Edit: Bàn

Đang ở sân bóng rổ nhiều người, Khang Minh ngại nói, tìm cớ nói muốn mua nước cho mọi người, lôi lôi kéo kéo Khúc Liệu Nguyên đi. Mấy người còn lại cười ầm lên một hồi, đổi thành đánh 4v4.

Khúc Liệu Nguyên rời đi mà có hơi lưu luyến không rời, cậu vẫn rất muốn chơi bóng rổ, nhưng cũng muốn biết Khang Minh với Hách Diễm là chuyện như nào.

Hồi lớp 10 lúc bọn họ cùng ở lớp 7, khi đó Hách Diễm đang chỉnh hàm, đeo niềng răng cả năm, kính cận rất dày, kiểu dáng cũng không đẹp lắm, tổng thể chính là một nữ sinh cấp 3 bình thường không quá thu hút, nhưng bản chất là người tốt, ấn tượng của Khúc Liệu Nguyên với nhỏ vẫn luôn rất được.

Sau khi lên lớp 11, Hách Diễm tháo niềng răng, đổi sang cặp kính nửa gọng màu bạc, lộ ra ngũ quan thanh tú, da vốn cũng rất trắng, không thể nói là con vịt xấu xí thành thiên nga, nhưng cũng có thể nói là thay đổi rất nhiều, bây giờ hoàn toàn là một tiểu mỹ nữ, hơn nữa khí chất cũng tốt.

Khi lớp 10 nhỏ và Khang Minh không quen nhau lắm, lần trước ở hành lang gặp nhỏ, nhỏ với Khang Minh chào hỏi, Khang Minh chẳng những bị nhỏ làm kinh diễm, trái tim thiếu nam mới biết yêu còn bị nhỏ thu hút. Thi giữa kỳ lần này, trường để tránh gian lận, các học sinh bị xếp loạn vào các phòng thi, Khang Minh rất khéo mà được xếp vào cùng một phòng thi với Hách Diễm. Sau khi 2 ngày thi kết thúc, Khang Minh lấy dũng khí bày tỏ rõ ràng với Hách Diễm.

Kết quả là Hách Diễm từ chối cậu ta rõ ràng, bảo cậu ta học hành cho giỏi, đồng thời nói mình đã có người thích rồi.

Khúc Liệu cũng đã biết nhiều tình huống yêu sớm, nghĩ qua qua một cái, liền biết đại thể, có lẽ là sau khi Khang Minh bị Hách Diễm từ chối, không cam lòng lại truy hỏi gì đó, Hách Diễm mới nói là trong lòng mình đã có người rồi.

"Hách Diễm nói cũng đúng, ông phải học hành cho tốt vào," Cậu cũng khuyên bảo Khang Minh, nói, "Lúc nhập học lơp 10 thành tích ông vẫn được mà, sao giờ càng ngày càng kém vậy?"

Khang Minh yêu đơn phương một trận, cũng rất khổ sở, nói: "Ông không hiểu, thích một người, nóng ruột nóng gan, căn bản là không có tâm tư học hành."

Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, chẳng biết là ai không hiểu, nói thật ra còn không sợ ông nhảy dựng lên chắc?

Nhưng tình yêu với Tống Dã nhất định không thể nói ra, cậu giả vờ giận nói: "Làm như này cả buổi, ông ngày ngày đi tìm tôi chơi là giả, ra là nhân cơ hội nhìn trộm Hách Diễm à?"

"Cũng không phải tất cả," Khang Minh gãi gãi đầu, xấu hổ nói, "Thực ra tôi muốn xem xem người nhỏ thích là ai."

Khúc Liệu Nguyên nghĩ Hách Diễm chưa chắc là có người thích thật, e chính là vì tìm lý do từ chối tâm ý Khang Minh, nói: "Người nhỏ thích cũng chưa chắc là lớp bọn tôi mà."

"Nếu nhỏ khuyên tôi học cho giỏi," Khang Minh có lý có cứ nói, "Vậy người nhỏ thích nhất định là một nam sinh học giỏi, nhỏ lại khá hướng nội, sẽ không chạy đi tiếp xúc với người lớp khác đâu, chắc chắn là lớp các ông rồi."

Khúc Liệu Nguyên đành phải nói: "Thế ông đã nhìn ra là ai chưa?"

Khang Minh nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.

Khúc Liệu Nguyên: "... Ông có ý gì?"

Khang Minh nói ra kết luận: "Tôi nghĩ, nhỏ hoặc là thích ông, hoặc chính là Tống Dã anh ông."

Khúc Liệu Nguyên: "..."

"Lớp các ông cũng chỉ có hai người ông là đẹp trai hơn tôi thôi." Khang Minh nói.

Khúc Liệu Nguyên khiêm tốn nói: "Đâu ra đâu ra, làm gì có làm gì có."

Khang Minh không khỏi ghen tuông nói: "Tôi thấy Tống Dã có khả năng lớn hơn, lớp bọn tôi có mấy nữ sinh, vừa nhắc đến Tống Dã là điên rồi. Ông cũng có khả năng, lớp 10 mấy nhỏ Lưu Hiểu Hiểu bình thường bàn luận, nói ông là đẹp trai nhất lớp bọn mình, chỉ là đen, đặc biệt là khi so sánh với Tống Dã, ông rất là ăn thiệt."

"Hả?!" Khúc Liệu Nguyên cảm thấy rất mới mẻ, lần đầu tiên cậu nghe thấy bàn luận về mình còn có kiểu như vậy.

Nhưng cậu cảm thấy Hách Diễm chắc chắn không có ý này với cậu, nhỏ cũng không tỏ ra thái độ cực kỳ khác biệt gì với Tống Dã. Giả sử Hách Diễm có thích nam sinh thật, thì hai người bọn họ chắc chắn đều có thể loại ra.

Cậu suy đoán nói: "Biết đâu, Hách Diễm không quá coi trọng vẻ ngoài?"

Khang Minh chắc chắn nói: "Không đâu, nhỏ chắc chắn thích anh đẹp trai, ông để ý hộp bút của nhỏ à? Bên trong dán đầy sticker ngôi sao đẹp trai đấy."

Thực ra nói chuyện thế này không ra kết quả gì, chỉ là với tư cách bạn bè, Khúc Liệu Nguyên nghe Khang Minh trút ra nỗi khổ tương tư. Mà Khang Minh ngược lại cũng không phải rất muốn theo đuổi Hách Diễm, cũng không muốn đánh nhau với người yêu Hách Diễm hay là thế nào đó, chỉ là mối tình đầu gặp khó khăn, quá buồn bực, rất muốn biết tình địch của mình rốt cuộc là ai.

Cuối cùng, Khúc Liệu Nguyên nghiêm khắc khuyên bảo: "Chuyện này về sau cậu đừng nói với người khác nữa, Hách Diễm dù sao cũng là con gái, lỡ may lời như vậy mà truyền rộng ra sẽ ảnh hưởng rất lớn với nhỏ."

"Được, sẽ không nói nữa." Khang Minh cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nói, "Mấy người chơi bóng cùng đều là anh em thân thiết của tôi, tôi sẽ dặn bọn họ đừng nói ra."

Khúc Liệu Nguyên gật đầu, nói: "Ông đừng ngày ngày chỉ chơi bóng chơi bóng, phải học tập thật giỏi chứ Tiểu Minh!"

Trước khi vào tiết tự học buổi tối, tiết 1 tự học Toán, đại diện môn Toán Tống Dã tới văn phòng giáo viên giúp lấy đồ.

Lúc Hách Diễm mở hộp bút ra, Khúc Liệu Nguyên ngồi đằng sau nhỏ thò đầu ra nhìn nhìn, trong hộp bút quả nhiên dán rất nhiều sticker ngôi sao nam, xanh xanh đỏ đỏ.

Bạn cùng bàn Hách Diễm phát hiện ra, ra hiệu Hách Diễm nhìn đằng sau.

"Lớp trưởng, sao đấy?" Hách Diễm kỳ quái hỏi Khúc Liệu Nguyên.

"Trong hộp bút bà là ai vậy?" Khúc Liệu Nguyên nói, "Tôi nhìn kiểu gì cũng không ra, là ngôi sao à?"

Hách Diễm cầm hộp bút cho cậu xem, giới thiệu nói: "Bên này là thí sinh của Cố lên chàng trai tốt, bên này là thí sinh của Giọng nam hạnh phúc, đẹp trai nhỉ?"

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Hách Diễm quay về làm việc của mình.

Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, đúng là nhỏ thích anh đẹp trai thật, vậy sẽ thích Tống Dã sao? Nhưng đâu có giống nhỉ.

Sau khi cậu đã có kinh nghiệm yêu đương nhất định, đã có thể phân biệt cơ bản những nữ sinh nào chỉ có thiện cảm đối với Tống Dã xuất phát từ thành tích và bề ngoài, còn những nữ sinh nào là có sự yêu mến của nữ sinh đối với nam sinh thật. Hách Diễm với Tống Dã hẳn chỉ là người trước.

Nếu ngay cả Tống Dã cũng coi thường, thì nhỏ còn thích ai được nữa?

-- Logic của Khúc Liệu Nguyên, một fanboy của Tống Dã.

Khang Minh sau khi bị Khúc Liệu Nguyên phát hiện bí mật, cũng không còn không biết thẹn ngày ngày đến chơi nữa, chừng mấy ngày mới đến chơi với Khúc Liệu Nguyên một lần.

Vì Tống Dã tuyệt đối sẽ không nói ra, Khúc Liệu Nguyên liền lặng lẽ chia sẻ bí mật của Khang Minh cùng hắn, như vậy khi hắn thấy Khang Minh tới, sẽ không bày ra một khuôn mặt thối hoắc nữa. Ấn tượng của hắn với Khang Minh vẫn khá tốt, không hề để ý chuyện Khúc Liệu Nguyên thân thiết với Khang Minh hơn chút, nếu không thì đã chẳng tự về giặt quần áo, thả Khúc Liệu Nguyên đi chơi bóng rổ cùng Khang Minh rồi.

Bản thân hắn cũng có phát hiện, là sau khi yêu đương cùng Khúc Liệu Nguyên, ham muốn độc chiếm của hắn với Khúc Liệu Nguyên hình như trở nên yếu đi so với hồi bọn hắn không phải quan hệ người yêu, có lẽ là vì hắn xác định Khúc Liệu Nguyên đã yêu hắn rồi, hắn đã là người độc nhất vô nhị với Khúc Liệu Nguyên, quan hệ giữa bọn họ sẽ không dễ dàng bị người khác gây ảnh hưởng.

Trong số những người xuất hiện bên cạnh Khúc Liệu Nguyên, người mà Tống Dã đến nay vẫn tiếp tục ghét, đã chỉ còn lại một.

Tống Dã lúc này vẫn chưa biết loại trực giác này là radar đồng loại. Radar này, hắn hình như trời sinh đã có, đồng thời còn vẫn luôn rất chuẩn, mà Khúc Liệu Nguyên thẳng đến thật lâu sau này trong đời, ở phương diện này trước sau vẫn là mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không có thứ radar này.

Trước mắt, Khúc Liệu Nguyên không nhìn ra là Hách Diễm thích ai, liền dần dần quên luôn chuyện này, chỉ coi là Hách Diễm tìm cớ để từ chối Khang Minh.

Sau khi trạng thái học tập ổn định lại, Tống Dã không còn căng thẳng như lúc trước, không mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến việc thân thiết với Liệu Nguyên, lại trở nên khắc chế.

Hai người lại giống như lúc trước, lúc đi học chỉ nghiêm túc học hành, lúc sau giờ học không có việc gì thì tìm chỗ nào trốn nói chuyện yêu đương, mỗi ngày sẽ có một hai lần hôn nhau, cũng sẽ nói chút chuyện tình yêu.

Tống Dã đúng là rất biết nói, Khúc Liệu Nguyên không biết bằng hắn, mỗi lần nghe được chiêu mới đều sẽ rất khiếp sợ, nhịn không được khen hắn: "Sao cậu biết nói quá vậy?"

Tống Dã liền sẽ hỏi cậu: "Thế có phải càng yêu anh hơn không?"

"Phải, tớ quả thực phải yêu cậu chết mất." Khúc Liệu Nguyên thừa nhận cũng luôn rất thẳng thắn, sau đó theo lệ cũ đòi hôn, "Bọn mình hôn cái nữa."

Ngày ngày hôn tới hôn lui, có lúc khó tránh khỏi hôn ra lửa, Tống Dã kiềm chế thành quen, khả năng kiềm chế bản thân vô cùng mạnh mẽ, trái lại Khúc Liệu Nguyên mới thử được hai lần, một khi có phản ứng nhất định sẽ sụp đổ, cậu rất quý trọng hai cơ hội ít ỏi còn lại của mình, không nỡ tuỳ tiện dùng sạch.

Vậy làm sao đây? Chạy bộ, vừa chạy vừa đọc thơ cổ hoặc từ vựng tiếng Anh, phát tiết tinh lực dư thừa, dời đi lực chú ý.

Vì thời gian yêu đương của hai người thường thu xếp sau tiết tự học thứ 3, trước khi đi ngủ. Hôn đến phát lửa đương nhiên sẽ tập trung phần lớn vào lúc này.

Vì vậy, cứ cách vài ngày, một số bạn học giật mình phát hiện, Tống Dã dẫn Khúc Liệu Nguyên chạy vòng vòng trong thao trường giữa đêm, còn lẩm bẩm đọc thuộc cái gì. Người chứng kiến về ký túc xá thảo luận với những người khác một phen, đây là phương pháp học tập đặc biệt gì? Bảo sao thành tích của Khúc Liệu Nguyên tiến bộ nhanh như vậy! Vì thế còn tạo nên một làn sóng "Học sinh nội trú Nhất Trung chạy bộ đêm khuya."

Rất nhanh đã tới tháng 12, mấy trận tuyết lớn rơi liên tiếp, trời đông giá rét, không ai đi chạy bộ nữa.

Hôm nay thứ 6, buổi trưa lại được nghỉ về nhà.

Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên từ trường đi ra, chờ liền hai chuyến xe bus đi qua, đều vì quá nhiều người không chen lên nổi, bàn bạc một chút, chờ thẳng đến qua giờ cao điểm, 2 3 giờ chiều mới về nhà.

Hai người liền tới siêu thị tiện lợi của Khúc Đại Giang trước, từ trường đi bộ qua cũng chỉ 10 phút đi đường, nhưng tuyết đọng rất dày, trên trời vẫn đang đổ tuyết mênh mông, tốc độ đi liền chậm đi rất nhiều.

Đương nhiên cũng có chút cố ý không muốn đi nhanh.

"Có chút lãng mạn." Khúc Liệu Nguyên phát biểu cảm tưởng lúc này.

"Ừ." Tống Dã vươn tay về phía cậu, hai người đều đeo găng tay đan len, nắm tay cùng đi.

Vì thời tiết đặc thù này, bạn bè dắt tay nhau cũng trở nên rất tự nhiên, sẽ không khiến người qua đường cảm thấy kỳ quái.

Đi giữa băng tuyết tràn ngập thế này, trong lòng Tống Dã lại rất ấm áp, nói: "Còn nhớ tuyết rơi năm ngoái không?"

Khúc Liệu Nguyên hỏi: "Trận nào? Năm ngoái rơi mấy lần cơ."

Tống Dã: "..."

"Ha ha, tớ đùa cậu thôi," Khúc Liệu Nguyên cười, nói, "Tớ biết, chính là cái lần cậu hỏi tớ có muốn vĩnh viễn ở bên nhau không. Tớ nhớ."

Tống Dã cũng cười. Chớp mắt đã một năm rồi.

Khúc Liệu Nguyên nói: "Lại một năm, năm sau là bọn mình đều 18 tuổi rồi."

Lên lớp 12, thi đại học, chuẩn bị lên đại học... Tống Dã trong chốc lát đã nghĩ rất xa, nói: "18 rồi, cậu muốn làm gì?"

Khúc Liệu Nguyên thích thú nói: "Phẫu thuật!"

Tống Dã nói: "Còn gì nữa không?"

Khúc Liệu Nguyên vừa nghĩ, ỉu xìu nói: "Học cho giỏi, chuẩn bị thi đại học."

"Thế mới đúng," Tống Dã hài lòng, nói, "Đặt nặng việc học trong lòng một chút, để tớ đỡ lo lắng."

"Học học học," Khúc Liệu Nguyên lầm bầm, "Biết rồi, học là quan trọng nhất."

Bên trên tóc ngắn và lông mày rậm của cậu đều đọng bông tuyết, khuôn mặt trong gió rét trở nên hơi hồng, chóp mũi cũng đỏ, môi cũng vậy, mắt bị gió tuyết thổi nửa nhắm nửa mở, đẹp trai thì vẫn đẹp trai, chỉ là dáng vẻ mơ mơ màng màng, mỗi lần bị nhắc đến học, liền giống như một đứa nhỏ không vui.

Tống Dã cách găng tay bóp bóp tay cậu, gọi cậu: "Khúc Liệu Nguyên."

Gọi tên đầy đủ, nhất định là muốn nói gì đó. Khúc Liệu Nguyên cố gắng mở to hai mắt, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Học đương nhiên là quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất." Tống Dã nói.

"Thế cái gì quan trọng nhất?" Khúc Liệu Nguyên trong đầu trống trơn, đoán mò nói, "Tự động hoá Thanh Hoa? Bắc Đại Quang Hoa?"

Tống Dã đã phổ cập kiến thức cho cậu, tự động hoá tốt nhất là ở Thanh Hoa, quản trị kinh doanh tốt nhất là ở Học viện Quang Hoa của Đại học Bắc Kinh.

Tống Dã bỗng đi nhanh nửa bước, nghiêng người, chắn trước mặt Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn hôn lên mặt một cái.

Khúc Liệu Nguyên phát điên nói: "Giữa đường lớn! Cậu điên rồi à?!"

Cậu cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, hình như không ai để ý. Thời tiết không tốt, người đi đường ít, người đạp xe cũng không nhiều, mấy chiếc ô tô chạy chầm chậm trên đường lớn, tất cả mọi người đều đi theo lối riêng, không ai nhìn bọn họ.

Tống Dã lại lùi về, kề vai cùng cậu, mới nói: "Biết cái gì là quan trọng nhất với tớ không?"

Khúc Liệu Nguyên đã hiểu, đây là lại muốn nói lời ân ái rồi!

"Quan trọng nhất đối với anh," Tống Dã quả nhiên thâm tình chân thành nói, "Là em."

Khúc Liệu Nguyên thực sự phục lăn, nói: "Hai ta ngày nào cũng ăn một loại gạo uống một loại nước, sao cậu giỏi quá vậy? Tớ thì chịu rồi!"

Tống Dã nói: "Không thích à?"

"Thích, quá thích luôn." Khúc Liệu Nguyên đau khổ nói, "Cách ngày 1/5 vẫn còn hơn 4 tháng! Trước khi tớ làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, cậu đừng cứ như vậy, tớ thực sự chịu hết nổi rồi, hôm nay lại đái dầm, tuần này đã đái 3 lần rồi, may mà hôm nay nghỉ, nếu không tớ chẳng còn quần lót để thay đâu."

Tống Dã: "..."

Hắn cũng trông ngóng ngày 1/5 có thể tới nhanh một chút, đến kỳ nghỉ 7 ngày đó, hắn muốn cùng Khúc Liệu Nguyên đi ra ngoài một chuyến, đi tỉnh lị, đi Bắc Kinh đi Thượng Hải, đi chỗ nào cũng được, chỉ cần tìm một lý do nói với chú Khúc dì Cao, có thể đưa Khúc Liệu Nguyên ra ngoài là được.

Tháng 4 là bọn họ đủ 18 tuổi rồi, có thể... khụ khụ.

Ngày tuyết rơi, siêu thị cũng không có khách, Khúc Đại Giang ngồi sau quầy thu ngân vừa đọc báo vừa chờ bọn họ.

Tống Dã lúc nãy trước khi tới đã gọi điện thoại trước cho ông, ông đã đặt 3 phần cơm chiên Dương Châu ở quán cơm bên kia đường, đã làm xong đưa tới.

Chờ hai đứa nhỏ đến, Khúc Đại Giang bảo con trai nhặt một hộp thịt hộp trên giá mở ra, ba người mỗi người bưng một phần cơm, ăn thịt hộp, lấp dạ dày, nhân thể nói chuyện vài câu.

Hỏi hỏi chuyện học, Khúc Đại Giang cũng nói tình hình cổ phiếu nửa tháng này, thị trường cổ phiếu tăng giá đã kéo dài hơn nửa năm vẫn chưa đi qua, mấy cổ phiếu ông và Tống Dã giữ lại đều vẫn đang tăng, ông rất lạc quan, còn bảo bạn chơi chứng khoán ông quen vẫn mua vào số lượng lớn.

Tống Dã đã có dự định khác, nhưng nhìn ông vui vẻ, lại đang ăn cơm, liền nghĩ chờ chút rồi nói kỹ lại sau.

Khúc Liệu Nguyên nghe không hiểu lắm, lùa cơm ăn, thấy tờ báo Khúc Đại Giang lúc nãy đọc để bên cạnh, tiện tay lấy ra nhìn một chút, tức thời sấm sét giữa trời quang!

"Tiểu Dã! Cậu xem!" Cậu tức giận đưa cho Tống Dã xem.

Tống Dã vẻ mặt vô cùng thắc mắc nhận lấy, lập tức cũng bị sét đánh.

Khúc Đại Giang thấy trang báo bọn họ đang nhìn, cười nói: "Về sau ngày 1/5 đừng nghĩ đến việc chơi nữa, học hành cho tốt, không còn kỳ nghỉ 7 ngày nữa đâu."

Ngày 14 tháng 12 năm 2007, nội các chính phủ điều chỉnh "Cách tiến hành ngày nghỉ cho các dịp lễ, Tết."

Bắt đầu từ năm 2008, "Ngày 1/5" từ 7 ngày điều chỉnh còn 3 ngày, giảm 4 ngày. Tuần lễ vàng "Ngày 1/5" kể từ năm này, trở thành lịch sử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play