Lưỡi đao phát ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, bản thân mình do dự gì nữa? Lẽ nào, vẫn còn bận lòng điều gì ư? Như vậy mình làm sao có thể tồn tại? Nhắm mắt lại, tay nâng cao, cứ như vậy đâm xuống, tất cả sẽ kết thúc...
"Nhìn xem kìa, là người của chúng ta!"
Một người hộ vệ lớn tiếng kêu lên. Mi Nhi mở mắt, nhìn phía xa thấy vài con tuấn mã, bụi đất mù mịt bay lên, thấy không rõ người đến là ai? Mi Nhi xoay người nhìn, nàng dường như nhìn thấy một thân váy đỏ, mái tóc dài tung bay. Đúng là Khinh Vũ sao? Đúng là nàng sao?... Lấy tay lau đi nước mắt, nàng muốn xem rõ hơn, đúng là Khinh Vũ sao?
Đoàn kỵ mã ngày càng đến gần bọn họ, có không ít hộ vệ cũng hướng bọn họ chạy đi.
"Là công chúa chạy đến!"
Không nghe lầm, thật sự là nàng tới...
Nước mắt mừng rỡ chảy xuống. Không chần chờ, không do dự, nàng tháo xuống mũ phượng trên đầu, hướng phía nàng ta chạy đi.
Mặt trời đã có một nửa đi xuống đường chân trời, Màu đỏ như lửa nhuốm toàn bộ không trung. Gió thổi tới, tà áo đỏ theo gió phất phơ. Lặp tức cô gái cúi người xuống mỉm cười lau đi nước mắt trên mặt cô gái kia.
"Khóc cái gì? Ta không phải đã tới sao? Mi Nhi, kể từ hôm nay, ngươi không còn là nô tỳ, mà ta cũng không còn là công chúa, ngươi là của ta, mà ta cũng là của ngươi."
Cô gái lệ tuôn như suối, cầm thật chặt bàn tay đang lau nước mắt mình, "Ừ, ngươi là của ta, ta là của ngươi, không bao giờ ly biệt!"
"Lên đây đi, chúng ta cùng đến nước Vô Lỗi!"
Trên lưng ngựa, hai người con gái mặc áo đỏ. Khắp bầu trời là sao sáng, bóng của họ in lên nền cát.
Hạnh phúc, có lẽ là như thế này, là đủ rồi đúng không...?
TOÀN VĂN HOÀN.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT