Phiên ngoại: Phượng Thành

Vân Điếu Bàn, Xu-Yên Các, lúc này là nguyên tiêu.

Túc Mệnh đã trở về - nàng là chủ Vân Điếu Bàn, nàng trở về có nghĩa là đầy đủ. Huống chi, năm nay xác thực là một năm đoàn viên.

Nguyên tiêu, tự nhiên sẽ muốn ngắm trăng xem hoa đăng - các nha hoàn nhẹ nhàng như bướm, sặc sỡ như hoa, dịu dàng cười nói, lui tới Thương đình bày tiệc rượu cho đêm nguyên tiêu và treo những hoa đăng trên các hành lang, vui vẻ không thể tả.

Tiệc rượu qua được một nửa, trăng bạc đã nhô lên cao, lẳng lặng chiếu xuống quang huy mãi không đổi.

Thưởng thức chén ngọc, Phượng Thành đã say chuếnh choáng; nàng uống một ngụm rượu, nhìn trăng, và nghe mọi người vui vẻ trò chuyện.

"Phượng Thành uống rượu..." Diễm Trì nhỏ giọng nói.

"Hình như là lần đầu tiên thấy nàng say..." Lưu Quang ngồi cạnh Túc Mệnh, hơi ngạc nhiên nói.

"Không cần phải để ý tới nàng." Túc Mệnh rót rượu cho Lưu Quang. "Năm nào Phượng Thành cũng say cả."

"Xem ra tiểu thư hiểu rõ Phượng Thành nhất." Diễm Trì thở dài. "Quả nhiên để ý nàng nhiều hơn chúng ta."

"Em mới có vài tuổi!" Túc Mệnh cười mắng.

Lưu Quang cắn răng và chợt nhớ tới: đối với chuyện của Túc Mệnh cùng bốn thị nữ này nàng không biết gì cả. Khi nào mới có thể nghe Túc Mệnh kể đây...

Càng về đêm, trăng càng sáng, Phượng Thành chậm rãi đứng dậy.

Lưu Quang nhìn Phượng Thành loạng choạng đi tới cạnh đình. Hôm nay Phượng Thành mặc áo xanh nhạt, nhìn có vẻ vắng lặng. Phượng Thành đang giơ tay chạm hoa đăng gần nhất.

"Ai làm vậy?" Bảo Kiều ngửa cổ nhìn, thấp giọng hỏi người bên cạnh.

"Mặc kệ ai làm, dù sao bị nàng thấy rồi." Đào Khê cắn hạt dưa nhìn.

"... nhất thoa yên vũ mặc bình sinh..." Phượng Thành nhẹ giọng đọc, làm hoa đăng chuyển động, "... dã vô phong vũ dã vô tình..."

Một hoa đăng lẻ loi khiến Phượng Thành không khỏi mím môi cười; nàng ngửa đầu đỡ hoa đăng, trâm cài trên đầu nhẹ nhàng đung đưa theo; tay áo chảy xuống lộ ra đôi tay mảnh khảnh.

Một người như vậy, một đôi tay như vậy, như một bức tranh đẹp.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Phượng Thành càng thanh mỹ; nàng dời bước đem hoa đăng đặt lên bàn.

"Lấy rượu!" Phượng Thành gõ chén, giương giọng nói.

"Uống không ít rồi." Túc Mệnh nói.

"Ngài để ý chiếu cố Yến Lưu Quang của ngài đi, " Phượng Thành một tay đỡ trán, một tay chỉ Túc Mệnh, "hay thả nàng uống với chúng ta một bữa nhỉ."

Túc Mệnh cũng không để ý tới mà tự chạm cốc cùng Lưu Quang.

"Thật sự không thú vị." Phượng Thành chuyển mắt nhìn hoa đăng.

Câu thơ trên hoa đăng gần ngay trước mắt, lay động dưới ánh lửa. Phượng Thành nằm dài xuống bàn, mắt mơ màng, cuối cùng là nhắm mắt lại. Như tỉnh mà không tỉnh, như mơ mà không phải mơ.

*

Năm nay, Giang Nam lũ lụt, mấy trăm vạn nạn dân trôi giạt khắp nơi. Một số trong đó chạy lên phía Bắc, đến thành Ly Giang tương đối giàu có ở Ngạn Quốc. Đương nhiên đã có phân nửa chết ở giữa đường, và nửa còn lại vẫn lặng lẽ đến được đích. Thành Ly Giang biết sẽ có nạn dân đến, và khi nạn dân đến càng gần thì trong thành bắt đầu xảy ra tranh chấp:

Có người nói không nên mở cửa thành vì nạn dân đói khát, sợ sẽ như ong vỡ tổ, cho dù Ly Giang có thể tiếp nhận nhưng sẽ dẫn thêm nhiều nạn dân tới nữa, đến lúc đó Ly Giang tất nhiên đại loạn. Và ngược lại, có người nói phải mở cửa thành. Thiên tai không ai đoán trước được, cùng là con dân Ngạn Quốc, nếu gặp đương nhiên nên tương trợ vượt qua cửa ải khó khăn.

Giữa hai luồng ý kiến thì phe trước lấn át phe sau. Vì mỗi khi phe sau mở cửa hoặc đóng cửa đều sẽ nghe được câu hỏi là: ngươi có bao nhiêu của cải để nuôi hết nạn dân? Vì thế, phe sau lại phải mở hầu bao của mình ra kiểm tra và chỉ đành phẫn nộ đi ngủ.

Tiếp đó, đại quân nạn dân cách Ly Giang không tới mười dặm.

Quan viên Ly Giang đang bận rộn chuẩn bị. Cửa thành tuy không thể mở nhưng phát cháo vẫn là miễn cưỡng có thể ứng phó một thời gian. Cùng lúc đó, ở vài dặm ngoài thành đang có vài con tàu chỉ chờ nạn dân đến. Đêm trước khi đại quân nạn dân đến, quan phụ mẫu thành Ly Giang - Triệu đại nhân nhận được một phong giản thiếp; người đưa thiếp đưa thiếp xong là khoanh tay đứng một bên. Triệu đại nhân mở thiếp ra, xem xong kích động run lẩy bẩy.

Trong thiếp là mấy tấm ngân phiếu cầm thôi đã phỏng tay.

"Lão gia nhà tôi nói, tiền dùng để cứu trợ nạn dân. Mua quần áo cũng được, dàn xếp nạn dân cũng thế. Và ngày khác còn có lương thực vận vào thành." Người đưa thiếp tiếp tục thành khẩn nói: "Mong Triệu đại nhân dùng tiền đúng chỗ, nếu không..." Người đưa thiếp hơi khom người, không nói nữa.

Triệu đại nhân rùng mình. Hắn bất an nhìn người bên cạnh, vội hỏi: "Xin lão huynh trở về chuyển cáo cho Tô lão gia, tất cả số tiền này nhất định sẽ dùng cho nạn dân. Nếu Tô lão gia không tin, thì có thể mời tiên sinh nào đó đến kiểm tra."

"Điều này thì không cần thiết." Người đưa thiếp kiêu căng mà nhìn. "Tôi đây xin cáo từ."

"Ta tiễn lão huynh." Triệu đại nhân đứng dậy đưa tiễn.

Tiễn người ra quan phủ, thủ vệ và Triệu đại nhân vẫn nhìn theo người đi xa. Lúc này, thủ vệ mới hỏi: "Đại nhân, đây không phải là Tứ quản gia của Tô gia sao, hắn đến có chuyện gì vậy?"

"Người giang hồ..." Triệu đại nhân chắp tay sau đít lẩm bẩm nói, "quả nhiên trượng nghĩa!"

Tô gia, là viên thuốc nổ lớn nhất thành Ly Giang và cũng là một hộ tài đại khí thô nhất thành Ly Giang.

Tô gia, biệt hiệu: độc vân thủ, danh chấn giang hồ... thậm chí là cả triều đình.

Tô gia, nhiều năm nghiên cứu chế tạo các loại độc dược, từng có lịch sử làm trăm hộ hôn mê cả ngày làm quan viên thành Ly Giang xếp vào hàng nhân vật nguy hiểm nhất. Hơn nữa bọn họ tự xưng là người giang hồ, tính tình càn quấy, thường có kẻ thù tìm tới cửa. Song song đó, bọn họ tuy là đề tài nổi bật tám chuyện của dân chúng Ly Giang nhưng cũng là thành phần Triệu đại nhân đau đầu không thôi.

Nếu số tiền này dùng không thỏa đáng, hậu quả Triệu đại nhân chỉ cần nghĩ thôi đã sợ.

Người ta không có sợ chết mà người ta chỉ sợ không biết chết kiểu gì; vả lại nếu chết thảm thì đây không phải là oan uổng lắm sao? Chỉ là, không biết Tô lão gia nghĩ như thế nào mà giao tiền giao cho mình, xem ra hắn nên tính toán cẩn thận một chút.

Triệu đại nhân không khỏi lừa mình dối người ở trong lòng...

"Cha, vì sao giao ngân phiếu cho những người đó?" Tô đại tiểu thư hỏi.

"Nhiều nạn dân như vậy, ngươi quản được? Chuyện phiền toái như thế này, bọn họ lành nghề hơn." Tô lão gia hớn hở trả lời.

"Con tò mò...." Tô đại tiểu thư trầm ngâm.

"Ngươi muốn xuất thành hử?" Tô lão gia dáng vẻ biết hết rồi.

"Mẹ nói là để tích đức cho cha." Tô đại tiểu thư tự nhiên nói.

"Ngươi..." Tô lão gia tức run râu, "Bà ấy..."

"Đừng cứ mà ngươi rồi lại bà bà gì, " Tô đại tiểu thư đứng dậy, "cứ định như thế. Nạn dân đến con sẽ đi chủ trì phát cháo, cha nói với Triệu đại nhân đi."

Tô lão gia vuốt râu mà âm thầm cắn răng nghĩ: chờ ngươi tới mười tám, ta lập tức gả ngươi đi, miễn cho ngươi đả thương tinh thần của ta mãiii...

Tô đại tiểu thư không biết rằng cha nàng bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Còn nàng thì đang suy tính chuyện của mình.

Hôm sau, nạn dân xuất hiện.

Thành Ly Giang điều động binh lính toàn thành bắt đầu an trí cho nạn dân. Quầy phát cháo đã bày ra sẵn. Khói đồ ăn nóng hổi nhàn nhạt bốc lên, nhất thời tẩm đầy toàn thiên địa - binh lính, những người hỗ trợ ngoài thành lần đầu tiên nhìn thấy cháo trắng mà xúc động từ nội tâm.

Ở những quầy này, quầy của Tô gia là lớn nhất và nhiều cháo nhất vì phía sau quầy còn có bếp nấu tại chỗ với củi lửa đầy đất và gạo từng bao to chất kín xe.

Đối với nạn dân đói khát và lương thực chính là cây cỏ đã lâu mà nói, cảnh tượng này mê người cỡ nào? Một số nạn dân thấy đứng ở quầy là vài nữ tử trẻ liền lớn mật, hai mắt phát sáng đánh về bếp. Chỉ là không đợi đám lớn mật này đụng tới thì hai bên quầy đã lòe ra vài gia nô chụp vai buộc đám lớn mật phải rời khỏi ngay và còn tặng kèm một cước, đạp đám nạn dân lớn mật trở về. Những nạn dân yên phận còn lại nhìn thấy một màn này, trên mặt chết lặng từ lâu rốt cục được thả lỏng.

Bọn lớn mật đó là đám ác bá trong nạn dân. Chỉ cần có mùi thức ăn, chúng đều ngửi được và đoạt đi hết của người ta. Không ít người chết trong tay chúng rồi. Hiện tại cái đám ác ôn này đang gào thét dưới đất, không biết làm sao mà chúng chỉ biết ôm vai gãi đến bật máu. Âu cũng là báo ứng. Một số hơi rục rịch thấy thế liền thu hồi cước bộ, ngoan ngoãn chờ quan viên thành Ly Giang an bài.

Triệu đại nhân vốn tưởng rằng nạn dân đến nhất định sẽ xuất hiện lộn xộn, hắn đã dàn quân đón địch hồi lâu, kết quả lại bị khống chế một cách đơn giản như thế.

"Lui ra!"

Ngay lúc đám ác bá bị đá đi, ở quầy của Tô gia, có một cô gái lạnh giọng quát.

Những gia đinh vừa ra tay khi nãy hai mặt nhìn nhau, trong đó có một người ôm quyền nói: "Bẩm tiểu thư, đây là lệnh của lão gia."

Cô gái khẽ hừ một tiếng, nàng cầm cái giá gõ thùng cháo rồi múc ra một chén cháo: "Đi lên lĩnh thưởng này."

Bọn gia đinh nhất thời không khống chế sự thống khổ.

Bọn họ là gia đinh nhà ai? Vâng, là Tô gia. Thiếu nữ này là ai? Vâng, là người Tô gia. Mà Tô gia chuyên về cái gì? Vâng, là chuyên về độc dược. Vì thế chén cháo trong tay Tô đại tiểu thư có thể uống sao? Kết luận: KHÔNG THỂ!

Không thể là tội lớn, nhưng càng không thể đắc tội tiểu nhân... Vì thế, mấy gia đinh đều muốn khóc.

"Yên tâm đi, cháo là cho nạn dân, ta có thể ra tay sao?" Tô đại tiểu thư mỉm cười.

Thì cũng vì nụ cười đó mới vạn kiếp bất phục. Mấy gia đinh đành phải người trước hy sinh, người sau tiếp bước xông vào địa ngục ăn cháo.

Ly Giang - Tô gia lấy độc thành danh; độc Tô gia có tiếng, lấy Phượng Thành thành danh. Thấy Phượng vào thành, nhiều nơi ở Ly Giang mỗi nơi một nét mặt. Đại khái cũng chỉ có tộc người giang hồ như Tô gia mới dám tự xưng là Phượng, mặc kệ sự kiêng kị ở đâu đó.

Mấy gia đinh dùng cháo xong liền yên tâm đứng ở sau quầy. Bất quá bọn họ cảm thấy kỳ quái. Mỗi một canh giờ, họ không thể chống cự được hấp dẫn mùi thơm này và nó khiến bọn họ phải lén lút ăn thêm cháo. Rồi qua vài ngày kế tiếp, miệng bọn họ hoàn toàn vô vị, ăn gì cũng không có mùi. Cho đến khi ủ rũ mấy ngày nữa bọn họ mới đấm ngực dậm chân nhận ra tiểu thư giở trò.

Nhìn đám gia đinh ăn cháo của mình xong, Phượng Thành đổi cái giá khác và bắt đầu phát cháo.

Đám lính đã phân chia sắp xếp nạn dân theo hàng. Người già đứng nhất. Cũng có vài người muốn chen lên trước nhưng thấy binh lính cao lớn đứng đầy thì không dám. Trong khoảng thời gian này, ngoài thành Ly Giang hết sức náo nhiệt nhưng rất trật tự.

Phượng Thành vẫn kiên trì tự mình phát cháo, làm cả ngày tay nàng cũng bắt đầu nhức rồi.

"Tiểu thư, một chút nữa thôi, còn có mấy người à." Một nha hoàn ở cạnh nói.

Phượng Thành liếc nha hoàn ấy: "Ta có nôn nóng sao?"

Nha hoàn chỉ phải ngậm miệng, yên lặng đưa chén.

Rốt cục cũng tới người cuối cùng. Phượng Thành hơi chùng tay, rũ vai, thuận tiện nhìn nạn dân cuối cùng.

Đó là một bé trai có vẻ nhỏ tuổi hơn nàng; mặt thì đen, quần áo thì rách nát. Mà kỳ quái là bây giờ thời tiết còn nóng, đứa bé trai này lại đem mình bao kín không kẽ hở - xiêm y rách nát nhưng phủ thêm miếng bao bố, rất buồn cười. Bé trai vốn đang khoanh tay và phục tùng chờ cháo mà không ngờ người phát không định làm, bé trai lập tức nâng mắt hơi kinh hãi nhìn đối phương.

Một đôi mắt trong suốt! Phượng Thành thầm than. Nàng múc cháo, tự mình bưng bát.

Bé trai vươn hai tay dơ bẩn đen thùi, đầu tiên là vén tóc rối trên trán che mắt ra, sau đó mới đi đón bát. Nhưng khi bé trai vừa mới đụng tới bát, cổ tay bé lại bị Phượng Thành cầm.

Phượng Thành khẽ cười. "Ta còn thiếu một nha hoàn, ngươi nguyện ý không?"

Bé trai trợn mắt nhìn Phượng Thành, mặt không chút thay đổi thấp giọng nói: "Không."

"Ta còn thiếu một tỷ muội, ngươi nguyện ý không?"

Đây là giọng nói dịu nhẹ nhất của Phượng Thành từ nhỏ cho tới giờ.

Mặt bé trai nóng lên nhưng lem luốc nên nhìn không ra. Người con gái đẹp như tiên vừa nhìn đã thấu, và luôn mời mọc, hẳn là ai đi nữa cũng không có cách chống cự.

"Ngươi tên là gì?" Phượng Thành tiếp tục hỏi.

"... Thủy Ngân."

Cứ như vậy, ngày đầu tiên phát cháo, Phượng Thành dẫn theo một nạn dân trở về. Và nạn dân này tên là Thủy Ngân. Lúc đầu, ai cũng thấy phiền muộn vì ánh mắt Phượng Thành, nhưng mà khi Thủy Ngân gột sạch mọi bụi bẩn lem luốc thì tất cả bừng tỉnh đại ngộ. Đó là một nữ hài, tóc chấm vai, eo mảnh. Quan trọng nhất là gương mặt đoan trang tú lệ sau khi lớp bùn đen không còn.

Thủy Ngân mười lăm mười sáu tuổi tùy tiện ngồi một chỗ đã thấy nhã nhặn lịch sự. Đôi mắt trong sáng xinh đẹp Phượng Thành nhìn thấy cũng có vẻ nhu thuận đi. Không cần ai hỏi, Thủy Ngân không giấu diếm lai lịch của mình nói hết. Và quan trọng nhất là những lời này là nói cho Phượng Thành - người ngồi ở đối diện nghe:

Thủy Ngân là con gái của một huyện lệnh. Nơi nàng ở là trung tâm đại hồng thủy; sập đê, hồng thủy cuốn vào cho dù ngươi là mệnh quan triều đình thì cũng không lưu tình. Huyện lệnh đành phải dẫn người nhà thu dọn hành trang lẫn vào đại quân đi lánh nạn. Sau đó, giữa hỗn loạn, Thủy Ngân bị lạc, bị đại quân nạn dân lôi cuốn trôi dạt đi đến đây.

Thủy Ngân bình tĩnh tự thuật, Tô gia nhân hiểu rằng nàng vì tránh né phiền toái không cần thiết nên buộc tóc lên, bôi bẩn toàn thân và lấy thân phận bé trai trà trộn trong nạn dân.

Cứ như vậy, ở quầy cháo Tô gia, hôm sau đã xuất hiện thêm một cô gái mắt sáng và hiền lành. Thủy Ngân nói nàng muốn nhìn xem có thể tìm được thân nhân khi phát cháo hay không. Về điểm này thì Phượng Thành cũng không nói gì. Cho dù Thủy Ngân gầy guộc, nhưng nàng kiên cường hơn người khác - nếu không thì không đi đến Ly Giang thành được.

Theo những gì đã nói, Phượng Thành đối đãi như muội muội Thủy Ngân. Nhưng Thủy Ngân hiển nhiên từ nhỏ là con nhà gia giáo, đối với Phượng Thành, nàng cảm kích nên dĩ nhiên sẽ không vượt qua giới hạn nào đó. Bình thường khi làm việc hay nói chuyện cũng đều lui nửa bước - đó là nỗi lòng của ăn nhờ ở đậu nên tự phải dè dặt.

Phượng Thành thích yên tĩnh, Tô lão gia đã xây cho nàng một cái sân độc lập ở phủ viện. Và vì sự an toàn của con gái, Tô lão gia điều phối gia đinh thân thủ tốt nhất ở trong phủ canh ngoài viện một ngày ba bận. Phượng Thành đối với hành đồng này thì không cho là đúng, nàng dứt khoát thả khói độc đuổi bọn họ đi, và từ đó về sau, toàn nhân Tô gia đều biết rằng: chẳng thà đụng chạm với Tô lão gia còn hơn là đụng mặt tiểu thư.

Phượng Thành nhận tỷ muội mới đương nhiên nàng sẽ đặt ở trong viện của mình. Nàng là con gái một của Tô lão gia, song ở thành Ly Giang ai cũng kính nhưng không gần với Tô gia, vả lại tính tình nàng lãnh đạm nên bình thường cũng không có bạn bè gì. Bất quá Thủy Ngân là người nàng nhìn trúng.

Mặt mày lem luốc dơ bẩn nhưng có đôi mắt cực kì đẹp. Và chủ nhân của chúng tuy còn nhỏ nhưng có thể che dấu tốt, hơn nữa còn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Khi nàng hỏi Thủy Ngân muốn làm nha hoàn hay không, nếu Thủy Ngân đồng ý thì đại khái nàng cũng chỉ xứng làm nha hoàn đi. May mà Thủy Ngân trả lời không muốn.

Nếu như một mình nàng bên ngoài, lại gặp nhiều đau khổ như vậy thì còn giữ gìn được tấm lòng bình thản đó không? Phượng Thành đưa tay lên ngực tự hỏi. Do đó nàng càng thêm muốn biết thế giới bên ngoài. Cái sân nho nhỏ này sao sẽ thịnh được lòng nàng? Mà hiện tại, cái sân nho nhỏ này là một phương trời của nàng, nàng đưa Thủy Ngân vào đây để Thủy Ngân ở tại cách vách và cho Thủy Ngân đãi ngộ ngang hàng với mình; có nha hoàn, đồ mới, thức ăn, ngay cả phát cháo cứu giúp nạn dân cũng chuyển thành tìm kiếm thân nhân Thủy Ngân. Tóm lại là mấy ngày này Phượng Thành rất thích ý.

Sống cùng Thủy Ngân, Phượng Thành rốt cục hiểu cái gì gọi là phong phạm của người con gái. Trước kia nàng cũng có gặp vài tiểu thư nhà quan, nhưng bọn họ nếu không ngang ngược thì cũng kiêu ngạo, hoặc rỗng tuếch, là gối thêu hoa điển hình, thật sự rất khó coi. Mà Thủy Ngân nói năng văn nhã, cử chỉ đoan trang, cầm kỳ thư họa không thể không hạ bút thành văn, lại thập phần khiêm tốn, cư xử thỏa đáng, nhanh chóng được Tô gia từ trên xuống dưới đều quen biết. Ngay cả danh xưng cũng từ Thủy Ngân tiểu thư biến thành nhị tiểu thư. Hơn nữa còn rất tự nhiên.

Đối với cô nương mới tới, Tô lão gia ngược lại ngạc nhiên với cha nàng hơn. Ở phương diện quản giáo con gái, nếu có thể thỉnh giáo người ta nhiều hơn thì tốt rồi. Tô lão gia nghĩ như vậy liền nhìn lại con nhà mình. Phượng Thành bị ông chiều đến tâm cao khí ngạo, thế gian không có chuyện gì vào được mắt nàng. Vậy mà thiên tư lại cao, quấn quít lấy ông dạy hết cách dụng độc, sợ tương lai làm mai một bản lĩnh của ông. Tô lão gia cảm khái, không biết là kiêu ngạo hay tiếc nuối.

Con gái mà, chung quy phải lập gia đình, thành vợ người khác, như bát nước hắt đi. Có lẽ cha Thủy Ngân mất đi con gái yêu nhất định cũng sẽ rất nóng vội... Vì thế, Tô lão gia sai người tìm Triệu đại nhân, nhờ Triệu đại nhân lưu ý tin tức về cha Thủy Ngân trong chốn đồng liêu.

Song song đó, Thủy Ngân rất nhanh dung nhập Tô gia, Phượng Thành cũng là vui mừng. Chỉ là nàng cũng dần phát hiện rằng: Thủy Ngân đối đãi ai cũng đều nho nhã lễ độ, thẳng thắn thành khẩn mà đãi; duy chỉ có trước mặt nàng thì Thủy Ngân không thường cười cho lắm, và cũng không có cảm mến gì khác. Nói cách khác, toàn bộ Tô gia, ngay cả lão già trông cửa không biết dùng độc Thủy Ngân cũng có cảm tình. Chỉ trừ Phượng Thành.

Mà Phượng Thành là người ở gần Thủy Ngân nhất.

Một lần hai lần, Phượng Thành có thể hờ hững; ba lần bốn lần, Phượng Thành có thể thờ ơ lạnh nhạt, tiếp tục... Phượng Thành ngồi không yên rồi.

Có một đêm, Phượng Thành chờ nhóm nha hoàn hầu hạ đều lui thì đứng dậy đi qua cách vách.

Thủy Ngân nghe được tiếng đập cửa, và khi mở cửa ra thì thật không ngờ là Phượng Thành mà hơi kinh hãi.

Phượng Thành bưng nến, ánh nến chiếu vô mặt Phượng Thành. Mặt còn mùi con trẻ những cũng đã có bộ dáng khuynh thành. Nếu qua hai năm nữa, nàng sẽ là người trong lòng của ngàn vạn nam tử tha thiết ước mơ.

Thủy Ngân sẽ không bởi vì Phượng Thành nhỏ mà xem thường. Trên thực tế, hai người xấp xỉ nhau, nhưng sự thành thục cũng tương tự như nhau. Thủy ngân mời Phượng Thành vào. Phượng Thành đi vào chong đèn, trong phòng sáng trưng. Phượng Thành tự rót trà, sau đó dời một ly cho Thủy Ngân vừa mới ngồi xuống.

"Tìm ta có việc gì à?" Thủy ngân hỏi.

"Ngươi tới mấy ngày nay, chúng ta không từng tâm sự lần nào." Phượng Thành mỉm cười. "Uổng cho xưng là tỷ muội."

Thủy Ngân nghe xong nghiêm nghị đứng dậy, cách vài bước và hướng tới Phượng Thành vạn phúc thật sâu: "Thủy Ngân tạ ơn tỷ tỷ cứu mạng."

Phượng Thành nhấp trà, lúc này mới đứng dậy nâng Thủy Ngân đang khom lưng - Phượng Thành không ngờ Thủy Ngân sẽ như vậy:

"Nếu đã là người một nhà, không cần phải nói cám ơn." Phượng Thành dắt Thủy Ngân ngồi lại, "Trà mát lạnh, rất ngon."

Thủy Ngân yên lặng uống chén trà, sau đó nói: "Nếu không... ngày khác ta sẽ tất báo ơn tỷ tỷ cứu giú..."

"Ta không thiếu tiền tài, lại không có tính mạng nguy hiểm, ngươi đừng phí tâm tư làm gì." Phượng Thành nói. "Nếu ngươi không chê Tô gia ta là người thô lỗ thì ở lại đi."

"Tỷ tỷ nói đùa." Thủy ngân lắc đầu, "Mọi người ở đây đều thật lòng, đối đãi ta cũng rất tốt."

"Ta cũng như thế đúng không?" Phượng Thành chỉ vào mình.

Thủy Ngân hơi giật mình, sau đó gật đầu.

"Như vậy, " Phượng Thành đẩy trà ra, "vì sao ngươi có vẻ không muốn thân cận với ta?"

Bị một người đẹp hơn mình hỏi những lời này, còn mang theo chút oán giận nho nhỏ kiểu không coi trọng đối phương, Thủy Ngân hơi đỏ mặt, lắp bắp nói: "Tỷ tỷ nói vậy-y làm ch-chi... Tỷ tỷ là người rất có khí thế, khi nói chuyện không ai dám lớn tiếng, rất có uy nghiêm ạ."

"Ta rất mong ngươi nói chuyện với ta." Phượng Thành mỉm cười. "Ngươi khôn khéo như vậy, ta không có cách nào cả."

Thủy Ngân cả kinh, ngẩng đầu nhìn Phượng Thành. Thấy nàng không có thần sắc gì kỳ quái mới dằn được lòng, mặt mày thư giãn: "Không có tỷ tỷ, ta sẽ không thể có chỗ ăn chỗ ngủ. Tỷ tỷ đại ân... ta sẽ báo."

Phượng Thành không khỏi xoa trán - lại là lời này, nàng bàn không nổi nữa rồi.

"Ngươi ngủ đi." Phượng Thành đứng dậy, bưng nến, "Vốn dĩ... ta chỉ muốn thăm ngươi. Và nói chuyện với ngươi..."

Phượng Thành đi rồi, trong phòng tối hơn, Thủy Ngân thẫn thờ ngồi một lát, sau đó thổi tắt nến và tiếp tục xuất thần trong bóng đêm.

Ngày hôm sau, Thủy Ngân, Phượng Thành tiếp tục đi phát cháo.

Nạn dân đã quen được như vậy. Mà triều đình cũng sẽ phái người tới trấn an, và hôm nay họ đã tới Ly Giang.

Triệu đại nhân nhận được tin và đã chờ ở ngoài thành. Nghe nói, thành Ly Giang lần này biểu hiện không tệ, hoàng đế long tâm đại duyệt, vì thế Triệu đại nhân cũng là tinh thần chấn hưng dẫn quan viên trong thành kiểng chân trông ngóng khâm sai đại nhân đến.

Vì nghênh đón khâm sai đại nhân, nạn dân ngoài thành đã được binh lính tản ra hai bên. Điểm phát cháo ngược lại nhiều hơn thường ngày. Đương nhiên, Tô gia vẫn là quầy lớn nhất và nhiều nhất.

Và vẫn là vì nghênh đón khâm sai đại nhân, Triệu đại nhân sửa giờ phát cháo lại - tóm lại là khâm sai không đến thì không phát cháo.

Phượng Thành nghe được lệnh này thì hừ lạnh.

Triệu đại nhân quay đầu lại nhìn đại tiểu thư không thể đắc tội này, chỉ phải lau mồ hôi nói: "Nhanh đi trời ơi, nhanh đi trời ơi..."

Phượng Thành không kiên nhẫn nhìn Triệu đại nhân, sau đó đem giáo giao cho Thủy Ngân: "Ngươi ở lại đây, ta đi về." Nhìn đám quan viên nịnh hót a dua, không bằng nàng đi chơi với mèo phơi nắng trong viện.

Triệu đại nhân xấu hổ nhìn Tô đại tiểu thư phất tay áo đi vào thành, đành phải tiếp tục giả bộ lau mồ hôi. Ở trong lòng Triệu đại nhân, người của Tô gia không có ở đây là tốt nhất; vì cho tới bây giờ bọn họ không có lui tới gì với quan gia - nếu không phải có trận thiên tai này, đại khái uy tín triều đình và đạo nghĩa giang hồ tại thành Ly Giang nho nhỏ này còn treo ở hai đầu khác nhau.

Tô đại tiểu thư đi rồi, Tô gia chủ trì phát cháo sẽ là người mà nghe nói là nhặt được từ nạn dân.

Triệu đại nhân đi lên: "Nghe nói phụ thân Thủy Ngân tiểu thư cũng là hưởng bổng lộc triều đình? Tiểu thư đừng vội, ta nhất định sẽ giúp tiểu thư tìm được thân nhân."

Thủy Ngân vốn cũng muốn tránh đi đại nhân này, kết quả nghe được ông ta nói như thế quả thật có chút nóng nảy: "Đại nhân... ai cho ngài giúp ta tìm?"

Triệu đại nhân sửng sốt, nói: "Tô gia đó!?"

Mặt Thủy Ngân trắng bệch trong nháy mắt, nàng vô thức quậy cháo, sau đó thử hỏi: "Đại nhân... có manh mối chưa?"

"Bây giờ thì chưa, " Triệu đại nhân xoa bóp thái dương, "gần đây đâu đâu cũng loạn, bằng không hoàng thượng đâu có phái khâm sai đến."

"Ồ, vâng..." Thủy ngân nhẹ nhàng đáp. "Thế, vị khâm sai này... là từ Ngạn Kinh tới hở?"

"Đúng vậy." Triệu đại nhân gật đầu.

"Vậy..." Thủy ngân tiếp tục hỏi, "ngoại trừ trấn an nạn dân, còn có chuyện khác không ạ?"

Triệu đại nhân nhìn Thủy Ngân: "Sao tiểu thư hỏi nhiều thế?"

Thủy Ngân im bặt và tận lực đừng để mình cau mày. Nhưng mà nàng vẫn thấy sẽ có gì đó sắp xảy ra, loại cảm giác này làm nàng không thở nổi.

Thủy Ngân giao giá lại cho nha hoàn kế bên: "Ngươi cầm đi, ta cũng phải đi về."

Đúng lúc này, nhóm quan viên phía sau xôn xao.

"Đến rồi, đến rồi kìa!"

"Ồ đúng là tới thật rồi, tới thật rồi!"

Người tới xem ra không nhỏ. Nhiều xe ngựa một đường đi tới, trông có vẻ như dẫn theo gia quyến, thị nữ thị sĩ thành đội.

Thủy Ngân nguyên bản sẽ đi nhưng lại đột nhiên bị định trụ hai chân. Trong đầu nàng hiện lên một ý niệm can đảm - cũng không phải lần đầu tiên nàng can đảm như vậy - cùng với lo lắng và đề phòng, không bằng xem luôn, để đêm ngủ cũng ngon hơn. Vì thế, Thủy Ngân không có rời đi mà là nhìn đội ngũ khâm sai khổng lồ đi đến trước cửa thành.

Sau đó, Thủy Ngân mặt cắt không còn một máu.

Đi đầu đội ngũ khâm sai có hai người sóng vai cưỡi ngựa chuyện trò vui vẻ. Và trong đó có một người Thủy Ngân biết. Mà người kia cũng đã nhìn thấy nàng.

Triệu đại nhân tươi cười nghênh đón; một người trong đội ngũ khâm sai đó xuống ngựa cũng không thèm nhìn Triệu đại nhân, người ngày vọt tới trước mặt quầy cháo Tô gia.

"Ngươi ở đây sao?!!"

Thủy Ngân ngơ ngác nhìn người này, trong lòng khó ức bi ai.

Vừa rồi hẳn là nên đi mơi đúng, dù có giá nào đi nữa. Vất vả trốn được tới đây thì tại sao không chịu bước một bước này? Nhưng... nếu đi rồi, lỡ như bọn họ điều tra, vạn nhất biết Tô gia từng thu lưu mình, vậy không phải sẽ liên lụy đến Phượng Thành... Không, không được!

Cho nên, Thủy Ngân không có đi. Nàng đợi người đó đi đến mới hành lễ, hai mắt dần dần trào ra nước mắt: "Tiền đại nhân..."

Tiền đại nhân còn kém không quỳ xuống cảm tạ thiên địa - sau khi xác định được người trước mắt chính là Thủy Ngân, Tiền đại nhân chạy tới bắt tay Triệu đại nhân không hiểu mô tê gì:

"Triệu đại nhân, ngươi lập công! Ngươi lại lập công!"

Triệu đại nhân há họng mờ mịt mặc cho Tiền đại nhân kích động đung đưa tay mình.

Lúc này, người còn lại trong hai người đi đầu cũng xuống ngựa, hắn cười nhìn Thủy Ngân, sau đó hỏi:

"Tiền đại nhân, nàng này là tú nữ mất tích phải không?"

Nửa canh giờ sau, Triệu đại nhân đã biết được chân tướng.

Vị Tiền đại nhân này là quan viên phụ trách cho tuyển tú nữ hoàng thượng. Năm nay tuyển tú ở các nơi xong, Tiền đại nhân mang theo những tú nữ được lựa chọn hồi Ngạn Kinh mà gặp phải thiên tai trên đường. Đường đầy người chạy nạn, xa mã không đi được. Vì bảo toàn cho tú nữ, Tiền đại nhân công cáo thân phận ở các phủ quận, xuất động quan binh mở đường. Mà quan binh xuất hiện lại khiến nạn dân loạn hơn, trong hỗn loạn, đã va chạm phải xe của đội ngũ tuyển tú, dọa ngất vài tú nữ ngay tại trận. Mà nghiêm trọng nhất là tú nữ xuất sắc nhất - Thủy Ngân bị lạc trong lúc hỗn loạn.

Làm mất tú nữ, Tiền đại nhân không dám báo có, bèn vừa hết sức tìm kiếm vừa hồi kinh. May sao nửa đường gặp được đội ngũ khâm sai, đều là hưởng bổng lộc triều đình với nhau nên cũng đi cùng.

Triệu đại nhân nghe đến đó không khỏi bắt đầu lau mồ hôi. Tú nữ hôm nay có lẽ sẽ là hoàng phi ngày sau, huống chi Thủy Ngân tư sắc thượng thừa, chỉ nhìn một cách đơn giản nhất ở việc Tiền đại nhân lạc mất gặp lại mà mừng như điên thì cũng biết nàng có bao nhiêu ưu thế.

Vừa rồi... mình không có nói sai cái gì phải không ta... Triệu đại nhân nghĩ.

Thủy Ngân hiển nhiên đi theo đội ngũ khâm sai vào thành. Mà Tô gia, sau khi nghe được vị khâm sai nhìn nhị tiểu thư xong rồi gọi tú nữ thì ồ lên, và lập tức phái người trở về bẩm báo cho Phượng Thành.

Khi Phượng Thành nhận được tin này, Thủy Ngân đã đi theo đội ngũ tú nữ tiến vào biệt viện Triệu đại nhân an bài.

"Tú nữ..." Phượng Thành mờ mịt cái từ này, sau đó hỏi Tô lão gia, "Cha, là cái gì vậy?"

Tô lão gia sờ cằm, thở dài: "Đó là nữ nhân của hoàng đế."

Phượng Thành ngây người, sau đó không nói một lời liền đứng dậy bước đi.

"Chờ đỡ!" Tô lão gia vội gọi, "Ngươi đi đâu?"

"Nạn dân biến thành tú nữ, " Phượng Thành nhếch môi lạnh lùng cười, "muốn đi nghe chuyện xưa một chút."

"Đó là chuyện triều đình!" Tô lão gia lắc đầu, "Giang hồ chúng ta không quan hệ. Thủy Ngân, cũng không quan hệ với chúng ta."

"Cái gì triều đình cái gì giang hồ con mặc kệ." Phượng Thành ngẩng cao đầu, "Nàng là tỷ muội con nhận, nếu nàng không muốn, ai cũng không thể mang nàng đi."

Phụt hết trà ra ngoài, Tô lão gia lau miệng, thất thanh nói: "Ngươi nói cái gì không muốn hả???"

"Nàng nếu là tú nữ thật sự bị thất lạc, " Phượng Thành nói, "cần gì phải giấu diếm."

Tô lão gia suy nghĩ một lúc, nói: "Thôi đi đi."

"Cám ơn cha." Phượng Thành hơi cong gối, sau đó đi rồi.

"Lão gia, có khi nào thấy Phượng Thành nóng lòng với ai như vậy chưa?" Một giọng nói ôn nhu vang lên sau lưng Tô lão gia. Là mẹ của Phượng Thành.

Tô lão gia cười ha ha: "Mở mang đầu óc thôi."

"Mở cái gì mà mở, " Tô phu nhân oán trách nói. "Cũng không phải đi gặp tình lang."

"Ra giang hồ mở mang." Tô lão gia quay đầu lại kéo tay Tô phu nhân, "E là không giữ được con gái lại rồi."

"Còn không phải tại cốt khí của ông..."

Bên này, Thủy Ngân đang kể lại những gì đã trải qua.

Khi bị hỏi vì sao không nói rõ thân phận thì Thủy Ngân chỉ trả lời không dám bại lộ thân phận, sợ rước họa vào thân. Tiền đại nhân nghe thế cũng cười, đối với vị tú nữ này bình tĩnh lại cẩn thận, có suy nghĩ riêng thì thưởng thức có thêm. Mà Triệu đại nhân bây giờ mới bừng tỉnh đại ngộ: khó trách, vừa rồi nàng truy hỏi mình mãi khâm sai đại nhân tới đây còn có chuyện gì, xem ra là muốn thử. Triệu đại nhân chợt hơi hối hận vì vừa rồi không có trả lời tốt. May mà Thủy Ngân có thổi phồng hắn một chút khi nói tới Ly Giang, Triệu đại nhân coi như là an ủi.

Sau đó, khi Thủy Ngân nhắc tới Tô gia, Phượng Thành đã tới.

Lúc Phượng Thành tiến vào, Tiền đại nhân hai mắt sáng ngời.

Vì tuyển tú hoàng đế, hắn cũng đã xét duyệt vô số mỹ nhân nhân gian. Nhưng khi gặp Phượng Thành, mọi thứ hắn đã nhìn thấy đều mờ nhạt.

"Vị này..." Tiền đại nhân đứng dậy nhìn Triệu đại nhân.

Triệu đại nhân sờ mũi, nói: "Là Tô đại tiểu thư của Tô gia ở trong thành."

Tiền đại nhân sửng sốt. Dưới sự cường điều của Triệu đại nhân, Tiền đại nhân mới biết Tô gia là ai.

Đó là... Tô gia chuyện dụng độccc...

Tiền đại nhân tiếc nuối cực kỳ. Lấy thanh danh Tô gia, cho dù hắn dâng vị tiểu thư này lên thì cũng sẽ bị chụp tội chết. Ai dám giữ người bên gối hoàng đế là người chuyện dụng độc?

Thủy Ngân nhìn thấy Phượng Thành đến thì không tự giác đứng lên - đây, thật sự là sự uy hiếp bất đắc dĩ - Phượng Thành vừa đến đã nhìn nàng chằm chằm.

Biết ngay sẽ như vậy... Cho dù có giấu, nàng vẫn có thể nhìn thấu mình. Thủy Ngân nghĩ.

Song Thủy Ngân cũng không đáp lại cái gì, nàng chỉ rũ mắt nói với Tiền đại nhân: "Vị tiểu thư này là người của Tô gia. Nàng đã cứu ta."

Tiền đại nhân liên tiếp gật đầu: "Tô gia cũng là lập công."

Triệu đại nhân hết sức phấn chấn nói với Phượng Thành: "Không thể tưởng được Thủy Ngân tiểu thư tương lai là người bên cạnh hoàng đế, Tô gia lại lập công to, hẳn là sẽ được hưởng một đời phú quý."

Lời như thế có lẽ người khác sẽ thích nghe, nhưng Triệu đại nhân hiển nhiên nhất thời mừng quá nên quên người trước mắt này chính là người vừa mới ở ngoài thành phẩy tay áo bỏ đi. Mà người này vốn đã giàu. Cho nên, Phượng Thành không để ý tới Triệu đại nhân.

Phượng Thành chỉ bình tĩnh nhìn Thủy Ngân, nhìn nàng rụt rè đứng ở kia.

Đây là báo ơn của ngươi sao?

Phượng Thành rốt cục mở miệng: "Thủy Ngân mặc dù là tú nữ, nhưng cùng ta cũng coi như là tỷ muội một hồi. Nàng có lẽ không ở đây lâu, cho nên, ta muốn mời nàng theo ta quay về Tô gia ở một đêm, xem như gặp nhau lần cuối."

Tiền đại nhân cau mày, hắn thật sự không muốn phức tạp hóa mọi thứ, thậm chí còn hận không thể lập tức chạy về Ngạn Kinh.

Thủy Ngân chỉ phải nói: "Tô gia có ơn với ta, đáng lẽ nên gặp mặt chia tay."

Tiền đại nhân đành phải vẫy tay: "Vậy ngươi đi đi. Sáng sớm mai ta sẽ phái người tới đón."

Khi trở về, Triệu đại nhân an bài nhuyễn kiệu. Phượng Thành ngồi cùng Thủy Ngân, nhìn nhau mà không nói gì.

Trở lại Tô gia, Phượng Thành mới thấy Tiền đại nhân phái một tốp vệ binh nhỏ đi theo canh giữ ở ngoài cửa.

Theo Phượng Thành trở lại Tô gia, Thủy Ngân phát giác ánh mắt của mọi người Tô gia có chút thay đổi. Dù sao tương lai nàng vào cung rất có thể sẽ trở thành phi tử hoàng đế sủng ái, là một nơi cách Ly Giang hồ xa xôi cỡ nào, vì thế ánh mắt mọi người cũng câu nệ và xưng hô cũng từ nhị tiểu thư sửa về Thủy Ngân tiểu thư.

Trở lại tiểu viện, trở lại phòng Thủy Ngân, Phượng Thành mới lật một cửa đã lạnh giọng hỏi: "Ngươi còn không nói thật với ta?"

Thủy Ngân vô lực ngồi xuống giường, dựa vào cột giường tự giễu nói: "Nói hay không có tác dụng gì, người cũng đã tìm được rồi."

"Cho nên ngươi luôn gạt ta ư." Phượng Thành cười lạnh, nâng Thủy Ngân lên nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng. "Ta biết ngươi không đơn giản."

Thủy Ngân chán nản nghiêng đầu đi, nàng không muốn nhìn Phượng Thành. Vì trên người Phượng Thành, có một thứ đại khái nàng vĩnh viễn không chiếm được.

"Ngươi còn muốn trốn sao?"

Thủy Ngân cả kinh ngẩng đầu lên. Phượng Thành kiên quyết như vậy, Thủy Ngân run rẩy, nàng không rõ vì sao Phượng Thành muốn mạo hiểm vì nàng như vậy.

"Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là rất rảnh rỗi, muốn kiếm chút chuyện làm mà thôi." Phượng Thành nói. "Nếu ngươi muốn chạy trốn, chúng ta rời đi Ly Giang ngay tối nay."

"Sau đó Tô gia sẽ ra sao?? Cha ta đã bán con của hắn để cho hắn một bước lên trời, mà ngươi có cha mẹ tốt như vậy thì tại sao có thể phụ bọn họ?"

"Khó trách ngươi nói cha ngươi đi theo nạn dân chạy trốn." Phượng Thành như có điều suy nghĩ. "Thì ra ngươi hận hắn..." Xem ra phát cháo để tìm thân nhân cũng chỉ là cái cớ.

"Hận thì có ích gì. Ta không muốn tiến cung, hắn ép ta đi. Ta hận cũng đã hận xong rồi, có trốn cũng vẫn không thoát."

"Cho nên ta mới hỏi ngươi muốn trốn hay không?"

"Không." Thủy ngân nhắm mắt, thở dài. "Đại khái đó là mệnh đi."

"Mệnh?" Phượng Thành cười nhạo. "Nếu đã nhận mệnh ngươi sẽ không sẽ chạy đi."

"Đó không giống..." Thủy Ngân thấp giọng nói. "... một đường ta đã chịu hết khổ sở, đại khái... là hối hận đi..."

Phượng Thành nghe vậy cau mày, nàng nhìn Thủy Ngân thật lâu mà không thấy gì từ mặt đối phương.

"Ta biết ngươi không phải thật lòng nói." Phượng Thành nói.

"Ngươi hiểu ta sao?" Thủy Ngân phút chốc nhìn Phượng Thành, mắt nhấp nháy.

Phượng Thành nhất thời rất là buồn, nàng có thể cảm giác được Thủy Ngân đang đấu tranh, nhưng nàng cũng không xác định điều mình tự tin có chính xác hay không. Mà nàng xưa nay cũng không phải người miễn cưỡng người khác. Khuyên vài câu thấy Thủy Ngân vẫn kiên định thì đành chỉ phải xoay người sẽ rời đi.

"Phượng Thành." Thủy Ngân bỗng gọi.

Phượng Thành xoay người.

Thủy Ngân đi đến bàn, rót trà: "Quen biết ngươi, có lẽ là việc đẹp nhất trong đời của ta, ta mời ngươi."

Phượng Thành chậm rãi giơ trà lên: "Nghe nói, hoàng cung là nơi hoa mỹ nhất trên đời, ta có thể so sao." Nàng uống cạn nước trà, thản nhiên nói: "Lần này từ biệt có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại, ngươi nên trân trọng hơn."

"Ừ." Thủy Ngân rũ mắt, thật lâu mới nói, "Ta phải đi rồi."

Phượng Thành không đáp.

Vì thế, Thủy Ngân trơ mắt nhìn nàng tỷ muội còn chưa quen biết hết đẩy cửa rời đi.

"Nàng không muốn liên lụy ngươi." Tiếng Tô lão gia đột nhiên vang lên ở bên ngoài.

Phượng Thành vẫn không đáp.

"Cô gái này cũng có nghĩa khí giang hồ." Tô lão gia vuốt râu khen.

Phượng Thành "rầm " một tiếng đóng cửa lại, Tô lão gia bị nhốt ngoài cửa...

Thủy Ngân cũng không có ở Tô gia ở lại đêm cuối cùng, giống như trở về chỉ là vì kính Phượng Thành một chén trà. Và sáng sớm hôm sau, Tiền đại nhân quả nhiên mang theo nhóm tú nữ rời khỏi thành Ly Giang. Và ngày này, Phượng Thành cũng không có đi phát cháo mà đóng cửa tự suy nghĩ.

Đang lúc Phượng Thành suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng cửa mở ra, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một vị nữ tử mang theo ý cười bướng bỉnh đi tới: nàng ấy cầm cành liễu, giọng nói ngạo mạn hơn nàng.

"Ta đang tuyển thị nữ, ngươi nguyện ý không?"

*

Phượng Thành mắt say lờ đờ nhìn Diễm Trì cụng rượu cùng Bảo Kiều, đáy lòng xẹt qua mất mác chưa bao giờ có.

"Túc Mệnh..."

Túc Mệnh ngẩng đầu.

"Năm đó khi ngươi tới tìm ta, nhóm tú nữ lúc đó hiện tại ở đâu?"

Túc Mệnh cười đến cong mặt mày, nàng khẽ vỗ về vai Lưu Quang, hỏi: "Ngươi nói nhóm tú nữ cuối cùng tiên đế trước khi băng hà đã sắc phong sao?"

Phượng Thành bộ dạng phục tùng, ngón tay chấm rượu vẽ vẽ trên bàn, mã vẽ thế nào cũng không ra bộ dáng Thủy Ngân năm đó.

Người nàng quen biết sau lại vội vàng chia lìa, hiện tại ở đâu?

Bên cạnh vẫn còn hoa đăng, Phượng Thành đụng nhẹ, hoa đăng lật xuống đất, nháy mắt đã tự bốc cháy như đang đánh thức chuyện năm xưa.

"... nhất thoa yên vũ mặc bình sinh..." Phượng Thành nhẹ giọng đọc, "... dã vô phong vũ dã vô tình..."

Thôi, đi theo Túc Mệnh nhiều năm rồi, quên mất lúc ban đầu đi theo Túc Mệnh là bởi vì tò mò hoàng cung nơi Thủy Ngân muốn đi. Hiện tại xem ra là lúc xuống núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play