Mục Dung nghe xong si ngốc nhìn Tang Du, muốn từ miệng nàng phát hiện chút manh mối, nhưng mà trong đầu lại trống rỗng.

Trong lòng Tang Du bách chuyển thiên hồi, đời đời kiếp kiếp nàng đều đi theo Mục Dung, đã từng vì nhịn không được mà nói ra bí mật, làm súyt chút đưa Mục Dung đến hạo kiếp hủy diệt.

Phần phong ấn này chỉ có hai cách để mở, một là Mục Dung chết, nhưng sau khi luân hồi thì ký ức sẽ lại mất đi, phương pháp tốt nhất là để tự thân phá bỏ phong ấn.

Tang Du ôm khuôn mặt Mục Dung, mơn trớn ngũ quan của cô: "Thời gian không còn sớm, chị nên tỉnh."

Mục Dung siết chặt tay nàng: "Chị không đi! Để chị ở lại đi! Mẹ đã đầu thai, Bất Hoán Thi đã diệt, chị quay về hay không, không quan trọng!"

Tang Du kiên định lắc đầu: "Không được, ở lại ảo mộng quá lâu sẽ gây tổn thương cho cơ thể chị, chị có biết nếu chị ở lại đây, thì ở thế giới thực chị sẽ trở thành người thực vật? Ở nơi này em cũng không phải  chân chính là em, chẳng qua chỉ là tia hồn em để lại trong mặt dây chuyền."

Đôi mắt Mục Dung tối sầm, cúi đầu không nói 

Tang Du nhu thuận dựa lên vai Mục Dung: "Chờ em, lần sau em nhất định sẽ đi tìm chị sớm hơn, chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi."

Tang Du giơ tay lên che mặt Mục Dung, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, một đời thoải mái."

"Tang Du..." Khoé mắt Mục Dung chảy ra một giọt lệ, không biết có làm bỏng tay Tang Du hay không...

Mục Dung chậm rãi mở mắt, đại não trống rỗng, trong hơi thở quanh quẩn mùi thuốc sát trùng, bên tai là tiếng "tích tích" nhỏ nhỏ 

Hoàn cảnh lạ lẫm, cô đưa mắt nhìn quanh, hẳn là đang ở trong bệnh viện.

Máy kiểm trắc sinh mệnh truyền dữ liệu đến phòng trực, bác sĩ trưởng dẫn theo hai y tá đi tới phòng Mục Dung, nhìn thấy người bệnh đã tỉnh lập tức cao hứng.

"Cô tỉnh rồi?"  Bác sĩ theo thói quen chiếu đèn pin vào mắt Mục Dung, lại dựng ngón tay: "Nhìn bên này."

Thấy phản ửng rất tốt, bác sĩ thở phào: "Lập tức thông báo người nhà bệnh nhân, sắp xếp chụp CT não thêm lần nữa."

"Được."

Bác sĩ đắp chăn cho Mục Dung, hoà ái nói: "Chút nữa chúng tôi sẽ sắp xếp vật lý trị liệu cho cô,sẽ xuất viện nhanh thôi."

"Tôi...đang ở đâu?"

"Bệnh viện thành phố Sơn Dương, não bộ của cô bị va chạm mạnh dẫn đến hôn mê, ba tháng trước chuyển đến bệnh viện chúng tôi, tình hình rất không lạc quan...Chúc mừng cô thoát khỏi tình nguy hiểm sau này băng quá đường nhớ phải cẩn thận, cũng đừng chơi điện thoại."

Mục Dung ngây thơ nhẹ gật đầu, hiểu được lý do tai nạn giao thông là cục xử lý sự kiện đặc biệt nghĩ ra cho mình, chỉ là không nghĩ tới, mình ngủ mới giấc thì đã về nhà, đã ba tháng sao? Vậy bên ngoài chắc đang là mùa đông....

Mục Dung vốn định đứng lên đi tới cửa sổ, lại phát hiện ra tứ chi không có chút sức nào, bác sĩ trị liệu đến rất nhanh, trong lúc xoa bóp Mục Dung bất giác thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã tối.

Bên giường lại là dáng người quen thuộc, Tang Đồng thấy cô tỉnh buông xuống tờ báo, cầm quả cam lên lột vỏ.

"Cô ngủ một giấc dài thật."

Mục Dung nhếch miệng: "Hình như tôi mơ thấy Tang Du."

Tang Đồng khựng lại: "Tro cốt của Du nhi đã cho người đưa tới nhà cô."

Tang Đồng tách múi cam: "Tôi hỏi bác sĩ rồi, có thể ăn chút hoa quả mềm."

"Cám ơn."

Tang Đồng đưa múi aảm lên miệng Mục Dung: "Được rồi ngại ngùng cái gì, cô ngủ một giấc gần bốn tháng, muốn hoàn toàn khỏi hẳn cần chút thời gian."

Mục Dung mở miệng nhận múi cam, múi thứ nhất chỉ cảm thấy mọng nước, tận đến khi ăn đến múi thứ ba mới có chút vị cam.

Tang Đồng không đút nữa, nói: "Bác sĩ nói không thể ăn quá nhiều."

Nhìn dáng vẻ của Mục Dung, Tang Đồng cười ra tiếng: "Trong cục có bổ nhiệm mới, Vương Hạo hi sinh, phía trên phong cho hắn làm nhất đẳng công, bộ môn hắn quản lý hiện tại không ai tiếp quản, sau này cô sẽ quản lý hai phòng ban luôn, Đường Liêm Tử sẽ là trợ thủ của cô, tôi sẽ sắp xếp công việc cho em ấy, qua thêm mấy ngày sẽ bảo em ấy báo cáo với cô."

Nghe thấy tin tức Vương Hạo tử trận, Mục Dung trầm mặc một lúc rồi phát ra tiếng thở dài.

"Phía trên đã đồng ý để Ngưu cục trưởng nghỉ hưu, cô có thể yên tâm sinh hoạt ở Đông Bắc, tôi sẽ cố không phân nhiệm vụ cho cô. Trải qua việc này người trong cục đã mất rất nhiều, chút nữa tôi phải đi lên tổng bộ. Cô cứ xem như ẩn núp ở Đông Bắc chờ lệnh đi."

"Ừm."

"Nếu phát hiện nhân tài liền báo cáo, trong cục bây giờ thiếu người trầm trọng, phải rồi, Hoa Vân Nguyệt bây giờ đang là trưởng phòng cơ quan đặc biệt ở Tây Nam."

"Tiểu Phương đâu?"

"Ai?"

Tang Đồng theo thói quen mở miệng hỏi mới nhớ lại người này, lần này cô tỉnh lại, không biết vì sao tưởng niệm dành cho Tô Tứ Phương lại phai nhạt ít nhiều, có lẽ từ khi đứng trên bờ sinh tử, tâm trí đã trưởng thành thêm chút, hiểu rõ trên đời có vài thứ cưỡng cầu không được.

Lại thêm nằm trên giường một tháng, trong cục rối như tơ vò, bây giờ không có thời gian suy nghĩ những thứ khác.

"Không biết."

Tang Đồng biểu cảm nhàn nhạt, giương mắt nhìn ra cửa sổ, nói: "Trước giờ tôi đều ép em ấy làm chuyện em ấy không thích, hẳn là bây giờ nên thả em ấy tự do. Tương lai của em ấy vẫn ở phía trước, chỉ là...không thể cùng sánh vai."

Mục Dung nhìn Tang Đồng một hồi, cảm giác hình như Tang Đồng không biết đêm đó Tô Tứ Phương đã từng tới, Hoa Vân Nguyệt không nói cho cô ấy biết sao? Hay là Tô Tứ Phương có ý giấu?

Cuối cùng Mục Dung cũng không nói ra, giống như Tang Đồng nói: Tô Tứ Phương có lựa chọn của mình.

"Thời gian không còn sớm, tôi phải đi."

Tang Đồng lấy thẻ ATM đưa cho Mục Dung: "Tấm này cô cầm đi, mật mã là sinh nhật Du nhi, bên trong đủ cho cô đi nhìn ngắm thế giới."

"Đây là?"

"Du nhi mua một phần bảo hiểm, người thừa hưởng là cô."

Cổ họng Mục Dung cứng lên, đỏ cả vành mắt.

Tang Đồng hít sâu một hơi, đặt thẻ ATM lên đầu giường: "Bảo trọng."

...

Phương Bắc tháng chạp rét đậm, gió lạnh thấu xương, người đi đường thưa thớt.

Mục Dung từ trung tâm trị liệu đi ra, chiếc xe yên ắng đậu trước cửa, người đàn ông mặc âu phục mang giày da mở cửa xe: "Ngài là Mục Dung? Mời lên xe."

"Các người là?"

"Là người của cô Tang sắp xếp đến đón ngài, có nhiều thứ muốn giao cho ngài."

"À, được."

Mục Dung ngồi vào trong xe, nhìn thấy một người quen: "Khoa trưởng."

Mục Dung nhìn Đường Liêm Tử: "Sao cô lại tới đây?"

"Mang chút trang bị tới cho ngài, thuận tiện báo cáo cho ngài biết những việc khi ngài không có ở đây, có phần văn kiến cần ngài ký tên."

Đường Liêm Tử đưa văn kiện cho Mục Dung, giải thích: "Gần đây phát hiện một người mới, vị này Vương Siêu sáu tháng trước hắn bị sét đánh trúng nhưng bình yên vô sự, về sau mắt trái liền biến thành mắt X-quang, có thể nhìn thấy những thứ dơ bẩn trong xương cốt."

Mục Dung quay đầu nhìn Vương Siêu thấy được sự sùng bái trong đôi mắt đối phương.

Lại nhìn sấp văn kiện trong tay, bên trong là tư liệu của Vương Siêu, thư mời, hiệp nghị bảo mật, quan hệ xã hội, lý lịch, tình trạng thân nhân.

Mục Dung kinh dị nói: "Thạc sĩ chính trị và pháp luật???"

Vương Siêu xoa xoa tay: "Đúng vậy, thành tích cũng không tệ."

"Vậy cậu..."

Vương Siêu ưỡn ngực: "Từ nhỏ tôi đã muốn là một người hữu dụng, muốn làm anh hùng! Khoa trưởng, xin chữ ký của ngài!"

Khoé miệng Mục Dung khẽ cong, cầm bút viết lên mục ý kiến lãnh đạo hai chữ "đồng ý", cũng ký tên của mình.

Hạ bút, cô đột nhiên cảm thấy bản thân già rồi.

Giống như mới ngày hôm qua cô vẫn là một âm sai, kinh doanh tiệm vàng mã, cảm thấy Tang Đồng là một người có bối cảnh thần bí thâm sâu.

Thời gian thoi đưa, chính mình trong mắt Vương Siêu cũng thần bí như vậy.

"Được rồi, đi theo Đường Liêm Tử học hỏi đi."

Vương Siêu hai tay nhận văn kiện, gương mặt kích động đỏ bừng: "Cám ơn khoa trưởng!"

Quay về Hân Hân gia viên phòng 403, Mục Dung có cảm giác như đã rất rất lâu, phòng ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, bố trí vẫn như trước kia.

A Miêu và La Như Yên ra đón, A Miêu nhào lên người Mục Dung: "Mục Dung đại nhân~ mừng về nhà~"

Vương Siêu nhìn Mục Dung nói chuyện với không khí, đáy mắt sùng bái, hắn rất thích cuộc sống bây giờ, ngập tràn mới lạ kích thích.

Làn xong mọi thứ trời đã về chiều, phương Bắc trời tối sớm, Mục Dung kêu hai người ở lại dùng cơm: "Ăn cơm rồi đi, hai người muốn ăn gì? Tôi đi siêu thị một chuyến."

"Khoa trưởng không cần phiền phức, chúng tôi về khách sạn ăn là được rồi, ngài vừa xuất viện nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Cùng ăn đi, đúng lúc tôi cũng đói bụng, hay là ăn lẩu?" Mục Dung nói theo bản năng, trong lòng trống trải.

"Vậy tôi và chị Đường ra ngoài mua đồ, ngài ở nhà chuẩn bị nha."

Nồi lẩu nóng hổi, một bên tuyết trắng, một bên hoả hồng, bọt khí cuồn cuộn quẩn quanh phòng, Mục Dung không có khẩu vị, chỉ chiêu đãi Đường Liêm Tử và Vương Siêu.

Ăn xong đưa tiễn hai người, Mục Dung quay lại bàn ngẩn ngơ.

La Như Yên giật giật tay A Miêu: "Chúng ta ra ngoài một chút, để Mục Dung yên tĩnh một lúc đi."

Khi hai người quay về, phòng ăn vẫn chưa dọn, phòng Mục Dung thì có cấm chế A Miêu và La Như Yên không thể vào.

Trong phòng, Mục Dung cong người ôm bình tro cốt của Tang Du.

A Miêu đành phải lấy ra người giấy Tang Đồng cho mình, nhập vào đó quét dọn phòng bếp và phòng ăn.

"Yên Yên, ngươi nói xem Mục Dung đại nhân sẽ tốt lên chứ?"

"Tình cảm nhân loại rất phức tạp, ta cũng không rõ."

A Miêu mất mát thất vọng: "Ta cũng là người nhưng lại không nhớ rõ cái gì, có đôi khi thật muốn biết mình là ai, người thân vẫn còn khoẻ chứ."

La Như Yên nhìn bầu trời đêm,thuận tiện đáp: "Biết được có đôi khi cũng không phải chuyện tốt, đi qua ràng buộc cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn là như ngươi sống tiêu sái."

~~~~

Một cú quaraskill ~ hãy biểu dương mị nhiều 1 chút:))~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play