Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng cả đoàn người cùng nhau đi bộ đến phía sau núi chỗ mộ tổ của Mặc gia, Tang Đồng đeo kính đen, tay nâng la bàn, lòng hiếu kỳ hỏi: "Mặc tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, tại sao tổ tiên  của ngài chọn trúng ngọn núi này?"
Mặc Trọng Khê nghe hỏi, vẻ mặt tự hào cười nói: "Nói đến mộ tổ nhà chúng tôi thì đúng thật là có một chút chuyện cũ, lão tổ của tôi gia tài bạc triệu, thích làm việc thiện, năm đó trời làm đại hạn, không có nhà nào thu hoạch được một hạt thóc, lão tổ liền mở kho lúa, phát cháo hơn trăm ngày, cứu tế bá tánh cùng tứ phương. Có một vị đạo sĩ trong lúc du ngoạn nhìn thấy thiện tâm của lão tổ, nghĩ muốn xin lão tổ một chén nước, lão tổ không những cho vị đạo sĩ nước, còn giữ hắn ở lại mấy ngày tận tình chiêu đãi, vị đạo sĩ rất cảm kích, trước khi đi còn dẫn lão tổ đến phía sau ngọn núi, ở tại chỗ này rút ra trâm cài tóc ghim xuống đất, nói với lão tổ: Sau khi tiên sinh chết thì chôn ở đây, con cháu đời sau đều có thể chôn ở dưới chân ngài, tám trăm năm vồn vinh không thay đổi."
Tang Đồng nhẹ gật đầu, lòng có chút khâm phục: Vị đạo sĩ này tuyệt đối không phải người bình thường, Mặc gia có thể gặp được hắn cũng coi như là nhờ mệt mỏi làm việc thiện tích được đại công đức.
Nếu như đoán không lầm, năm đó vị đạo sĩ này dùng châm cài ghim xuống chính là trúng được địa mạch trong ngọn núi này, thiên hạ phân bổ vô số địa mạch, địa mạch nhỏ thì vồn vinh một trăm năm, đại mạch thì tám trăm năm.
Tại một phạm vi nhất định ở mỗi địa mạch, chôn bên trái giàu, chôn bên phải quý, nhưng phong thủy phần lớn đều lấy châm ngôn 'không cầu có công, chỉ cầu không tội' , đại da số chỉ muốn phòng ngừa hung địa, nuôi thi địa để khắc chế địa huyệt của hậu thế, về phần có phú quý hay không thì toàn nhờ vào vận khí.
Dựa vào nguyên tắc này, thầy phong thủy tuyệt không dám chọn phần bên trên địa mạch, nhiều ít cũng sẽ tránh xa một chút, để tránh địa mạch chuyển dời ép đến mộ phần nhà mình, chôn ở địa mạch mà bị địa mạch chặn lại sẽ xuất hiện hiệu quả trái chiều.
Vị đạo sĩ chí ít cũng phải dự doán được hướng đi tám trăm năm của địa mạch nên hắn mới dám chọn, Mặc gia phát triển mấy cái thế hệ đã chứng minh phán đoán của hắn là chính xác.
Đột nhiên!
Phía sau truyền đến một trận kêu rào thảm thiết. Lâm Hoan ngã xuống đất, thống khổ lăn lộn giãy dụa.
"ĐAU!! CHỊ ĐỒNG, CỨU EM, CỨU EM!"
Toàn thân Lâm Hoan đỏ ứng, hai mắt sung huyết, vẻ mặt nhăn nhỏ, tiếng thét thất thanh, giống như đạng chịu đau đớn cực độ.
"Em sao vậy Lâm Hoan?!"
"CHỊ ĐỒNG, LỬA! LÀ LỬA!!!!"
Tang Đồng dứt khoát giao la bàn cho Tang Du, hai tay kẹp dưới nách Lâm Hoan, nhanh chóng kéo hắn lùi về sau. Kéo gần trăm thước, thân thể Lâm Hoan mềm nhũn thôi giãy dụa. Mồ hôi tầng đường tầng đường chảy xuống, thân thể hắn vẫn còn run rẩy, Mặc Tiểu Bảo ôm lấy Mặc lão thái, đến ngay cả Mặc Trọng Khê cũng bị cảnh này dọa sợ.
Lâm Hoan thở hồng hộc, nắm chạy tay Tang Đồng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lên đỉnh núi phía xa: "Chị Đồng, nóng quá, là lửa giận đốt lên người của em, đau lắm!"
Tang Đồng giương mắt nhìn lên, bên trong một mảng um tùm xanh tốt, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mộ bia của tổ tiên Mặc gia.
"Liêm Tử, em ở lại với Lâm Hoan."
"Dạ chị Đồng."
Tang Đồng mở balo lấy ra hai chai nước khoáng đưa cho Đường Liêm Tử và Lâm Hoan: "Ở ven đường chờ chị."
"Dạ."
Tang Đồng sờ sờ mũi, nhìn Đường Liêm Tử nói: "Cảm giác không ổn lập tức quay về, không cần chờ chị." lại nhỏ giọng nói thêm: "Vật bảo mệnh cũng mang theo về."
Đường Liêm Tử gật đầu. Tang Đồng đứng dậy,ra hiệu tiếp tục xuất phát. Gương mặt cô lạnh lùng dẫn đầu đi trước, Mục Dung bàn giao thân thể cho A Miêu, Tang Du đi ở giữa, Tô Tứ Phương đi cuối cùng.
Mục Dung bay đến bên cạnh Tang Đồng, 'xoạt' một cái tỏa hồn liên nằm trên tay cô.
Người nhà Mặc gia cùng vợ chồng Bảo Tiểu Huyên tụ lại thành một cục, khúm núm lo sợ đi theo sau. Ngoại trừ âm thanh cỏ dại xẹt qua vải vóc thì không có chút tiếng vang nào.
Đi được ba mươi phút, Tang Đồng nhìn thấy cây tùng mọc lên thẳng tấp, phía sau cây là một loạt cọc đá cẩm thạch, phía trên cọc đá điêu khắc mấy cái hình thú nhỏ, Tang Đồng đo thử chiều dài của cọc đá, cho dù địa thế không bằng phẳng nhưng  mỗi cọc đá đều dài đủ ba phân ba tấc, độc nhất cọc ở giữa dài đủ sáu tấc sáu phân, nghĩa địa này xây dưng vô cùng quy củ.

Cô và Mục Dung dẫn đầu đoàn người băng qua cọc đá, đi vào mộ tổ Mặc gia. Trong khoảnh khắc Mặc Trọng Khê đặt chân vào mộ tổ, gió từ đâu nổi lên dữ dội, tiếng lá cây xào xạt bên tay không dứt. Mặc Trọng Khê ngây người đứng tại chỗ, toàn thân rét run, tiến thối lưỡng nan. Gió lớn thổi qua khuôn mặt của hắn, đau nhức tựa như vừa bị người khác vã vào.
'Oa' một tiếng, em gái của Tiểu Bảo khóc lớn, mẹ của con bé giật mình gắt gao che miệng của con bé lại. Con bé kinh sợ vô cùng, đôi mắt to tròn ngập tràn sợ hãi, nước mắt chảy không ngừng.
Tang Đồng nhanh tay lẹ mắt, dùng sức đẩy Mặc Trọng Khê một cái, người sau trọng tâm không vững liền bị đẩy lùi về sau hai bước, mông đặt trên đất.
Gió ngừng thổi, lập tức ngừng thổi.
Rõ ràng trước một giây thổi đến làm người ta không cách nào mở mắt, không một chút dấu hiệu chậm lại, nhưng từ lúc Mặc Trọng Khê té ngã liền ngừng.
Tang Đồng và Mục Dung đều nhìn Mặc Trọng Khê, nơi hắn ngã vừa đúng là nơi bên ngoài mộ tổ Mặc gia.
Tang Đồng đi ra, lấy lại valy trên tay người nhà họ Mặc, đưa cho A Miêu và Tang Du giữ lấy, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu không chút thương lượng: "Người nhà họ Mặc ở bên ngoài cọc đi, Tiểu Huyên và Gia Minh cũng ở lại, những người khác theo tôi."
Tuy Tang Đồng nhập môn thời gian chưa lâu, nhưng những lúc thực hiện nhiệm vụ đều sẽ đóng vai thầy phong thủy để che dấu thân phận, cô xem qua nghĩa đại không đến một trăm thì cũng có tám mươi, chưa từng gặp phải loại tình huống này.
Mộ tổ mà lại không cho hậu thế nhà mình đi vào à?!
Mục Dung cản Tang Đồng lại: "Để A Miêu và Tang Du ở ngoài đi, tôi về lại nhục thân giúp cô mang đồ."
Tang Đồng từ chối nói: "Đi theo tôi là an toàn nhất."
Mục Dung nhìn Tang Du một chút, lại mặt đối mặt với Tô Tứ Phương, sau đó yên lặng xoay người đi đến bên cạnh Tang Đồng, Tô Tứ Phương hiểu ý, tháo chuỗi phật châu trên cổ tay xuống, đeo lên cổ Tang Du.
La Như Yên lên tiếng: "Tiểu Du, cậu nghe thấy gì không?"
"Gì cơ?!"
"Vừa nãy lúc gió bắt đầu thổi, tớ nghe được một trận gào thét, người bên trong bảo bọn mình cút khỏi ngọn núi này, tớ cảm thấy chúng ta vẫn là nên...."
Tang Du lòng có chút lo sợ, cầm theo valy đi lên chen giữa Tang Đồng và Mục Dung: "Mục Dung, chị Đồng Đồng, lúc nãy hai người có nghe thấy không? Hình như người ở bên trong bảo chúng ta cút ra khỏi đây."
Tang Đồng nhíu mày: "Em cũng nghe thấy?"
"Dạ, nhưng không dám chắc lắm, là nương theo tiếng gió thì phải."
Tang Đồng hừ lạnh, mở balo lấy ra bình nước khoáng, đổ nước vào nắp, đặt trên lòng bàn tay, miệng niệm một đoạn chú. Mục Dung nhìn phật châu trước ngực Tang Du, bình tĩnh nói: "Chút nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng phải đứng sau tiểu Phương đại sư."
Tang Du theo bản năng muốn nắm lấy tang Mục Dung, giật mình nhớ đến trạng thái lúc này của Mục Dung, mới ân cần hỏi: "Vậy còn cô?"
Đôi mắt thâm thúy bởi vì quan tâm mà toát lên vài phần nhu hòa, Mục Dung khóe miệng nhẹ cong, lắc lắc tỏa hồn liên trong tay: "Tôi không sao."
Tang Đồng điểm một giọt chú thủy lên giữa mi tâm, mở valy lấy ra đạo quan nghiêm nghị mặc vào, lại từ valy lấy ra sấp bùa vàng, một cuộn dây đỏ bỏ vào trong người, tay siết chặt đào mộc kiếm. Lạnh lùng nói: "Tiếp tục đi!"
"Mục Dung!" Tang Du khẽ gọi.
"Ừm?"
"Cẩn thận ~"
"Ừm."
"Chị Đồng Đồng cũng cẩn thận ạ..."
Tang Đồng liếc mắt trừng Tang Du, bất mãn trình tự hỏi han của nàng. Tang Du ngượng ngùng cười, ánh mắt lại đặt lên người Mục Dung, thấy đối phương không biểu hiện gì mới lặng yên tiếp tục nhìn cô.
Phía sau lưng truyền đến âm thanh, Tô Tứ Phương đi đến bên cạnh nàng, Mục Dung mới quay người, nhún chân bay đến bên Tang Đồng.
Tang Du nhìn bóng lưng Mục Dung, trong lòng lại truyền đến tiếng nói của La Như Yên: "Cô ấy lo lắng cho cậu đó."
"Tớ biết mà."
Từ sau khi ra khỏi cổ họa, Mục Dung hoàn toàn thay đổi, Tang Du không biết đến tột cùng trong cổ họa đã xảy ra chuyện gì, sao có thể nhu hòa được hàn băng ngàn năm này, nàng hiếu kỳ, nhưng cũng không mở miệng hỏi, đó là sự tôn trọng nàng dành cho Mục Dung.
Đi chưa được mấy bước, gió lại nổi lên. Tiếng gào thét xen lẫn vào tiếng gió: "Cút khỏi ngọn núi này!"
Tang Đồng hừ lạnh, dựng đào mộc kiếm lên trước ngực, móc ra ba tấm bùa vàng, quát: "Chỉ là mấy cái hồn nát muốn ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, không mau hiện thân!"
"Cút khỏi ngọn núi này!"
Tang Đồng giận đỏ mặt, không nghĩ mấy người nhà họ Mặc này không thèm chừa cho cô chút mặt mũi nào, vừa định nộ khí thì Mục Dung đã ngăn trước người cô, giơ lên lệnh bài nhỏ màu đen: "Mục Dung, học viên Nguyệt bộ thuộc học viện Tử Thần ở Phong Đô Thành, mời tổ tiên Mặc gia hiện thân."
Gió thổi chậm dần, giọng nói quẩn quanh: "Âm sai, chúng ta nhận được sự bảo vệ của Địa Mạch, tuy vẫn thuộc phạm vi quản lý của Địa Phủ, nhưng cũng không ở Địa Phủ, ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, mau mau rời đi, sẽ tha cho các ngươi lần này."
"Hôm nay chúng tôi đến là muốn hỏi một cậu, hậu nhân của các người, một nhà năm miệng ăn của Mặc Trọng Khê tại sao đều bị cắt đứt?"
Một viên đá dấy lên ngàn con sóng, tiếng chửi rũa không ngừng vang lên bên tai, nam có nữ có, ong ong nhao nhao ồn như ong vỡ tổ. Tang Du đau đến kêu thành tiếng, nàng ngồi xổm xuống đất bịt chặt hai tai, nhưng không có tác dụng gì, những âm thanh này giống như trực tiếp truyền đến linh hồn nàng, làm nàng khổ sở đến không thể tả nổi.
Mục Dung cau mày, cổ tay khẽ lắc, tỏa hồn liên biến thành đả hồn bổng. Hai tay cô nắm thật chặt đả hồn bổng, giơ cao lên đỉnh đầu, dùng lực cắm xuống, đả hồn bổng bị cắm xuống đất hơn ba tấc: "Câm miệng!":
Giống như ai đó vừa nhấn nút tạm dừng, mới vừa rồi y như cái loa chợ ồn ào, trong nháy mắt im lặng như tờ.
~~~~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play