Vì Túc Mệnh ngã, những canh giờ sau, Lưu Quang không dám sơ suất. Tuy rằng đêm có vẻ càng dài, nhưng ngày trôi qua rất nhanh, bất kể thế nào cũng đã đến tối.
Bởi vì chỉ còn lại một hai canh giờ, Đoạn Hoa Lê cũng đứng ở trong phòng. Và cũng bởi vì chỉ còn lại một hai canh giờ, Lưu Quang càng sốt ruột.
"Nếu không có gì ngoài ý muốn, vì sao phải đến cuối cùng mới trở về." Đây là sầu lo trong lòng Lưu Quang.
Vì không muốn quấy rầy Túc Mệnh, Lưu Quang đã đặt lư hương ra xa giường. Nhưng sau khi Túc Mệnh ngã, Lưu Quang chuyển qua đầu giường để dễ chú ý hơn. Cũng vì luôn cảm thấy trong lòng có điều bất an, cho nên trong chốc lát nàng sẽ vươn tay thử hơi thở Túc Mệnh. Ngay cả Tần Hải Lâu cũng đến nhìn, xem mạch dùm Túc Mệnh, và cũng không thấy có gì dị thường.
Đoạn Hoa Lê vẫn ngồi ở cạnh cửa, xa xa nhìn Lưu Quang ngồi ở bên giường, một tay nắm tay Túc Mệnh, một tay đặt trước ngực mình. Đoạn Hoa Lê đương nhiên biết điều này có nghĩa là gì. Nếu Túc Mệnh có vấn đề, Lưu Quang sẽ đập hổ phách cứu Túc Mệnh. Chỉ là, trong mắt Đoạn Hoa Lê vẫn có điều giữ lại không nói. Thí dụ như, lấy thân phận và địa vị Tri Ngọc đại sư, cứu Cẩm Viện sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, nàng sẽ cứu? Mà vì sao cam nguyện đi cứu? Cho đến cuối cùng, vì sao nàng đi cứu?
Đoạn Hoa Lê có thể cảm giác được Túc Mệnh hứng thú với người như nàng, nhưng cũng không có nghĩa là Túc Mệnh sẽ là loại người như thế. Huống chi, quan hệ của Cẩm Viện và Túc Mệnh cũng không nhiều không phải sao? Cho nên, có lẽ là Túc Mệnh muốn lấy đáp án nàng quan tâm từ Cẩm Viện. Bằng không, chuyến này căn bản không có gì nguy hiểm.
Nhìn Lưu Quang, rõ ràng trước đó nàng đã cảnh báo cho nên mới sợ muốn chết, Đoạn Hoa Lê thật không hiểu là Lưu Quang không cố ý hay vô tình lâm vào Túc Mệnh. Nhớ tới lần trước nhìn thấy Túc Mệnh ở Ngạn Đô, Túc Mệnh tùy hứng làm bậy, Đoạn Hoa Lê cảm thấy vế sau có lý hơn.
Như vậy, Túc Mệnh cùng Lưu Quang thật sự có quan hệ? Đúng là một câu đố.
Đoạn Hoa Lê suy nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ trán mình. Khi không xen vào việc của người khác làm gì? Lại còn lo lắng dùm.
Chân nhang đầy dưới đất, cạnh lư hương cũng chỉ còn lại cây cuối cùng. Một ngày vốn động tác liên tiếp - Lưu Quang lúc này ngược lại rất im lặng; Túc Mệnh vẫn nằm không nhúc nhích, nàng ngồi ở bên cạnh cũng không nhúc nhích.
"Lưu Quang..." Đoạn Hoa Lê đứng dậy, đi đến bên cạnh gọi.
Lưu Quang như chưa nghe thấy, chỉ một mực nhìn Túc Mệnh ngủ.
Đoạn Hoa Lê than nhẹ trong lòng. Nhang trong lư hương đã gần tàn hết, tinh thần của nàng cũng kéo căng. Đốt nốt cây còn lại, Đoạn Hoa Lê cắm nhang vào.
"A..." Lưu Quang lúc này mới hoàn hồn, khẽ thốt lên.
"Cây cuối cùng." Đoạn Hoa Lê nói.
"Ừ." Lưu Quang gật đầu, cố gắng mở mắt.
"Hãy cố. Nửa canh giờ, rất nhanh." Vỗ vai Lưu Quang, Đoạn Hoa Lê nói.
"Ừ." Lưu Quang trả lời như cũ.
Đoạn Hoa Lê liền đứng ở cạnh đó nhìn Túc Mệnh.
Túc Mệnh nằm lặng yên cùng Túc Mệnh bình thường rất khác nhau. Nếu nàng mở mắt, thì quý khí và tà khí sẽ hiện rõ. Nói nàng quý khí, là do thân phận nàng quyết định. Từ nhỏ bị đào tạo thành một trong những người nối nghiệp Tri Ngọc đại sư, văn thao vũ lược đều phải có. Sau khi tiếp nhận vị trí Tri Ngọc đại sư, huyết mạch liền tôn quý không thua gì hoàng tộc; cái loại khí khái bề trên quan sát vạn dân, dù là hoàng hậu cũng không so được; còn tà khí thì lại xuất phát từ tính tình vốn có. Nếu trang trọng quá mức thì sẽ thành ra lạnh nhạt, mất lương tri. May mà người bên cạnh nàng đa số thú vị, không đến mức làm nàng cứng nhắc. Nhưng vậy lại làm nàng trở nên phong lưu tùy ý như hôm nay. Phỏng chừng đây là điều tất cả mọi người không thể tưởng được đi. Tóm lại, Túc Mệnh nằm ở trên giường hiện tại với hai hàng lông mày dài mảnh, lông mi đen nhánh, đôi má đôi môi hồng như hoa đào, đúng là rất vô hại.
Lưu Quang ngẩng đầu nhìn Đoạn Hoa Lê mãi nhìn Túc Mệnh, đột nhiên khẽ cười: "Cứ nhìn nàng như vậy như thế nào cũng không ghét, có phải ta điên rồi hay không?"
Đoạn Hoa Lê kinh ngạc, nhưng đóng môi không nói gì.
"Thích hay không thích, ta không có tư cách nói với nàng. Ít nhất hiện tại là không có." Lưu Quang vỗ về lòng bàn tay Túc Mệnh - nơi đó cũng không mềm mại như nữ tử bình thường. Nàng biết Túc Mệnh có võ, nên sẽ có vết chai.
"Hiện tại không có?" Đoạn Hoa Lê nghe không hiểu.
"Đúng vậy, ta hiện tại không phải 'Lưu Quang mâu chuyển, rực rỡ giai nhân. '" Lưu Quang cười thầm. "Nhưng rất may mắn là ta đúng là như thế. Bằng không, ta nhất định đã bỏ qua nàng."
Lưu Quang mâu chuyển, rực rỡ giai nhân? Đoạn Hoa Lê chỉ cảm thấy lời này tựa hồ rất quen tai. Sau một lúc lâu, nàng mới há mồm thất thanh nói: "Chẳng lẽ cô là..."
"Là ai cũng không sao cả, ở cạnh nàng là được rồi." Lưu Quang lẳng lặng nói.
Đoạn Hoa Lê cũng không hỏi lại, mà là quay đầu nhìn lư hương.
Lưu Quang cũng quay đầu đi, sau đó cười một cách kỳ dị: "Từng không cam lòng, rất không cam lòng, nhưng hiện tại lại không thể đợi được nữa."
Đoạn Hoa Lê thấy Lưu Quang buông tay Túc Mệnh, sau đó thò tay vào áo.
"Chờ đã." Đoạn Hoa Lê bỗng kêu lên. Nàng mới vừa nhìn lướt qua Túc Mệnh, thấy mi gian Túc Mệnh nhíu lại một chút. Tuy rằng động tác rất nhỏ nhưng nó không thoát khỏi ánh mắt của nàng.
"Túc Mệnh." Hiển nhiên Lưu Quang cũng phát hiện điểm ấy, nàng vội bắt lấy tay Túc Mệnh kêu lên.
Mà lúc này, ngực Túc Mệnh phập phồng, tiếp đó bên môi tràn ra máu. Màu máu đẹp nhưng nhìn ghê tợn.
"Tri Ngọc đại sư?" Đoạn Hoa Lê cũng luống cuống, gọi hẳn ba tiếng.
"Ta nghe rồi." Vẫn nhắm mắt, Túc Mệnh ngậm họng máu rốt cục mở miệng. Nàng chậm rãi mở mắt, thở dài ra một hơi.
Đoạn Hoa Lê cũng suýt mềm oặt ngã xuống giường, nàng vội đẩy Lưu Quang: "Đại sư tỉnh, sao cô không nói?"
Không đẩy thì thôi, vốn Lưu Quang đang ngồi ngã ập vào giường. Đoạn Hoa Lê giật mình, vội lật Lưu Quang lại, giờ mới phát hiện Lưu Quang đã xỉu.
"Này..." Đoạn Hoa Lê gấp đến độ liên tục dậm chân.
"Không sao đâu, nàng chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi." Túc Mệnh đã ngồi dậy, xem mạch cho Lưu Quang xong mới nói.
Đoạn Hoa Lê thấy sắc mặt Lưu Quang trắng bệch liền không nhịn được: "Hai ngày này nàng rất vất vả."
"Ừ." Túc Mệnh đáp. Xuống giường, ôm Lưu Quang trở về vị trí mình vừa nằm sửa sang lại cho nàng rồi phủ chăn lên.
Đoạn Hoa Lê cả kinh, có nghi hoặc cũng không dám hỏi.
"Ta cần rửa mặt." Túc Mệnh lau máu. "Sẽ đến phòng ngươi sau."
"Được, ta đi lấy nước." Đoạn Hoa Lê gật đầu rồi đi.
Đoạn Hoa Lê đi rồi, Túc Mệnh quay đầu lại nhìn lư hương. Cây nhang thứ 49 đang cháy. Túc Mệnh rút nó ra dập tắt.
"49 cây nhang có thể đếm được, chuyện cả đời có thể đếm được?" Túc Mệnh lầm bầm, sau đó chuyển mắt nhìn người trên giường. Lẳng lặng nhìn trong chốc lát nàng mới đi.
Đốt đèn rửa mặt trong đêm xong, Túc Mệnh cùng Đoạn Hoa Lê trở về phòng. Vào phòng, mới phát hiện Tần Hải Lâu cũng không có ngủ, đang chờ tin tức. Kỳ thật Đoạn Hoa Lê cũng biết, Túc Mệnh muốn nói chuyện Cẩm Viện với bọn họ. Không biết hồn phách Cẩm Viện có trở về không.
Đoạn Hoa Lê đứng ngồi không yên, đột nhiên hỏi: "Đại sư không ăn cơm mấy ngày, có muốn ăn gì trước không?"
"Không cần." Túc Mệnh ngồi xuống, mày cũng không nâng nói, "Ta không có đem Cẩm Viện mang về."
Đoạn Hoa Lê nghẹn trong lòng, cơ hồ không thể nói chuyện.
"Mà cũng không hẳn, " Túc Mệnh nhoẻn miệng cười, "là chính nàng không muốn trở về."
Đoạn Hoa Lê cùng Tần Hải Lâu hai mặt nhìn nhau.
Túc Mệnh mới bắt đầu nói lại từ đầu: "Ta dựa theo ngọc uyên ương, vốn chỉ muốn thông qua thông linh chi bảo Ngã-minh-chi-tâm, mượn chút linh khí trên ngọc uyên ương đi tìm Cẩm Viện. Nhưng không ngờ Cẩm Viện đã chuyển thế đầu thai, hại ta chờ mãi. Sau đó, ta đi theo ngọc uyên ương đến thế giới khác. Chỉ là khi quay lại cũng không phải dễ, cho nên bị ảnh hưởng một chút."
"Các ngươi nhất định không sẽ nghĩ tới, không chỉ Cẩm Viện đã đầu thai, mà ngay cả Bích Kiều cũng vậy."
"A..." Đoạn Hoa Lê cùng Tần Hải Lâu cùng kêu lên.
"Uh, hai người bọn họ đã gặp nhau, dung mạo Bích Kiều không đổi, chỉ có Cẩm Viện thay đổi; Bích Kiều vẫn còn biết Cẩm Viện, nhưng Cẩm Viện lại không biết Bích Kiều."
"Thật sự là quá tốt!" Hai mắt Đoạn Hoa Lê ướt át muốn khóc. Nếu kiếp này vô duyên, nhưng có thể gặp nhau kiếp sau thật sự là quá tốt!
"Ừ." Túc Mệnh cũng cười nói, "Tuy rằng trước mắt hai người bọn họ còn có chút đau khổ, nhưng tình hai người, có lẽ sẽ không bỏ qua nữa."
"Tri Ngọc đại sư, thật sự cám ơn ngài!" Đoạn Hoa Lê đột nhiên quỳ xuống, thiệt tình nói.
Túc Mệnh đỡ Đoạn Hoa Lê dậy: "Ta cũng không phải vì ngươi. Chỉ là muốn tìm hiểu thôi."
"Ta biết trong lòng các ngươi có khúc mắc. Hiện giờ, nên giải đi."
"Đã giải rồi." Đoạn Hoa Lê nghẹn ngào nói. "Cẩm Viện sẽ không trở về, cái hố ở sau thôn ta sẽ lập mộ, vậy coi như là an tâm."
"Thi thể nàng, ta sẽ nghĩ cách hợp táng cùng Bích Kiều." Túc Mệnh nhẹ giọng nói.
Đoạn Hoa Lê lại thêm cảm kích.
Tần Hải Lâu lúc này mới phát hiện Lưu Quang không có mặt liền hỏi. Đoạn Hoa Lê nhanh nhìn Túc Mệnh, chỉ thấy Túc Mệnh ảm đạm cười, không nói gì. Đoạn Hoa Lê cũng là người thông minh, thấy tình cảnh này liền giản lược vài câu.
"Qua một hai ngày nữa, chúng ta sẽ đi."
Đoạn Hoa Lê hiểu rõ gật đầu.
"Ở đây rất thanh tĩnh, bất quá quả núi của ta cũng có nhà trúc, nếu các ngươi có hứng thú, có thể trở về cùng ta."
Đoạn Hoa Lê cùng Tần Hải Lâu đều sửng sốt một chút, sau đó đồng thời lắc đầu.
Túc Mệnh thấy thế liền thở dài: "Được rồi, nhưng nếu sau này có du sơn ngoạn thủy, luôn có thể đến làm khách."
Đoạn Hoa Lê cùng Tần Hải Lâu đồng thanh nói tạ ơn. Túc Mệnh lúc này mới xoay người rời đi. Đoạn Hoa Lê xuất môn đưa tiễn.
"Đoạn Hoa Lê."
Trước khi Đoạn Hoa Lê trở về phòng, Túc Mệnh gọi lại.
Đoạn Hoa Lê đứng ở cửa lẳng lặng chờ.
"Ngươi cảm thấy, ta thích nàng sao?"
Đoạn Hoa Lê kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại. Trong bóng đêm, nàng cảm thấy Túc Mệnh chỉ cười nhạt nhưng yêu mị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT