Trong phòng rất yên tĩnh. Ngoài cửa sổ đã có tiếng ếch kêu. Lưu Quang nhìn nhang một hồi lâu, mới phát hiện không có mùi. Xem ra chỉ là

dùng để canh giờ.

Nhìn xem nhang, lại ngẩng đầu nhìn xem Túc Mệnh ngồi không nhúc nhích. Trước khi gặp được Túc Mệnh, Lưu Quang sống khép kín,

ngồi im cả ngày không nhúc nhích là chuyện thường xuyên. Mắt thấy nhang gần tàn, Lưu Quang lại đốt thêm cây khác. Cây nhang cũ đã

cháy đặt chỉnh tề bên cạnh.

Cây thứ 2 hóa thành tàn nhang rớt xuống. Nhang cháy tới một nửa, ngoài cửa có tiếng bước chân từ xa vươn tới. Cuối cùng, tiếng bước . truyện teen hay

chân đi tới cửa, có người khẽ gọi Lưu Quang. Là Đoạn Hoa Lê. Lưu Quang nhìn nhang, đứng dậy đi mở cửa.

Đoạn Hoa Lê thổi tắt đèn lồng ở ngoài rồi đi vào, đem hổ phách giao cho Lưu Quang: "Ngọc uyên ương đã biến mất rồi."

Lưu Quang cầm chặt hổ phách, sau đó mới chậm rãi mở tay ra xem. Hổ phách vẫn là hổ phách, chỉ là tơ máu ở giữa chậm rãi di chuyển. Nó

đi theo Lưu Quang lâu như vậy mà nàng chưa từng thấy nó kỳ lạ như thế. Túc Mệnh chỉ bảo nàng cầm nó mà thôi, vừa rồi không nghĩ

nhiều lắm nhưng hiện tại chỉ phải nắm chặt trong tay hơn.

Đoạn Hoa Lê lại hỏi Lưu Quang: "Tri Ngọc đại sư có gì thay đổi không?"

Lưu Quang ngẩng đầu nhìn xem Túc Mệnh ngồi thiền vẫn giống vừa rồi, không có gì thay đổi.

"Theo lý thuyết, bây giờ hồn phách đại sư đã đi theo ngọc uyên ương, vậy cơ thể của người phải luôn chú ý." Đoạn Hoa Lê đến gần Túc

Mệnh, nhìn kỹ. Quả thật vẫn bình thường không có gì khác, lúc này nàng mới thở phào.

"Yên tâm đi, " Lưu Quang trở lại ngồi cạnh lư hương. "Hai ngày thôi, không sao."

Đoạn Hoa Lê nhìn chân nhang dưới chân Lưu Quang, vỗ vai Lưu Quang nói: "Ta đi ngủ trước, sớm mai tới đổi cho cô."

Đoạn Hoa Lê đợi một chút, Lưu Quang lại không nói gì, Đoạn Hoa Lê buông tiếng thở dài dưới đáy lòng rồi bước đi.

Một đêm trôi qua, 5 cây nhang tàn.

Gà vừa gáy vài tiếng, Đoạn Hoa Lê đã dậy. Tần Hải Lâu cũng tỉnh theo; vì không thể động mà có chút ảo não.

"Nàng ngủ đi. Với ta đó là tốt nhất." Đoạn Hoa Lê yêu thương cách chăn ôm Tần Hải Lâu một lát mới ra cửa.

Gõ cửa phòng Túc Mệnh, Lưu Quang ra mở cửa; nàng ngẩng đầu nhìn cây nhang mới đốt: "Chưa qua cây thứ 6 nữa mà..."

"Ừ, thời gian còn rất dài. Cô đi ngủ một giấc đi." Đoạn Hoa Lê đi vào ngồi ở chỗ Lưu Quang.

"Không, ta nói rồi, phải một tấc cũng không rời." Lưu Quang tựa cửa lắc đầu nói.

"Đại sư nói, để ta thay cô." Đoạn Hoa Lê cũng không nói thứ khác, "Cô không nghe lời ngài?"

Lưu Quang há miệng, sau đó mới nói: "Vậy làm phiền."

"Phiền gì?" Đoạn Hoa Lê nói. "Cứu Cẩm Viện là điều Bích Kiều muốn."

Lưu Quang rất muốn hỏi những chuyện đó là sao, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải lúc. Nàng đứng ở cạnh cửa chấp tay vái không

trung, sau đó nói: "Cẩm Viện có thể trở về hay không, ta cũng không biết. Ta chỉ biết Túc Mệnh nhất định phải bình an trở về."

"Lưu Quang." Đoạn Hoa Lê gọi.

Lưu Quang xoay người.

"Cô thích đại sư?"

Lưu Quang sửng sốt. Những lời này, dường như ai đó cũng đã hỏi nàng rồi.

Lưu Quang lẳng lặng đáp: "Trên đời này, nàng là người tốt với ta nhất."

"Chỉ cần tốt với cô là được sao."

"?" Lưu Quang không rõ.

"Cô nhìn xem Bích Kiều cùng Cẩm Viện đi, bọn họ là mệnh tang hoàng tuyền; nhìn xem ta cùng Hải Lâu đi, chúng ta là tha hương. Cô?"

"Ta không biết." Lưu Quang mê hoặc, "Nếu nói thích, là sẽ như vậy sao?"

"Ít nhất, cô sẽ vì đối phương mà cái gì cũng nguyện ý, cái gì cũng bỏ được."

Lưu Quang chấn động. Nàng lại nhớ đến mình đã từng nói cái gì, rồi Túc Mệnh nói cái gì.

"Nếu sợ, thì đừng nói thích." Đoạn Hoa Lê nói. "Cô đi ngủ đi."

Lưu Quang ngơ ngác xoay người đi ra ngoài, đóng cửa. Nàng chậm rãi ngã vào giường trúc, đem hổ phách cầm sát ngực. Hổ phách ấm dần

theo nhiệt độ cơ thể, tơ máu dịch chuyển càng rõ ràng. Lưu Quang mở mắt nhìn trong chốc lát. Mắt từ từ xót đi. Nàng chậm rãi nhắm mắt

lại, tạm thời không suy nghĩ bất kì điều gì.

Hiện tại phải nghỉ ngơi, sau đó canh giờ đợi Túc Mệnh trở lại.

Lưu Quang tỉnh lại đã là giữa trưa.

Tần Hải Lâu ngồi ở trên giường đọc sách, Lưu Quang nửa tỉnh nhìn nàng một hồi lâu mới hỏi: "Cô thích Đoạn Hoa Lê?"

Tần Hải Lâu không tiếng động nở nụ cười. Nàng buông sách, hỏi: "Hoa Lê nói gì với cô?"

Lưu Quang cúi mắt sửa sang lại quần áo. "Dường như nàng sợ hãi."

Tần Hải Lâu sửng sốt. Phải thôi, bọn họ vừa trải qua rất nhiều điều, đến hiện tại vẫn kinh hồn chưa định.

"Nàng sợ, " Tần Hải Lâu nói, "nhưng nàng sẽ không tránh né."

"Ta biết, " Lưu Quang nhịn không được muốn biện giải. "Kỳ thật, ta và Túc Mệnh..."

Cùng Túc Mệnh thế nào? Lưu Quang cũng không nói được.

"Uhm." Tần Hải Lâu lại gật đầu, vẻ mặt hiểu được.

Lưu Quang nhất thời hết biết nói sao.

Lúc này, Bảo nhi bưng cơm tới cho Hải Lâu. Lưu Quang rất cảm tạ đứa bé chất phác đáng yêu này, nên luôn muốn cho nó cái gì đó. Nhưng

Bảo nhi nói gì cũng không chịu nhận bạc của nàng. Cuối cùng, nàng chỉ có thể gỡ một đóa châu hoa xuống đưa cho Bảo nhi. Lúc này, Bảo

nhi vui mừng tiếp nhận. Sau đó, Bảo nhi tìm sợi dây, cho Lưu Quang cột hổ phách đeo lên.

Tiếp đó, Lưu Quang đến phòng Túc Mệnh. Túc Mệnh vẫn giữ tư thế của ngày hôm qua. Lưu Quang cúi đầu nhìn chân nhang dưới đất. 12

cây rồi.

"Cô tới rồi." Đoạn Hoa Lê vừa mới đốt cây khác, nàng đứng dậy hoạt động tay chân một chút.

Lưu Quang ảo não phát hiện mình tựa hồ đã ngủ lâu, ngay cả nhìn Đoạn Hoa Lê cũng ngượng. Nàng ngồi vào chỗ của mình, nói: "Ta đã

ngủ đủ rồi, không có vấn đề gì nữa."

Đoạn Hoa Lê nhìn đỉnh đầu Lưu Quang, mới biết nàng nói với mình. "Không có việc gì. Cô ngủ ngon mới có tinh thần canh chừng."

Đoạn Hoa Lê ở lại cùng Lưu Quang trong chốc lát mới đi. Hai người tựa như tối qua, không có gì để thảo luận.

Sau khi rời đi, Đoạn Hoa Lê ra ngoài giếng múc nước rửa mặt xong mới trở lại phòng ăn cơm.

Tần Hải Lâu thấy Đoạn Hoa Lê tiến vào liền hỏi: "Nàng nói gì với Lưu Quang vậy?"

Đoạn Hoa Lê: "Nàng hỏi cái gì sao?"

"Nàng ấy hỏi ta có thích nàng hay không." Tần Hải Lâu cười nói.

Đoạn Hoa Lê không khỏi bật cười.

"Nàng lo lắng cho họ?"

Đoạn Hoa Lê ôm sau lưng Tần Hải Lâu: "Tri Ngọc đại sư là thân phận gì? Ngài có thích Lưu Quang không, ta không biết. Mà Lưu Quang,

có khi nhìn đại sư ngay cả mắt cũng không chớp. Nếu nàng thích đại sư, đại sư có đáp lại hay không, cũng khó nói."

"Chúng ta may mắn." Tần Hải Lâu nắm tay Đoạn Hoa Lê.

Đoạn Hoa Lê dựa vào lòng Tần Hải Lâu, sau đó hai người lẳng lặng ôm nhau ngồi.

Nhật nguyệt lại một lần nữa thay đổi. Bên chân Lưu Quang đã có 23 chân nhang. Mới bắt đầu, Lưu Quang nghĩ 49 cây ­ suốt hai ngày

không tính là gì. Mà bây giờ sự chờ đợi lại làm người ta nặng nề.

Ngồi ở trên giường, Túc Mệnh vẫn không nhúc nhích. Nhang vẫn đốt đều, chỉ là thời gian dường như trôi chậm lại; bắt đầu sự dày vò.

Chân nhang dưới đất bây giờ ở đủ chỗ, chỉ khác chỗ nhiều chỗ ít; từ cửa sổ cho tới giường; lư hương cũng bị di dời nhiều nơi. Càng ngày

càng nóng vội, cuối cùng Lưu Quang chỉ có thể ngồi xuống khô héo đợi chờ.

Chờ đợi là một chuyện hao mòn tâm can, bởi vì không biết điều gì sẽ xảy ra. Huống chi Túc Mệnh còn nói có thể sẽ gặp nguy hiểm. Lưu

Quang bắt đầu lo âu. Mỗi khi lo âu, Lưu Quang lại lệnh cho mình bình tĩnh. Lúc này chỉ cần ngẩng đầu nhìn Túc Mệnh, nàng lại thấy tĩnh

tâm.

Nhưng, điều Lưu Quang sợ hãi nhất cũng là chuyện ngoài ý muốn nhất xảy ra.

Lúc này đã là cây nhang thứ 24 sắp tàn. Lưu Quang nhìn nó không chớp mắt, trong tay cầm cây thứ 25. Và Túc Mệnh trên giường bỗng

nhiên khác thường, nàng đột ngột ngã xuống. Lưu Quang nhất thời bị dọa bay mất tam hồn lục phách, nàng muốn đến xem ngay lập tức

nhưng còn vướng cây nhang sắp tàn. Lưu Quang chỉ phải cắn răng, run rẩy đốt cây mới, lại lung tung cắm vào lư hương, lúc này mới chạy

tới giường.

Túc Mệnh ngã nghiêng, tay chân bởi vì vẫn thiền mà nghiêng qua. Lưu Quang đứng nhìn mà run rẩy, nàng chạm chạm tay Túc Mệnh, cái

tay đó mở ra. Vì thế Lưu Quang hốt hoảng gần như thét lên.

Mặt Túc Mệnh vẫn rất yên ổn, Lưu Quang cố lấy dũng khí đưa tay để dưới mũi Túc Mệnh kiểm tra hơi thở, thấy vẫn còn ấm áp mới thở

phào một hơi.

Nhưng tại sao đột ngột lại ngã? Túc Mệnh cũng không có nói đến điều này. Do ngồi quá lâu? Hay nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Lưu Quang bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Khổ nghĩ trong chốc lát, Lưu Quang cảm thấy đầu óc của mình thật sự không đủ dùng, nàng bèn cắm cây nhang lại đàng hoàng xong, lúc

này mới đi tìm Đoạn Hoa Lê. Lúc đó, Đoạn Hoa Lê đã ngủ, nghe Lưu Quang gõ cửa và gọi vài tiếng thì tỉnh. Tỉnh lại, phản ứng đầu tiên

của Đoạn Hoa Lê đó là biết đã xảy ra chuyện, nàng vội khoác áo, mở một cửa, đã nhìn thấy Lưu Quang thất kinh đứng đó.

"Xảy ra chuyện gì?" Đoạn Hoa Lê kéo Lưu Quang vào phòng Túc Mệnh liền ngây dại.

Túc Mệnh ngã ở tư thế quái dị.

"Túc Mệnh đột nhiên ngã, ta không biết chuyện gì đã xảy ra." Lưu Quang bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.

Đoạn Hoa Lê đi qua chỉnh lại tư thế cho Túc Mệnh thành nằm thẳng.

"Ngài vẫn còn thở, những thứ khác chưa có gì phát sinh đúng không?" Đoạn Hoa Lê cẩn thận kiểm tra xong hỏi.

"Ừ, " Lưu Quang gật đầu, "nhưng rất kỳ quái. Không có gió cũng không có ai đẩy, tại sao nàng ngã?"

Đoạn Hoa Lê suy nghĩ, chợt nói: "Nhìn lại hổ phách xem."

Lưu Quang lúc này mới luống cuống lôi hổ phách ra. Tơ máu trong hổ phách vẫn lưu động như trước giống nhau, không hề biến hóa.

Phải rồi, Túc Mệnh đã nói, nếu có gì ngoài ý muốn thì cứ đập hổ phách là có thể cứu nàng, như vậy có phải là khi đó hổ phách sẽ có phản

ứng? Nghĩ vậy, Lưu Quang mới vững bụng, nàng nắm hổ phách, nói: "Trước 49 cây nhang, nếu Túc Mệnh chưa trở về ta nhất định sẽ đập

nó."

"Cô phải tin tưởng ngài, " Đoạn Hoa Lê vỗ vai Lưu Quang, thấy mắt nàng đã đỏ bừng cũng có chút thương tiếc, "Cô biết ngài là ai, cô sẽ

tin được ngài."

Lưu Quang ngơ ngác điểm đầu.

Đoạn Hoa Lê vốn muốn bảo Lưu Quang nghỉ ngơi một chút, mà Lưu Quang đã như chim sợ cành cong, e là sẽ không muốn rời đi nửa

bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play