*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1: Âm Sai Mục Dung.
Gia viên Hân Hân ở ngoại thành thành phố Sơn Dương bốn giờ sáng.
Trước nhà 403, một nhà ba người vẻ mặt tức giận mặc đồ ngủ đứng trước cửa.
Người đàn ông đang ôm đứa bé trai tầm sáu bảy tuổi im lặng không nói gì.
Người phụ nữ mập mạp bên cạnh  mặc áo ngủ in hoa, thành phố Sơn Dương nằm ở phía bắc, tiết trời cuối  thu thời điểm lúc rạng sáng bốn giờ là lúc lạnh lẽo nhất.
"Mở cửa! Có ai ở nhà không, mau mở cửa!"
Người phụ nữ giơ tay đập đùng đùng vào cửa  nhà số 403 đang đóng chặt.
"Thục Phân, hay là thôi đi. Chắc không có ai ở nhà đâu, ban ngày chúng ta lại đến đi."
"Thôi cái gì! Trong nhà bây giờ khác nào Thủy Liêm động không? Ông là cái đồ bỏ đi, không thể giúp được việc gì cả. Đèn trần nhà tôi mới thay giờ hỏng hết cả rồi đấy!"
"Có ai ở nhà không? Mau mở cửa, nhà các người rỉ nước ảnh hưởng đến người khác đây này, còn không mở cửa bà đây báo cảnh sát!"
Đang nói, cửa phòng 402 chợt mở cửa, một thanh niên bẩn thỉu thò đầu ra: "Chuyện gì vậy?"
402 là gia đình của A Minh, trạch nam làm nghề tự do, bốn giờ sáng chuẩn bị vào giấc ngủ hắn liền nghe tiếng đập cửa ầm ĩ, tò mò nên liền mở cửa góp vui.
"Tiểu tử, cậu có biết chủ nhà này không? Đúng là không ra gì cả, tôi ở phòng dưới 302, mới vừa dọn dẹp trang trí xong được mấy ngày, ở còn chưa nóng mông, cái đồ gia hoả này, ống thoát nước bị rỉ ào ào chảy nước xuống phòng tôi, trần đèn thủy tinh vừa thay cũng hỏng mất!"
A Minh lắc đầu: "Không quen biết, đại tỷ, cô đập ầm ĩ như vậy người ta còn không mở cửa chắc là không có ở nhà rồi. Cô cũng đừng đập tiếp làm gì mới hơn bốn giờ sáng làm phiền hàng xóm thì không hay, với cả hôm nay là cuối tuần mà chắc là người ta ra ngoài ăn chơi rồi, tôi thấy hay là đại tỷ đây đi nói với quản lý toà nhà, đợi đến sáng chủ nhà về rồi giải quyết riêng đi."
"Tiểu tử này nói đúng đó Thục Phân, đừng đập cửa nữa, chúng ta đi nói với quản lý đi."
"Ông xem, phiền muốn chết mà!"
Đang lúc nói chuyện, dòng nước từ trong khe cửa tràn ra ngoài, không cần mở cửa cũng biết thảm cảnh trong phòng ra làm sao.
Thục Phân chán ghét nhấc chân tránh khỏi dòng nước, mang bực bội trong lòng đập mạnh vào cửa phòng 403 một cái mới chịu đi về.
Ngay lúc này, cô gái áo đen đâm đầu đi tới, cô gái này ăn mặc quái dị, mặc độc một áo màu đen vừa rộng vừa dài đến mắc cá chân, ống tay áo to đến mức không thấy được tay.
Cô gái tết tóc đuôi ngựa, ngũ quan xinh đẹp, da thịt trắng nõn, đôi môi mỏng mím thành một đường, nhưng dáng vẻ lạnh lùng, toát lên vẻ người lạ đừng đến gần.
Thục Phân còn đang càu nhàu chuyện bỏ ra biết bao nhiêu tiền trang trí nhà cửa, cái đèn trần thủy tinh kia bà đây thích biết bao nhiêu, dường như không nhìn thấy được cô gái kia đang đi đến.
Hành lang nhỏ hẹp căn bản không thể chứa nổi ba người song song đi qua, mà cô gái kia cũng không có chút ý tránh né, chỉ sau một khắc một màn quỷ dị đã xảy ra.
Cô gái áo đen "đi xuyên qua" Thục Phân, còn Thục Phân vẫn không hay biết gì tiếp tục càu nhàu lẩm bẩm.
Cô gái nhón nhẹ chân, liền bay lên lơ lửng. Hướng về phòng 403, xuyên qua cửa đi vào.
Trong phòng nước ngập tới mắt cá chân, trên mặt nước trôi nổi những vật dụng hằng ngày, trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ là một thiếu nữ đang nằm, tướng mạo y như đúc với cô gái mặc áo đen, chỉ khác chút là thiếu nữ đang nằm ngủ kia nhiều hơn cô gái mặc áo đen một tia huyết sắc.
Thiếu nữ trên giường ngủ tóc đen xoã dài, trên trán còn dán một lá bùa màu vàng.
Cô gái áo đen đảo mắt, trong mắt loé lên chút tức giận. Cầm lên pháp ấn, cô nhìn về mấy chỗ thoát nước trong phòng miệng lẩm bẩm, mặt nước yên tỉnh hiện lên vòng xoáy, tiếng thoát nước phù phù chuyển đến chưa đến nửa giờ trong phòng đã không còn vũng nước nào.
"Mục Dung, ngươi đừng hòng bắt được ta!"
Nửa đêm tỉnh lặng, cư xá trống trải đột nhiên vang lên tiếng la hét thê lương.
Cô gái áo đen đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy bảo an toà nhà đang đứng dưới lầu, đèn đường mờ vàng lại chiếu mặt hắn ra trắng bệt một mảng, bảo an cầm trong tay cây gậy lớn, chỉ thẳng vào cửa sổ nhà Mục Dung.
Mục Dung bay ra ngoài, đứng trước mặt bảo an, chân bắt chéo chân, ôm cánh tay của mình lạnh lùng nói: "Hoàng Á Nam, ngươi khi còn sống không có kiếp lỗi nặng nào, như sau khi chết, đầu tiên là đào tẩu khỏi tay ta, tiếp đến chiếm dụng cơ thể người sống, những điều này đều là trọng tội, chẳng lẽ ngươi muốn kiếp sau không thể làm người?"
Bảo an hai mắt đỏ bừng trừng cô, thân thể nhẹ run khoé miệng chảy ra chất lỏng trong suốt, mồm miệng không rõ nói :"Ta không muốn đầu thai! Không muốn có kiếp sau! Cũng không nên chết!  Mục Dung, những chuyện này là ta cảnh cáo ngươi, đừng chọc điên ta! Trên đời này có không ít vong hồn, vì cái gì hết lần này đến lần khác nhắm vào ta!"
Mục Dung híp mắt, càng thêm lạnh lùng: "Ngươi cho rằng trốn ở thân thể người thì không sao?"
"Soạt" một tiếng, trên tay Mục Dung đang trống rỗng xuất hiện xích sắt.
Bảo an nhìn qua xích sắc lập tức kiêng kị, nhưng vẫn kỳ quái cười: "Mục Dung ngươi dám sao? Sao không mở to quỷ nhãn của ngươi ra mà nhìn một chút? Chủ nhân của thân thể này vận rủi quấn quanh, thân thể lại mắc bệnh, hồn vía bất ổn. Ngươi xuống tay với ta, hắn đừng mong sống!"
Mục Dung hít một hơi, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo, gắt gao nhìn chầm chầm bảo an nhưng vẫn không hề cử động thân thể.
Bảo an thấy vậy cười càng thêm lớn, cư xá yên tỉnh tiếng cười truyền đi rất xa, hắn chậm rãi lui người: "Không được đuổi theo! Nếu không ta liền đập đầu chết!" Nói xong xoay người chạy.
Mục Dung nhìn bảo an chạy biến, không đuổi theo chỉ nhẹ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời , phía đông đã sáng lên từ khi nào, cô cũng nên trở về thân thể thôi.
Không nghĩ đến nhất chính là Hoàng Á Nam nhìn thảm hại lại có oán lực như vậy...
Mục Dung bay về phòng 403, lướt đến phòng ngủ nằm xuống, hai thân thể hoàn toàn trùng khớp, thiếu nữ trên giường bỗng nhiên mở mắt.
Mục Dung đưa tay bóc ra lá bùa trên trán đặt xuống gối, đứng dậy xuống giường đi chân đất thu dọn lại nhà cửa.
Sáng sớm hôm sau, Mục Dung chủ động đi đến nhà 302 gõ cửa.
"Ai?"
"Xin chào, tôi ở lầu trên phòng 403."
Thục Phân nghe đến liền nổi điên, không thèm quan tâm cái gì liền mở rộng cửa quát: "Cô về thì tốt, cô xem đi, cô xem nhà bọn tôi có giống cái trại nuôi cua không? Cái đèn trần lớn..."
Người phụ nữ nói đến đây thì im lặng, Mục Dung không nói thêm chỉ lấy một xấp tiền từ trong túi ra, sau đó lại lấy thêm một cái phong bì nhét tiền vào trong đi cho Thục Phân 
"Xin lỗi chị, hôm qua tôi không có ở nhà, ống nước bị nổ, tổn thất của chị tôi nhất định bồi thường, chị xem nhiêu đây đã đủ chưa?" 
Mục Dung lễ phép mỉm cười, ngữ khí dịu dàng nhưng đáy mắt lại không chút vui vẻ, lời nói của cô như được lập trình sẵn.
Thục Phân nhận phong bì mở ra đếm, không chỉ đủ mà còn dư không ít, lập tức chuyển từ tức giận sáng vui vẻ.
"Ôi! Cô gái, mấy chuyện này cũng là tại quản lý toà nhà, chống nước thôi cũng làm không tốt, chút nữa tôi đi tìm bọn họ, một năm thu không biết bao nhiêu phí mà làm không đâu ra đâu cả, ống nước nhà cô bị nổ đúng không? Chút nữa theo tôi đi tìm bọn họ, xem xem có gì cần bồi thường không."
"Tôi có việc không đi được, chị có vẻ bận rộn, tôi về trước?"
"Được được, không phiền cô!"
Mục Dung xoay người trong vòng một nốt nhạc, lễ tiết tươi cười lập tức biến mất.
Cô không về nhà trực tiếp xuống bãi đỗ xe, lấy xe chạy đến nơi hẻo lánh, nơi xe dừng lại là một vùng núi chỉ dành cho xe đạp.
Mục Dung bộn bề nhiều việc.
Buổi sáng là chủ cửa hàng vàng mã phục vụ người sống. 
 Buổi tối lại làm Tử Thần phục vụ Địa Ngục, tích nhặt ân đức cứu giúp Thân sinh.
Đạp xe mười lăm phút là đã đến cửa tiệm, mấy năm nay trong nước bắt đầu phổ biến hoả táng, thành phố Sơn Dương là một trong những thành phố thí điểm cho việc này.
Cuối năm trước ở vùng ngoại ô vừa xây xong trung tâm mai táng và dịch vụ chăm sóc linh cữu . Hai nơi này vừa làm xong giá nhà phụ cần giảm xuống đáng kể, có không ít hộ gia đình đối với việc này hết sức bất mãn, ai có điều kiện liền trực tiếp dọn đi. Mục Dung nắm lấy cơ hội này liền có thể mua căn nhà 403 ở Hân Hân gia viên.
Từ cửa hàng vàng mã của Mục Dung đi về hướng tây mười lăm phút là đến trung tâm mai táng và dịch vụ chăm sóc linh cữu của thành phố Sơn Dương, vì vị trí thuận lợi nên cửa hàng vàng mã sinh lời không tệ.
Đạp xe nửa đường Mục Dung ngừng lại trước chỗ bán đồ ăn sáng, bà chủ thấy cô liền cười ha hả mang theo cái túi đi ra. Bên trong túi đựng một chén tương đậu không đường và bốn cái bánh bao nhân rau, Mục Dung treo túi lên tay cầm xe đạp, hướng bà chủ gật đầu.
"Hôm nay cũng là 3 tệ rưỡi, còn lại 262 tệ rưỡi!"
Bà chủ nhìn Mục Dung đi xa liền lắc đầu: "Cô gái này, hai năm chỉ ăn một loại..."
Mục Dung ngừng xe, cầm theo túi nhựa, từ trong túi quần lấy ra chìa khoá rồi xoay người cúi xuống mở khoá, soạt một cái cửa sắt cuốn lên.
Bên trông tiệm tràn ra một ít âm khí, Mục Dung mặt lạnh đi vào. Cửa hàng nhỏ như nhà để xe, bên trong bày đủ thứ kiện hàng, giấy vàng ngựa trắng, còn có hình nộm giấy mặc váy xanh váy trắng, tất cả đều không có mắt.
Đương nhiên còn có những thứ khác, tỷ như phương tiện giao thông, cỗ kiệu thuyền buồm, nến nhang đèn hoa đầy đủ mọi thứ.
Mở đèn bên trong cửa hàng vẫn còn chút quạnh quẽ, cô đi đến bàn làm việc, mở túi lấy đồ ăn sáng.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói: hy vọng chúng ta có thể dắt tay nhau cùng đi qua.
Mị: edit bôi này có thể đọc rap. Phẩy và xuống hàng nhiều quá rồi. 


              Hắc bào thiếu nữ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play