Phiên ngoại: Hạ Ẩn, Khưu Tuyền – 3
Khưu Tuyền chạy thẳng vào bệnh viện, lại nhẹ nhàng lẻn vào khu nội trú, theo lối ban công mà vào phòng bệnh của Hạ Ẩn.
Khi y rơi xuống đất vô cùng nhẹ nhàng, một chút thanh âm đều không có, đang nghĩ xem nên làm cách nào để dọa tiểu thiếu gia kia, không nghĩ tới Hạ Ẩn lại đi tới trước mặt y.
"Cậu tới rồi."
Khưu Tuyền có chút xấu hổ, cười cười, đi đến bên giường của Hạ Ẩn.
"Tớ còn tưởng cậu ngủ rồi a, cho nên mới theo lối đó........"
"Tớ đã nói sẽ chờ cậu tới, cho nên không ngủ."
Khưu Tuyền há hốc miệng, lại không biết nói gì, gió mùa hè về đêm có chút hơi lạnh, mỗi khi đến mùa hè, khi đi ngủ Hạ Ẩn sẽ không đóng cửa sổ, đôi khi sẽ bị muỗi chích đầy người, Khưu Tuyền không chỉ cười nhạo một lần, nói hắn đã mất tiền ở phòng bệnh xa hoa, có máy điều hòa còn không thèm dùng.
Bất quá Hạ Ẩn không thèm để ý đến mấy lời Khưu Tuyền lạm nhảm, vẫn luôn mở cửa sổ, cho nên trong phòng lúc nào cũng vo ve muỗi, Hạ Ẩn nói rằng hắn thích gió tự nhiên, không thích hơi lạnh của điều hòa. Khưu Tuyền hỏi có cái gì khác nhau đâu, Hạ Ẩn không nghĩ ngợi mà trả lời ngay, hương vị bất đồng.
Kỳ thật Khưu Tuyền đã sớm phát hiện, Hạ Ẩn không chỉ có đôi mắt đẹp, cái mũi cũng tinh xảo mà còn vô cùng tinh ý. Có một lần Khưu Tuyền cùng với nhiều khác cùng đi vào, Hạ Ẩn giữ Khưu Tuyền ở cửa nói đã đến rồi, về sau y hỏi Hạ Ẩn làm sao có thể nhận ra được, biểu tình của Hạ Ẩn vô cùng tự nhiên.
"Cậu và bọn họ hương vị bất đồng."
Khưu Tuyền có chút không hiểu bản thân mình có bao giờ dùng nước hoa, ở đâu ra mà có mùi mới chả hương vị, y nắm chặt cái mũi của Hạ Ẩn, tiến đến gần hỏi, mũi cậu là mũi chó sao, phân biệt người ta vào mùi, cơ mà Khưu Tuyền vẫn cố gắng sống chết hỏi hương vị của y là hương vị gì.
Hạ Ẩn thật sự cẩn thận suy nghĩ, sau cùng lại là lắc đầu.
"Không biết."
"......"
Khưu Tuyền đợi một lúc lâu chỉ được một cái đáp án như vậy, suýt nữa thì té ngửa ra, rất không dễ dàng mà đứng vững, dở khóc dở cười hỏi Hạ Ẩn, vậy làm sao mà hắn biết đấy là hương vị của y.
"Chỉ cần là hương vị của cậu," Hạ Ẩn cố chấp nói, "Tớ liền biết ngay."
Hai người lại trầm mặc, Khưu Tuyền phát hiện, chỉ cần đứng trước mặt Hạ Ẩn, cơ hồ sẽ không tập trungđược vào cái gì, vừa rồi mới chạy trốn, lại nghĩ đến Hạ Ẩn có cái mũi thần kỳ.
Khưu Tuyền thấy hơi mệt, muốn lên giường Hạ Ẩn ngồi lại nhớ ra sách mang theo, vội vàng lấy ra.
"Lại, lại đây, tớ có quà cho cậu!" Khưu Tuyền đem sách nhét vào tay Hạ Ẩn, "Có thích hay không?"
"Thích," Hạ Ẩn nhìn lướt qua, bật thốt lên một câu khẳng định, lại nghiêng đầu suy nghĩ, bổ sung thêm một câu, "Cậu đưa cái gì tớ cũng thích."
"Thích là được, thích là tốt," Khưu Tuyền cao hứng lại đứng lên, đột nhiên phát hiện không khí không thích hợp, vì thế liền ho nhẹ, sau đó dặn dò Hạ Ẩn, "Tớ đưa cho cậu, nhất định phải bảo quản thật tốt, sau này gặp lại, cậu phải lấy ra cho tớ xem."
"Được!"
Một chữ 'được' không hề do dự, lưu loát rõ ràng, lúc ấy Hạ Ẩn đã tin rằng, không có gì có thể chia cắt bọn hắn, nhất định sẽ có ngày nào đó gặp lại.
"Có điều. Tớ muốn cậu lưu lại cho tớ một thứ gì đó mà người khác không thể lấy đi được." Ngữ khí của Hạ Ẩn nhàn nhạt, hắn nhìn về phía Khưu Tuyền, trong ánh mắt lóe lên tất cả chờ mong.
"Cái gì được?"
"Cậu dạy tớ một động tác tâng bóng đi!"
"Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, là khi cậu ở đó đá banh," Hạ Ẩn giải thích, "Lúc đó có rất nhiều người vây quanh cậu để xem, tớ cũng vậy, khi đó cậu đã ngoắc tay với tớ, hỏi tớ có muốn chơi cùng cậu hay không."
"Tớ......."
"Về sau cậu lên đây, ngày ngày chơi với tớ, vô luận là tớ có đi kiểm tra, trị liệu hay là đọc sách, chơi game đều có cậu bên cạnh. Nhưng lại không còn thấy cậu đá bóng."
"Tại vì trong phòng bệnh không tiện a." Nói tới đây Khưu Tuyền xấu hổ sờ sờ cái mũi, nói thật ra thì hắn quên mất chuyện đá bóng, vì đồ chơi của Hạ Ẩn thứ nào cũng tốt, tâm tính của trẻ con mà, hứng thú luôn dễ dàng bị thứ thú vị mới mẻ thu hút.
"Cho nên cậu dạy tớ một động tác đơn giản đi," Hạ Ẩn vẫy tay, "Giờ mà luyện tập ở đây sẽ bị nghe thấy mất, chúng ta xuống dưới lầu đi!"
".......Không được!!!!!!!!"
Khưu Tuyền hô to ra tiếng, phát hiện mình nói lớn quá mà vội vàng bụm miệng, thấy không có ai phát hiện mới hạ giọng nói với Hạ Ẩn, "Cậu làm sao có thể xuống lầu a? Cậu quên chân của cậu không chịu được xung đột va chạm à? Y tá nói mà cậu quên rồi sao? Làm sao tớ có thể hại cậu được!"
Khưu Tuyền nói một hơi, hi vọng Hạ Ẩn ngừng ý nghĩ trong đầu lại.
"Hiện tại hàm lượng canxi trong cơ thể của tớ đã tăng lên rất nhiều."
"Nhưng mà....."
"Tớ chưa từng xuống lầu, càng chưa từng đứng trên sân thể dục."
"Nhưng mà......"
"Tớ biết ngày mai cậu phải đi rồi, để lại cho tớ một chút đặc biêt cũng không được sao?"
".........."
"Tớ đảm bảo, tớ nhất định sẽ cẩn thận, tớ đảm bảo!"
"Được được, tớ đồng ý với cậu!" Giọng nói của Khưu Tuyền mang theo chút hổn hển, "Tớ đồng ý với cậu là được rồi, động một tí lại dùng đôi mắt ấy nhìn chằm chằm người khác, làm càn a, làm càn.......!"
Khưu Tuyền đưa Hạ Ẩn xuống bằng thang máy, y không dám để cho Hạ Ẩn đi thang bộ, hiện tại loại tình huống này, đã không còn có thể thay đổi chú ý của Hạ Ẩn nữa rồi, phương thức tốt nhất lúc này chính là tận lực bảo vệ Hạ Ẩn khỏi mọi chuyện, an toàn được tí nào thì hay tí ấy.
Chỉ là khi đã đứng ở sân thể dục, cả người Khưu Tuyền đã đầy mồ hôi lạnh, Hạ Ẩn trái lại không như thế, đứng giữa sân thể dục hít thở bầu không khí hoàn toàn mới mẻ, cuối cùng vỗ đầu Khưu Tuyền, nói một câu đầy ẩn ý, thật thơm.
Hơ hơ hơ.... Khưu Tuyền cả người đều là mồ hôi lạnh, chỉ vì một câu nói của người này, mình sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thời gian không có nhiều lắm, Khưu Tuyền nhìn đồng hồ, đã hơn một năm rồi không có động đến bóng đá, vừa động đến còn có chút không quen, nhưng chỉ đá một chút liền tìm cược cảm giác trở về. Khưu Tuyền định dạy Hạ Ẩn một động tác đơn giản, nhưng không ngờ Hạ Ẩn lại muốn học động tác mà lần đầu tiên khi nhìn thấy Khưu Tuyền.
".... Là như vậy?"
[Lược bỏ quá trình miêu tả bé Khưu Tuyền đá bóng]
"Ừ!"
"Được rồi, Khưu Tuyền vò vò đầu, đành giảng giải động tác cho Hạ Ẩn hiểu, hai năm bên hắn, y hiểu rất rõ người bạn này, đừng thấy hắn không bao giờ biểu hiện ra nóng lạnh mà là người không có mục tiêu, một khi đã cố chấp rồi, mười con lừa đều không thể kéo lại.
Khưu Tuyền giảng giải vui vẻ, học thể thao, cái quan trọng là luyện tập và tình cảm, nói ví dụ như hiện tại, mấy động tác của Khưu Tuyền, Hạ Ẩn làm mãi mà không được, bóng ở bàn chân của Khưu Tuyền thì nghe lời, mà ở dưới chân hắn lại làm xằng làm bậy. Hạ Ẩn đã mấy lần suýt ngã sấp xuống, nhiều lần dẫm lên bóng sai vị trí đã loạng choạng.
Sau một hồi thót tim liên lục, cuối cùng Hạ Ẩn thiếu chút nữa ngã xuống, trái tim của Khưu Tuyền đập như muốn phá tung lồng ngực, y sống chết lôi kéo Hạ Ẩn không cho hắn tập nữa, nhưng mà cố chấp của Hạ Ẩn không ai có thể cản được.
"Để tớ thử lại một lần!"
"Không được!!!"
"Tớ cam đoan, chỉ một lần nữa thôi."
Ban đêm mùa hạ, nhiệt độ giảm xuống, Khưu Tuyền nhìn, mọi vật đều nhiễm một tầng sương, y thấy trong đôi mắt của Hạ Ẩn rồi lại thất thần, ngay khi y thất thần thì Hạ Ẩn lại một lần nữa tập.
Câu bóng, nâng chân, tung lên, .... không biết đã thất bại bao nhiêu lần, vậy mà 'làn cuối cùng' đảm bảo, lại thành công.
Bởi vì Hạ Ẩn không học động tác tiếp theo, cho nên khi bóng qua đầu gối liền rơi xuống, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình đang cao hứng của hắn mở to mắt, chạy tới ôm lấy Khưu Tuyền.
"Khưu Tuyền, tớ làm được rồi!"
"Chúc mừng cậu a!" Khưu Tuyền cũng vui không kém, "Xem ra bản thân cậu rất có thiên phú, nếu cứ chăm chỉ luyện tập, nhất định sẽ tập được hết các động tác của tớ!"
"Tớ biết!" Khuôn mặt của Hạ Ẩn hơi hồng, không biết là do mệt mỏi hay là cao hứng, "Những động tác của cậu tớ đã nhớ kỹ rồi, vô cùng nhớ kỹ, tớ sẽ chăm chỉ luyện tập."
Khi nói lời này, Hạ Ẩn chỉ trái tim mình, Khưu Tuyền hỏi Hạ Ẩn tại sao lại ghi tạc vào tim mà không phải trong đầu, nhưng mà vào thời điểm này, loại đối thoại không có dinh dưỡng này chỉ tổ phí thời gian, Khưu Tuyền nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã hơn bốn giờ.
Khưu Tuyền vừa ôm bóng, vừa lôi kéo hạ nẩn tiến vào thang máy, nhân lúc bệnh nhân chưa thức dậy mà đưa Hạ Ẩn vào phòng bệnh.
Dọc theo đường đi, cả hai đều không nói chuyện, khi tiến vào thang máy, Khưu Tuyền nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy lên, đột nhiên y nghĩ, giá như thang máy không bao giờ dừng lại thì tốt rồi.
Thời gian nếu ngừng trôi thì tốt rồi, để cho mọi thứ đều xinh đẹp, đều ở lúc mọi thứ tươi đẹp nhất.
Bất quá tất cả chỉ là mộng tưởng của Khưu Tuyền, thang máy vẫn dừng lại, Khưu Tuyền đưa Hạ Ẩn về, giúp hắn thay đồ, kéo chăn ra để cho hắn đi vào, sau đó sẽ giúp hắn kéo chăn lại.
Thời gian không còn nhiều, Khưu Tuyền rốt cuộc hạ quyết tâm đi tới cửa, lại không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, Hạ Ẩn đang nghiêng đầu nhìn y, cặp mắt kia luôn không bao giờ lộ rõ hỉ bi, lúc này lại chứa đựng quá nhiều tình cảm, không muốn buông tha, Khưu Tuyền có thể đễ dàng thấy được.
Vì thế, Khưu Tuyền không thể lí giải được hành vi của mình sau đó, y chạy trở về, ôm lấy Hạ Ẩn đang nằm trên giường, hôn lên đôi mắt của hắn.
Cuối cùng, Khưu Tuyền để lại cho Hạ Ẩn hai câu nói, "Chúng ta nhất định sẽ gặp lại....", y nói, "Hạ Ẩn, cậu ưu tú như vậy, hãy đứng ở nơi chói mắt nhất, chờ tớ đến gặp cậu."
☆, (┬_┬)( phiên ngoại hạ ẩn X Khưu tuyền )
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ưm.