Mục Dung nới tay, đả hồn bổng vẫn còn cắm trên mặt đất, cô nhìn quanh một vòng lạnh nhạt nó: "Hồn phách trên thế gian này đều thuộc sự quản lý của Địa Phủ, sao lại nói nước sông không phạm nước giếng? Các người nghĩ không ở lại Phong Đô thì có thể ung dung đứng ngoài vòng pháp luật sao?"
Tang Đồng nhíu mày, âm sai bình thường lạnh như băng này thật đúng là có tài mà. Mấy cái hồn già này ỷ vào việc được nhận ân điển, lại được địa mạch phù hộ nên biết người tu đạo như cô không có cách trừng trị bọn họ, nhưng Mục Dung thì khác.
Tang Đồng thu lại đào mộc kiếm, nhường lại sân nhà cho Mục Dung, cô cũng muốn nhìn một lần, xem xem năng lực của Mục Dung lớn đến cỡ nào.
"Hiện tai trên dương gian có năm người tính mạng gặp nguy hiểm, tôi là âm sai theo thông lệ đến thăm hỏi, các người phái một người ra đây gặp tôi!"
"Âm sai bớt giận, bần sĩ là Mặc Thừa Tự."
"Ngài là..."
Sắc mặt Mặc Thừa Tự có chút cổ quái, nhưng chớp mắt liền biến mất cười đáp: "Tôi là ông của nó."
"Ra là Mặc lão thái gia, đường mệnh của năm người nhà họ Mặc đều đứt, là do mộ tổ khí số đã tận hay là do nguyên nhân nào khác?"
Mặc Thừa Tự đẩy gọng kính:" CHuyện của bọn họ không liên quan đến bọn tôi, âm sai đại nhân bọn tôi nhận qua ân điển, cũng nhận được hồng ân ở điện Diêm Vương, cho phép người nhà họ Mặc ở lại đây đợi cơ hội luân hồi, việc ngài hỏi bọn tôi không biết, mời trở về."
'Xoẹt' một cái, ở bên cạnh Mặc Thừa Tự xuất hiện một người đàn bà mặc sườn xám, vẻ mặt bà lo lắng nhìn Mục Dung muốn hỏi gì đó lại thôi.
"Đàn bà ra đây làm gì? Còn không mau trở về?"
Mục Dung híp mắt: "Vị này là?"
"Để đại nhân chê cười, vị này là  vợ tôi, cùng tôi chôn ở đây."
Mục Dung 'A' một tiếng, đột ngột xuất thủ,một đầu xích sắt lập tức quấn quanh người bà, một đầu khác lại nằm trên tay Mục Dung. Mục Dung tiện tay kéo một phát, bà liền vô lực bị kéo đến bên cạnh Mục Dung.
"Âm sai đại nhân, ngài là có ý gì?"
Mặc Thừa Tự muốn tiến lên, nhưng lại kiêng kỵ Mục Dung, hai mắt hắn phun ra lửa trừng trừng nhìn Mục Dung.
"Không có gì, muốn mời phu nhân theo tôi trở về một chuyến, xin Mặc lão thái gia yên tâm, tôi có thể bảo đảm phu nhân an toàn."
"Càn rỡ!"Nơi xa truyền đến tiếng quát lớn, giống như tiếng chuông vang. Lão nhân mặc đồ cổ trang, chống quải trượng đầu rồng xuất hiện trên đỉnh núi, phía sau lão còn có hơn trăm cái hồn phách, nam có nữ có,quần áo khác nhau, không cùng thời đại. Lão nhân mở rộng bước chân, khoảng cách hơn trăm thước chỉ cần ba bước chân.
Mục Dung kéo người đàn bà ra phía sau, nhanh nhẹn rút lại đả hồn bổng, dựng lên trước ngực. Lão nhân râu tóc bạc trắng, không giận tự uy, râu dài phủ xuống ngực, nện quải trượng đầu rồng xuống. Mục Dung lui về sau một bước, nâng đả hồn bổng qua đỉnh đầu 'RẦM' một cái, lão nhân lui lại một bước.
Sắc mặt Mục Dung âm trầm như nước, lão già này không đơn giản, đặc biệt là cây quải trượng kia, cư nhiên có thể đối kháng với đả hồn bổng!
"Bịch" một tiếng, Mặc Thừa Tự quỳ gối trước mặt lão nhân: "Lão tổ tông, Thừa Tự bất hiếu, làm phiền ngài tự thân xuất mã, lão tổ tông bớt giận, lão tổ tông tha tội!"
Lão nhân nhấc chân hung hăng đạp Mặc Thừa Tự một cước, người sau lăn mấy vòng trên đất, không dám nửa lời oán trách, bò lại vị trí cũ tiếp tục quỳ. Đối diện nói ít cũng có hơn trăm người, nam có quỷ có, từng đôi từng đôi đứng phía sau lão nhân. Hình như liệt tổ liệt tông của Mặc gia đều có mặt ở đây, ai ai cũng là vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Mục Dung.
Người chết như đèn tắt, tuy việc của quỷ hồn làm được không nhiều, nhưng quỷ hồn có một loại từ trường đặc biệt, từ trường này có thể làm cho người sống cảm giác không thoải mái. Ví như đi qua chỗ tối tăm vắng người đột nhiên rùn mình một cái, chính là bị quỷ sượt qua người, thậm chí có một số người có thể chất mẫn cảm, đến mấy nơi có thứ không sạch sẽ thì sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, miệng khô lưỡi cứng, toàn thân khó chịu.
Đây là từ trường do quỷ hồn tạo ra. Một cái quỷ hồn tuy có thể làm thân thể người sống sinh ra khó chịu, không đủ để gây sợ hãi, nhưng ở trước mặt lại có hơn trăm cái quỷ hồn, hơn nữa đều là lão quỷ, bọn họ đều đồng dạng như nhau, từ trường tỏa ra không thể xem thường.
có thể nói ngoại trừ Mục Dung, mọi người đều cảm thấy áp lực. Sắc mặt Tang Du hết sức khó coi, A Miêu đang nhập vào thân thể của Mục Dung cũng không muốn ở lại nơi này, cô chẳng qua chỉ là vô căn chi hồn, tùy tiện một cái hồn phách của Mặc gia cũng có thể giết chết cô, Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, đứng trước che chắn cho hai người, nhỏ giọng niệm kinh văn, Tang Đồng thì bị một trận tê hết da đầu.
Mục Dung bảo về người đàn sau lưng, nhàn nhạt nói: "ý của Mặc gia là gì?"
Mặc lão tổ nện quải trượng đầu rồng, nói: "Âm sai, mau thả con dâu Mặc gia ra, đem người xuống núi!"
Tang Đồng quay đầu thoáng nhìn Tang Du, thấy sắc mặt tái nhợt, mặt mũi đều là mồ hôi của nàng thì nổi giận, mạch máu trên trán nổi lên, ấn pháp quyết*, nghiêm nghị quát: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, còn vọng tưởng muốn tổn hại sinh mệnhà? Được, hôm nay tôi sẽ cho nổ tan địa mạch này, nhìn xem các người làm mưa làm gió thế nào!"
(Quên mất cái vụ giải nghĩa pháp quyết: ấn pháp quyết là kiểu như mình tính cái gì đó trên đầu ngón tay ý. nói thế cho dễ hình  dung động tác, còn nghĩa sâu xa mời google.)

Mục Dung nhíu nhíu mày, nhớ lời nhắc nhở của Tô Tứ Phương, giơ tay chặn lại Tang Đồng: "Giao cho tôi"
Tang Đồng lo lắng nói: "Du nhi sắp chiu không nổi rồi!"
Câu nói thành công phá vỡ nỗi bất an cuối cùng của Mục Dung, 'BA' một cái, khiên chắn xuất hiện bên trên cánh tay Mục Dung. Khiên chắn nửa trắng nửa đen, một bên viết 'thiên hạ thái bình' một bên lại viết 'thấy là phát tài'. Khiên chắn vừa hiện ra, áp lực bốn phía đều giảm không phanh, Tang Đồng ngạc nhiên nói: "Vô thường thuẫn sao?"
Hóa ra lúc Mục Dung nhờ Hách Giải Phóng câu hồn dùm, cũng thuận miệng nói ra mục đích của chuyến đi, Hách Giải Phóng nói với Mục Dung: Chuyện của Mặc gia không đơn giản, tuy Mục Dung là âm sai, nhưng vẫn là sinh hồn, hơn nữa nếu rời khỏi thành phố Sơn Dương, âm sai ở nơi đó thấy sinh hồn Âm sai như cô sẽ không thèm nể mặt, hắn không yên tâm liền cho Mục Dung mượn vô thường thuẫn.
"Cầm đi, đây là Thất gia Bát gia ban thưởng."
"Đây là của cậu, tôi không lấy."
"Tôi đâu có cho cô, chỉ cho cô mượn thôi, khiên này là của hai vị Thần Quân, nếu âm sai nơi đó trách cô nhiều chuyện thì lấy khiên chắn này ra, bọn họ có không nể mặt cô cũng không dám đắc tội với cái khiên này, thứ hai, tôi điều tra chuyện của Mặc gia rồi, địa mạch ở mộ tổ nhà bọn họ có chút đặc biệt...Nói sao cũng là nhân vật có máu mặt, chỉ sợ âm sai không phải là đối thủ của họ. Thất Gia và Bát Gia dù gì cũng là Thần Quy, tấm khiên này dư sức đối phó bọn họ.
"Hách Giải Phóng, cám ơn."
"Khách sao gì chứ, bình an trở về là được rồi."
Mặc gia lão tổ tông nhìn thấy vô thường thuẫn liền giật mình, đánh giá Mục Dung hỏi: "Chưa thỉnh giáo, túc hạ* là ai?"
(Túc hạ* là danh từ hồi xưa để chỉ người, một kiểu kính trọng ấy)
Tang Đồng liếc mắt: Già còn không biết xấu hổ, tự giới thiệu bao nhiêu lần còn không thèm để vào mắt, người ta vừa bày ra đồ chơi thì lại kêu 'túc hạ'???
Mục Dung thu lại vô thường thuẫn, không ngạo không kiêu trả lời: " Mục Dung, thuộc Nguyệt bộ học viện Tử Thần, Phong Đô thành."
Mặc gia lão tổ hơi tái mặt, nhìn thấy nhục thân của Mục Dung, nghi ngờ hỏi: "Phía sau là nhục thân của túc hạ?"
"Không sai"
"Sinh hồn cũng có thể làm âm sai?"
"Cái này hình như không liên quan đến ngài?"
Sắc mặt Mặc gia lão tổ tông thay đổi mấy lần, hắn đã quen cái kiểu cao cao tại thượng, bây giờ lại bị một đứa nhỏ hơn hắn mấy trăm tuổi vô lễ như vậy nhất thời không tiếp nhận được, nhưng hắn sống đủ lâu để biết lai lịch về tấm khiên của Mục Dung, âm sai có đến ngàn ngàn vạn vạn, cho dù chết trong tay hắn một hai cái cũng không sao.
Nhưng nếu là người của hai vị Thần Quân...thì hắn nhất định phải cân nhắc một chút.
Hắn chuyển đổi sách lượng, nói với người sau lưng Mục DUng: "Tố Lan, con là con dâu Mặc gia, ngoan ngoãn trở về, ta không trách con."
Cho du không quay đầu nhìn thì Mục Dung cũng cảm thấy được sự khẩn trương của người sau lưng, cô tiếp lời đáp trả: "Phu nhân bị tỏa hồn liên giữ lấy, tôi không thả người thì đừng mơ động được một bước, chư vị ở đây chắc cũng biết tỏa hồn liên là cái gì nhỉ?"
"Tang Du!" A Miêu ôm lấy thân thể mềm nhũn của Tang Du, dưới áp lực quá lớn, Tang Du đột nhiên té xỉu.
"Không cần cùng ông già này dông dài, Mục Dung chúng ta đi!"
Mục Dung chắp hai tay thi lễ: "Mặc gia lão tổ tông xin yên tâm, tôi chỉ mang người đi hỏi mấy câu, ngày mai nhất định trả về."
Nói xong liền kéo theo Mặc thị Tố Lan đi, sau lưng truyền ra giọng nói hùng hồn: "Tố Lan, ngươi thân là người nhà họ Mặc, đừng tiếp tục phạm thêm sai lầm!"
Tang Đồng làm một bài kiểm tra đơn giản cho Tang Du, chỉ là chút mất sức dẫn đến hôn mê. Tô Tứ Phương cõng Tang Du ra khỏi mộ tổ, hội hộp với người nhà họ Mặc.
Tang Đồng như gió vọt tói trước mặt Mặc Trọng Khê, nổi giận đùng đùng nói: "Chuyện của các người, thêm mười vạn!"
Nói xong không thèm nhìn phản ứng của Mặc Trọng Khê, đi thẳng một nước. Trở về nhà tổ của Mặc gia, A Miêu chăm sóc Tang Du, Đường Liêm Tử chăm sóc Lâm Hoan, Tang Đồng gọi Mặc Trọng Khê và mẹ của hắn, còn vợ chồng Bảo Tiểu Huyên. Thêm Mục Dung, Tô Tứ Phương, linh hồn của Mặc thị Tố Lan, tám người ở tại từ đường nhà tổ.
Tang Đồng lấy ra ngưu nhãn, đưa cho mọi người: "Thử đi, để các người nhìn, bỏ tiền không phí." cũng nếm thử sự kinh hãi của Du nhi chút đi!
Mặc Trọng Khê nhỏ xong ngưu nhãn, nhìn thấy  từ đường từ đâu ra xuất hiện thêm một người, hắn thấy người đó có chút quen mặt, lập tức sững sờ.
Mẹ của Mặc Trong Khê cũng nhỏ xong ngưu nhãn, nhìn thấy Tố Lan, đầu gối mềm nhũn, co quắp ngã trên đất, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
Bà dùng giọng nói run rẩy kêu lên: "Mẹ chồng?"
"Mẹ...vị này là?"
"Trọng Khê, nhanh...nhanh quỳ xuống, là..là bà của con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play