Mục Dung đi tới cửa hàng vàng mã, ngoài ý nghĩ; cửa hàng rất sạch sẽ, một dì hơn năm mươi tuổi nghe thấy tiếng mở cửa thì bỏ tờ báo đang đọc xuống, xuyên qua kính lão thật dày nhìn Mục Dung: "không bán hàng, chủ không có ở nhà."

Mục Dung cười: "Dì, con là chủ cửa hàng, dì là?"

Dì kéo ngăn tủ lấy ra bức hình, cẩn thận so sánh xong cười nói: "Aiz nha, còn là Mục Dung? Dì được tiểu Vương thuê tới chăm sóc gốc cây trong sân, dì họ Tôn, con gọi dì Tôn là được."

"Tiểu Vương? Là Vương Hạo sao?"

Mục Dung nhớ tới trước khi tiến vào Hoàng Sa Mạc Lĩnh, mình từng nhờ Vương Hạo giúp đỡ chăm sóc Tần Hoài An ở trong gốc cây kia, lòng có chút sầu não, mới qua mấy tháng người lại không còn...

Mục Dung nhẹ gật đầu nhìn quanh một vòng, thấy cửa hàng sạch sẽ thì rất hài lòng, sau đó đi ra sân sau nhìn tình hình phát triển của cây quế..

Thấy dì Tôn quấn một lớp rơm rạ quanh gốc cây, tuyết đọng cũng được quét lùa tới một góc trong sân.

Dì Tôn đi theo sau, dì về hưu ở nhà không có chuyện gì làm, may mắn thế nào lại có thể tìm thấy công việc thanh nhàn như này. Mỗi ngày đọc báo xem phim cuối tháng có thể cầm trên tay một ngàn rưỡi, mặc dù có chút xa nhưng buổi chiều ba bốn giờ thì có thể đóng cửa về nhà, không biết bà chủ về rồi có còn cho mình ở lại làm hay không.

"Cây này thuộc phương Nam, khí hậu Đông Bắc chúng ta quá lạnh làm dì nghĩ rất nhiều cách, mấy ngày trước trong cây có côn trùng nên dì đã nhờ đội bảo vệ phun thuốc rồi, con nhìn thử xem."

"Rất tốt, dì Tôn có lòng, trước đó Vương Hạo trả cho dì bao nhiêu một tháng?"

"Một ngàn rưỡi, trả trước nửa năm."

Mục Dung nhẹ gật đầu, xem ra nhân phẩm dì Tôn này cũng rất đáng tin: "Chút nữa con sẽ gửi dì tiền lương một năm, con có việc phải đi xa xin dì tiếp tục ở lại trông coi dùm con, chủ yếu nhất là chăm sóc cái cây này. Con để lại số điện thoại dì cần gì cứ gọi con."

Dì Tôn vui vẻ đồng ý: "Con uống trà không? Dì có mang trà Phổ Nhị ở nhà tới, dì pha cho con một ly nha."

"Không cần đâu, con đi ngay."

"Aiz aiz, để dì tiễn con."

Đi tới cửa Mục Dung dừng chân xoay đầu: "Đồ trong cửa tiệm, dì muốn bán cứ bán, giá ra sao dì tự định là được, giấy chế phẩm để lâu rất dễ bị giòn. Thật ra làm những thứ này rất đơn giản, nếu dì không ngại có thể nghiên cứu một chút, cửa hàng này buôn bán rất được."

Dì Tôn cười như trên mặt có hoa: "Có gì mà ngại con ơi, ai cũng có ngày đó mà! Chỉ là dì nghe nói không thể tùy tiện kiếm cơm nghề này, bát tự phải cứng mới được."

Mục Dung đánh giá dì một phen: "Dì yên tâm, dì có thể mà."

Nói xong câu đó, Mục Dung tự cảm thấy bản thân kỳ quái.

"Vậy nghe theo ý con à nha? Đúng lúc dì cũng vừa về hưu, bạn già lại đi sớm, con trai con dâu đều bận, cháu trai thì đang học đại học, haiz."

"Không sao, số điện thoại này dì cất kỹ, những thứ còn lại sao cũng được, chỉ nhờ dì chăm sóc cây quế trong sân. Có gì cứ gọi cho con."

Dì Tôn đột nhiên nhớ ra gì đó, kêu lên: "Con gái, chờ chút!"

"Còn chuyện gì ạ?"

"Nhìn xem dì lú lẫn, trước đây có hai cô gái đến tìm con, một tên Bảo Tiểu Huyên, một gọi Khúc Đình Đình, cả hai mang đến rất nhiều quà, dì để trong kho con đợi chút dì đi lấy cho."

"A, không cần, dì cứ giữ xài đi."

Không đợi dì Tôn từ chối, Mục Dung đã rời đi.

Mục Dung mua vé xe lửa đi xuôi Nam, mấy ngày trước tuyết vừa rơi nên không lạnh làm.

Đáng tiếc mấy năm nay khí hậu Đông Bắc ô nhiễm nặng nề, tuyết hai bên đường đều có màu đen, cũng gần tới giáng sinh, hàng quán hai bên đường trang trí muôn màu, không khí ngày lễ dày đặc.

Mục Dung gọi cho Bảo Tiểu Huyên, đối phương nghe giọng Mục Dung thì trước sững sốt sau mừng rỡ, lập tức đồng ý ngày hẹn của Mục Dung.

Điện thoại bên kia có tiếng con nít khóc, Mục Dung nhớ tới lần gặp mặt trước Bảo Tiểu Huyên đang mang thái năm sáu tháng, hiện tại con cô ấy chắc cũng được sáu tháng, thời gian trôi thật nhanh.

Bảo Tiểu Huyên mặc áo lông, quấn khăn choàng đi vào quán trà, nhìn thấy Mục Dung lập tức kinh hỉ: "Mục đại sư! Đã lâu không gặp rồi, vẫn khoẻ chứ??"

Mục Dung thấy Bảo Tiểu Huyên cả người đầy đặn, trên mặt tràn ngập hạnh phúc, cười nói: "Mới cắt tóc sao?"

"Ranh con kia cứ thích nắm tóc tôi nên tôi đi cắt luôn. Hình như cô gầy và đen hơn trước thì phải? Cô và Tang đại sư, còn có tiểu Du mấy tháng này đi đâu vâỵ?".

Nhắc đến Tang Du, đôi mắt Mục Dung ảm đạm, rất nhanh khôi phục: "Ra ngoài làm chút chuyện, tôi nghe dì Tôn nói cô có đến tìm?"

"Thật ra cũng không có chuyện gì, lần đầu đi tìm là nhờ Tang đại sư đặt tên cho bảo bảo, sau đó chỉ muốn đi gặp mọi người, mọi người còn muốn đi đâu nữa không?"

Mục Dung gật đầu: "Làm một người lữ khách, ngắm nhìn xung quanh."

Bảo Tiểu Huyên có chút không rõ, đột nhiên vỗ đùi nói: "Đúng rồi, cô còn nhớ trò Mộng Tưởng không?"

Mục Dung lại buồn lòng, hi vọng trạm xe buýt lại trở mình về khoản thời gian đó, xem như cả ngày Tang Du không thèm để ý tới mình cũng được.

Cô ôm thật chặt balo trong ngực, nhẹ gật đầu.

"Má ơi á, trò chơi đó không khác nào thuốc phiện tinh thần vậy đó, nghe nói có nhiều người tự sát vì nó lắm, làm tôi sợ muốn chết phải đi hai đợt trị liệu tâm lý luôn, tôi nhớ tiểu Tang hình như cũng có chơi, cô ấy không sao chứ?"

Mục Dung lắc đầu, bầu không khí đột nhiên xấu hổ, Bảo Tiểu Huyên vuốt vuốt mũi, hỏi: "Balo cô đựng bảo bối gì vậy? Từ lúc đi vào tới giờ cứ thấy cô ôm suốt."

Mục Dung ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng, Bảo Tiểu Huyên bị đôi mắt của cô làm cho mất tự nhiên.

"Là Tang Du."

"Hả?!" Bảo Tiểu Huyên sợ hết hồn, nhìn chằm chằm Mục Dung.

Thấy buồn bã trong đôi mắt Mục Dung, kinh ngạc trên mặt dần tiêu tan, hồi lâu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

"Không sao, tôi chuẩn bị dẫn Tang Du đi nhìn phong cảnh khắp nơi, có lẽ gần đây sẽ không ở Đông Bắc nữa, chúng ta đã lâu không gặp, nhìn thấy cô như vậy tôi cũng yên lòng."

Tuy Bảo Tiểu Huyên có một bụng nghi vấn, nhưng thấy Mục Dung như vậy cũng không mở miệng hỏi 

Cô lại nhìn balo trước ngực Mục Dung, nước mắt lăn dài 

Mục Dung rút khăn giấy đưa cho cô: "Nghĩ thoáng một chút, chuyện cũng đã qua."

Bảo Tiểu Huyên hít mũi: "Cảm giác được lần này cô thay đổi rất nhiều, sau này cô cũng phải thật tốt đó."

Bảo Tiểu Huyên muốn nói, lần này Mục Dung có tình có vị, không còn dáng vẽ lành lạnh nữa.

Sắc trời tối dần, hai người từ biệt, trước khi đi Bảo Tiểu Huyên ôm Mục Dung một cái thật to, nhìn cô đeo balo chậm rãi đi xa từng bước, bầu trời im ắng hạ xuống những bông tuyết, đắp lên dấu chân Mục Dung, một tầng lại một tầng.

Trong lòng Bảo Tiểu Huyên đột nhiên sinh ra cảm giác: đời này kiếp này có lẽ sẽ không gặp lại họ nữa.

Ngày tiếp theo, Mục Dung hẹn gặp Khúc Đình Đình, Khúc Đình Đình không tới một mình, phía sau còn có hai vị hộ lý, cô ngồi trên xe lăn được người đẩy tới, dáng vẻ tiều tụy như hoa hồng phơi khô.

Nhìn thấy Mục Dung, đôi mắt cô loé sáng rồi lập tức ảm đạm, thân thể giống như gỗ mục không thể chống đỡ tâm trạng chập chờn.

Hộ lý đắp khăn lên đùi Khúc Đình Đình, khom người nói với Mục Dung: "tình trạng cơ thể Khúc tiểu thư dạo này không tốt, xin ngài tận lực đừng trò chuyện quá lâu."

"Được."

Khúc Đình Đình nhìn Mục Dung thật lâu nhẹ nói: "Thời gian của tôi không còn nhiều."

...

Mục Dung ngồi tàu xuôi về phía Nam, đây là toa xe cuối, không tới mười người 

Cô nhìn phong cảnh hoang vu lướt ngang qua mắt, trong đầu hiện lên vô số cảnh tượng.

Đã từng nghĩ đời này sẽ như máy móc đi qua, có thể trước khi chết cứu được mẹ thì xem như cả đời sống không hối tiếc.

Ba năm quá khứ chấn động tâm hồn, có lẽ tâm lực cả đời đều dùng hết mất rồi.

"Thế nhân đều sợ địa ngục Tu La, nào biết yêu ly biệt, oán sẽ tăng, cầu không được, giận hờn trách mắng, sinh lão bệnh tử đều là khổ."

Mục Dung cố ý chọn chuyến xe lửa xa nhất, cần đi hơn ba mươi tiếng mới đến nơi, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn gào to, Mục Dung mua một ly mỳ tôm, nếm qua một chút rồi để nguyên lành.

Đêm dài, đoàn tàu nhàn nhạt đong đưa, toa xe rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Mục Dung mơ hồ cảm giác được xe lửa ngừng lại mấy lần, trong đó có một lần ngừng lại thật lâu, có lẽ là đi qua chỗ giao nhau quan trọng, Mục Dung nghĩ như vậy.

Thời điểm Mục Dung sắp ôm balo đi ngủ, đột nhiên cảm giác thấy một trận hàn ý lạnh thấu xương, kích thích cô mở mắt.

Không đúng! Trong xe quá yên tĩnh rồi!

Mục Dung siết chặt balo vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh xung quanh, sự yên tĩnh này quá chết người.

Trên cửa sổ xe đóng một tầng băng thật dày, tình huống này ở Đông Bắc cũng không có gì lạ, nhưng xe đã chạy gần hai mươi tiếng, không thể nào đóng tuyết như vậy được.

Đột nhiên Mục Dung nghe được tiếng con nít vui đùa, lúc xa lúc gần, là một trai một gái.

Mục Dung chậm rãi đứng dậy đeo balo lên lưng, vừa vén chăn hơi lạnh đã đánh úp vào áo bông thật dày 

Cô rón rén mang giày, liếc mắt nhìn bình nước đã kết một tầng băng vụn.

Mục Dung vừa đi vào lối đi nhỏ, tiếng trẻ con lập tức im bặt.

Lòng bàn chân trơn trượt phải vịn vào giường mới có thể đứng vững, lối đi nhỏ dài sáng rõ, nhưng đóng băng!

Mục Dung nhìn người đối diện đang nằm, vịn cửa đi tới: "Tiên sinh, tiên sinh? Mau tỉnh!"

Mặt mũi người đàn ông đều bị kết băng mỏng, không chút phản ứng.

"Tiên sinh?" Mục Dung đưa tay thăm dò hơi thở, tắt thở rồi!!!

~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play