"Công chúa!" Vương công công đứng ở sau lưng Khinh Vũ khẽ gọi, xem chừng lại một đêm không ngủ. Hắn hiểu rõ giờ phút này không nên làm phiền, thế nhưng hoàng thượng ý chỉ phải nhắn nhủ a.
"Vương công công, sáng sớm có chuyện gì sao?" nàng biết rõ trời đã sáng, cũng biết mình ngồi như vậy cả đêm, thế nhưng, nàng ngồi như vậy vẫn không biết trong đầu mình muốn gì. Lòng nàng, cũng chết lặng.
"Công chúa, đoàn đón dâu của nước Vô Lỗi đang vào thành. Hoàng thượng hạ chỉ muốn người đích thân nghênh đón. Mời công chúa chuẩn bị."
Đã tới sao? Thực sự rất nhanh. Muốn đứng lên, nhưng ngồi cả một đêm thân thể dường như cứng nhắc. Bước chân chênh vênh có phần lung lay. Vương công công lập tức tiến lên đỡ lấy, "Công chúa sao vậy? Nếu không thì nô tài trở về bẩm báo hoàng thượng, nói công chúa không khoẻ?"
"Không cần! Ta chỉ là có chút choáng váng, nghỉ ngơi một chút là khoẻ, công công về báo với hoàng huynh rằng ta đã hiểu rõ là được."
Vương công công dùng ánh mắt lo lắng nhìn Khinh Vũ lui xuống. Cung nữ trong cung liền giúp Khinh Vũ rửa mặt chải đầu, thay trang phục.
Khinh Vũ không cho người khác đụng vào trang phục của mình, nàng cẩn thận cởi xuống, sau đó giao cho cung nữ lớn tuổi bên cạnh, muốn đem áo đặt vào hành lý. Nhìn cung nữ cầm quần áo đi, Khinh Vũ trong lòng cảm thấy chua xót. E rằng nàng có thể mang đi cũng chỉ có bộ y phục đó. .
đam mỹ hàiĐại sứ nước Vô Lỗi một món lại một món trình lên lễ vật, Khinh Vũ căn bản không lòng dạ nào thưởng thức. Nhìn những lễ vật quý giá, Khinh Vũ nhíu mày, cho dù có quý báu cũng không bằng một cái khăn tay Mi Nhi thêu cho nàng. Nhưng ngày mai, nàng ta đã trở thành vợ của người khác, bản thân nàng cũng sắp phải rời khỏi đây, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Đại điện nhất thời im lặng, mọi người đều nhìn Khinh Vũ. Mọi người không tin vào mắt mình, Khinh Vũ công chúa trước nay luôn lạnh lùng với mọi người, không dễ dàng để lộ cảm xúc, ngày hôm nay lại rơi nước mắt, khóc trước mặt bá quan văn võ. Đại sứ đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, lẽ nào những thứ này không hợp ý công chúa, đã sớm nghe qua công chúa không giống những cô gái khác, thế nhưng... không thích cũng không cần phải khóc a!~
Khinh Vũ rất nhanh ý thức được mình thất lễ, vội vàng cúi đầu lau nước mắt, sau đó ngẩng lên giả bộ tươi cười.
"Ngày mai Khinh Vũ sẽ phải xuất giá đến nước Vô Lỗi, từ nay về sau muốn gặp lại hoàng huynh, hoàng tẩu cũng không dễ dàng, nghĩ tới những thứ này không khỏi đau lòng, thất thố, xin các vị đừng chê cười."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thì ra là như vậy. Cũng khó trách, người bình thường gả con gái cũng đã thương tâm không muốn, hơn nữa công chúa gả đi đến nơi xa như vậy, có thể trở về thăm hay không cũng khó nói. Mấy vị quan lớn tuổi cũng ở bên cạnh buồn thay Khinh Vũ, lén rơi lệ. Ngồi bên cạnh Khinh Vũ là Khinh Thư đang cầm chặt tay nàng, hắn hiểu rõ đây không phải là nguyên nhân, nhưng Khinh Vũ cũng nói ra suy nghĩ trong lòng thật, gả ra nước khác, một mình cô đơn, Khinh Vũ tính cách vô cùng bướng bỉnh, chuyện gì cũng đều một mình tự chịu đựng. Mình làm ca ca còn có thể vì nàng làm gì đây? Khinh Thư khổ sở nhìn muội muội.
Trong đại điện, bầu không khí hoan hỉ thay bằng sự thê lương. Mấy đại sứ lúng túng đứng tại chỗ, lễ vật trong tay không biết là nên dâng lên hay là thôi. Khinh Thư hắng giọng,
"Các vị, lệnh muội khiến cho các vị chê cười. Xin các vị về dịch quán nghỉ ngơi trước, tối nay, trẫm tổ chức yến tiệc mời các vị dùng cơm."
Đã đến nước này, tất cả mọi người đều tạ ân bãi triều. Khinh Thư nhìn hướng muội muội mình. Ngày mai, nàng phải rời khỏi nhà. Hắn nên làm thế nào mới khiến cho muội muội mình không cô đơn nữa...
=======================
Chiếu theo lễ bộ quy định, đêm trước ngày đại hôn, phải chay tịnh tắm rửa, không được phép bước ra khỏi cửa phòng một bước mãi đến khi đến giờ lành, thái giám sẽ cõng nàng ngồi lên kiệu hoa.
Khinh Vũ khó chịu ở trong điện đi tới đi lui, nàng muốn gặp nàng ta, ngay lặp tức! Lặp tức! Nàng muốn liếc nhìn một cái, thật là nhớ! Mở cửa phòng, cung nữ ngoài cửa toàn bộ quỳ xuống, đành cố gắng đóng cửa lại. Đem quà nước Vô Lỗi tặng để trên bàn đùa xuống đất. Nàng mặc kệ, nàng phải gặp nàng ta. Cái gì là quy củ? Cái gì là điều lệ? Bọn ta bất chấp! Nàng chỉ cần thấy nàng ta! Thì cho dù phải xuống địa ngục, cũng không hối hận. Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng ta lần nữa, nghe được giọng nói của nàng ta... Nàng mở cửa sổ, thị vệ canh giữ ngoài cửa cũng đều quỳ xuống, hít sâu một hơi, đánh lên cánh cửa. Nàng không đi được, nên làm sao bây giờ?
Khoé mắt dường như nhìn thấy vật gì đó? Tại gốc cây phía kia. Khinh Vũ đi tới, ngồi xổm xuống. Đúng là một cây chuỷ thủ, so với lần trước càng tinh xảo hơn, mặt trên khảm những viên ngọc to nhỏ khác nhau, màu sắc đúng là bảo thạch quý hiếm. Rút ra thân kiếm, lưỡi đao sắc bén nhanh chóng lộ ra ngoài.
Lần trước nói muốn đem thanh chuỷ thủ kia cho Mi Nhi, nhưng bởi vì nàng cãi nhau cùng hoành huynh, cây chuỷ thủ ném ở chỗ huynh ấy. Bây giờ thanh chuỷ thủ này càng thích hợp với nữ nhân hơn. Mi Nhi tỉ mỉ may xiêm áo như vậy, nàng nên đem chuỷ thủ này tặng cho nàng ta chứ.
"Người đâu!"
Một cung nữ rụt rè tiến vào, không dám nhìn mặt của Khinh Vũ, nàng hiểu rõ công chúa đang thịnh nộ.
"Đi, đem thanh chuỷ thủ này đến cho Mi Nhi cô nương!" Công chúa sao lại muốn đưa chuỷ thủ cho Mi Nhi cô nương làm gì? Đã sớm nghe nói công chúa thích Mi Nhi cô nương, thế nhưng Mi Nhi cô nương lại thích người khác, chẳng lẽ, công chúa muốn Mi Nhi cô nương tự sát...Không dám nhận chuỷ thủ, Khinh Vũ nhíu mày, thế nào? Không cho nàng đi ra ngoài, chẳng lẽ ngay cả tặng một món đồ cũng không thể sao?
"Cầm! tặng thay cho ta đi!" Cơ hồ là gầm thét. Cung nữ chưa từng nghe qua Khinh Vũ giận dữ như vậy. Vội vã quỳ xuống nhận lấy chuỷ thủ. Xoay người trong chớp mắt chạy ra.
"Khoan đã!" Khinh Vũ đột nhiên gọi lạ, muốn đi ra chỗ cung nữ. Cầm bút lên, sau đó viết lên khăn tay mấy chữ, sau đó đưa cho cung nữ "Cả cái này cũng đưa cho nàng!" Cung nữ nhận lấy, chạy ra ngoài.
Mi Nhi, Khinh Vũ chủ có thể bày tỏ tâm ý mình như vậy. Nếu ngươi hiểu, thì thật là tốt. Nếu ngươi không hiểu, Khinh Vũ cũng đã đem tâm ý của mình nói ra, nàng cũng không tiếc nuối.
Tiếp nhận món đồ cung nữ đưa tới, Mi Nhi run rẩy mở ra, nhìn những chữ phía trên, nước mắt không nén nổi trượt xuống. Thả tay xuống, Mi Nhi nhìn cây chuỷ thủ. Khinh Vũ, điều ngươi muốn nói, Mi Nhi đã hiểu. Có mấy chữ này của ngươi, Mi Nhi kiếp này cũng không tiếc nuối. Cung nữ bên cạnh mang đồ đến đã bị doạ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lẽ nào công chúa hạ chỉ muốn Mi Nhi cô nương tự sát?
Không chút do dự nào, Mi Nhi rút ra thanh chuỷ thủ. Cắt ngón trỏ của mình, sau đó lấy máu thay mực, viết xuống mấy chữ nhờ cung nữ đem về cho Khinh Vũ. Nhìn bóng lưng cung nữ rời đi, Mi Nhi nhếch mép, lộ ra nụ cười đã lâu không xuất hiện.
Khinh Vũ không kịp chờ đợi cung nữ kia bước vào, vội đoạt lấy khăn tay dùng máu viết chữ kia, vết máu còn chưa khô. Khinh Vũ cười thảm, phất tay khiến cho cung nữ lui ra. Sau khi cung nữ rời đi, nàng mở khăn tay ra, "Đã thành tàn mộng tuỳ quân khứ, hữu kinh ô nửa đêm đề." (đã tan giấc mộng người cứ đi, nửa đêm làm kinh sợ trong lòng."