Mấy ngày này Phó Cảnh thực sự khá vất vả.
Cách đây ít lâu, con mèo cái nhỏ của nhà bạn bè Đường Ninh sinh được một lứa, lúc này cũng đã được gần bốn tháng. Đường Ninh hỏi ông có muốn nuôi không, Phó Cảnh đã phải lưỡng lự mãi mới nhận nuôi một con.
Cũng không phải giống mèo đắt tiền Phó Tiểu Vũ mang về lần trước, chỉ là một chú mèo cáo hoa (1) bé xíu đầu tròn mặt tròn, Phó Cảnh đặt tên cho nó là Nhóc Mập. Bình thường khi Đường Ninh đến trường dạy học, một mình ông ấy ở nhà cũng buồn chán, có một chú mèo ở cùng âu cũng là điều tốt.
(1)= xuất phát từ Trung Quốc, mèo Dragon Li được người dân nơi đây gọi là Li Hua Mao, có nghĩa là "Fox Flower Cat" (Mèo Cáo Hoa), và hiện tại, loài mèo này vẫn chưa được xác định rõ về nguồn gốc. Dragon Li được cho là đã xuất hiện từ rất lâu trở về trước và đã được thuần hóa thành công, phát triển trở thành một giống mèo nhà. Mèo Dragon Li được tôn vinh như "quốc mèo" của đất nước Trung Hoa, mặc dù là không chính thức, song, điều đó cũng đã thể hiện sự trân trọng và yêu quý của mọi người dành cho thú cưng này. Và một điều đặc biệt, Dragon Li hầu như, có thể là hiếm khi, xuất hiện tại các nước khác (Theo PETACY).
Đối với Nhóc Mập, Phó Cảnh vừa nuôi kiểu nơm nớp lo sợ, vừa vì thích quá nên đã gửi vài tấm ảnh cho Phó Tiểu Vũ.
Cậu cũng rất có hứng thú đối với Nhóc Mập, nhưng khi Phó Cảnh lại tranh thủ hỏi đến chuyện của Ôn Hoài Hiên thì Phó Tiểu Vũ bèn cảm thấy không được vui, còn thẳng thừng trả lời rằng: "Con không cần xem mắt, cũng đã từ chối rồi, lần sau không cần giới thiệu cho con nữa."
Phó Cảnh nín nhịn một thời gian, sau lại vì thật sự không nhịn được nữa mới quay qua nhờ Đường Ninh đến nhà họ Ôn kia nghe ngóng một chút.
Câu chuyện giữa chừng truyền tới truyền lui cũng bị lỡ mất mấy ngày, đối phương ngược lại cũng không xem là việc gì lớn, nhưng khi Phó Cảnh phải vài ngày sau mới từ nhà họ Ôn loáng thoáng biết được việc "Phó Tiểu Vũ mới quen bạn trai Alpha", cơn tức giận âm ỉ hồi lâu cuối cùng cũng xộc thẳng lên tận óc.
Cũng không chờ được đến buổi tối lúc Đường Ninh về nhà nói chuyện lại, mà một mình ông ấy đã ngồi tàu cao tốc đến tòa tháp Đôi ở thành phố B, con trai mình thế nào người làm cha là hiểu nhất, nếu như không tới công ty trực sẵn thì có đứng ở trước cửa nhà chờ đến mười giờ mười một giờ cũng chẳng nhìn thấy người đâu.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của Phó Cảnh, khi ông ấy vừa tới nơi không lâu bèn trông thấy Phó Tiểu Vũ trời còn chưa tối đã xách máy tính tan làm rồi.
Mà cậu còn lên một chiếc xe không phải của mình.
Phó Cảnh vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe kia, đó không phải là chiếc xe của Alpha đến đưa mèo lần trước hay sao?
—— Đây nào có phải mới quen bạn trai đâu, đây là không biết đã sống vất vưởng cùng nhau bao lâu ấy chứ!
Phó Cảnh lúc này càng tức giận hơn, ngay cả Đường Ninh cũng không khuyên nhủ được.
Vừa cúp máy là ông ấy đã khoanh tay trước ngực, cả đường đi đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước.
...
Hứa Gia Lạc bên này vừa đỗ chiếc xe Tesla của mình xong, thì Phó Tiểu Vũ sau khi xuống xe đột nhiên lại đi tới và nói: "Hứa Gia Lạc, nhớ sạc pin đấy."
"Em còn biết nhắc nhở chuyện này cơ à." Alpha cúi người xuống cắm sạch và nói: "Em không phải là cái người chỉ biết mỗi rút điện ra thôi à?"
"Đó là phương pháp chiến lược của em." Omega không khỏi mỉm cười một cái.
Dưới ánh chiều tà của buổi hoàng hôn, đôi mắt cậu lóe lên một tia đắc ý.
Hay lắm, cái đứa tội nghiệp đáng thương cúi đầu nói lời "xin lỗi" vì bị anh vạch trần lần trước đâu rồi ha.
Hứa Gia Lạc nhìn đến nỗi không nhịn được, bèn kéo Omega qua ôm lấy rồi hôn một cái vào trán cậu.
Phó Tiểu Vũ được hôn nên có chút vui vẻ, lúc đang muốn nắm tay Alpha đi về nhà, lại đột nhiên bị một tiếng gầm thét làm cho giật mình.
"Phó Tiểu Vũ! Mày qua đây cho tao!"
Phó Cảnh gần như lao đến, giật mạnh Phó Tiểu Vũ lại.
Lúc cậu quay đầu, đầu óc vẫn còn ngơ ngác: "Ba, con...?"
"Này! Ông làm gì đấy?"
Hứa Gia Lạc cau mày, anh bước tới ngăn Phó Cảnh lại theo bản năng.
Anh khẽ quát một tiếng rất gay gắt, tin tức tố bùng phát từ Alpha cấp A vào giờ phút này đương nhiên sẽ khiến Phó Cảnh cảm thấy khó thở, khiến ông cho có tức giận đến thế nào chăng nữa cũng chỉ đành khó chịu loạng choạng lùi lại hai bước.
Nhưng khi Hứa Gia Lạc nghe thấy tiếng nói của Phó Tiểu Vũ, lại nhìn kỹ hơn Omega trung niên nam tính trước mặt, nhìn thấy một thân hàng hiệu quen thuộc nhưng cách ăn mặc vẫn mang dáng vẻ quê mùa, trong thoáng chốc bèn nhớ lại——
Đây không phải là Phó Cảnh, người cha đó của Phó Tiểu Vũ sao.
Anh âm thầm kiềm chế lại tin tức tố của bản thân, nhưng nửa người vẫn đứng chắn phía trước Phó Tiểu Vũ.
"Ba, sao ba lại tìm được đến đây?"
Mặc dù Phó Tiểu Vũ đã cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh, nhưng âm cuối khẽ run lên vẫn để lộ ra vẻ lo lắng của cậu.
Phó Cảnh đã khá hơn một chút, nhưng hoàn toàn không trả lời vào câu hỏi của cậu: "Mày giỏi lắm rồi nhỉ, có bạn trai Alpha mà cũng giấu tao không nói lâu như vậy, còn nói dối tao cái gì mà eo bị thương! Tao không phải là thằng ngốc đâu nhé, Phó Tiểu Vũ, cái tên Alpha này không phải chính là người đến đưa mèo cho mày lần trước hay sao? Bọn mày quen nhau bao lâu rồi? Mày, mày bây giờ mày còn ở chung với người ta rồi đúng không?
Khi ông ấy nói đến những lời cuối cùng, quả thật là nghiến rắng nghiến lợi mà nói.
Khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ không khỏi đỏ lên, cậu chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhất thời không nói được lời nào, cảm giác xấu hổ quen thuộc lại lần nữa cuốn sạch cậu.
Cậu biết Phó Cảnh có ý gì, điều đó gần như là chỉ vào mũi Phó Tiểu Vũ và hỏi rằng—— có phải là đã ngủ với Hứa Gia Lạc rồi đúng không.
Ngay trước mặt Hứa Gia Lạc, cha cậu lại một lần nữa không hề muốn che giấu thể hiện hết vẻ thô tục và thiếu giáo dục của bản thân.
"Thưa chú, chú nghe cháu nói đã."
Hứa Gia Lạc đột nhiên lên tiếng.
Trong mắt anh thoáng hiện lên một tia tức giận, nhưng vì thân phận của Omega đối diện, Hứa Gia Lạc vẫn phải hết sức kiềm chế, anh thấp giọng nói: "Cháu họ Hứa, tên là Hứa Gia Lạc. Đúng vậy, người đến Thuận Thành đưa mèo lần trước chính là cháu, nhưng khi đó hai bọn cháu thực sự chưa đến với nhau. Hơn nữa Phó Tiểu Vũ cũng không nói dối chú, tuần trước em ấy đi chơi bóng rổ quả thực đã bị trật eo. Chú đừng giận, hay là chúng ta vào trong từ từ nói chuyện."
"Bị trật eo thì có cậu chăm sóc chứ gì?"
Khi Phó Cảnh nhìn vào Hứa Gia Lạc, sắc mặt của ông không có gì là tốt cả, nhưng có lẽ là vì thái độ bình tĩnh của Alpha đã khiến ông ấy phải đánh giá anh thêm một lần nữa từ trên xuống dưới, lúc này Phó Cảnh mới phần nào nhận ra đây là một Alpha cấp A, vì thế bèn hỏi như súng liên thanh: "Hứa Gia Lạc, hai đứa bây giờ tiến triển đến mức nào rồi? Người nhà cậu đâu? Hoàn cảnh thế nào, có biết hết về chuyện của cậu và Phó Tiểu Vũ không?"
"Ba, cái này không liên quan đến ba——"
Phó Tiểu Vũ thực sự không thể nhịn được nữa.
Bất kỳ ai cũng có thể hiểu hết ý tứ trong lời nói của Phó Cảnh, ông ấy muốn biết bọn họ đã đến mức nào rồi, lại còn muốn biết cả về điều kiện gia đình Hứa Gia Lạc nữa.
Bàn tính của Phó Cảnh thực sự quá rõ ràng và kém cỏi, đối với cậu mà nói điều này quả thật không sao chịu nổi.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa xe "rầm" một tiếng, ngay sau những tiếng bước chân là một mùi sữa ngọt ngào của tin tức tố bay tới.
"Halo, Gia Lạc?"
Người đi tới là Omega cấp B với dáng người mảnh khảnh, chiều cao đại khái khoảng một mét bảy mươi lăm, chỉ mặc một chiếc áo Tee trắng đơn giản và chiếc quần jean cũ màu đen. Không thể nghi ngờ là người này rất đẹp, anh ta kéo theo vali đứng dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt hoa đào cong lên mang theo ý cười——
Chỉ với nụ cười đó, Phó Tiểu Vũ đã nhận ra rồi.
Đây đương nhiên là Cận Sở, chính là Omega trước đây trên hình nền điện thoại của Hứa Gia Lạc.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên mình và Cận Sở mặt đối mặt, lại ở trong tình huống như thế này.
"Sao em lại đến đây?"
Giọng nói của Hứa Gia Lạc rất trầm, hầu như mỗi một từ đều là phát ra từ kẽ răng.
"Nam Dật đang đi cắm trại, đúng lúc em có thể về nước một chuyến, có vài chuyện muốn nói với anh. Ủa, mọi người đang...?"
Khi Cận Sở đi đến con đường bên bãi cỏ, anh ta nhìn thấy ba người đang đứng ở đó, rõ ràng là cũng đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt của anh ta đã nhanh chóng dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ.
Hai người bọn họ nhìn nhau đầy ẩn ý, nhưng lại vô cùng lặng lẽ khi đối mặt.
"Đây lại là ai thế?"
Phó Cảnh hiển nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, ông ngẩng đầu lên nhìn Omega vừa đến, vẻ mặt cực kỳ cảnh giác.
Hứa Gia Lạc không trả lời ngay.
Có lẽ trong một giây như thế, anh đã mở miệng, nhưng rồi vẫn không có cách nào trả lời được.
Cơn giận dữ đương nhiên tồn tại, anh đương nhiên cảm thấy tức giận vì đây đã là lần thứ hai Cận Sở không nói đã đến.
Nhưng vào lúc này, khi bầu không khí dường như trở nên nặng nề trong nháy mắt, Alpha cảm thấy trên người mình dường như đang phát tán thứ mùi vị nặng mùi sắt khiến người ta hít thở khó khăn.
Mà anh lại bị đúc nóng trong gang tấc, cơn giận dữ bị mắc kẹt, tất cả cảm xúc cũng đều bị mắc kẹt.
Cận Sở dường như cũng cảm thấy có điều không ổn, cũng không để ý đến việc quan sát Phó Tiểu Vũ nhiều hơn nữa, anh ta vô thức lui về phía ngoài hai bước, ngập ngừng hỏi Hứa Gia Lạc: "Gia Lạc, hay anh cứ bận việc của mình trước đi, em ra ngoài kia chờ anh một lát nhé?"
"Đợi đã," vẻ mặt của Phó Cảnh càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn, ông ấy đột nhiên ngăn Cận Sở lại và hỏi lại lần nữa: "Cậu với Hứa Gia Lạc có quan hệ gì? Nam Dật là ai?"
Cận Sở có chút bất an, anh ta chần chừ, lưỡng lự.
"Ba,"
Phó Tiểu Vũ đột nhiên bước ra từ đằng sau Alpha, vội vàng nói: "Chuyện này không liên quan đến ba, ba đừng ở đây nữa, sau này con sẽ giải thích cho ba——"
Tốc độ nói của cậu nhanh đến mức như là đang đọc thuộc lòng một bản báo cáo công việc gì đó, bởi vì nói quá nhanh cho nên khi nói đến từ cuối cùng cậu thậm chí thiếu chút nữa còn hụt hơi.
"Không phải, Phó Tiểu Vũ, mày lại định giấu tao cái gì đúng không, rốt cuộc là ai mà khó nói đến vậy?"
"Là..."
"Là chồng trước của cháu."
Hứa Gia Lạc cuối cùng cũng khàn giọng lên tiếng.
Khi anh nói xong những lời này, sắc mặt Phó Tiểu Vũ đột nhiên "xoẹt" một cái liền trở nên tái nhợt.
Thực ra không chỉ Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ cũng biết.
Chuyện này không có cách nào giấu diếm được, cũng không thể nói dối, dù gì cũng cần phải có người nói ra.
Nhưng trong thoáng chốc ấy, lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ đau đớn nhận ra rằng, không ai giữa hai người họ có thể ở trước mặt Cận Sở giả vờ như người đó không tồn tại, một người chồng trước không tồn tại, một cuộc hôn nhân không tồn tại được.
Tồn tại hết.
Bước ra khỏi nơi không có người, tất cả mọi khốn cùng đều thực sự tồn tại.
Phó Cảnh im lặng một lúc rất lâu rất lâu.
Đợi đến khi ông ấy ngẩng đầu lên lần nữa, cả khuôn mặt đã tái mét một mảnh.
Có lẽ bởi vẻ mặt đó quá đáng sợ, Hứa Gia Lạc theo bản năng gần như lại muốn che chắn cho Phó Tiểu Vũ thêm lần nữa.
"Theo tao về."
Phó Cảnh đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Phó Tiểu Vũ lôi cậu ra ngoài, vừa đi vừa nghiến răng nói: "Phó Tiểu Vũ, về nhà với tao ngay."
Phó Tiểu Vũ không phải là không có cách nào vùng ra được, cậu cao hơn và khỏe hơn ông ấy rất nhiều.
Cậu lớn đến thế này rồi, bị cha kéo đi như thế, còn là bị kéo ra ngoài trước mặt Hứa Gia Lạc và Cận Sở, giống như cậu là bạn nhỏ duy nhất không nghe lời ở đây.
Phút chốc ấy, trong lòng cậu rối bời.
Lời tác giả:
Tôi đến rồi đây, vừa nãy mới bị Trường Bội làm khó mãi mà không đăng được.
Muốn biết câu chuyện đằng sau thế nào, xin mời nghe phân giải vào lần tới!
- -----------------------------------
12h59 am, chị Dưa mấy nay cũng theo drama bên đó nên chương này cũng phải theo phong cách drama đúng không:"(
Không phải kỳ phát tình thì không được ấy.