Phiên ngoại: Hạ Ẩn, Khưu Tuyền – 1
Muốn biết được nghiệt duyên lúc trước của Hạ Ẩn và khưu tuyền, chúng ta phải trở về một ngày của mười lăm năm trước.
Mười lăm trước, Hạ Ẩn 9 tuổi, Khưu Tuyền 7 tuổi, cũng nói qua một chút, gia thế của Hạ Ẩn cũng khá hùng hậu, tuy rằng không phải là con cả trong nhà, nhưng lại là con út, Hạ lão gia đã lớn tuổi mà vẫn có thêm con, trên Hạ Ẩn là một anh và chị hơn hắn cả chục tuổi, cho nên thời thơ ấu của Hạ Ẩn phải nói là như cá gặp nước, muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà, ở đời luôn có chữ nhưng mà, kỳ thật tuổi thơ của Hạ Ẩn cũng không hẩn là như vậy. Khi Hạ Ẩn vừa sinh ra đã được chẩn đoán mắc bệnh, bẩm sinh cơ thể lượng canxi không đủ. Hạ gia làm sao có thể trơ mắt nhìn con trai bé bỏng của mình chịu bệnh tật dày vò, cho nên ở đâu có thầy thuốc hay, sẽ lao ngay đến đó. Thứ duy nhất không thay đổi đó là giường bệnh lạnh lẽo và màu trắng chói mắt.
Bệnh trạng này và bệnh 'búp bê sứ' có phần tương tự, mọi người đều biết canxi là yếu tố cấu thành lên khung xương của con người, vì phòng ngừa Hạ Ẩn không cẩn thận ngã xuống sẽ gãy xương, mà tuổi thơ của Hạ Ẩn, trước năm mười tuổi gắn liền với xe lăn, bên hông còn phải buộc dây cố định.
Không thể động đậy, điều này đối với một đứa trẻ chính là đả kích trí mệnh, chỉ nghĩ đến chuyện cả thời gian thơ ấu, phân nửa thời gian đều ở trong bệnh viện, bị hạn chế vận động, điều Hạ Ẩn có thể làm được nhiều nhất, đó là ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Mọi chuyện không có gì thay dổi, Hạ Ẩn vẫn luôn luôn như vậy, cho đến một ngày nọ, gặp được Khưu Tuyền.
Năm ấy, khi Hạ Ẩn 9 tuổi, ba nghe nói ở một tỉnh phía Nam Trung Quốc có một bệnh viện đang nắm giữ phương pháp hồi phục khung xương vô cùng hiệu quả, lập tức đem Hạ Ẩn từ Mỹ trở về.
Cha mẹ của Khưu Tuyền là tiến sỹ nghiên cứu phương pháp công nghệ cao áp dụng trong chữa bệnh, năm ấy, Khưu Tuyền cũng theo ba mẹ về Trung Quốc. Khi ba mẹ nghiên cứu làm thí nghiệm, Khưu Tuyền luôn chạy qua chạy lại chơi trong bệnh viện, y chơi đá bóng rất khá, còn làm được không ít các động tác kỹ thuật, những thứ này đều học ở trong TV, tập tành một chút cũng thành quen.
Từ nhỏ Khưu Tuyền đã theo ba mẹ đi đến khắp nơi trên thế giới, cuộc sống cũng có thể gọi là lang bạc kỳ hồ, hay gọi là muôn màu muôn vẻ cũng được. Có điều dù có sống ở đâu cũng không ảnh hưởng đến tính cách của Khưu Tuyền, ở đâu cũng là một dáng khoái hoạt, cũng không biết học theo cách nói của ai, vô cùng ngỗ nghịch, cho dù là bé trai hay bé gái đều có thể bị Khưu Tuyền nói đến bất ngờ. Mỗi khi Khưu Tuyền đá bóng, không cần tìm người, chỉ cần chưa tới 5 phút đồng hồ, xung quanh Khưu Tuyền lập tức có đến vài đội tuyển muốn chơi cùng y.
Ngày nào đó, khi Hạ Ẩn đang ngủ trưa, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn dưới lầu, hắn bị tiếng hoan hô làm cho tỉnh giấc, xoay đầu hướng về phía cửa sổ.
Một cậu bé trai ở trước sân, xung quanh là một đám lớn nhỏ trẻ con, tựa hồ đang nói chuyện gì đó. Cậu bé trai kia dường như không sợ hãi chút nào, càng nhiều người thì đá bóng càng vui, một lượt bóng qua đi, rồi lại một lượt bóng khác, hai chân thoăn thoắt chuyển động, giống như trái bóng không thể bị rơi, vĩnh viễn lăn tròn, vĩnh viễn không dừng lại.
Đột nhiên nam hài tử nhìn về phía lầu, theo đúng tầm mắt của Hạ Ẩn mà nhìn thấy Hạ Ẩn, Hạ Ẩn hoảng sợ, bởi vì trước phòng bệnh của hắn là một ban công, hắn sợ hãi đến mức quên cả trốn đi, cứ như vậy ngây ngốc ở đó, không biết cậu bé kia đã dừng đá bóng, không biết cậu bé đã phất tay với mình, sau đó còn hô lên gì đó.
Đại khái là phải mất đến khoảng 10 giây đồng hồ, Hạ Ẩn mới phản ứng kịp, hắn vội vã cúi người xuống, dấu mình ở phía sau ban công, trái tim bấn loạn đập từng hồi, giống như bị người ta phát hiện bí mật, loại cảm giác kích động này chưa bao giờ có.
Khi bình tĩnh trở lại, hắn mới chậm rãi ngồi thẳng lên xe lăn, bản thân chưa từng làm chuyện gì khác lạ như vậy, hôm nay lại có điểm không thích hợp, Hạ Ẩn nghĩ như vậy, cẩn thận nhìn xuống dưới lầu, cậu bé không còn ở nơi đó, chỉ để lại một quả bóng lẻ loi, có mấy đứa trẻ khác đang học theo bộ dáng của cậu bé vừa rồi, nhưng không đá được, đám người rất nhanh liền tản mát.
Cuối cùng cậu bé kia đã nói với mình cái gì? Hạ Ẩn ngồi bên cửa sổ, cố gắng nhớ lại, cậu bé kia sợ hắn không nghe được, mỗi một chữ đều nói thật chậm, khẩu hình có chút khoa trương, chữ đầu tiên hình như là ... Muốn?
"Muốn cùng tớ chơi không?"
Khưu Tuyền 7 tuổi mặc áo sơ mi trắng mà Hạ Ẩn vừa nhìn thấy, đang đứng ở cửa phòng bệnh, vừa nói, vừa gõ cửa.
Về sau, khi Khưu Tuyền nhớ lại đoạn chuyện cũ này, luôn luôn dương dương tự đắc đi tới gần Hạ Ẩn hỏi, lúc ấy có thấy em đặc biệt đẹp trai anh tuấn, giống như một vương tử kỵ sỹ tới cứu vớt cuộc đời tăm tối của anh?
Hạ Ẩn nằm một chỗ, đã lâu không có mở miệng, lâu đến mức Khưu Tuyền chuẩn bị quên phéng vấn đề này, Hạ Ẩn mới phát ra một âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe được "Ừm", chẳng qua chỉ là một sự chấn động không khí rất nhỏ, nhưng Khưu Tuyền vẫn nghe thấy được.
Kết quả là, khuôn mặt của Khưu Tuyền không thể khống chế được nữa mà đỏ bừng.
Mặc dù không giỏi cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng trao đổi với một đứa trẻ xấp xỉ tuổi mình cũng không quá khó, Hạ Ẩn nói qua loa nguyên nhân mình không thể vận động mạnh, không thể chạy nhảy, không thể ngã sấp xuống, một khi ngã sấp sẽ dễ dàng bị gãy xương mà không dễ dàng chữa khỏi, vân vân các thứ chuyện.
Cậu bé nghiêng đầu, nghe đến say mêm, Hạ Ẩn cho rằng bản thân mình đã nói xong, cậu bé kia sẽ nói, thôi được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, chờ cậu khỏi rồi chơi cũng được, nếu như vậy, đương nhiên mình sẽ tiễn khách, xem như chưa từng quen biết.
"Tớ ở trong đây chơi với cậu!"
Hạ Ẩn nghe thấy như vậy liền hỏi lại, "Thế, thế những người ở dưới lầu thì sao a???" Hạ Ẩn rõ ràng không nghĩ cậu bé kia sẽ nói với mình như vậy, hắn mở to hai mắt, chỉ chỉ những người bạn nhỏ đang chờ ở dưới lầu, ấp úng hỏi.
"Bọn hắn a, bọn hắn đều có đồng bọn mà, nhưng mà cậu chỉ có một mình a." Khưu Tuyền nói xong nhảy tót lên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình ý bảo Hạ Ẩn lại gần, toàn bộ động tác giống như y mới là chủ nhân của căn phòng này.
"Tớ là Khưu Tuyền, cậu a?"
"Tớ là Hạ Ẩn."
Về sau, mỗi ngày Khưu Tuyền đều chạy đến phòng bệnh của Hạ Ẩn báo danh, ban đầu chỉ ngồi ngốc một hai tiếng, càng về sau thời gian càng lúc càng nhiều hơn, dần dà, cả ngày đều mọc rễ ở nơi này. Thuận tiện ba bữa ăn luôn cùng Hạ Ẩn.
Lúc mới bắt đầu, y tá chăm sóc Hạ Ẩn còn có chút lo lắng, dù sao hai đứa trẻ nhốc nháo bằng nhau ở cùng một chỗ, cho dù tiểu thiếu gia có ngoan cũng chỉ là người phàm a, làm sao có thể không náo loạn. Nhưng dần dần, nàng cũng yên tâm hơn, so với những đứa trẻ cùng tuổi, Khưu Tuyền có vẻ hiểu chuyện hơn, y đã hỏi qua ba mẹ về bệnh tình của Hạ Ẩn, mỗi ngày đều cùng Hạ Ẩn chơi game, trò chuyện, bởi vì phòng bệnh của Hạ Ẩn rất lớn, Khưu Tuyền lợi dụng một chút không gian đá bóng cho hắn xem, Hạ Ẩn ngoan ngoãn ngồi trên giường, hai người bảo trì khoảng cách an toàn nhất định, cuối cùng Khưu Tuyền đá một cái, làm cho trái bóng rơi xuống trước mắt Hạ Ẩn, chỉ cần hắn khẽ vươn tay, có thể bắt được.
Y tá đem chuyện của Khưu Tuyền kể với ba của Hạ Ẩn, ông nhìn băng ghi hình, sau cùng không nói gì, xem như là ngầm đồng ý.
Có ba của Hạ Ẩn ngầm đồng ý, Khưu Tuyền lại càng ngày càng ở lại lâu hơn, y tá còn giúp Khưu Tuyền chuẩn bị cơm trưa, hai bé trai ăn cơm xong, liền ngủ trưa cùng một chỗ, tỉnh lại lại tiếp tục chơi trò chơi buổi sáng còn chưa kết thúc.
Một buổi sáng, Khưu Tuyền mày chau mặt ủ đến, Hạ Ẩn hỏi y làm sao vậy, Khưu Tuyền nói ba mẹ y muốn đưa y đến trường học để học bài, ba mẹ nói bây giờ đã đủ lớn, không thể vì ba mẹ đi công tác nhiều mà không đi học. Hạ Ẩn nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói, "Tớ cũng đến tuổi đi học rồi...."
"Nhưng mà........Ba cậu sẽ không để cậu đến trường học đâu."
"Đúng vậy a."
Mặc dù Khưu Tuyền vốn biết đáp án này, nhưng khi nghe Khưu Tuyền nói ra, vẫn không nén nổi thất vọng. Dù sao ở trong này, Hạ Ẩn chính là người bạn tốt nhất, nếu có thể, y cũng không muốn phải tách ra, Khưu Tuyền cố gắng vắt óc nhớ lại, nếu về sau đi học, thời gian còn có thể nhìn đến Hạ Ẩn là mấy giờ....
"Ba tớ sẽ tìm cho tớ giáo viên dạy ở nhà, cậu muốn cùng tớ học không?"
"Gì?" Khưu Tuyền không rõ ràng lắm việc học với giáo viên ở nhà và đến trường có gì khác nhau, nhưng mà trong đầu của y, chỉ cần không phải tách rời Hạ Ẩn là tốt rồi, vì thế Khưu Tuyền vội vàng gật đầu.
Hiệu suất làm việc của Hạ gia rất nhanh, không tới hai ngày đã mời đến đầy đủ các giáo viên dạy kèm, đức trí thể lao đều đầy đủ, ban đầu Khưu Tuyền cho rằng ba mẹ của mình sẽ không đồng ý, không nghĩ rằng Hạ gia phái người tới nói chuyện, ba mẹ lập tức đồng ý, cho rằng dù sao sau này Khưu Tuyền cũng đến nơi khác học tập, cho nên một hai hăm học tập này, chỉ cần không quá tệ là được.
Vì thế Khưu Tuyền và Hạ Ẩn bắt đầu mỗi ngày tám giờ sáng bắt đầu học tập trong phòng bệnh, khoảng ba tiếng, sau đó là khoảng thời gian tự do, thứ bảy chủ nhật nghỉ ngơi như bình thường.
Ngày qua ngày cứ như vậy mà qua một năm, Khưu Tuyền và Hạ Ẩn đều rất thông minh, hơn nữa lại là lớp học chỉ có hai học sinh, vì thế chỉ cần một năm học, trình độ của cả hai đã ngang ngửa học sinh lớp ba. Khưu Tuyền đôi khi sẽ lại trêu chọc Hạ Ẩn, nói, chờ cậu hết bệnh rồi có thể đến trường, hai chúng ta có thể cùng một lớp, cậu xem như vậy tốt bao nhiêu.
Hạ Ẩn nghe thấy như vậy cũng cười, sau đó hắn phát hiện Khưu Tuyền nhìn hắn có chút ngẩn ngơ, vì thế liền xòe bàn tay ra, quơ quơ trước mặt Khưu Tuyền.
"Đang nghĩ cái gì a, sao lại ngẩn người ra như vậy?"
"Hạ Ẩn," Khưu Tuyền bắt lấy cái tay ngăn trở tầm mắt của mình, "Đôi mắt của cậu thật sự là quá đẹp..."
☆, (≧? ≦*)? ( hạ ẩn X Khưu tuyền )
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: năm đó tuổi trẻ khinh cuồng. . . . . .