn khó khăn nhất của bọn họ, nhưng đến cuối cùng đều vượt qua được.
Vì thế về sau Cận Sở hiếm khi nghĩ đến điều này.
Anh ta không thích nhớ lại những điều đau khổ, không thích nếm trải những thất bại, những điều tồi tệ, anh ta luôn muốn buông trôi tất cả.
...
Sau khi chiếc Tesla lái đến cửa khách sạn, Hứa Gia Lạc bước xuống đưa thẻ xe cho người gác cửa, khi anh cùng Cận Sở tiến vào đại sảnh, người kia cả đường đi vốn không nói gì bỗng dưng lúc này lại lên tiếng: "Gia Lạc, xe của anh thơm thật."
Anh ta cười cười, không đợi Hứa Gia Lạc đáp lại đã nói tiếp: "Là tin tức tố cấp A đúng không, thật sự rất thơm đó, đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn..."
Tình cờ lúc này lễ tân khách sạn lại mỉm cười, chào hỏi một cách lịch sự rằng: "Xin chào, chào mừng hai vị đến với St. Regis, xin hỏi hai vị cùng ở đúng không ạ?"
Câu hỏi này vừa vặn cắt đứt những lời Cận Sở muốn nói.
"Một người thôi." Hứa Gia Lạc nói thẳng.
Cận Sở quay đầu lại liếc anh một cái, cũng không nói nhiều mà trực tiếp đưa hộ chiếu cho lễ tân.
Làm xong thủ tục nhận phòng, Hứa Gia Lạc và Cận Sở cùng đi thang máy tới căn phòng đã đặt trước, đợi sau khi nhân viên hành lý khách sạn đặt vali xuống mới từ từ đóng cửa vào.
Lúc quay đầu lại, Cận Sở đang đứng trước cửa sổ kính sát đất nhìn ra bên ngoài, bầu trời nơi ấy đột nhiên tối sầm.
"Nổi gió lớn rồi." Omega nói: "Có lẽ buổi tối trời sẽ đổ mưa."
Giọng nói của anh ta vẫn rất nhẹ nhàng, thậm chí có phần hơi gấp gáp.
"Cận Sở." Hứa Gia Lạc ngồi xuống sopha, khẽ lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện một chút đi—— Vì sao tự nhiên lại chạy đến thành phố B tìm anh?"
Cận Sở không trả lời ngay, anh ta quay người lại ngồi chéo góc với Alpha, giống như một đứa trẻ có phần thiếu tập trung, đầu tiên là cúi đầu lấy ngón tay liên tục gẩy gẩy hộp sô cô la nhỏ do khách sạn chuẩn bị sẵn trên bàn nước.
Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đào hoa to tròn kia nhìn vào Hứa Gia Lạc và nói rằng: "Gia Lạc, em nhớ anh."
Lúc mới mở lời mọi thứ vẫn còn bình thường, nhưng khi nói đến từ cuối cùng quầng mắt đã hơi ửng đỏ.
——Sẽ có giờ khắc này.
Hứa Gia Lạc đã có linh cảm như vậy từ lâu, nhưng thực sự khi đến thời khắc đó, anh vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ.
"Sau khi chia tay, em đã rất đau buồn, nhưng đó không phải đau buồn vì đã chia tay với David."
Cận Sở bóc một viên kẹo sô cô la có lớp giấy gói màu xanh lá cây và cho vào miệng, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn im lặng cho đến khi viên sô cô la kia được nuốt xuống hoàn toàn.
Thế là anh ta ngậm chút vị đắng tiếp tục những lời còn dang dở: "Em đau buồn vì không biết nên làm thế nào cho tốt. Rõ ràng khi đó đã nói với anh: Không cảm nhận được tình yêu nữa cho nên mới muốn ly hôn. Vì thế trong lúc nhất thời đầu óc nóng lên đã kiên quyết ly hôn, em vốn cho rằng đi ra ngoài có thể tìm được tình yêu, cũng đã từng thực sự thử nghiệm điều đó... Nhưng mà, nhưng mà không phải như vậy."
"Cảm xúc lúc đầu đúng là rất mạnh mẽ, nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến—— khi nhìn thấy đối phương lại cảm thấy ngán ngẩm, không cảm thấy đẹp trai như hồi đầu nữa. Cũng không muốn nói chuyện, bởi vì vốn cũng chẳng có chủ đề chung nào để tâm sự với nhau. Lúc ở bên nhau, em cứ nghĩ nắm tay nhau trượt xuống dốc trong cảnh tuyết rơi dày đặc thực lãng mạn nhưng hóa ra lại không phải như vậy, trượt tuyết cũng không hẳn là vui vẻ đến thế, hơn nữa còn rất lạnh, mũi anh ta tím tái khi bị lạnh, không biết tại sao chuyện này khiến em rất không thích, thậm chí khi chia tay cũng chính vì nghĩ tới cái mũi của anh ta nên mới đột ngột quyết định phải đề nghị như thế."
Hứa Gia Lạc vẫn luôn yên lặng nghe Omega ngồi ở đối diện nói chuyện.
Trong một thoáng, anh mơ hồ đã mất tập trung.
Alpha nhớ rằng khi hai người hẹn hò ở trường Đại học, anh thường phải giúp Cận Sở phân loại các bài luận lý thuyết, Omega đó rất lãng mạn và đa cảm nhưng lại thường thiếu một chút lập luận logic.
Để rồi đến trong cuộc sống, đặc điểm này dường như càng trở nên rõ ràng, nhiều khi nghe Cận Sở nói, Alpha thường không thể nắm bắt được ý tứ mạch lạc của cả một đoạn văn này rồi sẽ đi về đâu.
Lúc đó Cận Sở đã nghĩ gì?
Mà phải đến lúc này, mới cảm thấy ngày càng vô lý——
Bởi vì đến với nhau bởi những lý do không giải thích được, rồi lại cũng bởi vì những lý do không giải thích được mà chia tay nhau.
Cận Sở làm ra những việc như vậy vì đã quen rồi, cũng không có gì lấy làm lạ, chỉ lạ là anh đã từng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
"Cho nên, bây giờ chia tay như vậy, thật ra em cảm thấy khá ổn thậm chí còn có chút cảm giác như được giải thoát."
Cận Sở vẫn tiếp tục nói về cảm xúc của mình: "Đau buồn là chuyện sau này—— Gia Lạc, lần đó gọi điện cho anh, nhưng anh lại không nghe máy. Thật ra lúc ấy em đã muốn nói với anh rằng, em nhớ anh rất nhiều."
Anh ta lại bóc thêm một viên kẹo sô cô la nữa để ăn, hoặc có lẽ là vì muốn dùng chút cố gắng để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng vị đắng của sô cô la lại khiến cái mũi của anh ta không khỏi nhăn lại một chút, Cận Sở khẽ nói: "Em vẫn thường nhớ đến hồi chúng mình còn hẹn hò, khi em làm sinh viên trao đổi ở châu Âu, anh đã đột nhiên xuất hiện vào buổi tối khiến em bất ngờ, lúc đó thật lãng mạn biết bao. Anh đã từng nói, yêu một người thì sẽ như vậy, khi nhớ người ấy là sẽ chỉ muốn dùng hết mọi phương thức để lập tức được gặp người ấy——"
"Bất ngờ xuất hiện thế này quả thật rất ngại ngùng," Cận Sở ngẩng đầu lên, mũi của anh ta khẽ nhíu lại, tiếp tục thì thầm: "Nhưng em chỉ là nhớ anh quá, cho nên mới muốn dùng hết mọi phương thức để xuất hiện trước mặt anh, Gia Lạc..."
Anh ta quay lại chủ đề chính, giọng nói rốt cuộc hơi nghẹn ngào, run run mở lời: "Chúng ta có thể nào, trở về như trước đây không?"
Hứa Gia Lạc nhìn Cận Sở, trong vài giây có rất nhiều hình ảnh từ quá khứ lướt qua tâm trí anh.
Bảy năm, ở bên một người bảy năm dài đằng đẵng, có đôi lúc anh thực sự nghĩ rằng điều đó sẽ trở thành mãi mãi.
"Cận Sở." Hứa Gia Lạc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Không thể được nữa rồi."
Trong đôi mắt của Omega này, tình yêu của anh giống như một công tắc, lúc cần thì bật lúc không cần thì tắt, lặp đi lặp lại vẫn có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.
Anh đã từng nghĩ rằng mình có thể không cần quan tâm, giống như một Alpha già dặn phong độ —— bao dung, bao dung lại bao dung, nhưng anh không làm được.
Khi nói ra câu này, Hứa Gia Lạc không vui mừng chút nào, chỉ có một nỗi xót xa trào dâng trong lòng.
"Gia Lạc..."
Cận Sở nhìn anh tựa như khẩn cầu: "Vì sao vậy?"
Omega này dường như không hoàn toàn kinh ngạc, nhưng vẫn không nhịn được truy hỏi.
Nước mắt của anh ta lập tức rơi xuống, vừa khóc thút thít lại hỏi tới một tiếng: "Tại vì sao?"
Cận Sở vẫn luôn mong manh dễ vỡ như vậy, nước mắt trong vắt tựa như giọt sương, chỉ cần muốn khóc là có thể khóc bất cứ lúc nào mà chẳng hề có chút gì mất tự nhiên.
Hứa Gia Lạc nhìn vào Omega này.
Anh đã từng yêu anh ta rất nhiều, người kia yếu đuối như thế, cần được yêu thương như thế.
Nhưng bây giờ khi phải đối mặt với một Cận Sở như vậy, anh bỗng nhiên không còn si mê nữa.
Sự thờ ơ đáng kinh ngạc này khiến Hứa Gia Lạc cảm thấy hơi hoảng hốt.
Anh đã từng nghĩ rằng điều hấp dẫn nhất ở Omega là vẻ đẹp của sự yếu đuối, nhưng đến lúc này anh mới suýt chút nữa rùng mình nhận ra được rằng——
Nếu như chưa từng mạnh mẽ kiên cường thì phần yếu đuối kia sao lại có thể trở nên xinh đẹp được.
Anh đã thực sự nhìn thấy một linh hồn chân chính đẹp đẽ đến lạ thường khác——
Cũng là một thanh kiếm sắc, ngay khi được tuốt ra khỏi vỏ đã sắc bén hướng thẳng đến trái tim không quay đầu nhìn lại.
Cũng là mong manh yếu đuối, ẩn dưới lớp vỏ cứng lại giống như quá trứng gà yếu ớt vừa chạm là vỡ.
Đó là ánh mắt của Phó Tiểu Vũ khi nói rằng "Chuyện xảy ra vào mấy ngày trước... là thứ vô giá tôi sẽ mãi mãi trận trọng trong lòng mình."
Đó là Phó Tiểu Vũ đã viết chi chít những từ khóa màu đỏ trên tấm bảng trắng cho anh, mỗi một từ đó đều là đại diện cho tình cảm chân thành của câu "Em chỉ thích mình anh."
Một khi định nghĩa về cái đẹp thay đổi sẽ không có đường quay lại nữa.
Hứa Gia Lạc giọng khàn đi nói: "Bởi vì, anh đã yêu một người khác."
Cận Sở ngơ ngác nhìn anh, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi nhưng không hề nhúc nhích.
Xem ra từ đầu đến cuối, chỉ có câu nói này mới khiến Omega kia hoàn toàn đờ đẫn.
Anh ta triệt để im lặng, không nói một câu cũng từ chối bất kỳ một hình thức nói chuyện nào.
Chẳng qua đột nhiên lại bắt đầu cúi xuống ăn sô cô la trên bàn, từng viên một, cho đến khi ăn hết sáu viên sô cô la trong chiếc hộp kia.
Hứa Gia Lạc cũng không có cách nào, chỉ là trước khi rời khỏi đã đưa cho Cận Sở một tờ giấy ăn.
...
Khi ra khỏi thang máy, nhịp tim của anh đập càng lúc càng nhanh, trong đầu óc Alpha không ngừng nghĩ lại ánh mắt vừa nãy của Phó Tiểu Vũ khi bị Phó Cảnh kéo đi——
Hoang mang, lo lắng, mờ mịt.
Trái tim Hứa Gia Lạc nảy lên dữ dội đầy căng thẳng, anh không biết Phó Tiểu Vũ đã phải lựa chọn thế nào khi đối mặt với người cha đang giận dữ của mình, giống như cậu sẽ không biết đến sự lựa chọn của anh——
Khi nghĩ đến điều này, toàn bộ suy nghĩ của Alpha bỗng nhiên đều rối bời.
Lúc vào đến đại sảnh anh không nhịn được chạy bước nhỏ, thời tiết mưa bão bên ngoài lại càng khiến tâm trạng anh trở nên điên cuồng hơn.
Hứa Gia Lạc lái chiếc Tesla trong cơn mưa lớn, nhưng ngay khi mới ra khỏi đường hầm và đến gần khu Bắc Thành, chiếc xe điện đáng chết rõ ràng là đang thể hiện mình cần phải được sạc điện——
"MK!"
Hứa Gia Lạc đấm vào vô lăng, dứt khoát phóng xe vào chỗ đậu xe không rõ là của nơi nào này, sau đó lấy một chiếc ô dự phòng từ trong cốp xe ra, vừa chạy về hướng khu nhà vườn Quân Nhã trong cơn mưa như trút nước vừa gọi điện thoại.
Chuông reo lên một lần, hai lần, ba lần.
Ngay sau đó lập tức biến mất trong cơn mưa nặng hạt.
Hứa Gia Lạc vừa chạy vừa gọi điện thoại, cơn mưa lớn thổi bay chiếc ô của anh cong cong vẹo vẹo, chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm cũng ướt sũng dính chặt vào người, trông anh nhếch nhác hệt như một chú chó.
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên hai lần nữa, lần này cuối cùng cũng đã có người nghe máy——
"Alo!" Hứa Gia Lạc nắm chặt lấy điện thoại đưa đến bên miệng rồi hét lên: "Phó Tiểu Vũ! Em đang ở đâu?"
"Hứa Gia Lạc."
Tiếng nói quá nhỏ, anh lại nhanh chóng đưa điện thoại đến bên tai, lắng nghe với tiếng tim đập loạn nhịp.
"Hứa Gia Lạc."
Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên trở nên to hơn, nhưng sau đó Alpha đã nhận ra rằng không phải như vậy, giọng nói ấy không phải phát ra từ trong điện thoại.
Anh chợt ngẩng đầu lên và nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu đen đang đậu trên đường.
Mà Omega ấy, đang đứng bên cạnh chiếc xe dưới cơn mưa tầm tã, tay nắm chặt điện thoại nhìn anh bằng ánh mắt si ngốc.
Lời tác giả:
Lão cáo nhếch nhác.
- -------------------------------------------
12h53 am, mai là tôi được đổi "anh, em" rồi, anh ta nhận là anh ta yêu rồi ahuhu.