Thời tiết tốt, trời trong nắng ấm.

Trong cung khắp nơi có thể nhìn thấy chữ hỷ cùng với những dải lụa màu đỏ thắm, bọn thái giám cung nữ đều mặc hỉ phục giống nhau. Bên ngoài cung, đường phố hai bên đã sớm có bá tánh đứng đầy, công chúa đại hôn, hoàng thượng đặc xá thiên hạ, miễn thuế nửa năm. Gần như toàn bộ dân trong thành đều chen chúc trên đường, để tiễn công chúa. Toàn bộ thành đô chìm trong không khí vui mừng.

Thế nhưng trên đại điện, Khinh Thư nhìn hai người mặc áo cưới giống nhau quỳ trước mặt, khăn quàng vai giống nhau, hai cô gái mặc áo cưới đỏ giống nhau.

"Khinh Vũ, hoàng huynh chỉ có thể tiễn tới đây, quãng đường còn lại, phải tự muội đi hết, muội nhất định phải kiên cường!" Khinh Thư cố nén bi thương trong lòng, ngày hôm nay nên vui vẻ mới đúng chứ. Nhưng hoàng hậu bên mình đã sớm khóc không thành tiếng, có lúc, làm con gái cũng tốt.

Điện hạ Khinh Vũ đoán chừng từ sớm đã lệ rơi đầy mặt, hướng Khinh Thư dập đầu, "Hoàng huynh, muội muội biết rồi."

Gật đầu một cái, Khinh Thư đưa mắt nhìn sang cô gái bên cạnh, "Lôi Mi Nhi, trẫm một lát nữa sẽ chủ trì hôn lễ cho ngươi và Lãnh Cố Kỵ. Ngươi đã xuất cung, thì không còn là nô tỳ nữa, ngươi đã là người tự do, giúp chồng dạy con thật tốt, hãy sống cuộc sống của một cô gái bình thường."

"Tạ chủ long ân!" Mi Nhi cũng hướng về phía Khinh Thư dập đầu. Tự do sao? Nàng chưa hề nghĩ ở bên cạnh Khinh Vũ là ngục tù.

Thái giám chấp lễ ở ngoài điện dùng giọng lanh lảnh hô to, "Giờ lành đã đến!"

Khinh Thư đứng lên, vung tay, "Đi thôi...!"

Hai cung nữ chia ra đến đỡ tân nương đi đến kiệu hoa ngoài điện. Hai hàng đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi cung.

Trong kiệu, Mi Nhi rốt cục cũng rơi lệ, lấy ra khăn tay của Khinh Vũ tặng nàng.

"Lệnh khiến tâm như kim điền kiên, thiên thượng nhân gian rất muốn xem." (Lệnh khiến lòng như thành sắt đá, thiên thượng nhân gian rất muốn xem.)

Ngón tay mơn trớn từng chữ, Khinh Vũ... Hôm nay từ biệt, không biết còn có ngày gặp lại nhau...

Bên ngoài Lãnh phủ, Lãnh Cố Kỵ trên ngực có một bông hỉ hoa đỏ thẫm đứng ở cửa ngoài phủ đệ. Rầu rĩ không vui, hoàng thượng và Khinh Vũ hai người rốt cục đang nghĩ gì, chỉ bất quá cùng Mi Nhi cô nương nói chuyện vài lần, cư nhiên lại tác hợp cho hai người bọn họ. Trong lòng hắn sớm đã có người khác, đành vậy, hoàng mệnh không thể trái. Nhìn quản gia đứng bên cạnh, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ bi thảm, hai mắt sưng tấy, hắn thật muốn gạt thứ đồ đáng ghét trước ngực, ôm hắn ta mà an ủi! Thế nhưng, hai bên đều là đại nội thị vệ, hắn cũng muốn điên lên!

"Đã đi xa bao nhiêu rồi?" Khinh Vũ ngồi kiệu hoa nhanh đến phủ đệ của Lãnh đại ca. Nàng còn phải đi bao lâu nữa chứ? Nghe nói, trên đường đi đến nước Vô Lỗi phải đi ngang qua sa mạc lớn, nghe hoàng huynh nói rằng, hoàng hôn ở sa mạc rất đẹp. Nàng nhất định phải nhìn xem. Kiệu hoa dừng lại, đến trạm nghỉ chân rồi sao? Bên ngoài kiệu có tiếng huyên náo, tiếng khen không dứt, thì ra người nước khác cũng nhiệt tình như vậy. Ừ, vật gì đó nhét vào trong tay, cung nữ bên cạnh đâu? Vì sao không dìu nàng, vì sao dường như có thanh âm nghe rất quen thuộc? Đây rốt cục là đâu? Nàng nghe mơ hồ một thanh âm quen thuộc...

Đã đi bao lâu rồi? Mi Nhi ngồi trong kiệu nghĩ ngợi, cũng sắp đến phủ đệ của Lãnh đại ca rồi. Vừa nghĩ tới, cố kiệu liền ngừng lại. Thế nào? Màn kiệu bị vén lên, cung nữ theo bên người bước đến.

"Công chúa, đã ra khỏi thành rồi, ngồi mệt không? Xuống kiệu hoạt động một chút nhé?"

Vén tấm lụa đỏ trên đầu, Công chúa?! Toàn bộ mọi người lặng ngay tại chỗ!

"Hoàng huynh, chuyện gì đã xảy ra?" Tiếng động lớn khiến phủ đệ lặng yên, vì sao tân nương Lôi Mi Nhi biến thành Khinh Vũ công chúa? Tầm mắt của mọi người tập trung trên người hoàng thượng.

Khinh Thư vui mừng nhìn bọn họ chưa bái đường, nếu không, hắn phải như thế nào đối mặt với nước Vô Lỗi? Hắng giọng,

"Có thể suy đoán ra nước Vô Lỗi đã nhầm kiệu hoa?"

"Hoàng thượng, vừa nãy có bồ câu đưa thư quay trở về, nói là đã đến phía bắc Trường Thành rồi!" Vương công công tức giận nói.

"Vậy phải làm thế nào cho phải?" Khinh Thư vỗ bàn, "Khinh Vũ, muội mang theo hộ vệ lặp tức đuổi theo. Về phần Lôi Mi Nhi, giờ lành đã qua, hơn nữa cũng đi xa như vậy. Trẫm quyết định xoá bỏ hôn ước giữa nàng ta và Lãnh Cố Kỵ, theo công chúa cùng đến nước Vô Lỗi đi, cả đời làm bạn bên cạnh công chúa! Lãnh hộ vệ, trẫm sẽ vì ngươi tìm kiếm một thiếu nữ xinh đẹp, làm bồi thường."

"Hoàng thượng!" Lãnh Cố Kỵ lặp tức quỳ xuống, "Trong lòng thần sớm đã có người thương, xin hoàng thượng chớ lo lắng chuyện hôn ước!" Cơ hội tốt như vậy, không nắm bắt thì đúng là đồ ngốc, cái tên kia đâu? Vừa nãy hắn còn ở nơi này mà giờ đã không thấy?

"Thật không? Vậy trẫm làm bà mối không được, haha. Được rồi, Khinh Vũ, trẫm lệnh ngươi cấp tốc, nhất định phải đuổi theo đoàn rước dâu của nước Vô Lỗi!"

Khinh Vũ trăm ngàn lần cũng không thể nghĩ đến kết cục thế này, vui mừng rơi lệ, nàng có thể cùng Mi Nhi vĩnh viễn ở cùng một chỗ? Thật sao? Nàng không nghe lầm? Hoàng huynh...

Nhìn Khinh Vũ mừng rỡ, Khinh Thư trong lòng được giải thoát. Hắn mặc dù thất tín, nhưng mà, có thể làm cho muội muội hạnh phúc, so với quân chủ quan trọng hơn. Hướng Khinh Vũ nháy mắt mấy cái, Khinh Vũ lặp tức ngầm hiểu, hoá ra không có cái gì là ngoài ý muốn. Ca ca, tâm ý của huynh, Khinh Vũ hiểu, Khinh Vũ nhất định sẽ hạnh phúc!

Xoay người, Khinh Vũ mang theo thị vệ rời đi, khách khứa hôn lễ cũng dần tản đi. Lãnh Cố Kỵ tiễn hoàng đế xong lặp tức tháo xuống bông hoa trước ngực, xông về phòng hắn.

Nhìn sa mạc hoang vu rộng lớn, Mi Nhi khóc không ra nước mắt, nàng nên làm gì bây giờ? Nàng có mặt mũi nào quay về đối mặt với Khinh Vũ? Mấy người phía sau đã sớm rối loạn, lão cung nữ sợ đến mức quỳ dưới đất,

Giờ này, có lẽ Khinh Vũ đã sớm cùng Lãnh Cố Kỵ bái đường. Nàng nên làm gì bây giờ? Vốn là không muốn rời khỏi thành, bây giờ lại phạm sai lầm lớn. Nản lòng, Mi Nhi lấy ra cây chuỷ thủ Khinh Vũ tặng mình, hôm nay, chỉ có cái chết mới tạ tội được. Ông trời a, hãy để cho hồn phách của ta trở lại bên Khinh Vũ, cho dù là tội nhân ta cũng muốn ở bên cạnh nàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play