Phiên ngoại: Hạ Ẩn, Khưu Tuyền – 2
Trước kia cũng có người khen ngợi Hạ Ẩn xinh đẹp, mặc dù hắn là một bé trai, nhưng bộ dáng lại vô cùng mềm yếu, đôi khi Hạ Ẩn vô cùng ngưỡng mộ diện mạo của Khưu Tuyền, tuy không phải là đẹp, nhưng lại giống như tia nắng mặt trời, khiến người ta muốn ngắm mãi. Cặp mắt kia khi cười luôn hóp lại, lộ ra hàm răng trắng đều, khi Hạ Ẩn nhìn thấy Khưu Tuyền cười như vậy, hắn có cảm giác không thể mở mắt được, giống như đang chìm vào ảo giác.
Có điều hôm nay, Khưu Tuyền khen ngợi ánh mắt của Hạ Ẩn, y đem lòng bàn tay phủ lên đôi mắt, bóng tối bao trùm, Hạ Ẩn càng cảm giác được bàn tay của Khưu Tuyền cực nóng, phảng phất như có thể bị bỏng nếu chạm vào, Hạ Ẩn có thể nghe thấy tiếng tim của hắn đang đập nhanh hơn, mỗi một nhịp đều rất cao, trùng trùng điệp điệp, vang vọng đến inh tai nhức óc.
Đây là cảm giác gì, Hạ Ẩn muốn mở miệng hỏi Khưu Tuyền, chỉ là trong mơ màng cảm thấy Khưu Tuyền nắm lấy vả vai của mình, nhẹ nhàng đẩy đẩy.
"Hạ Ẩn........? Hạ Ẩn.........? Đang nghĩ cái gì a, sao lại ngẩn người?"
Sau một lúc lâu, Hạ Ẩn cảm giác được nhiệt độ trên khuôn mặt mình không còn nữa, hắn mới cúi đầu, "Ừm" một tiếng.
"Ít khi thấy cậu nghẩn người, đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Hạ Ẩn cắn môi dưới, không dám quay đầu nhìn Khưu Tuyền, hắn sợ một khi mở miệng, sẽ nói ra đáp án trong lòng mình, hắn còn chưa rõ ràng có chuyện gì xảy ra, trước khi rõ ràng tất cả, hắn không cho phép bản thân làm điều gì đó khác thường.
Thấy Hạ Ẩn mãi mà không nói chuyện, Khưu Tuyền cũng hiểu được là có chút gì đó không ổn, tuy nhiên y cứ có cảm giác là Hạ Ẩn đang dấu mình chuyện gì, nhưng mà ai cũng có bí mật riêng của mình, Khưu Tuyền cũng không hỏi nhiều nữa.
Sắc trời không còn sớm, Khưu Tuyền nhảy từ trên giường xuống, nói phải đi về, nói tạm biệt như ngày thường, ngày mai gặp lại, đúng lúc Khưu Tuyền rời đi, Hạ Ẩn lại nắm được góc áo của y.
"Làm sao vậy?" Khưu Tuyền đứng trong bóng tối hỏi Hạ Ẩn, "Không dám đi ngủ sao?"
"........Có thể đọc truyện cổ tích cho tớ nghe không?"
"Hử?" Khưu Tuyền còn tưởng mình đang nghe nhầm, kết quả là nhìn thấy Hạ Ẩn lấy ra một quyển sách, mới biết hắn nói thật, "Hạ Ẩn, cậu đã lớn như vậy rồi còn đọc truyện cổ tích."
"Lúc còn nhỏ tớ chưa từng được ai kể chuyện cho nghe."
"Thế........"
"Tớ chỉ muốn cảm nhận một lần, có người kể truyện cổ tích cho mình nghe là cảm giác như thế nào......"
"Được, được rồi, không cần dùng cặp mắt ấy nhìn tớ!" Khưu Tuyền trưng ra bộ mặt "bại bởi cậu" vươn tay về phía Hạ Ẩn, "Đưa sách cho tớ, tớ đọc cho nghe, đọc truyện gì?"
"Hôm qua nhìn thấy truyện Alibaba và bốn mươi tên cướp."
"Hơ.... Thật sự muốn đọc truyện đó à..... Tớ thấy nó hơi dài a........"
"........Cậu nói quá nhiều........." Hạ Ẩn bò lên giường, "Không phải là cậu đang sợ đấy chứ?"
".......Ai, Ai sợ hãi!" Khưu Tuyền tựa như mèo nhỏ bị dẵm phải đuôi, toàn thân lông mao đều đã dựng đứng, "Cậu đọc đến đoạn nào, tớ còn đọc tiếp!"
"Nữ bộc của Alibaba đem mấy tên cướp giết chết."
"Alibaba có một nữ bộc tên là Mitina...."
"Khưu Tuyền," Hạ Ẩn lại nhổm người dậy, "Người ta tên là Migana."
Hạ Ẩn hình như đặc biệt thích 'Nghìn lẻ một đêm', có lẽ hắn luôn có cảm giác đọc mãi mà không xong, xem mãi mà không hết, thói quen bắt đầu hình thành, từ đó trở đi, Khưu Tuyền luôn đọc truyện cho Hạ Ẩn nghe, đọc đến khi hắn ngủ rồi mới thôi.
Khưu Tuyền dọc một thời gian bắt đầu cảm thấy chán nản, về sau sẽ không tự giác, nhưng mà y không chống lại được ánh mắt "đưa tình không cần lời nói", chỉ cần hướng về phía y chớp chớp, vô luận Khưu Tuyền có ôm ấp bao nhiêu lí luận phản bác đều chỉ có thể nuốt vào trong, không đánh mà thua.
Đọc trong thời gian bao lâu? Hạ Ẩn cũng không nhớ nữa, hắn chỉ nhớ rõ, sai khi Khưu Tuyền rời đi, không còn thanh âm của Khưu Tuyền nữa, cảm thấy thiếu hụt điều gì đó vô cùng trọng yếu, nhưng hỏi hắn đó là cái gì, Hạ Ẩn cũng không nói rõ lên được.
Dù sao khi ấy còn quá nhỏ, ai cũng có tuổi trẻ của mình, cho nên gặp được nhau, không nên cưỡng cầu gì cả, vì vậy trong trí nhớ của Hạ Ẩn, đem mỗi giây mỗi phút ở bên Khưu Tuyền ngày đó trở thành trân bảo, mỗi tấm hình, mỗi lần cười vui đều không thể nào quên được.
Trẻ con thường thường không có quá nhiều khái niệm đối với thời gian, khoái hoạt này cứ luôn nghĩ đó là vĩnh cửu, vô luận là Hạ Ẩn hay là Khưu Tuyền, bèo nước gặp nhau, cuối cùng vẫn có một người phải rời đi trước.
Việc nghiên cứu của ba mẹ Khưu Tuyền đột ngột phát sinh sự cố trở tay không kịp, ba mẹ y vốn làm nghiên cứu y học công nghệ cao, rất nhiều thí nghiệm không thể tiến hành trên người bình thường, ví dụ như ứng dụng chất độc để trị bệnh, mỗi lần nghiên cứu đều ngụy trang nghiên cứu khoa học, nhưng mà về nội dung nghiên cứu gì, chỉ bản thân người nghiên cứu mới biết được.
Bí mật nghiên cứu bị người khác tố cáo lên chính phủ, quốc gia nào không có vài hạng mục nghiên cứu bí mật, có điều là ở đây, sợ sẽ có nhiều người bới móc, không thể gặp được người tốt, thấy người ta thăng tiến liền dùng mọi biện pháp ngăn cản.
Vừa nhận được thông báo, sáng sớm hôm sau đã phản lên máy bay rời đi, sang nước khác để tránh một kiếp nạn, chuyện kế tiếp đã có cấp trên an bài. Khi báo với Khưu Tuyền, ba Khưu đi tới, nói mấy câu đơn giản, lại khiến cho Khưu Tuyền thay đổi sắc mặt.
Khi tạm biệt Khưu Tuyền, Hạ Ẩn không nói lời nào.
"Làm sao, phải đi à?"
Hạ Ẩn nói trúng đích, Khưu Tuyền cảm thấy chẳng có gì phải che dấu, nặng nề gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hạ Ẩn, tên kia khuôn mặt vẫn đáng yêu như vậy, tháng sau hình như là sinh nhật của hắn, nói không chừng sau này trưởng thành diện mạo này sẽ mê hoặc không ít con gái nhà lành.
Khưu Tuyền há hốc miệng, không nói gì.
Trong lòng y bây giờ rất khó chịu, một cỗ nhiệt khí tán loạn trong lòng khiến cái mũi bắt đầu ê ẩm, Khưu Tuyền muốn khóc, lại nhìn bộ dáng không có cảm xúc gì của Hạ Ẩn, đành cường bạo nuốt nước mắt vào trong.
"Cậu về thu thập đồ đạc trước đi."
Hạ Ẩn thu sách vở trên giường lại, vẫy tay bảo giáo viên dạy kèm rời đi, tiếp tục mở miệng nói, "Chờ cậu thu dọn xong, buổi tối lại đến chỗ này, kể cả đã muộn, cũng phải đến, được không?"
"Tớ sẽ vẫn chờ cậu."
"Vẫn sẽ chờ cậu"
Khưu Tuyền thu thập rất nhanh, bất quá thu thập xong, lại không đi ra ngoài mà đứng trước giá sách của mình, nhìn tới nhìn lui, không biết đang tìm cái gì.
Khưu Tuyền muốn tặng cho Hạ Ẩn một chút quà nhỏ, lưu lại chút ấn tượng, lúc ấy internet vẫn chưa thịnh hành, di động thì chưa có, mà bây giờ ly khai thì đến bao giờ mới có thể gặp được, nhất định sẽ gặp lại, nhưng mà đến bao giờ.
Sau cùng, Khưu Tuyền nhìn vào cuốn sách ở góc giá sách, 'Nghìn lẻ một đêm', quyển truyện này không biết là ba Khưu lấy ở đâu ra, hình như là trong một lần kỷ niệm của một nhà xuất bản nào đó.
Khưu Tuyền lại nhớ đến câu nói kia của Hạ Ẩn, "Tớ thích nhất là 'Nghìn lẻ một đêm', nó không giống như những câu truyện cổ tích khác, không quá mĩ lệ, nó có những mặt hắc ám, nhưng lại không đánh mất hi vọng, vừa là chuyện cổ tích, nhưng lại gần như là kể về thực tại."
Đôi khi Khưu Tuyền thật sự muốn bổ đầu Hạ Ẩn ra xem, bên trong rốt cuộc là cấu tạo như thế nào, để cho một đứa trẻ có thể nói ra những lời như vậy, mấu chốt là ở chỗ, Khưu Tuyền nghe nhưng mà không hiểu lắm.
Khưu Tuyền luôn cẩn thận ghi nhớ lời nói của Hạ Ẩn, về nhà suy nghĩ, nhưng mà đều không nghĩ ra, hắn đành tự an ủi, đó là do khoảng cách về tuổi tác a... không thể miễn cưỡng chính mình!
Khưu Tuyền nặng nề thở dài một hơi, y vốn đang ở độ tuổi vô lo vô nghĩ, có thể buồn thành như vậy quả là hiếm gặp, ví dụ như lúc này phải cùng Hạ Ẩn tách ra.
Thời điểm ấy, Khưu Tuyền cũng không biết nên đem Hạ Ẩn đặt ở vị trí nào trong lòng, nếu nói là bạn bè, thì phải thêm một chữ 'tốt' vào nữa, cũng không phải là quá phận, khi rời đi phải tặng quà, đây là điều Khưu Tuyền chưa từng nghĩ tới, cũng không cùng ngườ khác phát sinh.
Lúc ấy Khưu Tuyền nghĩ rất đơn giản, bản thân mình thì có chút bình thường, nếu Hạ Ẩn tìm mình sẽ rất vất vả, nhưng mà nếu là mình đi tìm Hạ Ẩn thì vô cùn thuận tiện, dù sao Hạ gia là gia tộc lớn, muốn tìm được là vô cùng dễ dàng.
Lúc ấy y nghĩ mọi chuyện thật tốt đẹp, chẳng qua không ngờ đến một tình huống, đó là, cuối cùng người đem đoạn thời gian này triệt để quên đi, lại là y.
Khi ăn cơm tối, ba Khưu dặn dò Khưu Tuyền buổi tối không được ra ngoài, 5 giờ sáng mai cả nhà phải rời đi, Khưu Tuyền không nói gì, không dám phản bác, nhưng trong lòng lại tính toán xem mấy giờ mới có thể gặp được Hạ Ẩn.
Mà đến hai giờ sáng, khi Khưu Tuyền không còn nghe thấy thanh âm gì trong phòng ba mẹ, mới rón rén đi giầy, đem cuốn sách có bìa cứng đặt vào trong ba lô, đẩy cửa phòng ra, chạy nhanh ra ngoài.
Khưu Tuyền vừa chạy vừa nghĩ, nhất định, nhất định phải nhìn thấy....
=======================================
☆, ('σ▽σ)( phiên ngoại hạ ẩn X Khưu tuyền )
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta đã nói năm đó là Khưu Tuyền Tiên gặp phải hạ ẩn ~
Dê: nói thật thì Dê cảm thấy hơi dài dòng, cho nên có một số đoạn đã vặn nó lại cho nó teo bớt đi đấy ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play